Từ lúc Minh Nguyệt thảo nở hoa đến khi héo tàn đại khái là hai canh giờ, tuy có nhiều thứ mặc dù ngắn ngủi, nhưng vẻ đẹp của nó cũng khiến bất kì người nào không thể quên.
Vài năm sau, Minh Nguyệt thảo sẽ lại lớn lên, đến lúc đó nơi đây lại là mỹ cảnh, Thiên Nguyệt Triệt không khỏi mong đợi, nếu như khi đó, ở cùng phụ hoàng, cùng hưởng thụ giờ khắc này, thật là một việc hưng phấn cỡ nào.
Phụ hoàng…
Thiên Nguyệt Triệt lẩm bẩm nói nhỏ, hắn bắt đầu nhớ tới y, thật sự rất nhớ.
Đem quang hệ ma pháp cùng sức mạnh của Tinh Linh hoàng trong cơ thể vận chuyển lại như ban đầu, mái tóc dài hắc sắc lại khôi phục thủy phấn sắc, chỉ cần như vậy là tốt rồi.
Rời khỏi rừng rậm trở lại khách điếm đã là sau giờ ngọ, vừa vào khách điếm liền thấy nụ cười ân cần của chưởng quỹ, Thiên Nguyệt Triệt thật hoài nghi khóe miệng người này sẽ không rút gân sao?
“Cái kia… Công tử?” Chưởng quỹ gọi có chút đè nén.
Cước bộ Thiên Nguyệt Triệt dừng lại, xoay người nhìn chưởng quỹ: “Chưởng quỹ có việc?”
“Không có… Có có có… .” Chưởng quỹ lắc đầu rồi lại gật đâu: “Thật ra không có chuyện gì, tiểu nhân đã phái người dẫn thuộc hạ của công tử tới rừng trúc, để tiểu nhị dẫn đường sẽ tiện lợi hơn.”
Ân.
Thiên Nguyệt Triệt cười không nói, tầm mắt thẳng tắp đặt trên người chưởng quỹ.
“Cái kia… .” Chưởng quỹ do dự mà có chút ấp a ấp úng: “Cái kia… Ta… Ta…”
Thiên Nguyệt Triệt biết ý nghĩ trong lòng chưởng quỹ: ” Bảo vệ đảo này thật tốt, bổn điện hạ sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
A…
Chưởng quỹ có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng gật đầu: “Đúng rồi, mới vừa rồi những ngoại nhân bắt đầu náo loạn, nói phải rời khỏi chỗ này, nhưng thuyền kia?”
“Cùng ta có quan hệ gì đâu?” Thiên Nguyệt Triệt nghe, không khỏi cau mày, sau đó lên lầu.
Vừa tới cửa bị Thụy Miện gọi lại.
Thiên Nguyệt Triệt nhìn thấy Thụy Miện, lại nhớ chuyện hồi sáng, vừa rồi đi tìm Minh Nguyệt thảo cũng quên mất chuyện Thụy Phi.
“Thiên Nguyệt công tử có thể nói chuyện một chút với ta về Tiểu Phi, được không?” Thụy Miện có chút khó xử hắn, trên lý mà nói, Thiên Nguyệt Triệt không có lý do phải giúp đỡ bọn hắn, dù sao cũng chỉ là bình thủy tương phùng ( >O
Nhưng người nằm trên giường chờ chết kia là thân đệ đệ của hắn a.
Mới vừa rồi bọn họ đi xuống dưới lầu, thuyền kia không thể khởi hành, nói cách khác chờ thuyền mới hoàn thành không phải là ngày một, ngày hai, hơn nữa dùng thuyền nhỏ của ngư dân bắt cá, lại không thích hợp bệnh nặng của Tiểu Phi.
Huống chi Tiểu Phi không thể đợi được nhiều ngày như vậy .
“Đã nghĩ kỹ điều kiện trao đổi sao?” Thiên Nguyệt Triệt hỏi, cũng không phải là Thiên Nguyệt Triệt vô tình, nếu như chỉ là chuyện tiện tay, hắn cũng không làm khó, nhưng chuyện của Thụy Phi không bình thường.
“Thỉnh Thiên Nguyệt công tử đến phòng nói chuyện.” Muốn nam nhân này cúi đầu như vậy thật sự là làm khó hắn.
Thiên Nguyệt Triệt đối với Thụy Miện sảng lãng cũng có mấy phần hảo cảm, cho nên cũng không gây khó dễ.
Trong phòng, Cách Lực Hộc nhìn thấy Thiên Nguyệt Triệt đi vào, ánh mắt lạnh đi, sau đó lại ảm đạm.
Thật đau thương a, khó trách người ta nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nhìn Cách Lực Hộc, Thiên Nguyệt Triệt liền sáng tỏ.
Vào phòng, tùy ý tìm một vị trí ngồi xuống, cũng không mở miệng trước, chỉ mỉm cười quét mắt nhìn bọn họ.
Cách Lực Hộc nắm chặt tay lại, sau đó buông ra, rồi lại nắm chặt.
Cuối cùng ánh mắt khóa lại trên người Thiên Nguyệt Triệt: “Công tử là tiểu hoàng tử mà hoàng đế bệ hạ của Mạn La đế quốc thương yêu nhất, có đồ vật gì công tử không có?”
Trong giọng nói nguội lạnh mơ hồ có một tia tức giận bị đè nén.
Về mặt này Thụy Miện cũng hiểu, bình thủy tương phùng, nào có không công mà hưởng.
Đối với lời nói của Cách Lực Hộc, tính tình Thiên Nguyệt Triệt cũng thật tốt: “Nga? Đã như vậy ngươi nói xem vật gì Mạn La đế quốc không có, mà ngươi có, nhớ kỹ chỉ có ba lần, mà vật này có thể đủ để cho bổn điện hạ động tâm.”
“Ngươi… Ngươi làm khó người khác.” Thân ảnh Cách Lực Hộc mạnh mẽ đứng lên.
“Cách Lực Hộc.” Thụy Miện tăng giọng điệu, thiệt là, không phải vừa mới thương lượng xong? Cái người này, chỉ cần chuyện liên quan đến Tiểu Phi liền rối loạn.
Hết lần này tới lần khác Thiên Nguyệt Triệt cứng mềm đều không ăn, mọi việc tùy vào tâm tình mà định.
Cách Lực Hộc cau mày, bất đắc dĩ hướng Thiên Nguyệt Triệt mở miệng: “Xin lỗi.”
“Không sao.” Mục mâu kim sắc không gợn sóng, nhưng nụ cười nhạt kia cũng đủ để khiến người nhìn thấy không khỏi run rẩy ba phần: “Đó là lý do bổn điện hạ luôn luôn không thích những người cho rằng mọi việc đều là hiển nhiên.”
Thiên Nguyệt Triệt thảnh thơi nhả ra một câu như vậy, khiến sắc mặt Cách Lực Hộc càng khó coi thêm mấy phần, thân thể nho nhỏ từ trên ghế nhảy xuống, đi tới bên cửa sổ, Thiên Nguyệt Triệt luôn luôn thích đứng bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn trời.
Như vậy, người khác đều thấy Thiên Nguyệt Triệt luôn đặc biệt cô đơn, một màn này lại khiến Thụy Miện nhớ lại chuyện tối hôm qua.
Thân thể yếu ớt một mình đi dưới ánh trăng, tựa hồ bóng tối bao trùm lấy hắn, nhưng ánh sáng lại luôn đi theo hắn.
Nhìn theo phương hướng của Thiên Nguyệt Triệt, Thụy Miện cũng ngẩng đầu nhìn trời, khoảng trời bên kia phảng phất có người hắn quan tâm.
Thiên Nguyệt Triệt, chỉ là một hài tử năm tuổi, hơn nữa là hài tử nằm trong lòng đế vương, căn cứ vào lời nói của Cách Lực Hộc, hắn là ba nghìn sủng ái vu một thân.
Nhưng tại sao, tại sao trong ánh mắt của hắn mơ hồ lộ ra cô đơn.
“Có một số chuyện cần phải như vậy, hoặc là phải như vậy, ngươi cho là bổn điện hạ quen biết với ngươi, cho nên sẽ cứu Thụy Phi vô điều kiện, mà cái gọi là biết chỉ có một ngày. Nhưng ngươi có từng nghĩ tới tại sao bổn điện phải cứu hắn? Làm chuyện tốt sao, lý do rất buồn cười.
Hơn nữa, ngươi có từng biết, nếu bổn điện hạ cứu Thụy Phi sẽ dùng phương pháp nào cứu hắn, vậy đối với bổn điện hạ mà nói sẽ tổn hại như thế nào.
Không có nghĩ qua, phải không?”
Thiên Nguyệt Triệt xoay người, giương mắt nhìn Cách Lực Hộc: “Hôm nay, ngươi nói cho bổn điện hạ, vì sao bổn điện hạ phải cứu hắn?”
Chỉ an tĩnh tựa vào bên cửa sổ, nhưng lại làm cho người ta không dời được tầm mắt.
Phiêu nhiên, xuất trần, khí chất như thiên tiên không vương bụi trần.
“Ta… .” Cách Lực Hộc nói ra một chữ liền nghẹn nơi cổ họng, buổi nói chuyện này với Thiên Nguyệt Triệt nhất thời khiến lý trí của hắn hồi phục.
Nếu như đổi thân phận?
Vậy, mình cũng không thích quản chuyện người khác, giống như Thiên Nguyệt Triệt nói.
Nhưng là? Hắn, thật là một hài tử năm tuổi sao?
Cách Lực Hộc hướng phía Thiên Nguyệt Triệt cúi xuống: “Hôm nay ta nghĩ không ra lý do, lý do để ngươi cứu Tiểu Phi, ta biết chỉ dựa vào ta nói ta yêu hắn thật sự không đủ . Nam nhân cùng nam nhân, nói ra cũng có chút buồn cười, nhưng hắn là người ta nguyện dùng cả tính mạng để yêu.
Công tử nghe Cách Lực Hộc một lời: ta tạm thiếu công tử ba chuyện, chân trời góc biển, chỉ cần công tử phân phó, trong phạm vi năng lực của Cách Lực Hộc, nhất định làm được.”
Nga? Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi: “Bổn điện tin tưởng lời của ngươi như thế nào?”
Cách Lực Hộc sớm biết như thế Thiên Nguyệt Triệt sẽ nói như vậy, từ trong lòng ngực lấy ra một khối lệnh bài: “Đây là Sắc Vi lệnh của Sắc Vi đế quốc, có nó giống như hoàng đế đích thân tới, mà có thể huy động vạn nhân mã của Sắc Vi đế quốc, ta tạm thời đem lệnh bài đặt chỗ công tử.”
“Cách Lực Hộc.” Mở miệng chính là Thụy Miện: “Sắc Vi lệnh không phải trò đùa… .”
“Thụy Miện.” Cách Lực Hộc xoay người nhìn bạn tốt: “Tiểu Phi đối với ta mà nói là tất cả.”
Ngũ thải quang mang phát ra từ mắt Thiên Nguyệt Triệt, một trận gió thổi qua, Sắc Vi lệnh đã ở trong tay Thiên Nguyệt Triệt, hình dáng Sắc Vi hoa được khắc trên lệnh bài, đẹp không thể tả.
“Bổn điện hạ tạm thời nhận, tối nay, sáu giờ tới gọi bổn điện hạ, bây giờ bổn điện hạ muốn nghỉ ngơi.” Nói xong, bóng dáng đã biến mất.
Bên trong gian phòng lại là một trận trầm mặc.
“Sắc Vi lệnh là quốc quân lệnh của quốc gia ta.” Thụy Miện chỉ nói ngắn như vậy, trong đầu vẫn còn hồi tưởng đến lời Cách Lực Hộc vừa nói: ta biết chỉ dựa vào ta nói ta yêu hắn thật sự không đủ . Nam nhân cùng nam nhân, nói ra cũng có chút buồn cười, nhưng hắn là người ta nguyện dùng cả tính mạng để yêu. Nam nhân cùng nam nhân?
Cho tới nay, hắn cũng biết người này đối với Tiểu Phi rất đặc biệt, chẳng qua là không ngờ tới…
Nam nhân cùng nam nhân?
Thật sự có thể không?
Không phải mình dùng ánh mắt khác thường nhìn bọn họ, chỉ là tự mình chưa từng nghĩ tới.
Bây giờ là bốn giờ chiều, nhóm người Đàn Thành dùng năm hàng xe ngựa lôi kéo cây trúc về, chưởng quỹ cũng thật sự hiểu ý, nhanh chóng châm trà.
Một đống trúc đặt trước khách điếm làm mọi người chú ý.
Thiên Nguyệt Triệt được Thánh Anh gọi rời giường, đi xuống lầu.
“Chủ tử, đủ chưa?” Đàn Thành nhìn thấy Thiên Nguyệt Triệt xuống, nhanh chóng tiến lên hỏi.
Càng ngày càng nhiều người vây quanh bốn phía, Thiên Nguyệt Triệt ước chừng số lượng: “Đủ rồi, bây giờ ta vẽ phác thảo cho các ngươi, chiếu vào phác thảo đem những cây trúc này tạo thành thuyền buồm, sáng mai chúng ta đi.”
“Vâng.”
Những lời này của Thiên Nguyệt Triệt lọt vào tai những du khách khác, tất cả mọi người bắt đầu rối rít.