Thiên Nguyệt Chi Mị

quyển 4 chương 19: pháp trường

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Minh Tam Minh Tứ nhìn nhau, ngã tư đường không một bóng người, gió lạnh thỉnh thoảng thổi qua, cuốn theo tro bụi trên mặt đất, có vẻ tiêu điều.

"Minh Tam, bên kia có một lão nhân gia, đi xem một chút." Minh Tứ phát hiện mái đầu bạc trắng của một lão thái bà ở trong góc.

"Ân." Minh Tam gật đầu, hai người chạy tới đó.

"Đại nương... Đại nương... ." Minh Tứ gọi, lão thái bà tóc trắng ngẩng đầu, nhưng hai mắt đã mù, con ngươi trở nên trắng dã.

"A... Các ngươi đang gọi ta?" Hóa ra lão thái bà là khất cái, cho nên ngồi ở góc tường ăn xin, nhưng thiên tai, lương dân cũng không có dư dả mà bố thí, bởi vậy những ngày qua chén của lão thái bà đều rỗng tuếch.

"Đúng vậy a, đại nương, sao từ lúc chúng ta đi vào, không thấy bất kì thành dân nào của Nam Giang thành?" Nam Giang thành lớn như thế, lại không có đến một người, có chút kỳ quái, dù thiên tai cũng có nạn dân a, Minh Tứ khó hiểu, hỏi.

"Ai... Đó là vì bọn họ tới pháp trường." Lão thái bà thở dài nói.

"Pháp trường?" Minh Tam khó hiểu hỏi.

"Đúng vậy, đến pháp trường, giờ ngọ thành quản đại nhân của chúng ta sẽ bị chém, oan nghiệt a... Đầu năm nay quan tốt phải chết sớm." Lão thái bà tức giận bất bình.

"Tại sao chém?" Muốn chém thành quản phải xin thánh chỉ của bệ hạ, bọn họ và bệ hạ đi cùng nhau, sao không biết chuyện này.

"Ai... ." Nói đến đây lão thái bà lại thở dài: "Bởi vì thiên tai khiến chúng ta không có cơm ăn, trợ giúp thiên tai lại chậm chạp không chịu phát, mắt thấy nạn dân sắp chết đói, thành quản đại nhân không thể làm gì hơn, quyết định mở kho lương quốc gia, nhưng thành chủ đại nhân nói đây là phạm pháp, nên chém thành quản đại nhân."

"Nga? Có chuyện này?" Minh Tam hỏi Minh Tứ, Minh Tứ lắc đầu, hắn cũng không biết.

"Nhân phẩm của thành chủ đại nhân thế nào?" Minh Tam hỏi tiếp.

"Hừ." Lão thái bà khinh thường nói: "Người làm quan không vì dân suy nghĩ."

Minh Tam Minh Tứ đứng dậy, hai người hiểu rõ, hỏi lão thái bà đại điểm pháp trường, lập tức thúc ngựa chạy tới.

Trên pháp trường, thành quản đại nhân bị trói ở hình đài, thành dân đứng xung quanh, cùng hô lên oan uổng, thành vệ binh rút đao chỉ vào thành dân, để ngừa bọn họ phản loạn.

"Đại nhân, oan uổng a... Oan uổng... ." Tiếng kêu oan thê lương.

"Giờ ngọ đã đến, chém." Thành chủ vô tình nói. Mắt thấy đao sắp chặt xuống cổ thành quản, một cục đá thật nhỏ đánh tới cổ tay đao phủ, đao "Phanh" một tiếng rơi xuống đất, trong đám người có hai bóng dáng xông lên hình đài, đó chính là Minh Tam và Minh Tứ.

Đây là...? Thành dân bị chuyện ly kỳ trước mắt làm kinh ngạc đến ngây người.

"Các ngươi là ai?" Thành chủ nheo mắt nhìn hai người.

"Ngươi không cần biết bọn ta là ai." Minh Tứ nói.

"Lớn mật, các ngươi cũng biết cướp pháp trường là tội mất đầu." Thành chủ tức giận.

"Thành chủ đại nhân, ngài không thấy nhiều thành dân kêu oan cho thành quản đại nhân sao?" Minh Tứ cầm kiếm, chỉ vào thành chủ.

"Hừ, một đám điêu dân biết cái gì, các ngươi mau tránh ra, bổn thành chủ có thể khoan dung, không so đo với các ngươi, nếu không, đừng trách bổn thành chủ vô tình." Thành chủ ngẩng đầu nhìn trời.

"Thành dân biến thành điêu dân, cũng do thành chủ đại nhân ngài trị quản vô phương." Minh Tam nhìn Minh Tứ, lúc này hắn mới phát hiện miệng Minh Tứ cũng thật độc.

"Người tới, cung tiễn thủ chuẩn bị, bổn thành chủ không có thời gian dài dòng với các ngươi." Thành chủ lạnh lùng nói, không đáng cãi cọ.

"Hai vị đi đi, đao kiếm không có mắt, chớ vì ta bồi mạng." Thành quản chân thành nói, hai người kia không quen biết với hắn, cũng không giống người Nam Giang thành.

"Thành quản yên tâm, chuyện hôm nay, chúng ta chắc chắn can thiệp." Minh Tam an ủi thành quản, không cần lo lắng.

"Thành chủ đại nhân, ngài có thể thử một chút, cung tên không có mắt, kiếm trong tay ta cũng không có mắt, không biết cung tiễn thủ của ngài nhanh hay kiếm của ta nhanh." Minh Tứ cười đùa.

"Hừ, điêu dân, các ngươi dám phản kháng." Thành chủ có chút để ý lời của Minh Tứ, không dám lập tức hành động.

"Ta có chuyện khó hiểu muốn thỉnh giáo thành chủ đại nhân." Trong mắt Minh Tứ lóe lên quang mang.

"Bổn thành chủ chẳng đáng trả lời ngươi." Hai người kia là ai? Thành chủ nghi ngờ, nếu Nam Giang thành có người như vậy, không thể nào không nhận ra.

"Thành chủ không trả lời cũng không sao, ta chỉ tò mò thôi." Minh Tứ không để ý, nói: "Nghe nói thành quản đại nhân mở kho lương quốc gia là chuyện ngày hôm qua, đến hôm nay mới qua một ngày, thành chủ đại nhân đã nhanh chóng trảm, căn cứ luật pháp nước ta, thành quản hoặc thành chủ phạm tội phải trình vụ án lên hình bộ, sau đó mới hạ lệnh, từ Nam Giang thành đến đế đô cũng mất cả tháng, cho nên ta có lý do nghi ngờ thành chủ đại nhân..."

"Kẻ vô tri cũng dám nói luật pháp, bổn thành chủ là thành chủ của Nam Giang, làm việc không cần thông báo với ngươi, người tới, chuẩn bị bắn tên, kẻ nào ngăn cản, giết không tha." Thành chủ ra lệnh một tiếng, toàn bộ tiễn thủ bắn ra, cung tên như lông vũ bay tới. Minh Tam và Minh Tứ vừa che chở thành quản, vừa huy kiếm chống đỡ. Sau đám người lại có hai bóng dáng bay vọt lên hình đài, thay Minh Tam Minh Tứ cản trở không ít mũi tên.

"Minh Nhất, Minh Nhị." Minh Tam, Minh Tứ cùng kêu lên.

"Các ngươi thật chật vật." Minh Nhất cười nói.

"Đừng đùa, nếu như chúng ta không kịp tới, lúc này các ngươi bị vạn tiễn xuyên tâm." Minh Nhị ngắt lời. Đám người dần dần tách ra, tạo một con đường.

"Dừng tay." Thanh âm trầm thấp, không nặng nhưng cảm giác hữu lực, khiến người ta không tự chủ thần phục. Mọi ánh mắt đều tập trung trên người hắc y nam nhân, dung nhân tuấn mỹ quý khí, bên cạnh nam nhân là một thiếu niên tinh xảo, thiếu niên khoảng hơn mười tuổi, còn rất trẻ con.

Minh Nhất, Minh Nhị, Minh Tam, Minh Tứ nghe được tiếng Thiên Nguyệt Thần, đồng thời dừng tay.

"Chủ tử." Bốn người cùng hô lên.

Thành chủ cuống quít tới trước mặt Thiên Nguyệt Thần: "Vi thần tham kiến bệ hạ."

Bệ hạ? Thành quản vừa nghe, hai mắt hiện lên hy vọng: "Phạm thần tham kiến bệ hạ."

Bệ hạ? Dân chúng vừa nghe hoàng đế đích thân tới, nhất thời khóc lóc khẩn cầu: "Cầu bệ hạ thả thành quản đại nhân, ngài là quan tốt, cầu bệ hạ cứu Nam Giang thành."

Thành chủ công đường

Thiên Nguyệt Thần ngồi ở chủ thượng, Thiên Nguyệt Triệt hiển nhiên an phận ngồi bên cạnh y, điều này khiến thành chủ tò mò nhìn hắn nhiều lần, nghĩ thầm, thiếu niên này là ai? Là hoàng tử? Không đúng? Bệ hạ không có hoàng tử nhỏ như vậy, dù là tiểu điện hạ tính cách trương dương (nói toạc móng heo) kia, sinh thần năm đó của bệ hạ, hắn từng thấy một màn, đã qua tám năm hắn không còn nhớ rõ, nhưng mái tóc thủy phấn không lẫn vào đâu được. Huống chi trong ấn tượng, tiểu điện hạ phi thường cuồng ngạo, nào ngoan ngoãn như thiếu niên trước mắt. Bệ hạ cải trang vi hành mang theo thiếu niên này, lại vô cùng sủng ái, nói như vậy, thiếu niên này là? Thành chủ linh quang chợt lóe, thiếu niên này là nam sủng của bệ hạ?

"Thành chủ Phúc Nhĩ An, ngươi nói xem, đây là chuyện gì?" Thanh âm lạnh nhạt không nghe ra tâm tình, nhưng người hiểu rõ Thiên Nguyệt Thần liền biết, nhìn thấy toàn bộ thành dân than khóc, nam nhân này đang kiềm chế tức giận.

"Hồi bệ hạ, thành chủ cao ngao, tự mình mở kho lương, lương thực trong đó đều dùng phòng ngừa Tây Man quốc đánh bất ngờ, từ khi Mạn La khai quốc tới nay, Tây Man quốc bạo ngược vô lý, liền quấy rầy biên cảnh nước ta, khi đó tướng sĩ không có lương thực, ăn không đủ no mà tử thương vô số, từ đó về sau thái tổ hoàng đế định ra quy củ, kho lương của Nam Giang thành chỉ có lúc đối mặt với Tây Man quốc mới có thể mở, người vi phạm liền xử trảm, ở phủ thành chủ còn thánh chỉ lúc đó của thái tổ, nên vi thần mới hạ lệnh xử trảm thành quản." Thành chủ giải thích, nhưng hắn cũng nói đúng sự thật.

"Thành quản, cho ngươi cơ hội giải thích, thành chủ nói thật hay giả?" Thiên Nguyệt Thần kéo cái tay đang nghịch ngợi dưới bàn, âm thầm cảnh cáo Thiên Nguyệt Triệt. Thiên Nguyệt Triệt bất mãn nhếch môi, hắn không muốn ngồi yên a.

"Hồi bệ hạ, thành chủ đại nhân nói không giả." Thành quản cúi đầu thừa nhận, cũng như thừa nhận tội của mình, khiến thành chủ nhịn không được bĩu môi châm chọc.

"Đã như vậy, hạ lệnh đem ngươi xử trảm cũng không vấn đề gì?" Thiên Nguyệt Thần hỏi tiếp. Thiên Nguyệt Triệt càng bất mãn với nam nhân, cố ra vẻ, rõ ràng trong lòng đã có quyết định, còn xem kịch, đáng giận hơn chính là bắt hắn giả vờ ngoan ngoãn. Nói như thế nào thì linh hồn hắn cũng đã tuổi.

"Vâng, phạm thần biết mình tội không thể xá, nhưng... Thỉnh bệ hạ làm chủ, phạm thần làm vậy là có nguyên nhân."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio