- Học hết cũng được chứ gì?
- Ớ.
Hai con người này đang cãi nhau chí choé, bỗng quay ra nhìn nó, ánh mắt háo hức.
- Được lắm, anh mày sẽ đăng kí cho mày toàn bộ các môn Tự Nhiên, Toán, Lý, Hoá, Sinh á, đăng kí hết!
- Được lắm Văn ạ, mình rất thích tinh thần học hỏi của bạn, tất cả các môn Xã hội, mình sẽ đăng kí hết cho bạn!
- Thêm Triết nữa.
- Đúng rồi, thêm Triết nữa, và tất cả các môn từ Triết.
- Đăng kí thêm Võ thuật nữa, anh sẽ bồi dưỡng cho mày.
- Là con trai phải biết chơi thể thao, mình sẽ đăng kí cho bạn hết. Bơi lội, Bóng đá, Bóng rổ, Bóng bàn, Bóng chuyền...
- Cờ vua, cờ tướng, cờ vây...
Quang và Linh vừa cãi nhau chí choé, giờ lại như đồng lòng vậy.
Thầy tư vấn hỏi.
- Anh có gì xác minh mình là người giám hộ không?
Quang hớn hở rút ra tờ giấy giám hộ, còn có chữ kí của chị Thanh, thầy giám thị gật đầu.
- Còn em Phương Linh, em đăng kí như vậy, bạn ấy có đồng ý không?
- Thầy yên tâm, lời em nói cũng là lời bạn ấy nói.
- Ơ...
Văn đang định ý kiến, Linh quay lại trừng mắt nhìn nó. Nó không dám nói gì nữa.
Thầy hướng dẫn thở dài. Đăng kí hết các môn thì cũng được thôi, cũng không phải quá hiếm, nhưng mà...
- Đăng kí nhiều như vậy, thứ nhất là em ấy sẽ không có thời gian để sắp xếp khoá học, thứ hai là em ấy còn đang trong đội tuyển...
- Đăng kí học cấp tốc đi.
- Đúng vậy, đăng kí học cấp tốc đi.
Linh với Quang nói. Văn ngơ ngác.
- Học cấp tốc, là gì vậy?
Quang quay đầu lại giải thích.
- Học cấp tốc, tức là được phép bỏ học, không điểm danh, được phép sử dụng các tài nguyên cao cấp tại thư viện, chỉ cần đạt được kết quả, không quan trọng quá trình!
Thầy hướng dẫn nói.
- Học cấp tốc, có nhiều người chọn, nhưng hai em vừa đăng kí, để thầy đếm xem nào. Toán, Lý, Hoá, Sinh, Ngôn Ngữ, Tâm Lý, Triết, Dịch, Giả Kim, Tự Nhiên, Y, Nhạc, Hoạ, Địa, Võ, Điền Kinh, Bơi, Bóng rổ, Bóng bàn, Bóng đá, Bóng chuyền, Xạ thuật, Khí công, Thể hình, Cờ vua, Cờ tướng, Cờ vây, Poker,... Cộng thêm với môn Văn đang học đội tuyển.
Danh sách dài dằng dặc khiến giữa mùa hè mà Văn rét run. Tai nó lùng bùng chả nghe được tiếp nữa.
Thầy hướng dẫn nói một hơi xong, rà soát xem còn thiếu gì không. Hai đứa đứng bên liên tục gật đầu.
- Cái này, đăng kí học cấp tốc, tốn phí nhiều lắm đó nhé. Em Văn có học bổng, nhưng không đủ đâu...
- Em sẽ cho bạn ấy mượn tiền tiêu vặt của em! - Linh lên tiếng.
- Ha ha, Trần Đại tiểu thư, tiền không do em làm ra, em nên giữ lại đi. Còn tiền học phí, toàn bộ Thanh Hải chẳng lẽ không đầu tư nổi cho Vương Thành Văn. Sau này, khi tài năng của em phát triển rực rỡ, nhớ công ơn của anh mày ngày hôm nay đấy!
- Hứ! Em chỉ cho bạn ấy mượn thôi, sau này tốt nghiệp trả cũng được mà. Em tin là bạn ấy sẽ qua hết mấy môn này cho anh coi!
- Ha ha, Văn à, chú em không cần phải thi qua mấy môn Xã hội vớ vẩn đâu, kiếm mấy cái học bổng các môn Tự nhiên để mà trả tiền cho tiểu thư đây.
- Hứ! Anh đừng coi thường bạn Văn như thế, nếu cố hết sức, bạn ấy cũng học được tất cả các môn Xã hội thôi, Văn nhỉ? Ơ...
Hai đứa mải cãi nhau, thằng Văn cũng đã không còn trong phòng tư vấn nữa.
- Ê, mày đăng kí những môn gì thế?
- Toán, Lý, Hoá, môn dễ ẹt à! Một tuần chỉ đi học có ngày, còn lại ngày là chơi tẹt ga! Còn mày thì sao?
- Toán, Văn, Ngôn Ngữ. Tao đi học buổi tuần, nhưng buổi học có tiếng à! Hay mày đổi lịch học cho trùng với tao, sáng học, chiều đi chơi!
- Ừ nhỉ?! Học Sơ trung, sướng thật ấy!
Đâu đó vang lên đoạn hội thoại, vang vọng vào cõi xa xăm trong đầu Văn. Nó ngồi bệt nơi bậc tam cấp nhà Hành chính, ngơ ngác nhìn trời. Nó không biết, làm sao để sống sót khỏi đời học sinh này.
- Có mấy chục môn học thôi mà, giờ chú mày mới lớp , cho tới khi tốt nghiệp còn năm nữa lận!
Quang đi tới vỗ vai nó.
- Anh khuyên chú, mặc kệ mấy môn Xã hội đi, học Tự nhiên là được rồi! Anh sẽ bồi dưỡng chú!
- Hứ! Anh toàn xui dại bạn ấy không! Văn à, cố gắng lên, mình sẽ dạy bạn mấy môn Xã hội, không sao hết, đi học cứ ngồi cạnh mình, rồi mình sẽ cho bạn mượn tài liệu nữa!
- Đại tiểu thư, em vẫn còn là học sinh, liệu dạy dỗ được ai? Anh đây, bằng Thạc sĩ, bằng Cử nhân, anh đảm bảo, thành tích mấy môn Tự nhiên của Văn, cao nhất nhì cái thành phố này!
- Hứ! Em không dạy được, em sẽ nhờ mẹ em dạy! Mẹ em cũng là Thạc sĩ đấy! Mẹ em không chịu dạy, em sẽ thuê gia sư về dạy!
- Ha ha! Đảm bảo thằng Văn không thể nào nuốt nổi mấy Xã hội vớ vẩn...
- Có mà anh coi thường bạn ấy...
- Hai người cứ ở lại nói chuyện, em... về đây.
- Ơ...
Văn thất thểu bước từng bước ra cổng trường. Nhìn thật tội. Nó tự hỏi, không biết con người kia có thật lòng muốn tốt cho nó không, hay chỉ là muốn ganh đua nhau mà thôi. Tất nhiên, đăng kí học cho nó, khiến nó rất biết ơn, mà nó lại không muốn lãng phí công sức của người khác đặt vào mình, nên nó mới thấy khó xử.
Chẳng lẽ, phải học hết thật?! Đếm sơ sơ, cũng mấy chục môn học...
- Trần Thiên Anh! Mày ra đây!!!
Bỗng một tiếng hét cất lên, khiến nó giật mình. Cả trường đều giật mình.
Chỉ thấy, trên sân khấu, một nam sinh, cấp Cao trung, tóc hơi cháy đỏ, mặc đồng phục trường Kình Ngư, nhưng trên áo lại gắn thêm vài lớp vảy cứng, tay cầm một cây đại đao đỏ quạch, cắm xuống nền sân khấu.
- Trần Thiên Anh!! Mày trốn hoài vậy mà được à?! Ra đây đánh với tao một trận!
“Là Tứ Đại Thiên Vương”
“Lý Thanh Long, một trong Tứ Đại Thiên Vương, mới học lớp , cùng cấp với Trần Thiên Anh”.
“Nghe nói anh ấy lúc nào cũng đi săn thú, chẳng mấy khi ở trường”.
“Cây đao kia, có phải là Trảm Long Đao cấp độ không? Thật hoành tráng, thật là oai phong!”
“Trảm Long Đao cấp độ ! Cả trường Kình Ngư chả ai có nổi vũ khí cấp độ á!”
“Lần này về, là muốn tranh đoạt ngôi Đệ Nhất sao?”
Lời xì xào nổi lên, cả trường đã vây kín xung quanh sân khấu, ngắm ngắm chỉ chỉ Lý Thanh Long.
Nam sinh tên Lý Thanh Long, vô cùng hài lòng, hếch cằm lên trời, để người khác ngắm nhìn sự oai phong của mình.
- Anh Long, Trảm Long Đao, làm sao mà anh lấy được thế?
- Còn một đống vảy kia, đồng phục của anh biến thành Hộ giáp rồi à?
Cuối cùng, không thể ra bộ cao ngạo được nữa, Lý Thanh Long bèn cúi xuống cười cười đáp trả đám đông.
- Có cái quái gì mà ra vẻ chứ? Cũng chỉ là mong nhận được chú ý thôi? Quá đáng khinh.
Văn quay lại, là giọng của Quang.
- Anh mày tuổi, học vị Thạc sĩ, còn không khoe mẽ với ai, thằng oắt này còn làm bộ làm tịch!
- Hứ! Có mà ông anh mờ nhạt quá chả ai để ý!
- Hự!
Một câu này của Linh, đâm trúng tim của hắn. Quang ôm lấy tim mình, suýt hộc máu.
Ba người chầm chậm bước tới gần sân khấu hóng hớt.
- Trần Thiên Anh!! Lần này Lý Thanh Long ta, kết thúc kì thực tập trên núi Bách, về lại Kình Ngư, mục đích chỉ có một! Trần Thiên Anh!! Mau bước ra đây, chúng ta xác định lại xem, ai mới là đệ nhất trường Kình Ngư này!!
….
- Anh Long à, hôm nay Trần Thiên Anh không đi học...
- Moá!! Hèn hạ, bỉ ổi!! Ta đã phải bí mật về lại trường thế này, cũng để thằng đó không kịp chuẩn bị, mà nó lại nghỉ học!! Đánh khinh bỉ!!
Người ta chỉ nghỉ học thôi mà. Ông anh bí mật về trường để khiêu chiến người ta, còn xách theo một đống trang bị như vậy, ai mới hèn hạ bỉ ổi đây? Rất nhiều người đã nghĩ vậy, nhưng không dám nói ra.
- Anh Long, Trần Thiên Anh nghỉ học, nhưng hắn có thu nhận một đệ tử.
- Cái gì?! - Lý Thanh Long hô lên kinh ngạc - Trần Thiên Anh thu nhận đệ tử? Quái lạ à nha! Nhưng mà tốt quá, đệ tử hắn là ai, gọi lên đây!!
- Là Vương Thành Văn, mới lên lớp . Nó chỉ cần quyền là đánh bay cả Đỗ Lương Luyện Thể cấp !
- Ồ! Vương Thành Văn, ra đây!!
- Em đây.
Gọi tên nó, thì nó tới. Thằng Văn vẫn luôn thật thà như vậy.