Chu Tử Thư không nghĩ thông hai người kia làm sao lại chạy đến đây, còn lao vào cấu xé nhau, Ôn Khách Hành trái lại dù bận vẫn ung dung ở bên xem náo nhiệt.
Liễu Thiên Xảo vốn bị thương, Hoàng đạo nhân lại từng bước áp sát, mắt thấy nàng hơi thiếu hụt trái phải, bị buộc lui mãi ra sau, Hoàng đạo nhân bay vút lên, hoành đao chém xuống, miệng quát to, trên khuôn mặt già kia lại thoáng hiện vài phần dữ tợn, hung ác sắc bén, không hề có một chút anh tư hiên ngang khi bị Chu Tử Thư đá bay.
Quả nhiên là kẻ thức thời gặp mạnh thì yếu gặp yếu thì mạnh!
Liễu Thiên Xảo cuống quýt dựng đoản kiếm đỡ trên đầu, lẽ ra kiếm của nàng còn dài hơn chủy thủ của Cố Tương mấy tấc, nhưng dù sao một tấc đoản một tấc hiểm, nàng lại không có nhiều trò bịp như Cố Tương, mạo hiểm một trận, khiến lưỡi đao của Hoàng đạo nhân sượt qua đầu ngón tay, cảm giác được sát ý lạnh lẽo, sau đó đoản kiếm gãy từ chuôi, Liễu Thiên Xảo chật vật ngã xuống đất, ngay tại chỗ lăn ra.
Hai người này một đuổi theo không tha, một chạy như điên, quả thực là một màn ngược luyến tình thâm, mắt thấy Hoàng đạo nhân cứ thế cầm thú đuổi theo cô nương người ta chạy xa, Ôn Khách Hành mới chọc Chu Tử Thư một cái, ẩn ý nói: “Nữ nhân kia gặp nạn, ngươi không đi cứu?”
Chu Tử Thư cảm khái người này thật là nhàm chán cực kỳ, vì thế không thèm nhìn một cái mà đáp lễ: “Vi phu sợ ngươi ghen.”
Ôn Khách Hành trầm mặc cả buổi mới nghiêm mặt nói: “A Nhứ, ngươi đứng đắn một chút, đừng có suốt ngày chiếm lợi từ ta.”
Chu Tử Thư không nhịn được nghiêng đầu liếc y một cái, kinh ngạc nghĩ, họ Ôn này mà cũng biết hai chữ “đứng đắn”? Chỉ thấy Ôn Khách Hành hơi nhíu mày, thái độ đoan chính cực kỳ, nghiêm trang nói: “Con người ta dễ ghi thù, ngươi cứ chòng ghẹo ta mãi, tương lai ta đều nhớ rõ, lúc hành lễ Chu công vạn nhất không khống chế được thì người chịu khổ chính là ngươi thôi.”
Chu Tử Thư yên lặng hồi lâu: “Ngươi lo thừa rồi.”
Sau đó y không quay đầu lại đuổi theo tung tích Lục Yêu Liễu Thiên Xảo, lòng thầm nghĩ, non nửa năm qua khi ba người họ trốn trong đất Thục, trên giang hồ chắc chắn còn xảy ra chuyện gì, lúc ở Động Đình đã ẩn ẩn có xu hướng gió thổi mưa giông trước cơn bão, thời điểm đó họ đã rời khỏi Động Đình đi Khôi Lỗi trang.
Chu Tử Thư liếc Ôn Khách Hành nhàn nhã theo sát đằng sau một cái, trong lòng thầm nghĩ: “Y thân là cốc chủ Quỷ cốc, đâu thể nào không nhìn ra tình huống lúc đó, cứ thế đi theo Diệp Bạch Y mặc thủ hạ làm ẩu? Không sợ thật sự có kẻ lấy được Lưu Ly giáp và chìa khóa, được võ công của Dung Huyền, sẽ bất lợi với y?”
Theo Chu Tử Thư quan sát, Liễu Thiên Xảo và trung niên mỹ nam Vu Khâu Phong đam mê phẩy quạt phái Hoa Sơn kia có chút chuyện xưa không thể nói ra. Hoàng đạo nhân không phải tùy tùng của Vu Khâu Phong à? Vì sao bỏ mặc lão truy sát Liễu Thiên Xảo như vậy? Liễu Thiên Xảo chết rồi có lợi ích gì với ông ta… Hoặc là, Vu Khâu Phong và Hoàng đạo nhân đã nội chiến?
Ánh mắt Chu Tử Thư chợt lóe, nghĩ đến hai mảnh Lưu Ly giáp Cao gia trang mất trộm – lần đó Thẩm Thận chết, đông đảo cao thủ vây quanh Động Đình, người của Quỷ cốc không dễ dàng trà trộn vào, rất có khả năng là có nội quỷ mượn danh Quỷ cốc ra tay đánh cắp Lưu Ly giáp, lại liên tưởng đến độc tử Vu Thiên Kiệt của Vu Khâu Phong chết ở bên ngoài Triệu gia trang, trên người Quỷ Lưỡi Dài giết Vu Thiên Kiệt có một mảnh Lưu Ly giáp nhỉ…
Chu Tử Thư thầm cân nhắc, việc làm tặc này chẳng lẽ cũng cần phụ tử kế thừa sao?
Trong lòng càng suy xét càng xa, bỗng nhiên một tiếng kêu thảm kéo tâm tư của y quay về, Chu Tử Thư ngẩng đầu thấy Liễu Thiên Xảo kia bị Hoàng đạo nhân chém mất một cánh tay, máu bắn rất xa, cả người lui liền bốn năm bước, rốt cuộc không gượng được ngồi phịch xuống đất.
Hoàng đạo nhân hớn hở giơ đao từng bước một bức lại gần nàng, miệng nói: “Thế nào, còn không chịu giao đồ ra đây?”
Đồ? Đồ gì? Chu Tử Thư nhướng mày, thầm nghĩ chẳng lẽ mối quan hệ lén lút của Liễu Thiên Xảo và Vu Khâu Phong đã bị người ta biết, chẳng lẽ Hoàng đạo nhân cảm thấy Lưu Ly giáp bị gian phu trộm đi nằm trên tay dâm phụ?
Y trốn trong tối nhìn Hoàng đạo nhân, thầm nghĩ đầu tên này hệt như một củ khoai tây, té ra công năng cũng chẳng khác khoai tây lắm – cho dù Vu Khâu Phong thật sự không giấu được gì để âm mưu bại lộ, thứ quan trọng như vậy sao có thể giao cho nữ nhân này?
Nếu suy luận trước đó đều đứng vững, rõ ràng là tên cá chạch Vu Khâu Phong kia vừa thấy việc lớn không tốt, liền đẩy nữ nhân ngốc này ra gánh trách nhiệm, thế mà Liễu Thiên Xảo này còn tình sâu mãi mãi, cắn chết không ra tiếng.
Lúc này Ôn Khách Hành lại chọc một cái, dòng suy nghĩ lại bị ngắt ngang, Chu Tử Thư bực bội đẩy y một phát, nói gần như không thể nghe thấy: “Ngươi lại làm gì thế?”
Ôn Khách Hành cười ha ha chỉ sự kiện bạo lực đẫm máu trình diễn ở nơi không xa, nhỏ giọng nói: “Ngươi muốn biết như vậy, không bằng cứu nàng ta đến hỏi thử?”
Chu Tử Thư cảm thấy y không có hảo ý, liền trả lời theo bản năng: “Sao ngươi không cứu?”
Ôn Khách Hành nói: “Ta không thể cứu, một người ngọc thụ lâm phong tiêu sái phong lưu như ta, tuyệt đối không thể ra tay cứu nữ nhân, bằng không tương lai nàng ta coi trọng ta, ta lại không thích nữ nhân, chẳng phải là cô phụ nàng ta? Việc này tổn hại âm đức, tuyệt đối làm không…”
Chu Tử Thư cảm thấy người này quả thực điên điên khùng khùng bất phân trường hợp, liền không vừa mắt với bộ dáng đó, vì thế thuận tay giật một cái nút trên cổ áo y, mới định bắn ra, ai ngờ chưa đợi có động tác, Chu Tử Thư ánh mắt chợt nghiêm, kéo Ôn Khách Hành tránh sang bên – có người đến!
Hai người mới tránh đi, liền nghe thấy một tiếng hừ lạnh trong rừng, tai Chu Tử Thư bất giác hơi động, Ôn Khách Hành thấy thú vị, không nhịn được dùng tay trêu, bị nắm lấy cổ tay, thuận tiện thu được một ánh mắt cảnh cáo.
Sau đó hai bóng người cho dù dưới tình huống tối như hũ nút cũng lóe sáng đi ra – chính là Đào Hồng Liễu Lục hai lão kia. Hừ ra tiếng là Đào Hồng bà, mụ vẻ mặt cay nghiệt trừng Hoàng đạo nhân, giận dữ nói: “Họ Hoàng, ngươi định độc chiếm hay sao?”
Chẳng biết có phải do chung chạ với Ôn Khách Hành thời gian dài, câu này bỗng nhiên khiến Chu Tử Thư sinh ra một chút liên tưởng không tốt lắm, vô thức liếc Ôn Khách Hành một cái, chỉ thấy y đang dùng sắc mặt cổ quái nhìn chằm chằm bốn người này, hơi cảm thán mà hé môi, truyền âm nhập thất nói: “Tình yêu trăng mờ gió cao, phẩm vị độc đáo, nhân số đông đảo như thế, thật khiến người ta tự thẹn kiến thức nông cạn…”
Chu Tử Thư bóp cổ tay y một cái, Ôn Khách Hành đành ngượng ngùng câm miệng. Hai người lưu tâm nghe chuyện bên kia, chỉ thấy Hoàng đạo nhân ngoài cười trong không cười nhìn hai lão này nhếch miệng, thanh âm phút chốc cao lên không ít: “Sao dám làm phiền hai vị, tặc phụ nhân như vậy, một mình tiểu đệ có thể bắt dễ như trở bàn tay.”
Liễu Lục công lạnh lùng nhìn hắn một cái, miệng nói: “Ngươi không cần giở trò.”
Hoàng đạo nhân không nói gì, lui sang bên cạnh nửa bước như tránh hiềm nghi, nhưng đao trong tay không còn vào vỏ, ngược lại đề phòng nghiêm ngặt mà buông xuống, giống như để thuyết minh thế nào là bằng mặt không bằng lòng.
Đào Hồng bà đề phòng nhìn hắn một cái, như độc xà ngắm nghía Liễu Thiên Xảo, nói: “Tiểu nha đầu, bà bà hỏi ngươi cái gì, ngươi tốt nhất cứ nói cái đó, đỡ cho bà bà tốn công, cũng đỡ cho ngươi phải chịu nỗi khổ da thịt.”
Xuân hàn vẫn se lạnh, nhưng Liễu Thiên Xảo lại như vừa vớt dưới nước lên, mồ hôi lạnhđầm đìa, cánh tay cụt bị thương không thể kịp thời cầm máu, sắc mặt tái nhợt cực kỳ, cả người đau đớn run rẩy như lá trong bão, vẫn quật cường nhìn ba người này, cắn răng tận lực ngừng run nói: “Muốn… Muốn giết cứ giết, phí lời làm gì?!”
Người như Liễu Thiên Xảo, nếu nói ra lời này thì quá nửa là không biết gì, với nàng mà nói, vật ngoài thân làm sao quan trọng hơn tính mạng được?
Nhưng ba trái trứng kiakhông hiểu, chỉ thấy Đào Hồng bà cười gằn nói: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Mụ bỗng nhiên hất tay, trong tích tắc Liễu Thiên Xảo phát ra một tiếng thét chói tai ngắn ngủi – Đào Hồng bà đã chặt nốt cánh tay còn lại của nàng.
Liễu Thiên Xảo không cầm cự được nữa, toàn thân co giật ngã dưới đất, không ngừng nhổm lên, như một con cá hấp hối thở phì phò từng hơi, choài dưới đất như ý đồ muốn cựa mình ngồi dậy.
Liễu Thiên Xảo hai mắt rời rạc, miệng lại vẫn nói nhỏ: “Muốn giết… cứ giết…”
Hoàng đạo nhân cười cười, nói chậm rì rì: “Đào Hồng đại tỷ, nếu ả cứ thế chết mất thì hỏng, ả đã trúng một chưởng của ta, vốn là nỏ mạnh hết đà, ngài hạ đao lưu thủ chút đi… Hơn nữa, để một nữ nhân mở miệng, chẳng phải có rất nhiều cách sao?”
Hắn trông đã hèn hạ, cười quả thực càng hèn hạ, Ôn Khách Hành bỗng thở dài tang thương: “Trường Giang sóng sau xô sóng trước, ta thấy hắn còn giống đại ma đầu giang hồ hơn cả ta.”
Chu Tử Thư rốt cuộc bắn nút áo trong tay, y không hề giữ lại sức, lần này bất ngờ bắn trúng cổ tay Hoàng đạo nhân đang cầm đao, lại xuyên thành một lỗ, Hoàng đạo nhân rít lên như giết heo.
Chu Tử Thư vốn không hề muốn lo chuyện bao đồng, Liễu Thiên Xảo cũng chẳng phải thứ gì tốt lành, lúc trước y tha cho một lần, đã là nể thủ đoạn dịch dung kia, khả năng có liên quan với tiền bối Tứ Quý trang. Nhưng lần này y bỗng nhiên cảm thấy, một nữ nhân cả đời đến chết cũng ngốc nghếch chờ một kẻ khốn nạn, cứ chết cho sạch sẽ, không cần thiết bị loại như Hoàng đạo nhân làm nhục.
Tính ra đám Hoàng đạo nhân ba người chưa hề nhìn thấy chân diện mục của Chu Tử Thư, y chợt hiện thân, cả ba đều sửng sốt một chút, Liễu Lục công nhìn y chằm chằm hỏi: “Ngươi là ai?”
Chu Tử Thư nhếch môi cười cười, không hề trả lời, bỗng nhiên vận khinh công lướt qua nhặt đoản kiếm của Liễu Thiên Xảo như gió táp mưa rào, Hoàng đạo nhân chỉ cảm thấy bóng người vút qua trước mắt, người nọ như quỷ mị vọt đến trước mặt, hắn theo bản năng trốn ra sau, thấy cổ họng chợt lạnh, Hoàng đạo nhân khó lòng tin tưởng mà cúi đầu nhìn – cổ hắn cứ thế bị rạch một chữ thập!
Cổ ta nứt ra rồi – đây là ý nghĩ cuối cùng của Hoàng đạo nhân, ngay lập tức máu trên cổ phun ra mấy thước, cả người co rúm một chút rồi ngã rầm xuống, biến thành một đạo nhân chết.
Chu Tử Thư dùng mũi chân nhẹ nhàng điểm đất rồi xoay nửa vòng, đoản kiếm trong tay còn đang nhỏ máu, mái tóc dài chỉ dùng một sợi dây vải buộc qua loa, lúc này vài sợi rơi xuống, tung bay gần hai má, trong nắng sớm có một khuôn mặt cực tái nhợt lại cực anh tuấn, như là còn thoáng có ý cười, nhìn Đào Hồng Lục Liễu.
Đào Hồng bà và Lục Liễu công đều không cầm được lòng dịch về một bước.
Chu Tử Thư chậm rãi bước đến giống như dưới chân không có sức, vết máu theo mũi đoản kiếm chảy xuôi lên tay y, lại theo kẽ ngón tay từng giọt rơi xuống dọc đường.
Khoảnh khắc ấy áp lực truyền đến từ nam nhân tuổi trẻ này cơ hồ lại khiến Đào Hồng Lục Liễu không thở nổi, Đào Hồng bà gầm lên một tiếng, nhấc quải trượng nện xuống đầu Chu Tử Thư, Chu Tử Thư giống như nháy mắt không còn tại chỗ, Đào Hồng bà bỗng nhiên cảm thấy nguy cơ, miễn cưỡng đề khí lăn ra trước, đồng thời sau lưng chợt lạnh, một luồng sức mạnh tập kích, trước mắt tối sầm, Đào Hồng bà phun ra một búng máu to – mụ cảm thấy ngũ tạng lục phủ phải bị chấn nát.
Lục Liễu công mở to mắt, nhìn Đào Hồng bà bay ra không biết sống chết, lại nhìn nhìn nam nhân trẻ tuổi chuyển hướng sang lão, không do dự nữa, bỏ mụ vợ chạy một mình.
Chu Tử Thư không hề đuổi theo, chỉ cúi mắt buông đoản kiếm ngồi xổm bên cạnh Liễu Thiên Xảo, đưa tay muốn phong huyệt đạo cạnh vết thương máu chảy không ngừng, Liễu Thiên Xảo lại ngẩng đầu nhìn y, lắc đầu với biên độ cực nhẹ – nàng sắp chết, lòng nàng biết.
Ôn Khách Hành cũng từ nơi trốn đi ra đây, im lặng đứng đằng sau Chu Tử Thư.
Chu Tử Thư nhẹ giọng hỏi: “Lưu Ly giáp kỳ thật ở chỗ Vu Khâu Phong, hắn chạy, bảo cô dụ họ đi, phải không?”
Liễu Thiên Xảo chỉ nhìn quét y một cái, không hề nói gì.
Chu Tử Thư thở dài: “Ta không có hứng thú gì với Lưu Ly giáp, cô cũng sắp chết rồi, gật đầu một cái có gì khó đâu?”
Ôn Khách Hành cười nhạo một tiếng, ở phía sau y nói: “Liễu cô nương, ta sớm đã bảo Vu Khâu Phong không tốt đẹp gì.”
Liễu Thiên Xảo mở miệng, thanh âm cực mỏng manh, Chu Tử Thư đành hơi lắng tai, chỉ nghe nàng thì thầm trong miệng: “Bình… Bình Giang… liễu sắc thanh, hoa nguyệt dao tương… thủ. Tuế tuế phục niên niên, phùng, phùng thử…”
Sau đó một chút ánh sáng trong mắt chợt tan hết, nàng vẹo đầu, chẳng còn sức sống, khóe miệng vẫn mỉm cười, khiến cho nửa khuôn mặt dữ tợn lại trở nên nhu hòa. Nàng bởi vì khuôn mặt tì vết này mà đem dung nhan thật trốn trốn tránh tránh cả đời, nhưng định trước trần trụi đến, lại trần trụi đi.
Chỉ là cuối cùng không thể đọc xong nửa “Sinh tra tử” còn khuyết.
Chu Tử Thư thở dài, đưa tay nhẹ nhàng vuốt mắt nàng.
Hai người chỉ nghe phía sau bộc phát ra một tràng cười già nua khàn khàn, Đào Hồng bà kia chạy nhanh, bị chưởng phong của Chu Tử Thư quét thành trọng thương mà vẫn chưa chết, vừa thổ huyết vừa chỉ Liễu Thiên Xảo cười to nói: “Phu thê vốn… vốn là chim cùng rừng, đại nạn ập đến đều tự bay… huống chi thị, thị và họ Vu kia, thậm chí không có danh phận, ha ha… Tự cổ nữ tử si tình, nam nhân bạc hạnh, thị… ngay cả điều này cũng chẳng hiểu, đủ thấy chết không oan, không oan!”
Chu Tử Thư quay đầu nhìn mụ một cái, không hề quản, chỉ đứng dậy rảo bước quay về.
Ôn Khách Hành cùng y một trước một sau đi không biết bao xa, mới bỗng nhiên mở miệng nói: “Công phu của ngươi hiện tại, so với ban đầu khi ta gặp ngươi, dường như cao hơn không ít… chuyện này là thế nào?”
Chu Tử Thư chợt dừng bước quay đầu, trên mặt Ôn Khách Hành lại là vẻ trịnh trọng hiếm thấy.
Chu Tử Thư cười cười, chỉ ngực mình nói: “Khi ta mới gặp ngươi, nó đã phong một nửa nội lực của ta.”
“Hiện tại?”
“Hiện tại khôi phục đến tám phần khi ta toàn thịnh.”
Ôn Khách Hành nghe vậy lại không tỏ ra cao hứng lắm, chỉ trầm mặc nhìn y chằm chằm, Chu Tử Thư quay đầu tiếp tục đi, miệng hờ hững nói: “Đợi đến khi ta chết, công lực thời điểm toàn thịnh sẽ quay về hết.”