Một vật lạ thoáng bay vút qua trong cơn gió lộng.
“Tốt lắm, quả nhiên là Thần Vương của trẫm.
Người đâu, ban thưởng!”
Thần Vương xưa nay chinh chiến nơi sa trường, một cuộc thi bắn cung nhỏ nhoi như vậy sao có thể làm khó được.
Trong ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả những người đang có mặt tại trường săn, Thần Vương rút mũi tên giương cung bắn, lần nào cũng trúng hồng tâm, chưa từng lệch một ly.
Đường Thiên Hàn cũng khen ngợi không ngớt “Nếu nói về xạ tiễn, ai có thể qua được cửu đệ chứ? Đệ thực không làm phụ lòng phụ hoàng và bản cung mà.”
Kể từ khi tới Thiên Ninh, đây là lần đầu nàng đi xa như vậy, trường săn này cũng là nơi có thể gặp gỡ rất nhiều hoàng tử, công chúa và cả các công tử, thiên kim thế gia.
Nàng nhìn từ phía xa, trông thấy một nam nhân đi cùng Thần Vương, tướng mạo cao lớn, uy mãnh, phỏng chừng cũng là tướng quân trên chiến trường.
“A Ly, người theo sau Thần Vương đó là ai?”
“Công chúa, đó là Tây Bình quận công, họ Hoắc, là một tướng võ rất có tài được Thần Vương điện hạ vô cùng trọng dụng.”
A Ly lại chỉ tay về phía các phu nhân đang tụ tập, “Còn người mặc y phục màu lam kia chính là Tây Bình quận công phu nhân.”
Tây Bình quận công phu nhân sao? Tuổi tác nàng ta khá trẻ, dung mạo cũng được coi là như hoa như ngọc.
Thiên Ninh này cũng được coi là không ít mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng lòng dạ thì chưa biết chừng đang suy tính những gì.
Sau cuộc so tài xạ tiễn là chuyến đi săn của nam nhân, còn các nữ quyến ở lại trại chuẩn bị hậu cần, chỉ riêng nàng không thích ở lại nghe những câu chuyện vô vị của đám nữ nhân, ngược lại càng thích vào rừng săn bắn.
Mới thoáng chốc nàng đã săn được kha khá những con thú nhỏ, đều là nhờ hoàng huynh nàng chỉ dạy.
Một mình nàng săn bắn ở đây, không ai theo làm phiền, không gian cũng tĩnh lặng hẳn.
Trái với không gian yên tĩnh ở chỗ nàng, mấy nữ quyến ở lại đang tụ tập lại bàn tán.
Tiếng nói, tiếng cười đã sớm đã vang xa.
Tây Bình quận công phu nhân cảm thán “Thông lệ hàng năm, mỗi mùa thu đều sẽ tổ chức đi săn, nhưng lần này cũng thật quá đặc biệt đi! Nữ tử xinh đẹp lại hào phóng, cùng các hoàng tử và tướng quân so tài bắn cung, quả là phong tình vạn chủng.”
Lời của vị phu nhân đây nghe qua là đang khen ngợi nàng, thực chất ẩn ý nàng là nữ nhân lẳng lơ, chỉ biết quyến rũ nam nhân.
Nàng ta còn chưa từng cùng nàng nói chuyện lấy một câu, lại nói ra những lời như vậy đối với nàng, chẳng qua cũng chỉ là ghen ghét thân phận công chúa của nàng.
Nam Dương quận công phu nhân cũng không phải dạng vừa, càng phụ họa thêm,
“Đông Lương lục công chúa tới Thiên Ninh là để hòa thân, nhưng đến nay đã qua ba tháng rồi vẫn chưa có đối tượng hòa thân, đương nhiên là phải lo lắng rồi.
Công chúa thân thiết với các hoàng tử cũng là lẽ thường tình, sau này có thành thân rồi cũng không cảm thấy xa lạ nữa.”
Nam Dương quận công phu nhân này tuổi chừng ngoài , có thể coi là lớn nhất trong số đám nữ quyến đó, miệng lưỡi cũng thật chua ngoa.
Bên ngoài luôn ra vẻ cao quý như vậy, trong quận công phủ lại chẳng có chút địa vị nào, mặc cho đám tì thiếp trong phủ lộng hành.
Nam Dương quận công vốn có tiếng là kẻ phong lưu, mỹ nhân trong phủ mỗi người một hương một sắc, không thiếu một hương sắc nào.
Là chính thất lại bị phu quân lạnh nhạt, ngày qua ngày chỉ có thể chứng kiến phu quân cũng nữ nhân khác ngọt ngào, chàng chàng thiếp thiếp, giờ đây lại mỉa mai nàng hôn sự không như ý sao?
Trong khi mấy nữ nhân khác đang hùa theo cười cợt nàng, một nữ tử ở phía sau nghe hết toàn bộ cuộc trò chuyện đó lớn giọng chất vấn,
“Ồ, theo lời các ngươi nói thì Đông Lương công chúa kia cũng thật đáng thương, đúng chứ?”
Đám nữ nhân kia trông thấy mới giật mình sợ hãi, vội vàng cúi người hành lễ.
“Tham kiến tam công chúa!”
“Nghe các ngươi ở đây huyên náo, bản công chúa đến xem thử mới biết các ngươi đang bàn luận về Đông Lương công chúa, nghe cũng rất thú vị! Nhưng, nàng ấy dù sao cũng là công chúa thân phận tôn quý, lặn lội đường xa đến đây vì hòa bình của hai nước, là người mà các ngươi có thể bàn tán sao? Hơn nữa, công chúa tương lai sẽ là Vương phi của Thiên Ninh, tội phỉ báng Vương phi của triều đình, các ngươi nói thử, sẽ phải nhận hình phạt gì?”
Mấy nữ quyến này vừa nghe đã bị dọa sợ mất hồn vía, vội vã xin tha.
Trông thấy dáng vẻ sợ sệt đến mất mật này cùng sự hồn nhiên cười đùa khi nãy khác một trời một vực, thật khiến người ta cảm thấy nực cười.
“Nam Dương quận công phu nhân nếu có thời gian ở đây chê cười người khác, chi bằng hồi phủ quản giáo lại mấy thị thiếp của Nam Dương quận công thì hơn, đừng để đám tiện nô đó trèo lên đầu mình ngồi.”
Lại nhìn về phía Tây Bình quận công phu nhân.
“Còn phu nhân, tốt nhất nên sống cho xứng đáng với phu quân của mình đi.
Tây Bình quân công theo cùng cửu đệ của ta chinh chiến nơi sa trường, giúp cho bách tính có được cuộc sống yên bình, vậy mà thê tử lại ở đây chia rẽ tình cảm hai nước Thiên Ninh và Đông Lương…....”
Hai phu nhân kia nghe xong lời tam công chúa nói thì chẳng thể biện minh thêm nữa, chỉ đành khẩn cầu xin tội..