Ánh mắt Phất Lan Đức nhìn về phía Triệu Vô Cực có chút thương hại. Nhìn ba vị đã gọi ra hồn hoàn trước mắt, hắn lại cực kỳ không nghĩa khí lùi ra thêm vài bước. Ài, cái đó, hắn sợ!
"Uy lão huynh. Chúng ta lên theo thứ tự đi. Ngươi tới trước, ngươi lên trước"
"... Được"
Sau đó, rừng cây vang lên bài ca thế này...
"Ui da!" Rầm! Cạch! Bẹp! Ào ào! Bùm!
Nhìn hắc y nhân phủi tay đứng qua một bên, nam nhân tri thức nhướn nhướn mày nhìn đồng hồ.
Chậc! phút! Quá nhanh rồi đi! Không đáng mặt nam nhân!!!
"Uy lão Tà, chữa cho hắn đi. Ta sợ lát hắn chịu không nổi" Nam nhân tri thức bĩu môi nhìn về phía Triệu Vô Cực đang nằm bẹp dí dưới đất.
Cảnh Dương Tà vung tay lên, quang mang xanh lá nhạt chui thẳng vào người Triệu Vô Cực, chẳng bao lâu hắn đã "đầy máu sống lại".
"Tới ta!!" Nam nhân tri thức - Vũ Văn Diệu - bẻ tay đi lên.
Sau đó rừng cây lại vang lên bài ca heo bị chọc tiết, có điều âm thanh đi kèm không phải là tiếng vật nặng rơi xuống đất nữa, mà là tiếng điện giựt, tiếng băng nứt, tiếng gió cuốn, còn cả tiếng lửa cháy lách tách.
Xong việc, Vũ Văn Diệu lại nhìn con heo nướng nào đó, bĩu môi. Mới đánh có tí đã chịu không nổi!
Nhìn Cảnh Dương Tà làm cho vết thương của Triệu Vô Cực dần lành, sau đó lại tiến hành một trận hành xác, Phất Lan Đức không dám biểu hiện thế nào, nhưng mà Đường Hạo đứng bên cạnh đã co rút khoé miệng. Đánh xong chữa lành rồi đánh tiếp cái gì, hai tên này còn ác hơn cả hắn!
"Xong rồi, Triệu Vô Cực, ngươi hiểu được cái gì chưa?" Vũ Văn Diệu mỉm cười hỏi.
Lúc này Bất Động Minh Vương của chúng ta đã bất động danh xứng với thực rồi, cho nên vẫn là Phất Lan Đức tiến lên trả lời: "Đa tạ ba vị miện hạ chỉ điểm"
Lúc này ba người nói vài câu gì đó với hai vị sư phụ này, sau đó nhìn nhau một cái, ăn ý gật đầu rồi biến mất.
Triệu Vô Cực đứng nơi đó, nhờ sự nâng đỡ của Phấn Lan Đức mới có thể gọi là bình ổn.
"Phất Lan Đức, ngươi không có nghĩa khí, đứng im một bên. Nếu ba vị miện hạ đại nhân có ác ý, chỉ sợ toàn thân ta tiêu rồi". Triệu Vô Cực oán giận nói.
Lúc này hai người đều đã thu vũ hồn lại, đứng bên người Triệu Vô Cực là lão nhân thân hình cao lớn, như đang lưỡng lự lựa lời nói. Nếu Đường Tam và Tiểu Vũ có mặt chắc chắn nhận ra người này, đúng là kẻ ngày nào cùng họ thương lượng mua quả tinh cầu với giá hai trăm kim tệ, là lão gian thương. Còn Cảnh Duệ Vũ Văn? Bọn họ lúc đó đã đi kiểm tra sản nghiệp rồi!
Phất Lan Đức cũng không tức giận, nhẹ nhàng nói: "Ngươi biết cái gì, nếu hắn có ác ý, với bản lãnh ta và ngươi hợp lại cũng là chết chắc. Uy danh của hắn ngươi không biết à? Ngay cả giáo hoàng cũng dám chọc, hắn nào kiêng kị thứ gì? Vừa rồi hắn đã bảo, đánh thắng ngươi để bắt ngươi làm việc cho hắn, tự nhiên sẽ không ra tay quá nặng. Nếu không ngươi làm sao làm việc được? Rõ là ngươi không hiểu, chỉ bất quá, hắn ta thật là ... "
Triệu Vô Cực cười khổ nói: "Ta như thế nào lại không rõ ý ngươi, ngươi rõ ràng không muốn chọc giận hắn, bất quá, ta bị đánh thảm vậy, ngươi cho ta oán thán vài câu không được sao? Thật không ngờ thực lực hắn quá kinh khủng. Nếu không có vũ hồn hộ thể, ta thật không nghĩ dám đỡ đòn của hắn. Sợ rằng hắn đã vượt qua chín mươi lăm cấp rồi, rất gần với trăm cấp, sợ rằng trên đại lục không có ai dám cùng hắn so tài".
"Còn hai vị kia, thật sự là ta vẫn chưa bao giờ nghe thấy tên bọn họ. Có điều... Ài, vẫn là thôi đi. Cực khổ ngươi rồi, huynh đệ. Ha ha ha!"
"Ngươi!"
Nhìn mặt trời đang lấp loé nơi chân trời, hai người thở dài một cái rồi trở về học viện. Đám nhóc kia đã tỉnh gần hết, còn một đứa nữa, nhưng họ cũng chả giúp được gì. Vẫn là trở về tỏ chút ý quan tâm thôi.
Hai vị đại lão của học viện rùng mình nhớ lại cảnh vừa rồi, tăng nhanh tốc độ trở lại học viện.
Quay trở về với hiện tại.
Cảnh Duệ vừa mới gửi tin nhắn xong, bên phía Vũ Văn đã nhận được. Cậu mới xử lí xong hai đơn đặt hàng trong hoàng đô, sắp xếp cách vận chuyển nhân số gì gì đó đã tích tụ hơn một tháng, cuối cùng mới yên tâm đi ngủ.
"A!!! Duệ Tử!!! Tên cuồng phá giấc ngủ nhà mày!!!" Tiếng rống giận của ai đó vang lên, làm đại thúc đã hồi xuân đang ngủ ở giường cạnh bên giật mình ngơ ngác tỉnh lại.
Còn chưa được tiếng! Vũ Văn oán hận nghe thông báo của hệ thống vang lên. Vì tin báo hệ thống vốn là bắt buộc phải nhận chẳng thể lơ đi, nên cậu thường xuyên bị tên nào đó gửi tin tăng ca hay đại loại thế, mà lúc nào cũng vào lúc cậu mới ngủ!
Quay sang nhìn Oscar bị đánh thức, Vũ Văn áy náy cười một tiếng: "Không có gì. Làm phiền ngươi rồi, ngươi cứ ngủ tiếp đi"
Nói xong liền mặc áo ra ngoài chuẩn bị chiến với tên nào đó một trận
-----------------
Tui quyết định xả kho QAQ
App tui bây h không kết nối mạng được, thời gian sử dụng pc cũng rất ít nên mỗi ngày đăng chương gõ chữ gì đó quá khó khăn mà!!!