Màn đêm phủ xuống, ăn xong cơm tối, Đường Hạo lau miệng, theo thói quen đi ra ngoài, đối với hắn mà nói chuyện đi ra ngoài uống rượu đã trở thành thông lệ. Mà rượu hắn uống chính là loại rượu rẻ tiền nhất.
Cảnh Duệ cùng Vũ Văn tự giác phụ giúp dọn dẹp, dù sao cũng phải ăn nhờ ở đậu nhà người ta mấy ngày, hơn nữa đây còn là nhà nhân vật chính, phải xoát hảo cảm.
"Ba ba"
"Làm gì hả?" Đường Hạo trừng mắt nhìn y. Mặc dù Đường Hạo chưa bao giờ đánh Đường Tam, nhưng không biết tại sao, Đường Tam thiên sanh đối với cha có chút sợ hãi. Đối với người sống qua hai kiếp người như y, loại cảm giác này cũng vô pháp thay đổi.
"Cái kia, con rèn một vạn lần xong rồi!" Đường Tam nói
"Ồ!" Quang mang trong mắt Đường Hạo tựa như sáng thêm mấy phần: "Cầm đến ta xem xem!"
"Vâng!" Đường Tam vội vã chạy về phòng mình, rất nhanh đã bê một khối sắt ra.
Khối sắt toàn thân đen thui, mặc dù không ra hình thù gì, nhưng nhìn qua mỗi một mặt đều bóng loáng, ẩn hiện sắc đen. Khối sắt ước chừng bằng một phần bốn khối sắt đầu tiên. Đường Tam vận Huyền Thiên Công cầm nó mới không cảm thấy cố hết sức.
Đường Hạo cầm lấy khối sắt, đặt ở trước mắt mình, cẩn thận quan sát: "Bây giờ ngươi đã hiểu rõ lời ta nói rồi chứ?"
Đường Tam gật đầu: "Bách luyện thành cương, phẩm chất của kim chúc có kém nhưng trải qua không ngừng tôi luyện, vậy thì sẽ biến thành ưu chất. Ba ba, người là muốn nói cho ta biết cái đạo lý này phải không?"
Đường Hạo phát hiện, những ngày này nhi tử không ít lần khiến mình kinh ngạc, đưa khối thiết cho hắn nói: "Vậy ngươi tiếp tục đi, đợi ngươi đen nó luyện thành còn nắm tay ta sẽ tới xem."
Nói xong, hắn xoay người ra ngoài.
"Lớn bằng nắm tay?" Cái này không phải chỉ là vài búa có thể làm được. nhất thời, trong nhà chỉ còn vang lên tiếng gõ búa.
"Đường tiên sinh" Do dự một hồi, Cảnh Duệ vẫn là hô lên một tiếng. Thấy Đường Hạo quay đầu nhìn lại, anh mím mím môi rồi nói "Nếu ngài không chê, chỗ ta có ba vò rượu..." Cái này là lúc anh đi làʍ ŧìиɦ nghĩa xuân thu chưa kịp trả nhiệm vụ thì hết giờ, để trong túi từ lúc đó tới giờ, chiếm hết ô.
Mở túi bằng ý niệm, Cảnh Duệ lấy ra ba vò rượu kia, mùi thơm chợt bay khắp nhà khiến con sâu rượu của Đường Hạo nhộn nhạo.
Tiếp lấy rượu nhấp một ngụm, Đường Hạo thở dài nói "Tiểu tử, rượu này là rượu thượng hạng, ngươi từ đâu mà có?"
"... Trước kia đi ngang qua quán thấy, ta tò mò, liền mua vài vò" Cảnh Duệ cúi đầu điểm điểm mũi chân nói. Tất nhiên tò mò là bịa ra, nhưng bỏ tiền mua lại là thật.
"Hài tử, còn nhỏ không nên uống rượu, biết chưa" Gõ gõ đầu nhỏ của Cảnh Duệ, Đường Hạo thoả mãn nhấp thêm một ngụm, bỏ ý định ra ngoài mua rượu.
Đường Tam thấy ba ba không ra ngoài liền nhìn Cảnh Duệ gật đầu cảm ơn, dù sao thứ rượu rẻ tiền bên ngoài cũng không tốt gì.
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, theo thường lệ Đường Tam vẫn lên trên đỉnh núi làm công việc của mình, ở nhà việc nấu cơm thì bị Vũ Văn giành mất nên thời gian còn lại toàn bộ dùng cho việc luyện khối sắt. Khối sắt cũng có thể tính là cứng cáp. Tốc độ quai búa ngày càng tăng. Huyền thiên công trợ giúp hắn rất nhanh khôi phục thể lực, duy trì không ngừng quá trình rèn luyện này.
"Tiểu Tam, gia gia đến đón ngươi đây". Lão Kiệt Khắc đi đến lò rèn. Có thể vì khó chịu đối với Đường Hạo, hắn thậm chí không có đi vào mà đứng ở bên ngoài gọi Đường Tam.
Đường Tam nhìn thoáng qua, phụ thân hắn vừa mới ăn xong điểm tâm. Đường Hạo lãnh đạm nói: "Đi đi. Đừng quên về nấu cơm" Câu sau có vẻ được nhấn mạnh một chút.
Ba người lên tiếng đáp ứng.
Dưới dẫn dắt của lão Kiệt Khắc, Đường Tam, Cảnh Duệ, Vũ Văn đi theo hắn tới chính Vũ Hồn Điện ở chính giữa thôn. Đương nhiên, Võ Hồn Điện này bất quá chỉ là một gian mộc ốc lớn một chút mà thôi.
Bởi vì mỗi người đều có Võ Hồn, hàng năm đều sẽ có đứa nhỏ tiến hành Võ Hồn Giác Tỉnh. Cho nên, tại mọi nơi trên Đấu La đại lục đều có thể chứng kiến thân ảnh của Võ Hồn Điện. Đương nhiên, đó chỉ là phân điện mà thôi. Đẳng cấp cũng bất đồng.
Năm nay Thánh Hồn Thôn tiến hành Vũ Hồn Giác tỉnh tổng cộng có tám đứa nhỏ, Đường Tam được lão Kiệt Khắc dẫn tới là người cuối cùng.
Mấy đứa nhóc tới trước cũng không thèm nhìn Đường Tam, phân biệt giàu nghèo không phải chỉ người giàu mới có. Ngược lại chúng càng chú ý hơn tới Cảnh Duệ cùng Vũ Văn. Hai người trên người toát lên vẻ tri thư đạt lễ của người có học, quần áo lại khác lạ quý phái, bị nhìn chằm chằm cũng không có gì lạ.
Ngoại trừ thôn trưởng Kiệt Khắc và tám đứa nhỏ thêm hai đứa tặng kèm đã đến đông đủ ra, trong Võ Hồn Điện còn có một thanh niên, người này nhìn qua bộ dáng hơn hai mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, tướng mạo thật là tuấn lãng. Một thân trang phục màu trắng, sau lưng là áo choàng màu đen, trước ngực, ở vị trí chính giữa có một chữ hồn cỡ nắm tay. Đây là trang phục tiêu chuẩn của nhân viên của Vũ Hồn Điện,
Trên ngực trái, có một huy chương điêu khắc hình trường kiếm, trên huy chương có tổng cộng ba thanh trường kiếm lần lượt thay đổi. Kiệt Khắc dường như đối với Hồn sư rất quen thuộc, số lượng ba thanh đại biểu Hồn sư đệ tam đẳng xưng hào Đại hồn sư, còn thanh trường kiếm đại biểu vị này chấp sự đến từ vũ hồn điện là một Chiến hồn sư.
"Người khỏe không, tôn kính Chiến hồn đại sư, lần này lại làm phiền người rồi." Lão Kiệt Khắc cung kính hướng người trẻ tuổi hành lễ.
Người trẻ tuổi trên lông mày lộ vẻ thản nhiên kiêu ngạo, hất hàm bất đạm thoáng khom người, xem như hoàn lễ: "Thời gian của ta không nhiều lắm, bây giờ bắt đầu luôn đi."
Người trẻ tuổi có chút không kiên nhẫn nói chuyện với lão Kiệt Khắc một lúc, ánh mắt liền rơi vào trên người mười đứa nhỏ trước mặt, làm Vũ Hồn Điện tuần tra chấp sự, trợ giúp người thường tiến hành Vũ Hồn Giác tỉnh là công tác của hắn, đã sớm quen thuộc rồi. "Bọn nhỏ, xếp thành một hàng." Đối với những đứa nhỏ này, thái độ của hắn ôn hòa, ấm áp hơn.
Một hàng từ thấp đến cao nhanh chóng hình thành. Đường Tam là nhân vật chính, đúng ra nên đứng cuối cùng. Nhưng vì lọt thêm hai vị xuyên không với thân thể được số liệu hoá một cách hoàn mỹ, Đường Tam lại trở thành người đứng thứ từ cuối lên (nam Y Sư cao xấp xỉ nam Phương Sĩ, mà thật ra là hơi lùn hơn xíu)
Người trẻ tuổi mỉm cười nói: "Ta gọi là Tố Vân Đào, hai mươi sáu cấp Đại Hồn Sư, là người dẫn dường của các ngươi. Bây giờ ta sẽ đối với các ngươi tiến hành Vũ Hồn Giác Tỉnh. Nhớ kỹ, bất luận phát sinh cái gì đều không nên sợ hãi."
Vừa nói, Tố Vân Đào vừa mở cái bao của mình ở trên bàn, từ bên trong lấy ra hai kiện đồ vật, sáu tảng đá hình tròn đen thui và một lam thủy tinh cầu lóe sáng.
"Không cần sợ hãi, nhắm mắt lại cẩn thận cảm thụ." Vừa nói, con mắt Tố Vân Đào đột nhiên sáng bừng lên, trước ánh mắt kinh hãi của bọn trẻ, hắn khẽ quát một tiếng. "Độc Lang, phụ thể."
Một làn thanh quang nhàn nhạt đầu tiên từ giữa my tâm của hắn phóng thích ra, theo vị trí my tâm hướng lên, tiến vào phát kế nội.
Tố Vân Đào tóc vốn là màu đen, sau khi thanh quang rót vào, trong nháy mắt biến thành màu xám, hơn nữa rất nhanh biến dài, bộ lông cùng màu xuất hiện trên hai tay hắn, đồng thời thân thể hắn tựa hồ so với trước kia bành trướng rất nhiều. Toàn thân sung mãn cơ nhục.
Trang phục đặc biệt của Vũ Hồn Điện co dãn rất tốt, cũng không vì thân thể hắn hóa lớn mà rách nát. Con mắt Tố Vân Đào đã biến thành màu xanh biếc sâu kín, hai tay mười ngón lộ ra lợi trảo lóe ra hàn quang nhàn nhạt. Hai vòng quang hoàn từ dưới chân hắn lượng khởi, không ngừng di động từ dưới chân lên đỉnh đầu. Trong đó một là màu trắng, cái còn lại là màu vàng. Hết sức quỷ dị.
Trong mắt Cảnh Duệ hiện lên một mạt kinh diễm, Vũ Văn lại toát ra vẻ thích thú. Hai người chỉ đọc trong sách, không thể tưởng tượng ra hình ảnh hoa lệ, bắt mắt như thế.
"A!" Một đứa bé sợ hãi chạy trốn.
Tố Vân Đào trong mắt tỏa quang mang màu xanh, ánh mắt quả thật dọa người, một tay bắt được đứa nhỏ kia: "Đừng nhúc nhích. Không cần sợ, là Vũ Hồn của ta, Độc Lang. Nếu sau này các ngươi có ai có thể trở thành một gã Hồn sư cũng sẽ biết sử dụng năng lực đồng dạng."
Duy nhất không tính là quá sợ hãi cũng chỉ có Đường Tam, bất quá lúc Tố Vân Đào trên người xuất hiện biến hóa, y lập tức công vận toàn thân.
Kinh ngạc và so sánh, Đường Tam trong lòng càng tò mò, trên người xuất hiện bộ lông màu xám, con mắt màu xanh biếc, quả nhiên là đặc thù của sói, chẳng lẽ Vũ Hồn phụ thể là người sẽ biến thành lang yêu? Không, không đúng, hẳn là năng lực lang của chính mình. Vậy chức nghiệp hồn sư này là lợi dụng năng lực Vũ Hồn.
Lần đầu tiên, Đường Tam phát hiện chính mình đối với chức nghiệp hồn sư này sinh ra hứng thú, hắn bây giờ có chút không kiên nhẫn muốn biết vũ hồn của mình là cái gì.
Liếc nhìn hai người kế bên, Đường Tam mắt lại loé lên. Hai người này... Thật không có một chút sợ hãi nào sao?
Tố Vân Đào hai tay nhanh chóng đánh ra, sáu đạo lục quang nhàn nhạt rót vào trong sáu tảng đá màu đen trên mặt đất, nhất thời, một tầng quang hoa từ trong sáu tảng đá phóng thích ra, hình thành một cái đạm kim sắc quang tráo (vòng ánh sang màu vàng nhạt), mang đứa nhỏ trước đó bao phủ vào bên trong.
Trong điện nhanh chóng chẳng còn bao nhiêu người.
Kiểm tới kiểm lui, Tố Vân Đào càng ngày càng thất vọng, năm nay lại không có ai có võ hồn tốt, hoặc là có võ hồn nhưng hồn lực lại không được.
"Đường Tam" Đọc tên tiếp theo "Võ hồn Lam Ngân Thảo. Thôi, ngươi về đi"
Nắm chặt tay, Đường Tam mang theo cầu xin nói "Đại nhân, có thể cho ta thử kiểm tra hồn lực không?"
Tố Vân Đào thả ra quả cầu, thở dài nói "Ngươi hẳn cũng không kiểm ra cá... Tiên thiên mãn hồn lực?! Không thể nào, rõ ràng là một cái phế võ hồn..."
Thực ra trên tay trái, nơi Tố Vân Đào không thấy, một cây búa quấn sét hiện lên rồi theo động tác nắm tay của Đường Tam mà biến mất.