Thiết Tâm thấy họ nhìn về một hướng, cũng quay sang hướng đó nhìn. Sau đó hắn lập tức cười ha ha nói: "Đó là hai đứa con nhà ta. Đứa lớn là Thiết Long, đứa nhỏ tên Thiết Hổ. Hai đứa đều do ta đích thân dạy ra đấy, càng ngày càng tiến bộ. Cũng sắp trò giỏi hơn thầy rồi!"
Trong giọng nói của Thiết Tâm chứa đầy sự tự hào và vui vẻ.
Đường Tam nhìn họ thêm một lát rồi quay lại nói với Thiết Tâm: "Nếu chúng ta bàn bạc thành công, ta muốn mời họ chế tác những vật này."
Thiết Tâm nhìn Đường Tam thật sâu, lạnh nhạt cười nói: "Chuyện này không thành vấn đề."
Thiết Tâm dẫn họ đến một căn phòng nằm sau khu chế tác. Bên trong là bộ bàn ghế với khoảng bảy, tám cái ghế, còn có một cái giường gỗ bên trong với kiểu dáng cũng bình thường. Hiển nhiên đây là phòng làm việc của vị lão bản này, bình thường có thể dùng để nghỉ ngơi. Từ cửa sổ có thể trực tiếp nhìn được mọi chuyện diễn ra tại khu chế tác bên ngoài.
Thiết Tâm tự đi tới cái bàn phía sau ngồi xuống, đồng thời làm một cái động tác mời ngồi về hướng bọn họ.
Thấy hai thiếu niên đã ngồi xuống, Thiết Tâm hỏi Đường Tam: "Tiểu tử, ngươi từng là thợ rèn?"
Đường Tam cười khổ, dù Duệ ca đã nói hắn là hồn sư nhưng hẳn là vị này vẫn thấy hắn tuổi quá nhỏ đi?
"Đúng vậy. Ta theo cha học, đến đây chỉ vì nhập học tại học viện hồn sư mà thôi."
Thiết Tâm gật gù, đặt bản thiết kế lên bàn, cẩn thận nhìn một chút rồi nói: "Đồ vật trong bản thiết kế này rất tinh xảo, không dễ làm, hơn nữa giá trị không nhỏ. Xưởng chúng ta tuy lớn nhất ở đây nhưng hơn bốn trăm năm mươi kim tệ không phải số nhỏ. Ngươi chuẩn bị hợp tác với chúng ta như thế nào?"
Cảnh Duệ ngồi một bên nghe họ bàn bạc, vừa lấy một xấp văn kiện khá mỏng từ "túi" ra lật xem. Tuy lúc trở về gặp Vũ Văn nói rằng anh lười quản, nhưng họ đều biết đó chỉ là đùa giỡn, công việc của họ họ vẫn phải hoàn thành.
Kế hoạch từ bên bộ phận thiết kế rất tốt nhưng lại gặp vấn đề về sự dung hợp của các nguyên vật liệu. Cái này cần phải từ từ nghiên cứu, hơn nữa còn phải phù hợp với hồn lực của người bên Thất Bảo Lưu Ly Tông, quả thật rất nhiều việc cần giải quyết.
Cảnh Duệ đang suy nghĩ thì cảm nhận được hai cặp mắt đang nhìn mình chằm chằm, ngẩng đầu lên liền thấy Đường Tam và Thiết Tâm đang nhìn, hơn nữa trên tay Thiết Tâm còn cầm Hồn Sư Thủ Trát của... Đường Tam.
Cảnh Duệ: "... Có vấn đề gì sao?"
Thiết Tâm có chút hiếu kỳ hỏi: "Tiểu tử, ngươi đang làm gì?"
"Xử lí công việc thôi. Thúc thúc, ngài cần gì sao?"
"Cái đó... Ngươi cùng hắn đi vào đây, hẳn là cũng có việc đi?"
Cảnh Duệ nhìn thấy ánh mắt tò mò của Đường Tam: ...
Đại thúc, ngài đừng có đoán mò như thế chứ QAQ
Cảnh Duệ: "Không có. Nhưng là ta cũng coi như ca ca của hắn, rảnh rỗi đi theo nhìn hắn làm việc thôi. Hơn nữa, ta sợ hắn không đủ tiền."
"Ca!!!" Đường Tam lớn tiếng hô.
Cảnh Duệ lườm hắn một cái rồi quay sang nói tiếp với Thiết Tâm, lấy ra một tấm thẻ đưa cho nam nhân: "Đây là Thủ Trát của ta. Nếu như hắn thiếu tiền ngài, ngài có thể tìm ta."
Thiết Tâm sững sờ nhìn hai cái Thủ Trát. Cái thứ nhất có viết: Tính danh: Đường Tam, giới tính: Nam, năm lịch Đấu La, cấp bởi Nặc Đinh thành võ hồn phân điện, võ hồn Lam Ngân Thảo.
Chỉ thấy trung niên đại thúc nhíu nhíu mày lật mặt sau tấm thẻ lên nhìn nhìn, sau đó trợn mắt nhìn thiếu niên áo lam.
"Tiểu tử, ghi chú trên Thủ Trát của ngươi có phải sai rồi không? Tại sao thời gian ngươi thành hồn sĩ với hồn sư là như nhau?"
"À" Đường Tam ngại ngùng gãi đầu, "Nó không ghi sai đâu, vì ta là Tiên Thiên Mãn Hồn Lực"
Võ hồn Lam Ngân Thảo, cấp năm , tới lên cấp ... Chỉ có năm?! Hơn nữa bây giờ là năm , thiếu niên này đột phá hơn năm rồi!
Nhìn vẻ mặt vô hại của Đường Tam, Thiết Tâm nuốt nước miếng nhìn sang tấm thẻ còn lại.
Tính danh: Cảnh Duệ, giới tính: Nam, năm lịch Đấu La, cấp bởi Nặc Đinh thành võ hồn phân điện, võ hồn Thải Vân Chú (Phất) (biến dị).
Hồn sư cấp , thời gian: năm lịch Đấu La. Được ghi chú bởi Nặc Đinh thành võ hồn phân điện.
Đại hồn sư cấp , thời gian: năm lịch Đấu La. Được ghi chú bởi Nặc Đinh thành võ hồn phân điện.
Hồn tôn cấp , thời gian: năm . Được ghi chú bởi Nặc Đinh thành võ hồn phân điện.
... Này cũng hơi quá đi...
Thiết Tâm hoàn toàn khiếp sợ. Một người có phế võ hồn, một người có biến dị võ hồn. Hai tên đều có Tiên Thiên Mãn Hồn Lực. Lại nhìn cái tốc độ tăng cấp này đi. Thiên tài!!!
Thiết Tâm yên lặng trả lại hai cái Thủ Trát, hắn đã nhớ kĩ hai cái biên hiệu, tùy thời có thể kiểm tra. Hơn nữa đã là thiên tài bậc này, tiền bạc ắt hẳn cũng không thiếu.
"Đường đại hồn sư, Cảnh hồn tôn, vừa rồi đã thất lễ rồi." Thiết Tâm trịnh trọng nói.
Đường Tam mỉnh cười lắc đầu, nói: "Không có gì, ta biết việc buôn bán cũng không phải là chuyện dễ dàng. Dù sao tuổi ta cũng còn nhỏ, ngài không yên tâm cũng là chuyện có thể hiểu được."
Cảnh Duệ sau khi nhận lại Thủ Trát thì đã ngồi lại tiếp tục xử lý văn kiện, nhưng anh cũng không phải không quan tâm nội dung mà Đường Tam và Thiết Tâm đang nói.
Nghe ngóng một lúc, cảm thấy Đường Tam xử lý rất ổn thỏa, Cảnh Duệ liền an tâm tập trung làm việc. Dù sao nãy giờ cũng gần cả tiếng mà anh vẫn chưa đọc xong tệp giấy thứ hai.
Tới lúc Cảnh Duệ duyệt xong tệp thứ tư, hai vị thợ rèn bên kia cũng đã bàn xong việc.
Nhưng mà vị đại thúc nào đó nín nhịn từ nãy tới giờ cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, hết sức tò mò hỏi muốn Đường Tam thả hồn hoàn ra. Theo sau đó chính là ba cái hồn hoàn hai vàng một tím bao quanh một gốc lam ngân thảo xanh biếc xuất hiện.
"... Tiểu Tam?" Cảnh Duệ nhíu mày nhìn. Hắn lên cấp từ lúc nào? Rõ ràng Vũ Văn nói lần này Tiểu Tam cũng không đuổi theo Tiểu Vũ, cũng không nói đến hắn có thăng cấp.
"Ca, trước khi ngươi về hai ngày ta đã lên cấp, sau đó sư phụ biết được nên đã dẫn ta đi lấy hồn hoàn." Đường Tam nhẹ nhàng giải thích.
Không hổ là nhân vật chính. Cảnh Duệ nghĩ. Lúc mình không biết hắn đã lên cấp ào ào, còn mình thì... Anh nhớ đến thanh exp dừng lại ở %. Dù bây giờ anh hơn Đường Tam hai cấp, nhưng là do + của hệ thống, hơn nữa với cái đà này, không chừng cái + này cũng mất luôn.
Nghĩ thế, Cảnh Duệ liền yên lặng quyết định khi về phải lập một kế hoạch huấn luyện cẩn thận.
Ngay lúc này, một người cao lớn từ ngoài cửa tiến vào, giọng nói cực lớn vang khắp cả căn phòng.
"Phụ thân, ta nghe tiểu nhị báo lại, chúng ta có kèo lớn? A, đây là..."
Thân ảnh cao to ấy bỗng dưng khựng lại. Không chỉ vì uy áp mà Đường Tam phóng ra, mà còn cả chủ nhân của nó và... người đứng ngay sau chủ nhân của thứ uy áp kia.
"Là ngươi!"