Ba người vừa mới đi tới trước cửa phòng số bảy, đã nghe được bên trong truyền đến thanh âm huyên náo, của mở, họ đi tới cửa nhìn vào bên trong.
Đây là một phòng rất rộng, chừng gần ba trăm thước vuông, bên trong đặt tổng cộng năm mươi cái giường, nhưng cũng chỉ có giường, chỉ có mười một giường có chăn đệm, lúc này, bên trong đang có bảy tám đứa nhỏ tuổi từ tám đến mười hai đang huyên náo.
Đường Tam gõ cửa, ánh mắt của bọn nhỏ đang nói chuyện nhất thời vòng vo hướng y nhìn lại, trong đó một đứa nhỏ tuổi có vẻ lớn nhất nhìn trang phục đầy mảnh vá của Đường Tam, cùng với trang phục kì lạ của Cảnh Duệ Vũ Văn, đi tới chỗ bọn họ.
Đứa nhỏ này cao hơn so với Đường Tam đến gần hai cái đầu, vóc người của hắn coi như tương đối khôi ngô với tuổi của hắn, đi tới trước mặt Đường Tam, có chút cư cao lâm hạ nhìn y nói: "Công độc sinh mới tới?"
Trên mặt Đường Tam toát ra một tia mỉm cười thiện ý: "Xin chào, bọn ta là công độc sinh từ Thánh Hồn thôn tới."
"Ta gọi là Vương Thánh, vũ hồn là chiến hổ, là Chiến hồn sư tương lai. Cũng là người đứng đầu ở nơi này, các ngươi tên là gì? Vũ hồn là cái gì?"
"Ta gọi là Đường Tam, vũ hồn là Lam ngân thảo. Đây là Cảnh Duệ, võ hồn cổ phất biến dị Thải Vân Chú" Cảnh Duệ mỉm cười chào hỏi "Vũ Văn Thanh, võ hồn kiếm biến dị Hậu Công Kiếm" Vũ Văn cười hì hì vẫy vẫy tay.
"Lam ngân thảo? Lúc nào Lam ngân thảo vũ hồn cũng có thể tu luyện vậy" Vương Thánh bày ra một bộ dạng giật mình cực độ, cũng không quan tâm tới Cảnh Duệ Vũ Văn, nghe là biết phế rồi. Những đứa trẻ trong gian túc xá đều cười rộ lên, nhìn Đường Tam bằng ánh mắt giống như là nhìn ngu ngốc.
Đường Tam như trước, mặt vẫn mang theo nụ cười: "Xin để cho ta vào được không?"
Vương Thánh không để ý đến Đường Tam nói: "Tiểu Tam tử, Tiểu Thanh Tử, Tiểu Duệ Tử, ta là lão đại nơi này, sau này ngươi phải nghe ta, có biết không?"
Nụ cười trên mặt Đường Tam dần dần biến mất: "Ta gọi là Đường Tam, không gọi là Tiểu Tam tử."
Vương Thánh giơ tay để trên đầu Đường Tam đẩy một cái, làm hắn lùi về phía sau vài bước: "Ta gọi ngươi là Tiểu Tam tử thì làm sao? Không phục hả?"
Đường Tam nở nự cười, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, giáo phục cầm trong tay đặt xuống bên cạnh một cái giường, đang định hành động thì một bàn tay trắng nõn ngăn y lại.
"Tiểu! Duệ! Tử! Đúng không?" Cảnh Duệ mỉm cười bóp bóp nắm tay, vung lên cho Vương Thành trước mặt một đấm. Đường Tam đã nhận Đại Sư làm thầy, hơn nữa cũng là do Vương Thành này khiêu khích trước, đánh nhau... hẳn sẽ không có việc gì lớn đâu đúng không?
Vương Thành chưa kịp phản ứng thì đã bị đánh một trận bầm dập, vội vàng xin tha: "Ngài là lão đại, ngài là lão đại. Đừng đánh nữa"
"Ta không phải lão đại, Tiểu Tam mới là lão đại, ta đánh không lại hắn" Cảnh Duệ hừ một tiếng, so với Y Sư không có bộ pháp uyển chuyển, không thể sử dụng khinh công, cũng không thể chế tạo ám khí thì Đường Môn quả thực trên cơ không chỉ một bậc.
Đương Tam cầm lấy giáo phục của mình: "Bây giờ ngươi có thể nhường được chưa?"
Mắt nhìn Đường Tam hướng mình đi tới, Vương Thánh hạ ý thức tránh ra khỏi đường, Đường Tam mang giáo phục của mình đặt tại trên chiếc giường cách cửa không xa.
Vương Thánh kéo một gã đệ tử bên giường ra, cũng không khách khí, ngồi xuống bên cạnh Đường Tam: "Đường Tam, Cảnh Duệ đánh bại ta, hắn lại không bằng ngươi, vậy sau này ngươi chính là lão đại của phòng số bảy này."
Đường Tam cản lại khoát tay, nói: "Ta là tới để học tập."
Vương Thánh chính sắc nói: "Đây là quy củ, nắm tay ai ngạnh, người đó chính là lão đại. Ngươi tưởng rằng lão đại dễ làm? Ta không khiêm nhường với ngươi. Ngươi xem."
Vừa nói, hắn vừa mở hai ống tay áo của giáo phục.
Đường Tam giật mình chứng kiến, trên hai cánh tay này của hắn, có chừng bảy, tám vết thương màu tím.
"Công độc sinh chúng ta đều xuất thân từ gia đình bần cùng, đệ tử ở các phòng túc xá khác thường xuyên khi dễ người ở túc xá số bảy chúng ta, làm lão đại của túc xá, phải thay các huynh đệ xuất đầu. Ta phải mang trách nhiệm này chuyển cho ngươi."
"Vậy được rồi. Ta sẽ không nhìn đồng học trong cùng túc xá bị khi dễ."
"Tiểu, nga, không, Cảnh Duệ, ngươi vừa rồi dùng chính là hồn kỹ?" Vương Thánh hỏi dò.
"Hồn kỹ?" Cái xưng hô này không phải là lần đầu tiên Đường Tam nghe thấy: "Hồn kỹ là cái gì?"
Vương Thánh gãi gãi đầu, nói: "Chính là kỹ xảo bằng vào việc sử dụng vũ hồn. Đường Tam, võ hồn của ngươi là lam ngân thảo thật sao?" Cảnh Duệ nói hắn không có đánh lại Đường Tam.
Giơ tay phải lên lam quang nhàn nhạt từ trong lòng bàn tay xuất ra, Đường Tam dùng hành động nói cho những đệ tử trong phòng, y cũng không có nói hoang.
Đúng lúc này thì một thanh âm thanh thúy từ bên ngoài truyền đến: "Nơi này là túc xá số bảy sao?"
Mọi người đồng thời hướng ra phía cửa, ánh mắt nhất thời có chút thẳng.
Chỉ thấy một tiểu cô nương tiếu sanh sanh đứng ở cửa, nhìn bộ dáng, tuổi cùng Đường Tam không sai biệt lắm, thân cao cũng cơ hồ giống nhau. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn bạch lý thấu hồng, bộ dáng phấn nộn tựa như thục thấu đích thủy mật đào, làm cho người ta có loại xúc động muốn cắn một cái. Mặc dù quần áo nàng phi thường đơn giản, nhưng nhìn qua lại hết sức sạch sẽ.
Tóc dài màu đen được bện lại thành một dải như con bọ cạp dài quá mông. Một đôi mắt to, đẹp lộ ra vẻ tò mò. Tay nàng cũng đang cầm một bộ giáo phục mới tinh.
Đệ tử bên trong phòng đều là nam hài nhi, đột nhiên thấy được một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy xuất hiện, cả đám đều lộ ra bộ dáng trợn mắt há hốc mồm.
Đường Tam nhịn không được thấp giọng hướng Vương Thánh hỏi: "Chúng ta ở nơi này nam nữ có thể ở chung?"
Vương Thánh gật gật đầu, đồng dạng áp thấp thanh âm, nói: "Mọi người đều là hài tử, kí túc xá của trường học đều không phân biệt giới tính. Nghe nói, đến trung cấp Hồn sư học viện mới có thế tách ra. Thật sự là lạ, năm ngoái một công độc sinh đều không có, nhưng năm nay lại tới bốn người. Lão đại, lên, cho nàng một cái hạ mã uy."
Lược N từ trong nguyên tác (chương , )
"Ta thua, có thể hay không cho ta biết, kỹ xảo ngươi vừa dùng là cái gì?" Mặt Đường Tam đỏ ửng. Trong lòng thầm nghĩ, sợ rằng mình là người làm lão đại của túc xá bảy thời gian ngắn nhất.
Tiểu Vũ cười dài nói: "Cái này của ta gọi là Nhu kỹ. Lợi dụng thân thể mềm mại và cứng cỏi phát động kỹ năng."
Đường Tam đối với vị trí túc xá lão đại vốn không có ý nghĩ, nói: "Dựa theo quy củ của túc xá, ngươi đánh thắng ta, sau này ngươi chính là xá trưởng của túc xá, cũng là lão đại của bọn người chúng ta."
Trong mắt Tiểu Vũ toát ra một tia kinh hãi, kinh ngạc không nhiều lắm, tâm tình mừng rỡ đại thịnh: "Lão đại? Tựa hồ rất nhiều trò vui, hảo. Vậy sau này ta là lão đại của các ngươi. Làm công độc sinh này tựa hồ rất tốt."
Tiểu Vũ lựa chọn chiếc giường bên cạnh Đường Tam, bỏ hành trang của mình từ trên lưng xuống phóng cùng một chỗ với giáo phục.
"Cái...kia, các ngươi ai tới giới thiệu với ta một chút tình huống của học viện chúng ta?" Tiểu Vũ nhìn mọi người không lên tiếng liền hỏi. Vẫn là Vương Thành bự gan đứng lên.
Nghe xong Vương Thánh nói, Tiểu Vũ liếc mắt nhìn Đường Tam một cái, nói: "Đường Tam, hồn lực của ngươi bao nhiêu cấp? Vừa rồi ta cảm giác lực lượng của ngươi tựa hồ rất mạnh. "
Đường Tam cũng không giấu diếm, dù sao trên mặt ngoài thì vũ hồn của hắn là Lam ngân thảo, nhất bỏ đi: "Ta là tiên thiên mãn hồn lực. Cho nên lực lượng tương đối cường."
"Tiên thiên mãn hồn lực?" Chúng đệ tử nhất thời kinh hô ra tiếng.
"Đúng vậy, cả Duệ và Vũ Văn cũng thế"
Tê. Chẳng lẽ năm nay tiên thiên mã hồn lực thực sự là cải trắng? Túm một đám là có ba người!
Chính tại đây thì, một gã sư phụ hơn ba mươi tuổi từ bên ngoài đi đến, trong tay ôm một bộ đồ giường: "Công độc sinh mới tới đâu? Đứng ra một chút. Người nào là Đường Tam, Cảnh Duệ, Vũ Văn Thanh?"
Ba người đứng lên một chút.
Sư phụ nói: "Ta gọi là Mặc Ngân, các ngươi có thể gọi ta là Mặc sư phụ, đây là Đại sư cho ngươi"
Đường Tam tiếp nhận chúng, mặc dù mặt ngoài cũng không hoa lệ, một cỗ khí tức khô ráo xông vào mũi, cũng đều là mới tinh. Trong đó còn có một cái gối đầu. Hiển nhiên Đại sư đã vì họ mà suy nghĩ chu đáo.