Tối nay cực quang chi điện đặt biệt náo nhiệt, chưa bao giờ có khách tới đây, nói chính xác hơn, không phải không có, mà là căn bản không lên nổi, cực quang chi điện là tiên cảnh chốn nhân gian, lão đạo trưởng vẫn còn hôn mê, cho nên nơi này tùy Thụy Miện tiếp đón.
Tối nay khách nhân tôn quý, không vì thân phận của Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt, mà vì Thiên Nguyệt Triệt thắng lão đạo trưởng, bởi vậy khiến mọi người ở đây tôn kính.
Thức ăn ở Cực quang chi điện đều là thức ăn chay, Thụy Miện cảm thấy có chút áy náy, cũng là Thiên Nguyệt Thần không câu chấp nhiều, nói rằng không để ý, dù thức ăn chay, chỉ cần Liệt La Đặc ở, không lo không ngon, cho nên tối nay bữa tối tùy Liệt La Đặc trổ tài, đầu bếp của Cực quang chi điện vốn ôm suy nghĩ để hắn thử sức một chút, nhưng khi biết hắn chính là thực thần thiếu niên nổi tiếng cả nước, quang mang trong mắt biến thành ngưỡng mộ.
Vì thế Liệt La Đặc cười đến đau bụng.
Địch Trạch mệnh khổ, từ đầu tới cuối đều theo sát Liệt La Đặc, một tấc cũng không rời.
Thiên Nguyệt TriệTriệt được sắp xếp dùng cơm ở sương phòng tiếp đón khách quý, Thụy Miện lên tiếng hỏi trước: "Thiên Nguyệt công tử tới Cực quang chi điện, hẳn không phải tình cờ."
Nụ cười và thanh âm nhu hòa khiến người nghe vô cùng thoải mái, Thiên Nguyệt Triệt cười tươi: "Ngươi thật hiểu ta, đều do ma pháp nửa vời của Mạc Tà, bọn ta muốn đến hoàng cung Sắc Vi đế quốc tìm Cách Lực Tân, nhưng ai biết lại tới nơi này."
Cách Lực Tân – thái tử điện hạ của Sắc Vi đế quốc, đại ca của Thiên Nguyệt Triệt – Thiên Nguyệt Thiên Kỳ đã gả cho nam nhân này.
"Tìm thái tử điện hạ?" Thụy Miện kinh ngạc, Thiên Nguyệt Triệt tìm thái tử điện hạ là vì đại hoàng tử của Mạn La đế quốc, hay là vì…?
"Ân." Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, "Thật ra tìm ngươi cũng thế, Thụy Miện cũng biết một trong ngũ hành linh châu – Thổ Linh Châu nằm ở Sắc Vi đế quốc chứ?"
Thụy Miện cả kinh, ánh mắt nhìn Thiên Nguyệt Triệt mang theo thăm dò, nói hay không nói, dù trong lòng y có chút ngưỡng mộ Thiên Nguyệt Triệt, nhưng y là hoàng tộc của Sắc Vi đế quốc, cho nên có chút khó xử.
Thiên Nguyệt Triệt nhìn ra y do dự, cũng không nhiều lời, lấy ra Sắc Vi lệnh năm đó Cách Lực Hộc cho hắn: "Thụy Miện còn nhớ được, ngày đó Cách Lực Hộc đem Sắc Vi lệnh giao cho ta đã từng hứa hẹn ta ba điều, chỉ cần không trái lương tâm, hắn dời núi lấp biển cũng không từ."
"Thụy Miện đương nhiên nhớ kỹ, công tử cứu đệ đệ một mạng, Thụy Miện khắc trong tâm khảm, ân tình này Thụy Miện sẵn sang đổi cả tính mạng." Hai chữ ân tình không phải là điều kiện có thể trao đổi, trong lòng Thụy Miện, Sắc Vi lệnh là một chuyện, Thiên Nguyệt Triệt cứu Thụy Phi là một chuyện khác.
"Cho nên chuyện này, nếu ta đi hỏi Cách Lực Hộc, cũng không làm trái lương tâm?" Thiên Nguyệt Triệt mở to hai mắt, có chút nghịch ngợm.
Thụy Miện trầm mặc, đúng là không làm trái, nhưng là...: "Công tử có thể nói cho Thụy Miện được không, vì sao đột nhiên tìm Thổ Linh Châu?" Giờ khắc này, Thụy Miện lại nghĩ tới chuyện ở trên đảo, lúc đó Thiên Nguyệt Triệt...
Thiên Nguyệt Triệt nhìn Thiên Nguyệt Thần cùng mọi người một cái, rồi lạnh nhạt nói: "Ngũ hành linh châu Kim, Mộc, Thuỷ, Hỏa, Thổ vốn là thần vật." Thiên Nguyệt Triệt mở bàn tay, một hạt châu trong suốt phát ra ngũ quang mang xuất hiện trước mặt mọi người, "Thụy Miện cũng biết, đây là cái gì?"
"Thánh... Thánh linh châu?" Thụy Miện nghe qua truyền thuyết về thánh linh châu, mặc dù y không học ma pháp, nhưng đối với bảo vật, có chút nghiên cứu.
"Vậy Thụy Miện cũng biết chủ nhân của thánh linh châu là ai chứ?"
Này... , Thụy Miện khó xử, thánh linh châu cũng chỉ là truyền thuyết, rốt cuộc là ai, thật sự y không biết.
"Là cực quang chi điện, người được cung phụng trên thánh điện." Thiên Nguyệt Triệt nhìn chằm chằm Thụy Miện, nói từng chữ.
"Vật của Quang Minh thần tử, vậy vì sao...?" Lời kế tiếp, Thụy Miện không hỏi, y cảm thấy mình đã biết được đáp án, nhưng đáp án này quá mức khiếp sợ, khiến y không dám mở miệng hỏi.
"Vì sao a? Bởi vì người nọ là kiếp trước của bổn điện." Thiên Nguyệt Triệt thản nhiên nói, khí chất tự tin thuộc về Quang Minh thần tử vô thức tản ra.
Trên người hắn, quang mang chói mắt mọi người, Quang Minh thần tử, vị thần chân chính, hoàn mỹ vô khuyết mà bao quát hết thảy.
Thụy Miện có chút sững sờ, chỉ lăng lăng nhìn Thiên Nguyệt Triệt, y không biết mình nên nói cái gì, Quang Minh thần tử, bốn chữ quanh quẩn trong đầu y, đã sớm biết thiếu niên này là nhân thượng chi nhân, nhưng không ngờ rất cao... Rất cao.
"Thiên Nguyệt công tử..." Thụy Miện có chút mê mang, không biết nên nói gì, áp lực trong lòng càng lớn khi biết Thiên Nguyệt Triệt là Quang Minh thần tử chuyển thế, có chút thở không nổi, bằng hữu, bọn họ làm bằng hữu, tựa hồ là mình với cao.
Thiên Nguyệt Triệt nhìn vẻ mặt buồn rầu của Thụy Miện, tiếp tục nói: "Chúng ta đã từng cùng sinh cùng tử a." Giọng điệu thản nhiên, đúng là Thiên Nguyệt Triệt mà Thụy Miện quen thuộc, mặc dù không đến khoa trương đến mức cùng sinh cùng tử, nhưng lúc trên đảo, đã cùng vượt qua nhiều khó khắn.
Nhìn lại nụ cười và ánh mắt không đổi của Thiên Nguyệt Triệt, lòng có chút khó xử, là tự mình nghĩ nhiều lắm.
"Cho nên Thiên Nguyệt công tử tìm Thổ Linh Châu?" Thụy Miện khó hiểu hỏi.
"Ta không có ký ức về thần tử, nếu muốn khôi phục, chỉ có tề tập hợp ngũ hành linh châu, hôm nay trong tay của ta có bốn viên, còn thiếu Thổ Linh Châu, thần giới gặp nạn, ta phải trở về." Thiên Nguyệt Triệt nói không rõ ràng, nhưng Thụy Miện nghe hiểu.
"Chuyện này, sợ rằng có chút khó khăn." Thụy Miện áy náy nói.
Một câu, khiến tâm mọi người treo lên.
"Có ý gì?" Thiên Nguyệt Thần hoàn hồn hỏi.
"Thổ Linh Châu vốn cung phụng ở thánh miếu của Sắc Vi đế quốc, trong miệng thổ long, nhưng tại đời hoàng đế trước, Thổ Linh Châu đã thần bí biến mất, tình huống cụ thể sợ rằng chỉ có lật xem sử sách hoàng gia của Sắc Vi đế quốc mới rõ ràng."
Hy vọng thoáng cái bị dập tắt, Thổ Linh Châu cư nhiên mất tích, trong lúc này, tức giận nhất là Kim.
Thiên Nguyệt Triệt nói không ra cảm giác trong lòng, nói là thất vọng, nói là lo lắng, nhưng thật ra cũng không phải, có lẽ đối với hắn mà nói, ký ức của Quang Minh thần tử và lực lượng không khôi phục cũng không quan trọng, quan trọng là ... Hắn và nam nhân này bên nhau.
Bầu trời đêm ở Cực quang chi điện vô cùng xinh đẹp, Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt ngồi trên nóc nhà.
"Phụ hoàng, ta chưa bao giờ thấy trăng tròn như vậy." Thiên Nguyệt Triệt tựa vào lòng Thiên Nguyệt Thần, trong tay vuốt vuốt góc áo y.
"Triệt nhi. nếu như thích, chúng ta có thể xem mỗi ngày." Thiên Nguyệt Thần vuốt ve tóc hắn, sủng nịnh nói.
"Phụ hoàng không nên hứa với ta điều không tưởng như vậy." Thiên Nguyệt Triệt trở mình, tìm vị trí thoải mái tiếp tục ngắm trăng, "Nếu trời mưa, không có trăng tròn, còn xem thế nào?"
Thiên Nguyệt Triệt bĩu môi, hắn ghét nhất hứa hẹn dễ dàng.
"Ai bảo không tưởng?" Thiên Nguyệt Thần tự tin nói, "Triệt nhi cũng biết, trên thế giới có một chỗ, đó là nơi trăng tròn luôn luôn đẹp nhất, dù mặt trời chói mắt cũng không bì được ánh sáng của nó."
Mắt Thiên Nguyệt Triệt sáng lên: "Phụ hoàng nói đến lãnh địa của Ám Dạ chi tộc?" Là nơi tất cả quỷ hút máu sinh tồn?
"Nhìn Triệt nhi vui mừng chưa kìa." Thiên Nguyệt Thần cúi đầu hôn lên mắt Thiên Nguyệt Triệt, "Triệt nhi phải nhớ kỹ, phụ hoàng hứa hẹn với Triệt nhi không chỉ là hai chữ hứa hẹn, phụ hoàng sẽ biến từng cái thành sự thật, bởi vì đó là điều Triệt nhi của ta mong ước."
Thanh âm trầm thấp nồng đậm thâm tình, tình này xâm nhập linh hồn, sáp nhập vào máu.
Thiên Nguyệt Triệt vươn hai tay ôm cổ Thiên Nguyệt Thần, đôi môi phấn hồng áp lên đôi môi mỏng của nam nhân, đầu lưỡi ướt át nhẹ nhàng xẹt qua mỗi một chỗ trong miệng y.
Tay Thiên Nguyệt Thần luôn qua tóc Thiên Nguyệt Triệt, đôi môi ngậm lấy đầu lưỡi nghịch ngợm của hắn, một tay giải khai vạt áo hắn, luồn vào y phục, vuốt ve hai điểm phấn hồng trên khuôn ngực trắng nõn.
Toàn thân Thiên Nguyệt Triệt run rẩy, tay ôm nam nhân càng thêm dùng sức, móng tay đâm vào cổ nam nhân, để lại vết thương rõ ràng, vết thương ngọt ngào.
"Phụ hoàng... Nhẹ... Điểm nhẹ..." Tiếng rên rỉ mềm mại càng khiến Thiên Nguyệt Thần khó kiềm chế dục vọng.
Lửa nóng từ hạ thân lan tràn, khát vọng giữa hai chân sưng đến lợi hại, ngón tay xẹt qua bụng Thiên Nguyệt Triệt, đưa vào trong trong quần lót.
"Phụ hoàng..." Bị ấm áp và thoải mái bao vây làm Thiên Nguyệt Triệt kìm lòng không được màthan nhẹ.
Thiên Nguyệt Thần ôn nhu hôn lên nước mắt bên khóe mi Thiên Nguyệt Triệt, một ngón... Hai ngón... Ba ngón... Bốn ngón... Cho đến khi Thiên Nguyệt Triệt thích ứng sự hiện hữu của mình, mới giải khai quần, để vật cứng rắn thay thế ngón tay.
Triền miên sâu sắc, lời lẽ nỉ non, đưa cả hai người vào cảnh giới thần tiên.