【 Trên bức ảnh, tôi cùng Mộ Nghịch Hắc cách màu sắc loang lổ, mỉm cười nhìn nhau. ——Tôi hơi nghiêng đầu, cong khóe mắt, nụ cười giảo hoạt. Anh nghiêng người dựa vào trên tường, cong khóe miệng, vẻ mặt ôn nhu. Pola đưa ra tấm ảnh chụp có màu sắc vốn hơi thiên về màu ấm, hơn nữa, điệu bộ và vẻ mặt hai người như vậy, làm cho tình yêu dịu dàng thấm đẫm khắp cả bức ảnh chụp dường như muốn xuyên thấu qua tờ giấy mà tràn ra ngoài. 】
※※※
Ngày ba mươi tháng tám, xế chiều vào lúc bốn giờ mười phút.
Xe buýt đúng giờ vào bến xe phía bắc thành phố S. Tôi lưng đeo ba lô to, mang theo laptop cùng đồ ăn vặt từ trên xe xuống, liền nhìn thấy Mộ Nghịch Hắc hai tay đút trong túi áo, điệu bộ nhàn nhã đang đứng ở trước mặt nhìn tôi. Áo sơmi quần tây, ung dung nhẹ nhàng. Quanh người như được bao bọc trong một vầng sáng êm dịu, cả người phảng phất giống như một nhân vật cao quý lịch sự tao nhã từ trong tranh bước ra.
Trong lòng tôi nở rộ có cảm giác hãnh diện được đón tiếp, liền không tự giác hé môi mỉm cười mà đi tới: “Đến khi nào vậy?”
“Được một lúc.” Anh đón lấy túi laptop cùng đồ ăn vặt của tôi, cười trêu chọc: “Kiểm tra trước một chút, xem điện thoại di động, ví tiền cùng trái tim có đây hay không.”
Tôi chu cái miệng, nhấc chân liền muốn đá anh.
Anh nhanh nhẹn tránh thoát, thuận thế cầm tay tôi, kéo tôi đi ra ngoài nói: “Quỷ nhỏ mọn! Một chút tế bào hài hước cũng không có!”
“Em tình nguyện không có, cũng không thèm những tế bào hài hước trôi nổi đồi trụy của anh!”
“Oan uổng! Mỗi tế bào hài hước Thập tứ Gia của em mà đem so sánh với linh hồn thuần khiết không tỳ vết e dè của Hạ Tiểu Bạch thì vẫn còn trắng như tuyết, nào có trôi nổi đồi trụy? Em chỉ cho anh xem?” Vừa nói, anh liền đưa đầu hướng về gần phía tôi.
Tôi không còn nói nổi đành nhướng mắt, đẩy đầu anh sang một bên: “Mộ Nghịch Hắc, trên mình anh mặc quần áo nghiêm túc chỉnh tề như vậy, mà sao miệng lại nói những lời dáng vẻ lưu manh, thật sự là hàng thật giá thật đến thế, giống như đúc một kẻ mặt người dạ thú!”
“Hạ Tiểu Bạch, nếu anh là cầm thú, vậy em là gì?” Anh chau mày suy nghĩ một chút, nghiêm trang hỏi: “Chẳng lẽ chúng mình chính là ‘Cô ngốc và cầm thú’ trong truyền thuyết?”
“Đồ đại gia! Anh mới là đồ ngốc đó!”
“Đừng có mà không thừa nhận nha! Anh đâu có chê em!”
“Thật xin lỗi, Gia! Em là cô ngốc ghét bỏ cầm thú là ngài mà cũng không được sao?”
“Vậy em ghét bỏ anh ở điểm nào?”
“Một bên là loài người, một bên là súc vật. Cứ thử nói xem em ghét bỏ ngài ở chỗ nào?”
“...”
Hai người một mạch cãi nhau đến khi ra khỏi bến xe. Đáng ra phải mang sắc thái ôn hòa gặp lại sau lúc xa cách, thế mà chúng tôi lại cứ như vậy kết thúc trong cảnh tranh cãi anh một câu em một câu.
Mà lúc này, tôi cũng từ từ ý thức được: Cách thức hai chúng tôi ở chung cho tới bây giờ, đều là do anh ấy nắm trong tay——
Khi anh ra vẻ nghiêm chỉnh, chúng tôi đúng là một đôi tình nhân mẫu mực tôn trọng nhau.
Lúc anh là thủ phạm lắm điều, thì chúng tôi lại biến thành một đôi oan gia đối chọi gay gắt.
Vào thời điểm anh tình cờ giở tính trẻ con ra thì, chúng tôi liền lại diễn trích đoạn tình yêu kiểu nam ngang ngược, nữ dịu dàng.
...
Dường như, từ lúc ban đầu đến bây giờ, mọi chiều hướng tình cảm của chúng tôi đều là do anh chủ đạo.
Còn tôi, trong vở hài kịch tình yêu của chúng tôi lại chỉ là nữ diễn viên phối hợp cùng anh diễn xuất.
Chẳng qua là, diễn viên tôi đây không biết, là tạm thời, hay là vai chính.
※※※
Cùng Mộ Nghịch Hắc ăn cơm chiều ở bên ngoài, lại anh anh em em một lúc lâu, anh mới đưa tôi trở về trường học.
Bảy giờ rưỡi thì đến kí túc xá, Thần Thần cùng Tình Ương đều ở đó. Tôi lấy đồ ăn vặt cùng đặc sản do mẹ chuẩn bị cho tôi chia cho mấy đứa, vừa nghe mấy đứa kể lại những chuyện thú vị trong kì nghỉ hè, vừa thu thập hành lí.
Vừa mới đem đồ đạc trong ba lô đổ ra ngoài, điện thoại trên bàn đã “re re” rung rung kêu lên.
Từ ký túc xá đi ra, Mộ Nghịch Hắc đã thay một bộ quần áo bình thường, đang dựa vào trước cửa xe chờ tôi.
Tôi đưa anh đánh gia một phen, hỏi: “Làm cái gì phải tắm rửa thay quần áo? Anh thấy bộ đồ cầm thú vừa nãy có tính lừa gạt nhiều quá à?”
Anh không để ý tới sự châm biếm của tôi, mở cửa xe, hạ thấp đầu tôi nhét vào trong xe: “Đợi đến chỗ này, thì em sẽ biết được tại sao anh lại thay quần áo!”
Anh lái ô tô chở tôi đến một nhà xưởng bỏ hoang ở phía tây thanh phố S, thì đã tám giờ bốn mươi phút.
Ngồi ở trong xe, nhìn từ xa đã thấy phía trước có ba chiếc xe đang đỗ. Một chiếc là xe JEEP màu đỏ của Tang Tử Du, một chiếc là BMW X màu đen cùng với một chiếc Audi Q màu trắng. Đèn pha của cả ba chiếc xe việt dã đều bật lên, ánh sáng đèn đều đồng loạt chiếu vào một bức tường sặc sỡ cũ kĩ trước mặt, làm bức tường được soi trở nên cực kì rộng rãi sáng sủa.
Sau khi anh lái xe tới gần, tôi mới nhìn thấy một thiếu nữ tóc ngắn mang theo mặt nạ phòng độc đang ngồi xổm trên mặt đất, cầm trong tay bình sơn đang phun xịt lên trên tường vẽ thứ gì đó. Đứng bên cạnh cô ấy là một người đàn ông cao, đang cúi đầu chăm chú nhìn. Từ bên cạnh nhìn đến, thì người đó hẳn là “Chu Nhị Mộc” mà trước đây tôi từng có duyên gặp mặt hai lần.
Ở phía khác, trên mặt đất đang đốt một đống lửa, mấy người nam nữ trẻ tuổi đang ngồi vây quanh cùng một chỗ, vừa uống bia vừa cười nói. Khi xe đến gần, tôi nghe thấy tiếng cười của Tang Tử Du từ trong đám người lanh lảnh vọng ra, trong ánh lửa trại vang ra, giống như một khúc ca dao trong trẻo cởi mở.
“Kitzzz!”
Mộ Nghịch Hắc làm bộ dừng lại bên cạnh, đám người nghe thấy tiếng động đều đồng loạt quay sang. Anh tắt động cơ, ánh mắt ấm nóng nhìn tôi: “Xuống xe đi, giới thiệu một lượt đám bạn không tốt kia của anh cho em.”
Mi mắt tôi có chút giật giật, không nhiều lời, ngầm ngoan ngoãn xuống xe.
Anh đi vòng qua đầu xe đến bên cạnh tôi, nắm tay tôi đi về phía đang được ánh đèn pha của ba chiếc xe chiếu rọi. Một đám người đằng kia ồn ào xôn xao đứng dậy, không biết là ai huýt sáo một tràng cực vang dội.
Phía trước, chỗ được ngọn đèn chiếu sáng. Cô gái tóc ngắn cởi mặt nạ phòng độc ra, trong tay còn mang theo bình phun sơn, khóe miệng cong lên nhìn chúng tôi đang từng bước từng bước đi tới. Trong con ngươi đen nhánh lấp lánh ánh sáng dao động, mơ hồ giống như đang vui vẻ.
Giờ phút này cảnh vật nơi đây, cô ấy đứng ở đó, diện mạo duyên dáng giống như một cây hoa anh túc trong đêm, làm tôi nhìn thấy mà có chút ngây người.
Hàn Sơ Kiến.
Tôi vẫn nhớ kỹ cái tên này.
Quả nhiên là “Sơ kiến thì kinh ngạc, tái kiến vẫn y nguyên”!
“Sơ Kiến, Lâm Tử.”
Sau khi Mộ Nghịch Hắc lên tiếng chào hỏi, thì hai tay đỡ vai của tôi, đẩy tôi đến trước mặt anh, giới thiệu nói: “Đây là bà xã nhà tôi, Hạ Tiểu Bạch. Tiểu Bạch, đây là hoàng đế bệ hạ tôn quý của bọn anh Hàn Sơ Kiến, cùng với sủng phi của ngài Chu Diệp Lâm.”
Không nghĩ tới anh sẽ dùng phương thức dường như vui đùa giới thiệu tôi trước mặt hai người, tôi không khỏi giật mình.
Đầu của Hàn Sơ Kiến có chút lệch sang một bên sai lệch, nghiêng đầu tinh tế đánh giá tôi một lượt, bỗng nhiên cong cong khóe mắt, cười trong suốt với tôi: “Hạ mỹ nhân, liệu có hứng thú nhập hậu cung của trẫm?”
Á...
Đây là tình huống gì vậy?
“Được rồi, mới gặp! Tiểu Bạch nhà tôi lá gan còn nhỏ, có thể kinh hãi không chịu nổi sự hù dọa của ngài như vậy!” Mộ Nghịch Hắc lôi tôi ôm vào trong lòng, vừa cười vừa nhìn về phía Chu Diệp Lâm, “Lâm tử, còn không mau gọi chị dâu?”
Cái... Gì? Chị dâu?
Tôi nghẹn một chút.
Giương mắt, liền thấy Chu Diệp Lâm nhíu mày nhìn tôi, nhếch môi có chút tà mị cười yếu ớt, bộ dáng cùng Mộ Nghịch Hắc lại có vài phần rất giống: “Việc còn chưa thành! Anh khi nào thì lấy cô ấy vào cửa chứ, em lúc nào đổi giọng gọi ‘Chị dâu’. Bằng không, nên gọi cô ấy là cụ già! Đúng không? Cải trắng?”
Tiểu Bạch.......món ăn?
Trên mặt tôi hiện lên một loạt hắc tuyến. Cái này, hình như chúng tôi không phải thân thuộc đến như vậy chứ?
Tôi mất tự nhiên cười cười, không nói chuyện.
“Được! Anh cũng không còn trông chờ em có thể không nể mặt mà chào cô ấy.” Mộ Nghịch Hắc cười cười, cúi người nhỏ giọng dặn dò bên tai tôi: “Mặc dù nó là em họ anh, nhưng anh phải nhắc nhở em một câu: trân trọng tính mạng, rời xa yêu nghiệt! Tiểu tử này, không phải thực sự tốt đẹp!”
Tôi mím môi cười nhẹ, ngoan ngoãn gật đầu.
“Tiểu Bạch, chúng ta lại gặp mặt !”
Tôi ngẩng lên nhìn ra xa, Tử Du đi theo một nữ hai nam đang cất bước đi tới.
“Đến đây, Hạ mỹ nhân, trẫm giới thiệu một phen đám mĩ nhân hậu cung của trẫm cho nàng!” Hàn Sơ Kiến tiến lên vô cùng thân thiết kéo lấy cánh tay tôi, tách tôi ra khỏi Mộ Nghịch Hắc, sau khi dẫn tôi đến chỗ một nữ hai nam kia giới thiệu một lần, lại nhanh chóng dữ lấy bả vai của Tang Tử Du, có chút đắc ý nói: “Vị Tam Mộc tiểu thư này mặc dù nàng đã gặp rồi, nhưng nàng ấy còn có một tầng thân phận khác khẳng định nàng còn chưa biết!”
Tôi nhìn cô ta mà cười: “Thân phận gì vậy?”
Hàn Sơ Kiến ho nhẹ một tiếng, lấy giọng nói trong trẻo tuyên bố: “Nàng là người cao nhất trong hậu cung ba nghìn mĩ nhân của trẫm, tụ tập ba nghìn người tình, hô phong hoán vũ, tung đậu thành binh—— hô hô hô ——Hoàng hậu nương nương!”
Khi cô ấy nói câu này, những tia sáng lấp lánh trong mắt nhẹ nhàng tỏa ra, bộ dáng ngây thơ động lòng người. Tôi bị cô ấy cuốn hút, nên nụ cười bất giác liền hiện lên nơi khóe mắt đuôi mày.
Tang Tử Du bị cô ấy kéo vào trong ngực, nhìn tôi bất đắc dĩ nhún vai: “Tiểu Bạch, kỳ thật tôi là bị ép buộc! Nói cho cô biết, vị trí Hoàng Hậu hô mưa gọi gió này, cũng thật không dễ nhận chút nào! Nếu cô có hứng thú, tôi có thể trao cho cô vô điều kiện!”
“Còn lâu nha! Dù nàng có nguyện ý nhường ngôi vị, Thập Tứ cũng không nỡ đem cải trắng của hắn tặng cho trẫm nha?” Hàn Sơ Kiến cười mắng một câu, lại quay đầu nhìn về phía tôi: “Hạ mỹ nhân, trước đây nghe Thập Tứ nói qua, nàng cũng học vẽ?”
Tôi gật đầu: “Phải “
“Vẽ vời ra sao?”
“Không được, tôi không có đồ nghề!”
Cô ấy nhẹ nhàng cười thật đẹp: “Không quan hệ, trẫm có thể dạy nàng. Nàng muốn học sao?”
“Được!”
Vốn tưởng rằng, đám người này bởi vì gia thế hiển hách, ít nhiều đều sẽ có chút ngạo khí. Không nghĩ tới khi ở chung, mọi người đều thực bình dị gần gũi. Không có một người nào tỏ vẻ công tử tiểu thư kiêu ngạo với tôi. Nhất là Hàn Sơ Kiến, cả đêm liên tục cầm tay tôi dạy vẽ xem nên như thế nào dùng vòi phun sơn trên tường để đạt hiệu quả nghệ thuật, xưng hô cũng theo Tử Du cùng nhau gọi tôi “Tiểu Bạch”.
Cô ấy nghe Mộ Nghịch Hắc nói khí quản tôi không tốt, chịu không nổi mùi sơn kia, nên đem khẩu trang phòng độc cùng găng tay cao su của mình đều cho tôi. Còn tự bản thân chỉ đơn giản dùng khăn tay bịt quanh mặt, để che kín mũi cùng miệng.
Kéo dài hơn một giờ, được cô ấy và Tang Tử Du hai người trợ giúp, cuối cùng tôi cũng phun xong một bức tranh vẽ có chút gì đó giống như “Rau cải trắng”.
Mộ Nghịch Hắc nhìn, nắm bả vai tôi mà cười cợt hơi giễu nhẹ: “Hạ Tiểu Bạch, sau này em cũng đừng nói mình đã học nghệ thuật, thực rất bẽ mặt nha? Bức tranh cải trắng của đứa bé ba tuổi so với em còn giống hơn.”
Tôi dùng khuỷ tay huých anh một chút, thở phì phì mà nói: “Anh chỉ được cái nói mát! Có bản lĩnh anh thử vẽ một bức cho em xem!”
“Cái này có gì khó!”
Anh tiện tay từ trên mặt đất xách lên một bình sơn màu đen, dùng tay trái che mũi và miệng, vung cánh tay phải, chỉ hai ba cái liền phun ra bên cạnh cây cải trắng kia một cái chảo sắt lớn màu đen đang há ngoác miệng to đùng. Sơ qua thêm mấy đường nét làm đẹp rồi lại vẽ thêm mắt cùng mũi trên đó, nhìn qua, thì thật là có cảm giác thật thật.
Hàn Sơ Kiến ở bên cạnh một bên vừa uống nước khoáng, vừa nói với tôi: “Thập Tứ xuất thân trong gia đình nghệ thuật, anh ấy là cao thủ bậc nhất về phương diện tài nghệ tạo hình mĩ thuật trong đám người chúng tôi. Đáng tiếc anh ấy luôn luôn không có hứng thú gì đối với việc vẽ nghệch ngoạc này. Ngày thường, dù tôi cưỡng bức hay dùng lợi nhử như thế nào thì anh ấy đều không muốn đụng đến bình phun. Rốt cuộc thì cô khác hẳn, ngay câu nói đầu tiên đã khiến anh ấy ra trận, so với thánh chỉ còn hữu dụng hơn.”
Tôi nhìn bóng lưng chuyên tâm phun sơn của anh, hiện lên khóe môi cười cười, thản nhiên nói: “Chỉ là trùng hợp đúng lúc anh ấy muốn vẽ thôi, lời của tôi chỉ là chất xúc tác. Anh ấy sao có thể là hạng người ngoan ngoãn nghe tôi sai khiến như chủ nhân?”
Nghe tôi nói như vậy, Sơ Kiến tựa hồ có chút kinh ngạc.
Nghiêng mặt lại, cô ấy chăm chú nhìn tôi một lúc lâu, ánh mắt trong suốt mở miệng: “Tiểu Bạch, làm sao cô lại không có tự tin đối với chính mình như vậy? Cả đám người chúng tôi, ai chẳng biết trọng lượng của cô trong lòng Thập Tứ? Theo lời Chu Nhị Mộc đã nói, anh ấy đối với cô quả thực chính là ‘Cầm ở trong tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan, ăn vào bụng lại sợ bị axit ăn mòn, hận không thể nhét vào tận sâu trong trái tim!’ nếu như ngay cả cô cũng không tự tin nắm nổi anh ấy trong tay, trên đời này thật đúng là không biết có ai đánh bại được anh ấy.”
Đối với lời của cô ấy càng làm cho tôi có cảm giác kinh ngạc.
Nhìn lại mắt cô ấy, tôi cười cười hỏi: “Như thế nào mà mấy người lại cảm giác được trọng lượng của tôi ở trong lòng anh ấy nặng như vậy? Chúng tôi cũng chỉ mới gặp gỡ ngắn ngủn mấy tháng mà thôi.”
“Nhưng mà, hai người trước đây không phải...”
“Sơ Kiến ——”
Chúng ta nghe tiếng bèn quay đầu lại, Chu Diệp Lâm đứng cách chúng tôi ba bước đang nhíu mày nhìn về phía chúng tôi.
“Làm sao vậy?” Sơ Kiến hỏi.
Anh ta liếc mắt nhìn tôi một cái, quay sang nhìn Sơ Kiến mà bĩu môi: “Xem ai tới kìa?”
Hai chúng ta cùng nhau quay đầu lại xem.
Phía trước, một chiếc loại SUV màu xanh ngọc đang nhằm hướng bên này chạy tới. Bởi vì ánh đèn phía trước, cho nên có thể nhìn thấy rõ ràng một người đàn ông trẻ tuổi ngồi điều khiển xe.
Sắc mặt Hàn Sơ Kiến biến đổi, tức tối phun ra một câu thô tục rồi hỏi Chu Diệp Lâm: “Tam Mộc đâu?”
“Ba người cùng lão Tứ đang ở phía trước vui vẻ nướng khoai lang! Nếu không chúng ta rút lui trước?”
Cô ấy vẫn chưa trả lời, Mộ Nghịch Hắc đã đi tới. Một bên lấy khăn tay lau tay, một bên vui sướng khi người khác gặp họa nói: “Chậc chậc, Lam Thái Tử thật sự là thần thông quảng đại, vùng đất hoang vu thâm sơn cùng cốc này mà cũng có thể tìm tới. Sơ Kiến, không phải anh ta gắn hệ thống định vị toàn cầu trên người của cô đó chứ?”
Sơ Kiến trợn mắt liếc nhìn anh, tức giận nói: “Cũng không biết là ai để lộ ra ngoài! Tôi đây mà bị anh ta bắt được tại trận, ông nội khẳng định lại muốn cấm đoán nhốt tôi đây!”
Nói xong, cô ấy quay đầu lại dặn tôi: “Tiểu Bạch, hôm nay chúng ta đến đây thôi! Sau vài ngày nữa thì chúng ta sẽ đi đập chứa nước ngoại ô phía đông để câu cá. Cô và Thập Tứ cùng nhau tới đó, đến lúc ấy chúng ta lại cùng nhau trò chuyện!”
Tôi ngây thơ gật đầu: “Được.”
“Nhị Mộc, chúng ta chuồn trước!”
Cô nói xong vừa muốn đi, Mộ Nghịch Hắc kéo tay lại cánh tay cô ấy rồi từ từ hỏi: “Sơ Kiến, Pola của cô đâu? Nhanh mang đến đây để tôi với Tiểu Bạch chụp một kiểu ảnh.”
“Ở trong xe đấy! Anh theo tôi qua đấy mà cầm, sau đó trực tiếp đưa cho Tam Mộc.”
“Được!”
Mộ Nghịch Hắc lên tiếng, nắm tay tôi cùng đi với cô ấy về phía chiếc xe BMW X màu đen.
Sơ Kiến lên xe, từ cửa sổ đưa ra một cái máy chụp ảnh màu hồng đưa cho Mộ Nghịch Hắc rồi vẫy tay nói với tôi: “Tiểu Bạch, lần sau lại gặp!”
Tôi gật đầu: “Được! bye bye!”
Chu Diệp Lâm khởi động xe, từ trước mặt quay đầu lại, nhằm hướng chiếc xe SUV màu lam tăng tốc chạy vọt qua. Xe kia thấy thế liền quay đầu lại rồi đuổi theo.
Tôi có chút lo lắng nhìn về phía Mộ Nghịch Hắc: “Đó là ai vậy? Vì sao Sơ Kiến lại sợ anh ta như vậy?”
Anh cười cười, vỗ vỗ lưng tôi, an ủi nói: “Không cần lo lắng, so với bất luận ai trong chúng ta thì người đó còn quan tâm đến nha đầu kia hơn.”
“Đúng vậy! Sơ Kiến mà rơi vào trong tay Lam Thái Tử, so với đi theo tiểu tử Nhị Mộc kia vẫn còn an toàn hơn!” Tang Tử Du cầm trong tay một nhánh cây cháy gần hết đi tới, vừa cười vừa nói với Mộ Nghịch Hắc: “Thập tứ, BMW X′ đọ với ‘Porche Cayenne S’ ai thắng, em đánh cuộc một phen? Em mà thắng thì miếng ngọc hình vuông trên cổ anh thuộc về em, thế nào?”
Mộ Nghịch Hắc cười liếc mắt nhìn tôi một cái, hỏi cô ấy: “Thế em lấy cái gì đánh cuộc với anh?”
“Em lấy đôi hoa tai Phỉ Thúy này, thế nào? Đây chính là của hiếm vật lạ!”
Mộ Nghịch Hắc lắc đầu: “Em muốn cùng anh đánh cuộc báu vật trong lòng, tự nhiên cũng bắt em đưa món đồ trong lòng ra đánh cuộc.”
“Đôi hoa tai Phỉ Thúy không phải là thứ trong lòng em sao?”
“Không.” Mộ Nghịch Hắc giương mắt liếc về phía chiếc xe JEEP màu đỏ của cô ấy nói giọng quyết đoán: “Bắt em phải đem chiếc Mustang kia của em mà đánh cuộc!”
Tang Tử Du giống như là phản xạ có điều kiện mà phản bác: “Không được! Cánh cửa cũng không được!”
“Quên đi!” Anh nhún vai, lấy chiếc máy chụp ảnh đưa cho cô ấy, cười có chút lưu manh: “Chuyên gia Tang đại nhiếp ảnh, chụp cho anh cùng vợ cải trắng của anh bức ảnh chứ?”
Trên đường trở về, tôi ngồi ở cạnh ghế điều khiển đằng trước, đón lấy ánh đèn bên trong xe cẩn thận tỉ mỉ bắt đầu ngắm nghía bức ảnh chụp.
Trên bức ảnh, tôi cùng Mộ Nghịch Hắc tựa vào trên tường vẽ theo chủ đề là “Nồi đen hầm cải trắng” phác họa hai bên trái phải, cách màu sắc loang lổ, mỉm cười nhìn nhau.
Tôi hơi nghiêng đầu, cong khóe mắt, nụ cười giảo hoạt.
Anh nghiêng người dựa vào trên tường, cong khóe miệng, vẻ mặt ôn nhu.
Pola đưa ra tấm ảnh chụp có màu sắc vốn hơi thiên về màu ấm, hơn nữa, điệu bộ và vẻ mặt hai người như vậy, làm cho tình yêu dịu dàng thấm đẫm khắp cả bức ảnh chụp dường như muốn xuyên thấu qua tờ giấy mà tràn ra ngoài. Tôi nhìn, khóe miệng bất giác cong ra một cánh cung nhỏ.
“Thế nào? Kỹ thuật chụp hình của nha đầu Tam Mộc không tệ chứ?” Anh vừa lái xe, vừa nói: “Nó trong lĩnh vực chụp ảnh đã nhận không ít giải thưởng, kỹ thuật đó mà so sánh với thợ nhiếp ảnh chuyên nghiệp thì còn chuyên nghiệp hơn!”
“Chụp hình quả thật rất tự nhiên!” Tôi lấy ngón tay trỏ nhẹ nhàng chạm vào tấm ảnh chụp, kêu lên: “Đáng tiếc chỉ có một cái, nếu như là dùng máy ảnh số chụp thì tốt hơn.”
Anh cười: “Pola chính là vì ghi lại niềm vui cùng nước mắt trong nháy mắt, làm cho một khoảnh khắc đó chỉ loáng thoáng vụt qua mà cuối cùng ngưng tụ thành mãi mãi, cũng không phải để cho người ta có thể kịp thời chia vui cùng hiểu được. Những điều trong nháy mắt này là không thể phục chế, vẻn vẹn chỉ có một, mới hiểu nó quý giá, không phải sao?”
Tôi quơ quơ bức ảnh trong tay mà hỏi anh: “Vậy thứ vẻn vẹn chỉ có một này để cho em có được không?”
“Không được!” Anh nói những lời này không chút do dự, trong giọng nói mơ hồ lộ ra sự kiên định chém đinh chặt sắt.
Tôi sửng sốt một chút, méo méo miệng, đem ảnh chụp ném tới trước mặt anh: “Không cho thì thôi! Em cũng không thích!”
Anh thấy tôi bực mình, khóe môi chợt hiện ra nụ cười nhạt, đưa tay nắm lấy tay của tôi, ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy? Tức giận?”
“Con mắt nào của anh thấy em tức giận?”
“Quả thật giận!” Anh một tay giữ tay lái, ngiêng mặt liếc nhìn tôi, đôi lông mày khóe mắt toát ra vẻ ôn nhu: “Không phải không muốn cho em. Chỉ là, đây là bức ảnh đầu tiên anh và em cùng nhau chụp, rất có giá trị kỷ niệm, anh nghĩ rất quý trọng.”
Trên mặt tôi thoáng có chút rung động: “Để cho em giữ không phải cũng vậy?”
“Sao có thể giống nhau được?” Anh dùng ngón tay gãi gãi lòng bàn tay của tôi, khóe môi cong lại mấp máy có chút mập mờ “Để cho anh giữ, nếu em muốn xem thì liền tới tìm anh. Vừa có thể nhìn thấy ảnh chụp, lại có thể nhìn thấy anh, chẳng phải vẹn toàn đôi bên hơn nhiều sao?”
Tôi khóe miệng cười như muốn vỡ ra, ngước mắt lên nhìn anh liếc mắt một cái, mạnh miệng nói: “Ai mà thèm nhìn anh? Tự kỷ cuồng!”
“Phải không?”
Anh nhướng nhướng mày. Nụ cười trên mặt giống như ánh trăng rơi vào bên trong xe, thanh tú ấm nóng, sáng tỏ say lòng người.
Tôi cười mà không nói, quay đầu nhìn về màn đêm thăm thẳm đằng trước.
Xe chạy một mạch về hướng nam, chạy về phía tương lai mà chúng tôi không biết.
Hết chương
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ha ha ha ha —— (quả thật là tác giả rất hay nhảm lung tung nên bl cắt cắt cắt = =, thấy lần này cũng không ‘nhảm nhiều’ nên... = =)
Canh một cuối cùng năm , cũng là chương cuối cùng cuốn đầu tiên《 thiên nga 》
Ngày mai nguyên đán, ngày đầu tiên năm , truyện này chính thức bắt đầu NGƯỢC! (bl: = =)
Thân là mẹ nó Nghê ta an bài là —— đầu tiên ngược Tiểu Bạch một chút, nữa sẽ là đại ngược Hắc Oa một chút, xen kẽ là ngược vật hy sinh Trình Quân một chút. (bl: sao không có ngược Đại Thông nhỉ, bất công ;__;)
Vậy đó, ngược ngược càng tốt thôi ~~~~
A hô hô hô ~~~~
(Này cười...... Mọi người không nói gì: có ý nói ngươi là một người mẹ sao?)
Nói mặt khác một chút:
Ta không phải cố ý đem chuỗi văn này viết cùng một chỗ, ta xắp xếp rồi mới gặp, đám người Tang Tử Du xuất hiện, tự nhiên là bởi vì bọn họ đối với chuyện phát triển sau này có tác dụng đẩy mạnh.
Trước đó, viết đến thế giới bạn bè của Tiểu Bạch. Tại đây, là thế giới bạn bè của Mộ Nghịch Hắc. Hai người nếu muốn yêu nhau, không có khả năng không tiến vào vòng lẩn quẩn của nhau, đúng không?