☆ Chương
Những tia nắng sớm mùa đông xuyên qua khung cửa sổ, để lại hai cái bóng loang lổ màu sắc sặc sỡ trên sàn nhà.
Tống Hi Thành dần mở mắt ra, thấy Tề Ninh bên cạnh vẫn chưa tỉnh, cẩn thận nhẹ nhàng xoay người muốn xuống giường làm điểm tâm sáng, lại bị cơn đau tê dại từ phần hông chạy thẳng lên khiến cậu lảo đảo ngã vật xuống.
Người bên cạnh hình như cũng giật mình tỉnh giấc, vươn tay kéo cậu lại ôm, Tống Hi Thành giãy dụa một lúc nhưng cuối cùng vẫn không chống cự được sự hấp dẫn của chăn ấm nệm êm, thế là ngoan ngoãn nằm im.
“Bên ngoài tuyết rơi rồi…” Tống Hi Thành nỉ non.
Tề Ninh ôm eo cậu: “Muốn đi ngắm tuyết không?”
Tống Hi Thành lắc đầu: “Lạnh lắm, với có khi cửa đông cứng luôn rồi.”
“Ngày đầu tiên của năm mới sẽ không đen vậy đâu.”
Tống Hi Thành cảm khái: “Lại hết một năm, thời gian trôi qua nhanh quá.”
Tề Ninh cười khẽ dựa đầu vào vai cậu: “Cuộc đời sống nay chết mai, thời gian làm sao dừng lại được?”
Tai Tống Hi Thành nóng lên, lảng sang chuyện khác: “Một tháng nữa là tới mùa xuân rồi, năm nay cậu có kế hoạch gì không?”
“Kế hoạch của cậu là kế hoạch của tớ… Không phải nói là về thành phố S sao?”
Tống Hi Thành cắn môi: “Tớ là con họ, họ đối xử với tớ thế nào cũng không sao.
Tớ chỉ sợ họ không nương tai với cậu thôi.”
Tề Ninh hôn nhẹ cậu: “Tớ cướp cậu đi mà, bọn họ dù đánh dù mắng dù giết tớ luôn cũng không sao…”
Tống Hi Thành không đáp, vẫn có hơi mất tự nhiên hôn lại hắn.
Sau một cái hôn sâu, Tề Ninh kề bên tai cậu nói khẽ: “Cậu còn nhớ bài thơ lần trước tớ đọc cho cậu không? Tớ vẫn chưa đọc hết…”
Người nhất định là hơi ấm đến từ phương nam, nói cho tôi biết nơi ấy có ánh trăng, có ánh nắng
Nói cho tôi biết mùa xuân hoa nở, chim én lưu luyến dương xỉ như thế nào
Người nhắm mắt ngủ say trong tiếng hát thơ mộng của tôi, hơi ấm tưởng như đã nhớ, lại dường như đã quên.
…
Người phải đi rồi sao? Xin đợi tôi đồng hành.
Đôi chân tôi biết mọi nẻo đường bình yên.
Tôi có thể mãi cất tiếng hát tặng người, và trao người đôi tay ấm áp dịu êm.
Khi màn đêm bao trùm người và tôi, tôi có thể nhìn người mà không ngại ngần chi…
‘Lời tiên đoán – Hà Kỳ Phương’
.:.
Toàn Văn Hoàn.:.
Lời cuối:
Cảm ơn mọi người đã theo dõi series quyển trinh thám phá án này, bộ này Đậu bắt đầu edit từ //, hôm nay là //, thêm ngày nữa là tròn năm.
Ôi nghĩ lại mình nhây vl… rất xin lỗi nếu các bạn đã mong chờ bộ này, quyển nhưng mỗi chương không dài lắm, thế nhưng lại mất tận năm.
Trong năm này nhìn lại cảm thấy cách edit những quyển đầu hoàn toàn khác hẳn, Đậu sẽ beta lại từ đầu quyển .
Có thể sẽ không sửa kịp tốc độ đọc của mọi người, nên nếu các bạn đọc thấy trúc trắc thì hãy thông cảm cho cô gái này nha.