Thiên Nguyệt Chi Mị

quyển 6 chương 26: bị lừa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai tên kia gật đầu, bọn chúng cảm thấy lời Thiên Nguyệt Triệt nói cũng có đạo lý.

“Tiểu quỷ, ngươi thật sự sẽ không bỏ trốn?” Tên lão đại tự nhận mình thông minh hơn lão đệ rất nhiều, cho nên cẩn thận hỏi thêm một câu.

“Không phải ta đang bị các ngươi trói lại rồi hay sao?” Đến chân cũng bị dây mây buộc chắc, còn bị treo cho chổng ngược lên trời, ở trong mắt hai tên kia, loài người yếu ớt làm sao có đủ bản lĩnh để mà thoát ra được?

“Đúng, đại ca, không sợ. Để ta đi thử, ngươi ở đây coi chừng nó.” Lão nhị cho tới bây giờ vẫn luôn khinh thường tộc người, huống chi trước mắt là một tên nhóc con, thế nào cũng thấy quá ư là vô dụng.

“Được, lão nhị, ngươi cẩn thận chút.” Lão đại ngồi xuống, lão nhị động đậy mồm, những dây quấn kia lại vươn ra vung lên trời, trong đó có hai cái quấn lấy chân lão nhị, chớp mắt tình cảnh lão nhị chẳng khác gì Thiên Nguyệt Triệt, cùng bị chổng ngược lên trên.

“Lão nhị, thế nào?” Lão đại ở dưới mặt đất hô.

Lão nhị lúc la lúc lắc cái đầu, rồi lại gật gật, “Lão đại, sắp ngất rồi, tiểu quỷ kia nói đúng, đầu lịm đi, lão đại, ta muốn ngất………” Lão nhị cảm thấy, mấy người trong tộc nói sai rồi, loài người không hẳn toàn bộ đều là sinh vật giảo hoạt, lời của tên nhóc kia đúng là lời nói thật mà.

“Lão nhị mau xuống thôi.”

Vừa nghe thấy lời lão đại, lão nhị vội vàng giải thoát khỏi cành cây, thân thể thẳng tắp rơi xuống, kế đó là tiếng va chạm kinh thiên động địa, Thiên Nguyệt Triệt thiếu chút nữa ngu cả người.

“Lão nhị, nơi nào đau, đau chỗ nào?” Lão đại vội vàng chúi đầu xuống đất bùn đào lão nhị lên. Bộ dáng đầu đội đầy đất quả thực thấy mà tức cười.

“Lão đại……..” Lão nhị vẻ mặt mếu máo, “Đau quá, sao ngươi không đỡ ta?” Lão nhị cảm thấy rất tủi thân.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Lão đại một bên tỉ mỉ lau lau những vết bẩn trên quần áo đệ đệ, một bên nói lời xin lỗi liên hồi, mà hắn cũng không hiểu tại sao lão nhị có thể cứ như vậy trực tiếp rơi xuống.

“Ta nói……” Thiên Nguyệt Triệt thật xin lỗi phải quấy rầy bọn họ tình thương mến thương những mà còn chịu đựng tiếp nữa thì người xui xèo chính là hắn đó.

Cái gì?Hai cặp mắt bốn con ngươi nhất loạt hướng về phía Thiên Nguyệt Triệt như là bây giờ mới nhớ ra ở đây còn có một tên tiểu quỷ đang chờ.

“Tiểu quỷ, ngươi nói lắm thật.” Lão nhị bất mãn, y đang hưởng thụ được lão đại quan tâm thương xót, cư nhiên bị hắn cắt đứt.

“Phải, tiểu quỷ ngươi thật dong dài.” Lão đại đồng ý, nếu như không phải tiểu quỷ này kêu bọn chúng thử một chút thì lão nhị cũng sẽ không bị té đau, nghĩ tới đây, ánh mắt lão đại tối đi rất nhiều.

Không xong, Thiên Nguyệt Triệt nghĩ mãi mà không rõ, bản thân từ lúc nào khơi lên chuyện thương tâm của tên lão đại mà đối phương lại nhìn hắn oán hận chằm chằm thế này. Thiên Nguyệt Triệt vội vã lấy lòng, “Hai vị ca ca, ta sắp ngất là thật, không có lừa các ngươi nha.”

Chưa kể gương mặt kia, lại thêm âm thanh ngọt ngào, cố ý bồi thêm một màu ửng hồng nghẹn ngào, Thiên Nguyệt Triệt lúc này, nếu ai không rõ nhìn vào còn tưởng đây quả thực là một tiểu hài tử ngây thơ vô tội kia.

Ca ca?

Hai tên quỷ hút máu nghe xong tâm tình như được khai hoa nở nhụy, lớn như vậy rồi, sống lâu như vậy rồi gần như chưa từng có ai gọi bọn chúng là ca ca cả.

“Tiểu quỷ, gọi thêm mấy tiếng xem nào.” Lão nhị một bên xoa xoa u đầu còn đau, một bên tâm tình vui thích hớn hở.

“Ca ca, trước đem thả ta xuống đã, ta mới có thể gọi thoải mái được, bây giờ hơi cứ chèn ở ngực, kêu không nổi luôn.” Thiên Nguyệt Triệt còn cố gắng thở hổn hển một chút, thật là vạn phần đáng thương.

Cái này?

Hai vị dưới mặt đất xoay qua nhìn nhau, lão nhị nói, “Lão đại, tiểu tử kia nói có lý, bị treo trên kia đúng là ngực rất khó chịu.” Hắn vừa mới tự kiểm nghiệm mà.

“Thế để hắn xuống ư?” Lão đại hỏi.

“Ừ, thả xuống.” Lão nhị gật đầu.

“Thì đi thả xuống.” Lão đại cũng chấp thuận.

“Khoan đã.” Ngay lúc đó Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên lên tiếng.

Hai sinh vật, bốn con mắt nhìn hắn.

Thiên Nguyệt Triệt chỉnh giọng, “Phiền hai vị ca ca, lúc thả ta xuống thì chầm chậm một chút, đầu ta đập xuống đất thì sẽ phiền to.”

Xì…….Thiên Nguyệt Triệt nói ra làm hai sinh vật kia cười to, “Lão đại, tiểu quỷ này chơi vui thật.” Bọn chúng sống lâu như vậy rồi cũng không có gặp được tên nào thú vị như thế. Cánh rừng này ít có người tiến ra tiến vào, thật vất vả mới túm được một tên, lại vô cùng thú vị, khiến cho cả hai tâm tình tốt đặc biệt tốt luôn.

“Ừ, tiểu quỷ này chơi rất thú.” Lão đại gật gù, “Lão nhị, lúc thả xuống thì từ tốn một chút, sinh vật nhỏ này nếu như bị đụng gì sẽ không vui nữa.”

Thiên Nguyệt Triệt nghe rồi thiếu chút nữa khóc ròng, thì ra hai tên này cũng đem hắn xếp vào hàng sinh vật. Được rồi, Thiên Nguyệt Triệt thừa nhận, mặc dù loài người cũng tính là sinh vật, nhưng nói thế nào cũng là sinh vật cao cấp cơ.

Thiên Nguyệt Triệt thầm nhủ, rõ ràng hai tên quỷ hút máu này mà biết nhẹ nhàng là như thế nào thì đúng là mò được trăng ở nơi đáy nước. Dây quấn ở chân bắt đầu lỏng ra, thân thể rơi xuống nhanh chóng làm Thiên Nguyệt Triệt cảm thán, khẳng định là sẽ mông chạm xuống đất bốn vó thẳng lên trời rồi.

Cơ mà đau đớn trong dự liệu cũng không hề đánh tới, Thiên Nguyệt Triệt mở mắt liền thấy bản thân trực tiếp được một tên đón nhận.

“Uy, tiểu quỷ, sợ cái gì hả?” Lão nhị ngu xuẩn lại thô lỗ bất mãn mở miệng.

Thiên Nguyệt Triệt mở trừng hai mắt, trừng trừng cả hai mắt, trong lòng quyết định thu hồi những suy nghĩ vừa xong,Thì ra cũng biết thế nào là nhẹ nhàng cơ đấy.

Vậy nên, hình ảnh hiện tại là dưới gốc cây có hai sinh vật cùng một tiểu quỷ đang ngồi, mà mặt đất bằng phẳng thì rải rác toàn vỏ chuối.

“Ngươi thật là loài người hử?” Lão đại vừa ăn chuối vừa nghi hoặc nhìn nhìn. Trên người tên tiểu tử này đích thực là có mùi của con người nhưng cái nhẫn trên tay nó hắn cũng vừa nhìn thấy, xác thực là bảo bối nha.

“Ta là con người a.” Thiên Nguyệt Triệt biết điều.

“Con người chính là có đồ ăn ngon.” Lão nhị đã ăn xong một nải nữa, bèn hướng Thiên Nguyệt Triệt xòe tay, “Còn gì nữa không? Chúng ta sống ở cái nơi này đến mức sắp chết đói rồi.”

“Có.” Thiên Nguyệt Triệt lại lấy từ trong Tạp Tư Cơ ra một đống lớn, giao cho lão nhị, “Ăn chậm thôi.”Lỡ như ngươi nghẹn chết, ta biết đi hỏi ai đây– Thiên Nguyệt Triệt nghĩ thầm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio