Thiên Môn

chương 20: bắt cóc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

☆ Chương

Giải quyết xong vụ án này, tâm tình Tống Hi Thành quả thực mục nát hết, vừa về đến nhà đã vội vàng tắm rửa rồi lăn lên giường, cái gì cũng không muốn quản, cái gì cũng không muốn nghe, cứ thế ngủ say đến chết.

Nhưng hết lần này tới lần khác có người không biết phân biệt phải trái, không cho cậu toại nguyện.

Tề Ninh đứng ở cửa phòng: “Này, Tết Trung thu cùng đi ăn đi?”

“Ở đây có người tên ‘Này’ sao?” Tống Hi Thành miễn cưỡng cãi lại.

Tề Ninh bĩu môi:”Ở đây ngoại trừ tớ và cậu ra còn có người thứ sao? Hay là cậu cảm thấy tên của mình phi thường dễ nghe lại vô cùng có giá trị khiến người ta phải lặp đi lặp lại?”

“Đi.” Có lẽ là quá mệt mỏi, Tống Hi Thành hiếm khi không tranh cãi với hắn, chỉ đáp lời rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Đến Trung thu, sáng sớm Tề Ninh tới gõ cửa phòng cậu: “Trung thu được nghỉ ngày, hai người chúng ta đều không có ca trực, xếp mấy bộ quần áo, chúng ta đi ngày.”

“Ra ngoại thành ở?” Tống Hi Thành nhìn Tề Ninh chằm chằm giống như thấy phải bệnh tâm thần.

Tề Ninh nhíu mày: “Chúng ta lên núi cùng nhau nghỉ dưỡng mấy ngày.”

“Đại lão gia ngài bao nhiêu tuổi rồi?” Tống Hi Thành một bên trào phúng hắn, một bên đứng dậy sắp xếp đồ đạc, xếp được một nửa, đột nhiên quay đầu lại hỏi, “Đắt không? Đắt quá tớ trả không nổi.”

Tề Ninh bước tới đẩy đẩy cậu: “Cậu đi rửa mặt trước, tớ xếp đồ.” Tống Hi Thành bấy giờ mới nhìn rõ phía sau hắn có đặt một cái vali cỡ trung.

Vào trong WC, Tống Hi Thành vẫn hỏi: “Cậu vẫn chưa trả lời tớ đó, rốt cuộc có đắt không?”

Chọn hai cái áo T-shirt, một cái quần jean, lại từ trong ngăn kéo tìm hai cái quần lót, Tề Ninh chậm rãi xếp quần áo lại: “Hai người chúng ta một phòng, nếu cậu ngại đắt, tớ trả hơn một nửa, xem như khen thưởng.”

“Cậu cút đi, về công tớ là cấp dưới của cậu, về tư, tớ xem như người làm nhà cậu.

Ăn tết khao nhân viên chẳng phải chuyện thường tình sao?” Tống Hi Thành là người phương nam, tuy ở thành phố B đã lâu, nhưng khẩu ngữ thành phố B vẫn chả ra sao cả, ba chữ “Cậu cút đi” tuy nhăn nhăn nhó nhó nói, nhưng nghe lại giống như đang làm nũng.

Tề Ninh cười thầm, đem quần áo Tống Hi Thành bỏ vào trong thùng, thoả mãn đánh giá.

“Tắt hết cầu dao điện, cửa sổ cũng đóng hết, xuất phát!”

Núi Phong nằm ở thành Tây, trên núi đa phần là viện nghỉ dưỡng hoặc là cán bộ nghỉ hưu, dưới chân núi thì nhà khách nằm rải rác.

Hôm nay là lần đầu tiên Tề Ninh chủ động lái xe, quả thực làm cho Tống Hi Thành thụ sủng nhược kinh.

Thời gian hiện tại là vào cuối thu, đúng lúc lá phong đổi màu.

Dọc theo đường núi đi lên, cây rừng hoặc là đỏ hoặc là xanh hoặc là vàng, thật đúng là có chút hàm xúc “Vạn sơn hồng biến, tằng lâm tẫn nhiễm []”.

[] Hoa nở đỏ rộ, nhuộm cả cánh rừng

“Tề Ninh, cấp bậc của cậu có thể tiến vào không?” Tống Hi Thành nghẹn họng trân trối nhìn các quân nhân vác súng trên vai ở cổng ra vào.

Tề Ninh dập điếu thuốc gửi tin nhắn: “Đương nhiên không thể.”

“Vậy chúng ta đang đợi người?”

“Sự thật rõ ràng như vậy cậu còn lãng phí tế bào não có hạn của mình?”

Tống Hi Thành vừa định cãi lại thì thấy một nam thanh niên mang kính gọng vàng vội vã chạy ra.

“Tề Ninh, cậu cuối cùng đã đến, phu nhân chờ cậu đã lâu.”

Quân nhân vũ trang cúi chào nam thanh niên kia, kiểm tra giấy tờ xong liền mở cổng lớn.

Tề Ninh trực tiếp dừng đi xe đi vào, lúc rút chìa khóa xe thì thấy Tống Hi Thành ngớ người nhìn mình.

“Làm sao vậy?”

Tống Hi Thành không thể tin nhìn hắn: “Phu nhân kia là ai? Cậu có ba mẹ?”

Khóe miệng Tề Ninh co giật: “Cho nên từ đó đến giờ cậu luôn nghĩ tớ là từ trong tảng đá văng ra sao?”

Đại ca mắt kính kia nhìn xung quanh, tựa hồ đợi đến nóng nảy, Tống Hi Thành thở dài, mở cửa xe nhảy xuống: “Tớ phát hiện tớ phải đánh giá cậu lại mới được, đi thôi, đừng để người ta đợi.”

Nam thanh niên mắt kính kia dẫn bọn họ đến một căn phòng, sau đó lại dặn dò bọn họ mau chóng sắp xếp đồ đạc rồi xuống nhà hàng dùng cơm, ân cần chu đáo đến mức làm cho Tống Hi Thành cảm thấy ngượng ngùng.

Giường là giường đôi kingsize, kéo màn ra là có thể nhìn thấy cảnh hồ, Tống Hi Thành nghĩ rốt cuộc ở một đêm mất bao nhiêu nhân dân tệ.

Tề Ninh ngược lại rất tự tại, đem quần áo của hai người treo lên, đồ vệ sinh cá nhân thì đem vào WC.

“Người nọ là ai? Mẹ của cậu sao lại ở đây? Cậu sao đột nhiên lại muốn tới khu nghỉ dưỡng này? Tớ không có chuẩn bị quà gì theo, làm sao bây giờ?”

Rót ly nước cho cậu, nhàn rỗi ngồi xuống ghế, cách cửa sổ nhìn một mảnh non sông tươi đẹp.

Tề Ninh chậm rãi trả lời: “Là thư ký của ba tớ, mẹ chỉ là đến nghỉ dưỡng, thời gian trước bận quá nên Trung thu đến nghỉ ngơi, người không sao cả.”

Tống Hi Thành không hiểu sao có chút tâm thần bất định, còn có chút ảo não, gãi gãi đầu: “Được rồi, chúng ta tranh thủ thời gian đi đi, để cho lão nhân gia đợi lâu không tốt.”

“Không cần khẩn trương, người tuy có hơi nghiêm túc chút, nhưng kỳ thật vẫn rất hoà nhã.” Tề Ninh cởi quần áo đổi thành một thân âu phục, lập tức có vị đạo thiếu gia nhà giàu.

Tống Hi Thành vẻ mặt đau khổ cúi đầu nhìn T-shirt cổ tròn trên người mình, phát hiện mình quả nhiên chỉ là số sai vặt.

Mẹ Tề Ninh so với trong tưởng tượng của Tống Hi Thành trẻ hơn nhiều, mặc comple, da dẻ cũng được chăm sóc rất kỹ lưỡng.

Bà không nói chuyện nhiều, lúc Tống Hi Thành bước vào cửa liền liên tục dùng một loại ánh mắt dò xét cậu, thần sắc rất phức tạp.

“Mẹ.” Tề Ninh không nóng không lạnh chào hỏi.

Bà nhẹ gật đầu, trong mắt toát ra một chút vui vẻ.

“Mẹ gầy đi không ít, gần đây bận lắm sao?”

“Ừ, mấy vụ án tháng này có chút phiền phức.”

Bà không hỏi nhiều, mà chuyển hướng sang Tống Hi Thành: “Nghe nói con của bác ngày thường nhờ có con chăm sóc, thật không biết nên cảm ơn con thế nào.”

Tống Hi Thành xấu hổ: “Không có, thực ra ngược lại là con nên cảm ơn cậu ấy, cứ quấy rầy ở trong nhà cậu ấy mà cậu ấy lại không thu tiền thuê nhà, bác nói làm con cảm thấy thật xấu hổ.”

Bà cười cười, khóe mắt đuôi mày dịu xuống, nhìn ra được lúc còn trẻ hẳn là một mỹ nhân.

“Tính tình Tề Ninh từ nhỏ đã khác thường, sau khi tốt nghiệp trung học cũng không chịu xuất ngoại, lừa ba nó báo danh trường cảnh sát, khiến ông ấy vô cùng tức giận.

Về sau hai cha con lại cãi nhau trở mặt, aiz…, bác cũng chỉ có thể trong ngày lễ tết đến thăm nó, nhưng lại thường không có thời gian.”

Tống Hi Thành có chút kỳ quái: “Cãi nhau trở mặt? Bác trai bây giờ vẫn không thể chấp nhận việc cậu ấy làm cảnh sát sao?”

Bà nhấp môi chút trà: “Ngược lại, không phải chỉ có nguyên nhân đó, đó chỉ là một phần nhỏ.” Tề Ninh nhíu mày, ở một bên buồn bực không lên tiếng, giống như người bọn họ thảo luận không phải hắn.

Tống Hi Thành cười: “Cha con dù sao cũng không giận dai.

Mọi người khuyên giải nhiều, rồi cũng sẽ có ngày bác trai thông suốt.”

Mẹ Tề Ninh đầy thâm ý nhìn cậu: “Có lẽ có hôm nào đó bác sẽ mời con về nhà uống chén trà, làm công tác tư tưởng bác trai con, có lẽ ông ấy sẽ thông suốt.”

“Mẹ.” Tề Ninh trầm giọng nói, trong giọng có chút hàm xúc cảnh cáo.

“Được được được, mẹ không nói là được.” Bà nói sang chuyện khác, “Tiểu Tống, anh rể con đã tìm được việc chưa?”

Tống Hi Thành nghe xong, một ngụm trà trong miệng thiếu chút nữa phun ra, quay đầu lại trừng Tề Ninh: “Cậu sao ngay cả chuyện này cũng nói ra?”

Tề Ninh không để ý cậu, hết sức chuyên chú ăn điểm tâm.

Mẹ hắn giải thích nói: “Con trách lầm nó rồi, không phải nó nói.

Là bác nhàn rỗi nhàm chán, không có việc gì nên quan tâm một chút.”

Bà nhìn thì có vẻ chỉ tùy tiện hỏi, kỳ thật lại là vấn đề mang tính riêng tư.

Trong lòng Tống Hi Thành khó tránh khỏi có chút không thoải mái, nhưng lại cảm thấy bà dù sao cũng là mẹ Tề Ninh, điều tra quan hệ bạn cùng phòng của con mình cũng xem như chuyện thường tình, nên bình tĩnh trả lời từng câu một.

Thật vất vả ăn xong một bữa cơm, mẹ Tề Ninh đứng dậy: “Mẹ hôm nay về thành phố, trong đơn vị còn có một số việc, mấy đứa nhân dịp nghĩ lễ nghỉ ngơi cho tốt.

Đúng rồi, ở đây có hai hộp bánh trung thu hai đứa mang về phòng ăn, Trung thu vui vẻ.”

“Tề Ninh, con ra đây.” Bà cười cười với Tống Hi Thành, kéo Tề Ninh nói nhỏ vài câu rồi cáo từ.

Tề Ninh trở về chỗ ngồi, tâm tình thoạt nhìn không tệ.

Tống Hi Thành có chút xoắn xuýt: “Mẹ cậu là trinh thám sao? Sao tin tức linh thông như vậy?”

Tề Ninh lắc đầu: “Mẹ ở trong liên đoàn, còn có mẹ tuy hỏi nhiều, nhưng không có ác ý đâu.”

“Tớ biết, thực ra cũng không sao, cũng không phải chuyện gì không thể nói.” Tống Hi Thành vùi đầu ăn cơm.

Tề Ninh nhìn cậu ăn cơm, khóe miệng chậm rãi cong lên: “Mẹ rất thích cậu đấy, ấn tượng đối với cậu không tệ.”

“Chậc, so với cậu, loại thanh niên tốt như tớ đương nhiên người gặp người thích.” Tống Hi Thành tràn đầy tự tin.

Tề Ninh cũng bắt đầu cầm lấy đũa: “Tớ có đem mấy chai rượu theo, có rượu đỏ và rượu trắng, không bằng tối nay ra ban công hóng gió thưởng trăng?”

“Được, phụng bồi.”

“Sau đó bao kéo búa quyết định ai ngủ trên giường?” Tề Ninh thăm dò hỏi.

Tống Hi Thành cười nhạo: “Đều là đại lão gia, sợ cái gì? Cái giường lớn như vậy, cũng không phải không thể chen chúc.”

Tề Ninh gật đầu: “Có lý, vậy tớ cũng không chê cậu.”

“Chậc, cút đi.”

.:.

Hoàn Vụ .:..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio