"Tạ bệ hạ, vi thần nghĩ, mở kho lương quốc gia trợ giúp thiên tai." Thành quản nói tới đây, cẩn cẩn dực dực nhìn Thiên Nguyệt Thần, thấy y không tức giận, tiếp tục nói: "Sau đó chờ sang năm thu hoạch tốt, thu thuế gạo gấp đôi, bù đắp lương thực, như vậy, thứ nhất, có thể khiến nạn dân tích cực, thứ hai, giúp bọn họ yên tâm."
Nghe thành quản nói, Thiên Nguyệt Thần gật đầu: "Chủ ý này không tệ, ngươi đi ban bố, sau đó dẫn ta đến xem sông Nam Giang."
"Vâng." Thành quản mừng rỡ lui xuống, cứ như vậy, cuộc sống của nạn dân không thành vấn đề.
"Người này là quan tốt hiếm có." Thiên Nguyệt Triệt thở dài, quan tốt, nhưng chức vị không đủ cao.
"Triệt nhi đang cảm thán?" Thiên Nguyệt Thần khiêu mi hỏi.
"Phụ hoàng cảm thấy ta sẽ quan tâm cái này?" Thiên Nguyệt Triệt cũng khiêu mi, tỏ vẻ ‘việc không liên quan đến mình’, nhưng Thiên Nguyệt Thần quá mức hiểu hắn.
"Triệt nhi mềm lòng hơn tưởng tượng của ta, Triệt nhi thay đổi rất nhiều, đã có tình cảm." Thiên Nguyệt Thần ôm lấy hắn, Thiên Nguyệt Triệt có hỉ nộ ái ố càng khiến người ta vui vẻ.
"Phụ hoàng biết, ta khinh thường làm người tốt." Thiên Nguyệt Triệt dựa toàn thân vào Thiên Nguyệt Thần, mềm lòng? Đây không phải là thứ hắn muốn. Nhưng đúng như phụ hoàng nói, khi hắn thấy tình hình thiên tai của Nam Giang thành, hắn có chút xúc động.
Cốc cốc cốc...
Tiếng gõ cửa truyền đến.
"Đi vào." Tư thế ôm Thiên Nguyệt Triệt như cũ, Thiên Nguyệt Thần không vì người khác mà kiêng kỵ cái gì, y muốn nói cho mọi người biết, hài tử này là của y.
"Bệ hạ, chuyện đã chuẩn bị tốt, bệ hạ có thể đi xem xét Nam Giang?" Thành quản cung kính đứng ở cửa, hình ảnh Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt ôm nhau rơi vào mắt hắn, cái gì đó chợt lóe lên trong đầu, nhanh tới mức không kịp suy nghĩ. Phụ tử hai người ôm nhau, cũng không sao.
"Ân." Thiên Nguyệt Thần gật đầu, nắm tay Thiên Nguyệt Triệt đi ra, thành quản theo phía sau. Trên bờ sông Nam Giang, Thiên Nguyệt Thần không dám tin vào mắt của mình.
"Oa... ." Nặc Kiệt lớn tiếng hô lên: "Sao lại như vậy? Toàn bộ sông Nam Giang khô cằn?" Tất cả mọi người cảm thấy không thể tin, sông Nam Giang cạn nước, dòng sông sâu mười thước đã thấy rõ bùn đất. Không thể trong vòng một năm hai năm mà như vậy, xảy ra chuyện gì?
"Nam Giang bắt đầu cạn nước từ lúc nào, tại sao không báo lên?" Thiên Nguyệt Thần rảo bước tiến vào lòng sông, bùn đất đã sớm cứng lại, người dẫm lên như đi trên đường lớn. Có chút bùn đất bởi vì khô hạn mà nứt nẻ, khí hậu Mạn La luôn luôn ôn hòa, sông suối nhỏ cũng không thể biến thành như vậy, huống chi sông Nam Giang.
"Lúc bắt đầu không phát hiện, tới lúc phát hiện thì biến thành như vậy, chỉ trong chớp mắt." Thành quản thành thật trả lời, nguyên nhân hắn cũng không rõ.
Nga? Kỳ lạ như vậy? Thiên Nguyệt Thần khó hiểu. Thiên Nguyệt Triệt chạy chạy trên bùn đất.
"Triệt nhi, làm gì?" Thiên Nguyệt Thần đuổi tới: "Sao vậy?" Nhìn thấy thần sắc Thiên Nguyệt Triệt khác thường, khó hiểu hỏi.
Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu: "Ta cũng không biết, nhưng có cảm giác, hình như đồ vật gì đó dẫn dắt ta, khiến ta chạy về phía trước." Mặc dù như thế, Thiên Nguyệt Triệt vẫn đi theo cảm giác của mình.
"Không sao chứ?" Thiên Nguyệt Thần có chút lo lắng, tay nắm thật chặt tay Thiên Nguyệt Triệt, bóng dáng cao lớn đứng ở bên cạnh, khiến người ta thực an tâm.
Thiên Nguyệt Triệt ý bảo Thiên Nguyệt Thần đừng lo lắng: "Không có chuyện gì, phụ hoàng, ta chỉ cảm giác nghe được một thanh âm, thanh âm nhẹ nhàng reo hò." Cước bộ dừng lại trên sông: "Ở đây." Thiên Nguyệt Triệt chỉ chỉ lòng bàn chân.
"Nơi này sao?" Thiên Nguyệt Thần không thấy gì kì quái.
"Phụ hoàng có cảm giác gì không?" Thiên Nguyệt Triệt hỏi, chẳng lẽ chỉ có một mình hắn? Với tu vi của phụ hoàng, nếu như mình có cảm giác, chắc chắn y cũng thế a.
Thiên Nguyệt Thần lắc đầu.
"Điện hạ, nơi này có vấn đề sao?" Thành quản khó hiểu hỏi. Vấn đề? Không thể nói.
"Thành quản đại nhân, ngươi phái người đào chỗ này, bổn điện muốn nhìn một chút, dù đào ba thước đất cũng phải thấy được đồ." Dưới này chắc chắn chôn thứ gì đó, thậm chí Thiên Nguyệt Triệt phỏng đoán đồ bị chôn có liên quan đến khô hạn ở Nam Giang?
"Vâng, vi thần đi làm." Thành quản lập tức cáo lui.
Đợi thành quản rời khỏi, Thiên Nguyệt Thần nhíu mày nhìn hắn: "Dưới này có vấn đề?"
Thiên Nguyệt Triệt vẫn lắc đầu: "Trực giác, trực giác có đôi khi rất kỳ quái." Sau đó tầm mắt nhìn về phương xa: "Phụ hoàng, sống lớn như vậy, mất bao nhiêu năm mới có thể đầy nước lần nữa." Sông này không chỉ khiến Thiên Nguyệt Triệt nhớ tới Trường giang, nhớ hiện đại, kể từ khi hắn buông tất cả xuống, hắn đi qua rất nhiều nơi, hắn thích đến rừng rậm nguyên thủy, thích đến nơi ít dân, bởi vì nơi đó có nhiều bí mật, có thể khiến tâm trạng hưng phấn.
"Để người đào đất thực phiền toái?" Trực tiếp động thủ là được rồi.
"Không muốn, lười động." Thiên Nguyệt Triệt miễn cưỡng mở miệng, sau đó cầm tay Thiên Nguyệt Thần: "Phụ hoàng, chúng ta vội vàng nhiều ngày như vậy, giờ tản bộ a."
Tản bộ?
Thiên Nguyệt Thần cười nhẹ, để hắn tùy ý lôi kéo cánh tay của mình, mặt trời bắt đầu lặn đằng tây, bóng dáng hai người đổ lên đáy sông, càng kéo càng dài. Sắc trời dần dần xám xịt, không biết hai người đã đi bao lâu, nhưng bốn phía vẫn trống trải, thỉnh thoảng gió nhẹ thổi qua, phiêu động mái tóc.
Thiên Nguyệt Thần tiến lên một bước, cúi người xuống: "Lên đây đi." Mỉm cười thập phần ôn nhu, dù đêm tối, Thiên Nguyệt Triệt có thể nhận thấy nam nhân độc hữu ôn tình.
"Ta rất nặng nha." Thiên Nguyệt Triệt cười nói, nhưng động tác không dừng lại, tung người nhảy lên lưng nam nhân.
"Nặng hơn nữa ta cũng cõng." Hai tay đưa về phía sau, giữ chặt chân Thiên Nguyệt Triệt, tấm lưng dán vào ngực, đặc biệt ấm áp, mà cỗ ấm áp này, truyền chầm chậm toàn thân. Gió tựa hồ cũng ca hát, ủng hộ tình cảm của hai người, lúc bọn hắn trở lại, toàn bộ thành an tĩnh vô cùng.
Hôm sau
Thiên Nguyệt Triệt rời giường thật sớm.
"Sao sớm như vậy? Muốn đến Nam Giang?" Thiên Nguyệt Thần ngồi bên giường, nhìn Thiên Nguyệt Triệt đã thức giấc: "Ngủ nhiều một chút, sắc mặt rất kém, ta bảo trù tử chưng cho ngươi chén thang."
"Ngủ không được." Thiên Nguyệt Triệt điều chỉnh tư thế, để đầu mình gối lên chân Thiên Nguyệt Thần.
"Không được, phải ngủ, thừa dịp ta còn chưa cưỡng chế ngươi." Bàn tay to sờ trán Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Thần nghĩ thầm, có phải tối hôm qua đi dạo nên nhiễm phong hàn, trán có chút nóng: "Ngươi nhiễm phong hàn."
"Ân? Khó trách đầu hơi đau." Thiên Nguyệt Triệt mơ hồ nói: "Nhưng ta... "
"Không được." Biết tâm tư của hắn, Thiên Nguyệt Thần kiên quyết nói.
"Phụ hoàng... ." Thiên Nguyệt Triệt hạ thấp thanh âm: "Ta thật sự muốn đi xem."
"Không được, Nặc Kiệt." Thiên Nguyệt Thần hô, Nặc Kiệt nhanh chóng chạy vào phòng: "Bệ hạ."
"Triệt nhi nhiễm phong hàn, bảo người chưng chút thang thanh nhiệt nhuận hầu." Thiên Nguyệt Thần vừa phân phó, vừa kéo chăn đắp cho hắn: "Như vậy đi, uống dược tốt, nếu ta thấy ngươi hạ sốt, dù chỉ một chút, ta liền cho ngươi ra ngoài, được không? Trong khoảng thời gian này để minh vệ chú ý, nếu như Nam Giang có phát hiện gì, bọn họ sẽ trở về bẩm báo."
"Ân... ." Thiên Nguyệt Triệt biết không thể thương lượng, gật đầu: "Phụ hoàng nhất định phải đánh thức ta nha." Thanh âm mềm nhũn dần dần tiêu thất, mệt mỏi tập kích Thiên Nguyệt Triệt.
"Thật là một hài tử quật cường, ngã bệnh còn cố tỉnh." Thiên Nguyệt Thần ngồi yên bên giường, nhu nhu đầu Thiên Nguyệt Triệt, ấn vào huyệt đạo, nội tức trong thân thể lưu động khiến hắn thoải mái hơn.
Ước chừng qua một canh giờ, Nặc Kiệt rón rén đi đến: "Bệ hạ, thang chưng đã xong, có cần hay không?"
Thiên Nguyệt Thần phất phất tay: "Giữ nóng, Triệt nhi tỉnh lại thì uống, Nam Giang có tin tức gì không?"
"Vẫn chưa, Minh Tam trở lại báo cáo, vì đất quá cứng, đào có chút khó khăn, đã đào hai canh giờ nhưng chưa thấy gì." Nặc Kiệt nói.
"Uh, tiếp tục đào, đào đến khi Triệt nhi tỉnh." Nghe Thiên Nguyệt Thần nói, Nặc Kiệt lắc đầu thở dài, trong lòng nghĩ, vạn nhất tiểu điện hạ ngủ thẳng đến buổi tối, chẳng lẽ những người đó phải đào cả buổi tối sao?