Lược N từ đánh nhau (chương , )
"Tiểu Tam, có phải chúng ta ra tay quá nặng?" Tiểu Vũ có chút khẩn trương hỏi.
Đường Tam lắc lắc đầu: "Triệu sư phụ còn chưa có dùng hoàn kỹ mà."
Hắn liếc mắt nhìn cây nhang bên kia. Lúc này cây nhang chỉ mới cháy được một phần ba mà thôi. Nhưng đợt liên thủ vừa rồi, Đường Tam, Tiểu Vũ và Chu Trúc Thanh ba người đã đem hết toàn lực sử dụng rồi.
Lam ngân thảo ký sanh trên người Triệu Vô Cực rất nhanh bị Đường Tam thu hồi, hắn hoàn toàn không muốn Lam ngân thảo của mình lại bị đối thủ phá nát, mặc dù Lam ngân thảo tiêu hao hồn lực không nhiều lắm, nhưng nếu luôn bị phá hư đối với hồn lực Đường Tam vẫn còn là tiêu hao phi thường lớn.
Song chưởng Triệu Vô Cực chống lên mặt đất, đem đầu mình kéo lên.
Lúc trước mấy người Đường Tam không có nhìn kỹ, lúc này mới thấy hình dáng vũ hồn phụ thể.
Triệu Vô Cực toàn thân đều bao trùm một tần tông mao dày đặc, thân cao hơn hai thước rưỡi, toàn thân cơ bắp nổi cuộn, con ngươi màu vàng phóng thích khí tức bá đạo, bảy hồn hoàn không ngừng chuyển động quanh thân thể.
"Thiên vũ định phàm!"
"Hồi hương thấu cốt!"
Đúng lúc này, hai giọng nói đồng thời vang lên. Một con băng phượng xuất hiện trên đầu Triệu Vô Cực, mỗi lần vỗ cánh là hàng loạt gai băng bay tới ghim vào người hắn. Dưới chân hắn còn xuất hiện bốn vòng tròn xanh lá, mùi độc dược nồng vô cùng, khiến hắn cả người choáng váng.
Đến lúc này, đám người Đái Mộc Bạch mới biết vì sao Cảnh Duệ nói anh là vô hệ. Tấn công được, phụ trợ được, thậm chí còn có thể trị liệu. Quá nghịch thiên!
Triệu Vô Cực bị găm thành con nhím, đầu óc choáng váng, đấm hai bàn tay vào mặt đất, tức giận nói:"Mẹ nó, xem ra phải cùng các người đánh thật rồi. Tiểu Bạch, ngươi cười cái gì, ngày mai tìm ta thực chiến, nghe không??"
"Á..." đang ở một bên nhìn Triệu Vô Cực đo đất, Đái Mộc Bạch vốn cười trộm, lúc này nghe xong rốt cuộc không còn cười đuợc nữa.
"Bọn nhỏ, đến đây. Chúng ta tiếp tục đánh". Triệu Vô Cực đi nhanh tới phía bọn Đường Tam, Tiểu Vũ. Hai người này phối hợp ăn ý, gây ấn tượng sâu sắc trong lòng hắn.
"Tiểu Vũ, Lưu Tinh Nhân Chuy". Đường Tam khẽ quát một tiếng.
Tiểu Vũ nhấn mũi chân vào đầu vai Đường Tam nhảy lên, nhưng lúc này không phải giơ tay đánh về phía truớc mà là dùng chân đá về phía đầu Triệu Vô Cực.
Cùng lúc đó, hơn mười căn Lam Ngân Thảo đồng thời từ thân thể Đường Tam phát ra, từ mọi hướng phóng về Triệu Vô Cực.
Đám người lại bắt đầu hỗn chiến. Đến lúc này Cảnh Duệ không thể nào đứng yên được nữa, đôi tay liên tục thi triển Cam lộ quyết. Triệu Vô Cực bị độc choáng đầu, còn bị băng hỏa lưỡng trọng thiên của Vũ Văn hành xác, hơn nữa Đường Tam, Tiểu Vũ, Chu Trúc Thanh liên tục tấn công khiến hắn không thể khống chế nổi lực đạo. Trong khi đó đám người Đường Tam lại có Cảnh Duệ liên tục trị liệu, hầu như không bị thương bao nhiêu.
"Hống...." một tiếng rống giận của Triệu Vô Cực vang lên, trong mắt phát ra tia lạnh lẽo, hai nắm đắm co lại, trên người hồn hoàn thứ bảy chợt phòng ra, sáng bừng lên.
Mãnh liệt kim quang cơ hồ trong nháy mắt bộc phát, người thi triển U Minh Bách Trảo là Chu Trúc Thanh bị chấn kích bay ra xa, trong không trung phát ra tiếng kêu thảm.
Đái Mộc Bạch dùng tốc độc cực nhanh, xuất hiện tại nơi nàng rơi xuống, đón lấy nàng rơi vào tay, nhưng lại phát hiện Chu Trúc Thanh bị chấn kích ngất xỉu, hai tay buông thõng.
Đồng thời, gặp phải tai ương còn có Tiểu Vũ, nàng một cước đá trúng Triệu Vô Cực, thân thể bị Lam Ngân Thảo của Đường Tam quấn lấy, khi Triệu Vô Cực phát động, Đường Tam cũng dùng Lam Ngân Thảo quấn lấy thân thể Triệu Vô Cực.
Dưới tác dụng của kim quang mãnh liệt, mọi lực công kích đều vô hiệu. Tiểu Vũ mặc dù không thảm như Chu Trúc Thanh nhưng bị chấn kích trong khoảng cách gần bị bay ra, Lam Ngân Thảo của Đường Tam bất luận gần hay xa, trong khoảng cách ba thước đều bị Triệu Vô Cực chấn động bay ngược về, gần thì bị chấn động nát hết.
Vũ Văn trước đó đang cầm kiếm tấn công Triệu Vô Cực, không kịp phát động Tiêu dao du thoát ra, hơn nữa còn chắn cho Tiểu Vũ một lúc, lập tức chấn động bay ra ngoài, trên người phát ra tiếng nứt gãy.
Bốn âm thanh đau đớn cơ hồ phát ra đồng thời. Bị thương nặng nhất chính là Vũ Văn cùng Chu Trúc Thanh, tiếp theo là Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ tại không trung còn lơ lửng phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân run rẩy. Vũ Văn nhìn Tiểu Vũ như thế, đầu óc bỗng trắng xóa, phun ra một ngụm máu rồi ngất xỉu.
Đường Tam mặc dù bị thương nhẹ nhất, nhưng Tiểu Vũ bị chấn động trong Lam Ngân Thảo truyền tới làm hắn không còn giữ được bình tĩnh.
Ninh Vĩnh Vinh cũng khẩn trương trong lòng, lúc này căn hương mới đốt đuợc một nửa, Thất Tháp Lưu Ly mặc dù có tác dụng hỗ trợ khác, lại chưa có khả nàng trị liệu. Nàng chỉ có hai cái hồn hoàn, hoàn toàn chưa có khả năng trị thương, chỉ có trông chờ vào Cảnh Duệ vẫn liên tục phát hồn kĩ.
Cảnh Duệ hiện tại cũng chẳng chống được bao lâu. Anh liên tục phát ra Cam lộ quyết, tay sớm tê rần, thấy Đường Tam, Tiểu Vũ có vẻ khá ổn, lập tức quay về phía Vũ Văn và Chu Trúc Thanh phất một cái. Hoàn dương đảo âm trong game vốn dùng để hồi sinh người đã hết sinh lực, nhưng ở đây lại có thể giúp hồi / sinh lực cùng hồn lực của người bị thương nặng.
"Tiểu Tam, đặt Tiểu Vũ xuống đi" Cảnh Duệ bước tới xoa đầu Đường Tam, nhẹ nhàng khuyên bảo "Muội ấy không có việc gì đâu"
"Duệ ca..." Tiểu Vũ khó khăn hô một tiếng, lại nhận được một cái xoa đầu nhẹ nhàng của anh.
Hiện tại trên sân chỉ còn Đường Tam và Cảnh Duệ còn sức chiến đấu, Ninh Vinh Vinh hoàn toàn không có khả năng đánh nhau.
Giao Tiểu Vũ cho Ninh Vinh Vinh, Đường Tam lại nhìn khuôn mặt có chút trắng của Cảnh Duệ, xoay người đi về phía Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực sửng sốt một chút nói: "Thế nào? Ngươi còn muốn tiếp tục sao. Ngày cả ta cũng chưa công kích một lần nào. Hồn hoàn thứ hai Kim Cương Chưởng của ta không chỉ như vậy thôi đâu "
Đường Tam lắc đầu nói "Ta cũng không phải cùng ngài tiếp tục khảo thí"
Triệu Vô Cực có chút thất vọng, nói "Vậy ngươi nhận thua à?"
Đường Tam vừa lắc đầu vừa nói: "Ta hy vọng có thể cùng ngài thật sự đánh. Một lần nữa bắt đầu. Xin mời ngài đốt một cây hương mới, nếu ta có thể duy trì trong một nén hương.Vậy xin ngài cho phép chúng ta sáu người đồng thời tiến vào Sử Lai Khắc Học Viện"
"Tiểu Tam!!" Cảnh Duệ nôn nóng hô lên.
Triệu Vô Cực khuôn mặt cười cợt nhìn vẻ mặt lo lắng của Cảnh Duệ, nhìn Đường Tam nói: "Vậy nếu ngươi không làm được thì sao? Đừng quên, vừa rồi sáu người các người cùng tiến lên mà còn thua."
Đường Tam có thể chính mình, Vũ Văn cùng Tiểu Vũ ra quyết định, nhưng chưa thể đại diện cho hai người còn lại, hắn quay đầu về Ninh Vinh Vinh và Chu Trúc Thanh.
Lúc này, Chu Trúc Thanh được Đái Mộc Bạch định khớp cánh tay lại, cũng tỉnh táo đôi chút, chỉ là hơi thở mỏng manh, mặc dù không muốn nằm trong lòng Đái Mộc Bạch, nhưng cũng không có khả năng tự đứng lên.
Ninh Vĩnh Vinh nhìn Đường Tam cười: "Đường Tam, chúng ta là chiến hữu, từ nhỏ ta đã được dạy, không thể nghi ngờ chiến hữu. Nếu không được, chúng ta cùng đi khỏi, dù sao chúng ta cũng đã không đạt đợt kiểm tra vừa rồi. Đế đô học viện chắc cũng thu nhận chúng ta."
Đường Tam nhìn hướng Chu Trúc Thanh, Chu Trúc Thanh tụa hồ không có nói chuyện có chút do dự,lưỡng lự nhưng cũng hướng Đường Tam gật đầu.
Mặc dù hôm nay mới là lần đầu gặp mặt, nhưng đồng đội đã tín nhiệm Đuờng Tam, vả lại năng lực của Đường Tam lại trội hơn nên cũng phần nào tin tưởng. Xoay người, đối mặt với Triệu Vô Cực "Nếu chúng ta thất bại, chúng ta cùng nhau rời đi"
Đường Tam hai chân đứng hình chữ bát, toàn thân chậm rãi ngưng tụ công lực. Lúc này hắn không thèm che dấu thực thực của chính mình nữa. Tiểu Vũ đang bị hôn mê gây nên kính động mạnh mẽ trong lòng hắn, nội tâm tự trách bản thân mình, không thể bảo vệ hảo muội, nếu không thu hồi chút công đạo, thì sao xứng với hai chữ ca ca.
"TA! KHÔNG! ĐỒNG! Ý!" Cảnh Duệ nghiến răng nói từng chữ "Không phải chỉ còn / nén nhang thôi sao, chúng ta lên là được! Tiểu Tam, ngươi không bảo vệ được Tiểu Vũ, chẳng lẽ ta bảo vệ được sao? Đừng đưa hết mọi lỗi lầm vào bản thân!"
Đường Tam chưa sử dụng hết toàn lực, chẳng lẽ anh đã sử dụng hết sao? Đừng quên anh là hồn tôn duy nhất trong sáu người!