Một ngày qua, nghe Liệt La Đặc nhắc tới những đồ vật ly kỳ bên ngoài, vì Thiên Nguyệt Thần vắng mặt hai tháng, có rất nhiều chuyện cần xử lý, Thiên Nguyệt Triệt một người nháo nhàm chán, cho nên liền xuất cung ngoạn.
Thiên Nguyệt Triệt đi cùng đám người kia, dù ở đế đô Mạn La cũng vô cùng bắt mắt, đặc biệt là ban ngày, người tới tới lui lui đông đúc.
Hấp dẫn càng nhiều ánh mắt.
Chẳng qua, trong đám người có chút náo động, nhiều người liền sinh chuyện không hay.
"Hình như hôm nay đế phi thường náo nhiệt." Thiên Nguyệt Triệt lần đầu tiên xuất cung, nghe Liệt La Đặc lẩm bẩm, cũng cảm thấy quỷ dị.
Nhóm người nhanh chóng bị phân tán , đợi Thiên Nguyệt Triệt hoàn hồn, hắn đã đi tới một chỗ hẻo lánh, chân mày cau lại, bình ổn tâm tình.
"Chủ nhân nhà ta muốn gặp công tử, có thể làm phiền công tử một chút không?" Người tới khoảng mười bốn, trên đại lục này, mười bốn vừa vặn bước vào thời kỳ trưởng thành.
"Ta có thể nói không sao?" Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi, hỏi người nọ.
Người nọ chấn động, cười khẽ, "Lục điện hạ khác lời đồn đãi một trời trời một vực." Ý cười của người nọ càng thêm nồng đậm.
Thiên Nguyệt Triệt thật sự kinh ngạc, đã sớm nghĩ người nọ biết thân phận mình, dù sao lấy khí chất mà nói, tuyệt không phải đơn giản, nhưng không ngờ y lại trực tiếp làm rõ.
Thiên Nguyệt Triệt là người thông minh, từ trong lời nói liền hiểu được, người y tìm không phải người tên Thiên Nguyệt Triệt, mà là Thiên Nguyệt Triệt mang thân phận tiểu điện hạ của Mạn La đế quốc.
"Đã vậy, thỉnh dẫn đường." Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, tỏ vẻ ôn hòa.
Nam tử dẫn Thiên Nguyệt Triệt đi vòng vèo, đường không nhiều, nhưng rất rắc rối, rõ ràng lúc trước còn ở trong thành, một lát liền đến một nơi thanh tĩnh trong rừng, thật là lợi hại.
Thiên Nguyệt Triệt than thầm, cái này chính là trận.
Không thể nghi ngờ, Thiên Nguyệt Triệt hoàn toàn xa lạ.
Rừng cây thanh tĩnh, có một phòng nhỏ, bên ngoài có mấy hộ vệ trông coi.
"Không nghĩ tới, đế đô còn có nơi như thế." Thiên Nguyệt Triệt cảm thán, tiểu kiều lưu thủy, không hổ là nhân gian tiên cảnh.
"Tiểu điện hạ quá khen, nơi này không phải đế đô, chỉ là giả cảnh, địa phương chân chính ở ngoài ngàn dặm." Nam tử thong dong trả lời, "Nơi này tuy trống rỗng, nhưng cảnh sắc là thật, nên khi tiểu điện hạ tiếp xúc mới có cảm giác chân thực."
"Bổn điện đã hiểu, ý của các hạ là, nếu bổn điện bị thương ở đây, vậy ra khỏi nơi này, thương thế cũng biến mất theo, phải không?" Thiên Nguyệt Triệt nghịch ngợm mở to hai mắt.
"Tiểu điện hạ nói đùa." Nói một hồi, hai người đã đến trước phòng nhỏ, nam tử gõ cửa.
"Đi vào." Thanh âm thật là hoa lệ, mang theo một phần trầm ổn, Thiên Nguyệt Triệt tò mò, người thế nào lại có khí chất như vậy.
Nam tử đẩy cửa ra, canh giữ ở cửa không theo vào, Thiên Nguyệt Triệt bước tới, trong nháy mắt có chút mê hoặc, vóc người nam nhân phi thường cao lớn, đứng chắp tay, đưa lưng về phía Thiên Nguyệt Triệt.
Trên người nam nhân này có một cỗ khí thế cường hãn.
Nam nhân này rốt cuộc là ai?
Giống như đáp lại Thiên Nguyệt Triệt, nam nhân quay đầu, dung nhan tuấn dật còn có mấy phần kiều mỵ, mà Thiên Nguyệt Triệt chân chính ngây ngẩn, khuôn mặt này... Khuôn mặt này...
"Không nghờ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, lại là tình huống như thế." Thanh âm nam nhân mềm nhẹ, nói chuyện không nhanh không chậm.
Thiên Nguyệt Triệt đè nén nghi ngờ, đảo mắt: "Ta nên gọi ngươi là cữu cữu, ngoại công, hay biểu ca?"
Thiên Nguyệt Triệt trêu đùa khiến nam nhân khẽ nở nụ cười, không sai, khuôn mặt này giống hệt mẫu phi của Thiên Nguyệt Triệt – Cẩm phi Da La Tư Đặc Lặc.
"Ngoại tôn của ta thật khác lời đồn." Da Lạc Tư Đặc Lặc điềm nhiên nhìn Thiên Nguyệt Triệt, ánh mắt sâu thẳm, không dễ nắm bắt, "Ta là ca ca sinh đôi với mẫu phi ngươi, là cữu cữu của ngươi."
Quả nhiên, giống nhau như đúc, Thiên Nguyệt Triệt đã sớm đoán được.
"Cữu cữu tới đế đô không phải chỉ tìm ngoại tôn ôn chuyện chứ?" Thiên Nguyệt Triệt tùy tiện ngồi xuống ghế, mục mâu cơ trí nhìn Da Lạc Tư Đặc Lặc.
Da Lạc Tư Đặc Lặc nghe vậy, cẩn thận dò xét Thiên Nguyệt Triệt một lúc lâu, ngồi xuống đối diện Thiên Nguyệt Triệt, tự mình châm trà, động tác ưu nhã: "Xem ra lời đồn bên ngoài về lục điện hạ rất khó tin."
Ba chữ lục điện hạ, kéo dài khoảng cách giữa Thiên Nguyệt Triệt và nam nhân.
"Nga? Vậy Tư Đặc Lặc công tử cảm thấy bổn điện nên là người thế nào? Hay là nói, công tử cảm thấy bổn điện phải như bên ngoài đồn đãi, tùy hứng ương ngạnh mặc người bài bố?" Thanh âm lạnh nhạt không nặng không nghe, nhưng vẫn lộ ra sắc bén.
Da Lạc Tư Đặc Lặc phát giác mình luống cuống, Thiên Nguyệt Triệt không tùy hứng ương ngạnh như lời đồn, chỉ sợ là kiêu ngạo cùng tự phụ, hệt Thiên Nguyệt Thần năm đó.
Rõ ràng là hai người khác nhau, nhưng lại có khí thế giống nhau, Thiên Nguyệt Thần... Đáy mắt Da Lạc Tư Đặc Lặc sâu thẳm.
"Tỷ tỷ có tiểu điện hạ là phúc khí của nàng." Da Lạc Tư Đặc Lặc khôi phục bình tĩnh, nhấp một ngụm trà nhuận họng, khiêu mi nhìn Thiên Nguyệt Triệt, ý bảo hắn cũng uống trà.
Thiên Nguyệt Triệt không khách khí, cũng không sợ y lén giờ trò.
Thấy Thiên Nguyệt Triệt thoải mái, Da Lạc Tư Đặc Lặc kinh ngạc không nhỏ, nếu là lục điện hạ trong lời đồn, dễ dàng tha thứ như vậy cũng hiếm có.
Mục mâu thâm thúy, nhìn Thiên Nguyệt Triệt, lại phảng phất đang nhìn cái gì đó.
Thiên Nguyệt Triệt không chủ động mở miệng, hắn không vội, hắn đang đợi người gọi là cữu cữu, vốn y chủ động tìm tới hắn, chắc chắn người nóng lòng nhất là y.
Lần nữa, Da Lạc Tư Đặc Lặc cười khẽ: "Ngươi, thật thông minh, có lẽ vì vậy Thiên Nguyệt Thần mới sủng ngươi."
Động tác uống trà của Thiên Nguyệt Triệt dừng lại, Thiên Nguyệt Thần, nam nhân này gọi tục danh phụ hoàng, không hợp quân thần chi lễ, y và phụ hoàng...
"Tò mò sao? Ta lại có thể gọi tục danh của phụ hoàng ngươi." Da Lạc Tư Đặc Lặc đã nhận ra Thiên Nguyệt Triệt dao động, cảm giác có chút thú vị.
"Tò mò." Thiên Nguyệt Triệt sẽ không tự mình suy đoán, đã có người nguyện ý nói, hắn cần gì hao tổn tâm trí.
"Ngươi cầu ta." Da Lạc Tư Đặc Lặc trêu chọc.
Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu: "Bổn điện cũng chưa từng cầu phụ hoàng." Trong từ điển của Thiên Nguyệt Triệt không có cầu, cầu, đó là điều đã quá xa xôi, kiếp trước khi còn là hài tử, thời điểm thấy mẫu thân bị mấy gã đàn ông lăng nhục.
Hắn cầu qua, cầu lão Thiên gia, phàm là người có thể cầu đều đã cầu, cuối cùng mẫu thân vẫn bị thương tổn .
Từ đó về sau, từ điển của hắn không còn chữ này.
"Ha ha... Cũng được, vậy... Ngươi gọi ta một tiếng cữu cữu." Trong mắt Da Lạc Tư Đặc Lặc đều là ý cười, tựa hồ cảm thấy đùa Thiên Nguyệt Triệt là một việc rất thú vị.
"Cữu cữu" Thiên Nguyệt Triệt không nói nhảm, dựa theo bối phận mà nói, là nên gọi nam nhân một tiếng cữu cữu, đừng nói một tiếng cữu cữu, muốn Thiên Nguyệt Triệt gọi một tiếng ngoại công, hắn cũng sẽ gọi.
"Không thú vị" Da Lạc Tư Đặc Lặc khó chịu, không phải tiểu hài tử nên bướng bỉnh một chút ư? Sao khuất phục nhanh như vậy.
"Ngươi thật mâu thuẫn." Thiên Nguyệt Triệt đặt chén xuống, đứng dậy.
"Đứng lại." Thanh âm Da Lạc Tư Đặc Lặc tuy nhẹ, nhưng uy nghiêm, "Ngươi không muốn biết?"
"Muốn, nhưng biết không chỉ có mình ngươi, thân là người trong cuộc, ta nghĩ phụ hoàng cũng biết." Thiên Nguyệt Triệt đi tới cửa, nhớ ra cái gì đó, lần nữa dừng lại, quay đầu nhìn, "Còn có, hoan nghênh ngươi tới hoàng cung bất kì lúc nào, phiền mang theo bí tịch trận pháp, gần đây bổn điện có hứng thú với mấy cái này."
Nói xong, Thiên Nguyệt Triệt đẩy cửa ra, bị thủ vệ ngăn cản.
"Tránh ra." Thanh âm thanh thúy đột nhiên biến lạnh, thủ vệ ngăn trở Thiên Nguyệt Triệt có lỗi giác đang đứng trước chủ tử nhà mình.
"Các ngươi đối với ngoại tôn của ta như vậy là phạm thượng nga, dù gì hắn cũng là thiếu chủ nhà Tư Đặc Lặc." Da Lạc Tư Đặc Lặc thản nhiên nói, thủ vệ được nghiêm chỉnh huấn luyện, lập tức cung kính thối lui.