Thiên Phú Quỷ Dị Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ

chương 38: 38: thuật cưỡi trâu bò

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không thể nghi ngờ, cả nhà Trần Ngọc Đường là bị giết gà doạ khỉ.

Lư Tương mượn tính mạng cả nhà để lập uy.

Tại sao lại là Trần Ngọc Đường ư?

Rất đơn giản, Trần Ngọc Đường vừa thành công chuyển từ tiểu thương, người bán hàng rong sang phú thương, căn cơ còn thấp, còn chưa dung nhập vào trong nhóm đại diện phú thương đảng Đông Lâm.

Nói trắng ra chính là bóp quả hồng mềm.

Nói thật ra, Trần Ngọc Đường còn được tính là thương nhân có lương tâm, một ngàn thạch lương thực mà Lư Thương mua được trước đó, thì đã có hai trăm thạch là Trần Ngọc Đường bán cho.

Nhưng cái chuyện đấu tranh đảng phái này, cho đến bây giờ cũng chỉ nhìn chỗ đứng, chứ ai nhìn lương tâm?

Lư Tương cảnh cáo phú thương một cái, đám phú thương chỉ có thể cắn nát răng rồi nuốt xuống bụng, nhưng nếu là thật sự giết người, thì lại không dễ dàng kết thúc.

Đảng Đông Lâm có thể đấu ngang tay với Yêm đảng, cũng không phải kẻ ăn chay.

Bằng không ngươi cho rằng Hoàng Nhi Gia cả ngày làm thợ mộc không vào triều là vì cái gì?

Chính là sợ đám người kia, há miệng là Tam Hoàng Ngũ Đế, ngậm miệng là đạo đức nhân nghĩa, Hoàng Nhi Gia phàm là muốn làm chút chuyện thì chính là cùng dân tranh lợi.

Cho nên, Lư Tương chọn tới chọn lui, Trần Ngọc Đường là phù hợp nhất.

Liên quan đến phú thương Đông Lâm, nhưng lại không phải là người của phú thương Đông Lâm, chém có thể khiến đám phú thương kia kinh sợ, lại sẽ không gây ra phản lại quá lớn.

Phân tấc vừa vặn.

Gia đình Trần Ngọc Đường vốn là mỹ mãn, ba đứa con trai văn, võ, thương đều chiếm, mắt thấy gia tộc sắp có thể hưng thịnh phát đạt, giương cánh bay lên.

Kết quả lại phải trơ mắt nhìn từng người rồi từng người một trong nhà đầu rơi xuống đất, lúc đó miệng ngay lập tức phun ra máu mà chết.

Đao phủ thấy vậy, được rồi, người chết về Diêm Vương quản, liền bớt đi một đao.

Từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục, Trần Ngọc Đương oán khí tận trời, hoá thành hung thi.

Về phần hắn ta hung biến như thế nào, có báo thù hay chưa, lại như thế nào mà sau hai tháng lại từ Từ châu đi đến thiêu thi đường này, Tần Hà không cách nào biết được.

Rối bóng biểu diễn, chỉ diễn lúc còn sống, không diễn sau khi chết.

Thẩm phán cân nặng, phía bên người khoác áo choàng đen nâng lên rõ ràng, miệng vàng mở ra: “Trong phủ quang minh không có quang minh, nha nội chính đại không chính khí, vô số hoang đồi, nơi nào nói hết thê lương?”

Phần thưởng: Nội kình +5 năm.

“Ông nội ngươi, đùa à?”

Vào khoảnh khắc nhìn thấy phần thưởng, sắc mặt của Tần Hà, đang tràn đầy niềm vui trong lòng, đã hoàn toàn đen lại.

Thi thể hung ác như vậy, thế mà chỉ cho có năm năm nội kình.

Không phải nói là nội kình không tốt, mà là chênh lệch này quá lớn.

Thi thể dạng này, ở bên ngoài đều là Cật tiên công, Thuật vọng khí, Công đức kim thân quyết, những thứ cấp bậc như vậy.

Nội kình +5 năm, đốt bừa hai bộ thi thể ở bãi tha ma còn nhiều hơn.

Nếu như vừa rồi cho là nhân phẩm không ổn định, vậy thì lần này nhân phẩm cũng nên ổn định trở lại.

Trực giác nói cho Tần Hà, có gì đó không đúng.

Phần thưởng đốt xác tựa như là bị tận lực giảm cấp bậc xuống.

Quá huyền bí đi?

Trầm ngâm trong chốc lát, Tần Hà dự định nghiệm chứng lại.

Không chừng là do mình quá cả nghĩ rồi, hiện tại nhân phẩm đang vào giai đoạn nằm ở đáy cốc.

Dù sao sóng cũng phải phân ra dài ngắn mà phải không?

Ngừng lô, xúc lấy tro cốt, Tần Hà lại đi đến khu vực chọn thi thể.

Giống như lúc trước, lại lề mà lề mề, lề mà lề mề mò tới rìa khu vực vải liệm màu vàng.

Nhân lúc không ai để ý, ôm lấy một bộ thi thể bị xích sắt trói liền chạy.

Cảnh này lại rơi vào trong mắt Nguỵ Vũ, đầu hơi có chút quay cuồng.

Thời buổi gì thế này?

Còn có thợ thiêu thi chuyên môn dính lên hung thi?

Khó khăn lắm mới đốt đi một bộ thi thể mang xiềng xích vẫn chưa thấy đã, còn muốn đốt dây sắt trói thân?

Nguỵ Vũ có chút hoài nghi nhân sinh, thi thể bị dây xích trói lại, dù là một tên quan thiêu thi bốn đồng tiền như hắn cũng chưa chắc có thể trấn yên, vẫn còn đang tích luỹ đạo hạnh đây, chỉ một tên thợ thiêu thi nho nhỏ, gan cũng quá lớn.

Nhưng mà hắn vẫn chưa lên tiếng, hành vi kỳ lạ của Tần Hà khiến hắn tò mò.

Hắn sẽ chờ, chờ tên tiểu tử này đỡ không nổi, mới trừng trị hắn.

Chút tài mọn này cũng dám múa rìu qua mắt thợ?

Lát nữa nhất định cho ngươi đẹp mặt.

Bên phía Tần Hà, không hổ là thi thể bị trói dây sắt, dáng vẻ trông càng hung.

Chưa nói đến móng tay thành trảo, nanh cùng làn da cứng của thi thể, đấy là dáng vẻ gần như không thể thiếu của hung thi bật xác, thi thể này còn mọc lông trắng.

Hình dung thế nào đây, giống như là lông của đậu phụ thối, phủ kín toàn thân, dài chừng một tấc.

Đây rõ ràng sắp thành cương thi, hung không thể hung hơn.

Nghề thợ thiêu thi này, phân thi thể dựa vào độ hung, đại khái là: Tử thi, thi biến, hung thi, cương thi, thi yêu.

Đốt xác chính là xử lý thi biến, thi biến nếu như tấn công người, bị máu tươi kíc.h thích hoặc là oán khí quá nặng, sẽ trở thành hung thi.

Nếu hung thi tiến hoá, sẽ trở thành cương thi đao thương bất nhập, cách nước cách lửa.

Còn thi yêu, đó chính là thi thể một lần nữa sinh ra linh trí, một tồn tại kinh khủng chỉ có trong truyền thuyết.

Không thể nghi ngờ, bộ thi thể trước mặt này là hung thi sắp hoá thành cương thi, là thi thể có phẩm chất cao nhất mà Tần Hà tiếp xúc.

Phẩm chất cao nhất đương nhiên cũng phải dành cho sự tôn trọng cao hơn.

Tần Hà một hơi thưởng hai mươi cây đinh trấn thi, lúc thưởng phát hiện ra, thi thể này đã cứng như đá, nếu không phải nội kình Tần Hà đột phá tám mươi năm, muốn đóng vào cũng là một điều phiền toái.

Theo thường lệ cất kỹ bùa trấn thi, nhóm lửa đốt xác.

Thi thể vẫn cứ yên tĩnh, không có cách nào, Tần Hà cho thể diện lớn như vậy mà.

Là rồng phải cuộn lại, là hổ phải nằm xuống.

Lại nói, còn có đèn nhiếp phách kia kìa.

Thi thể này khó đốt một chút, ước chừng hơn ba canh giờ, thi thể mới hoàn toàn đốt cháy.

Đèn chiếu thu hồn, rối bóng biểu diễn, thẩm phán cân nặng.

Người chết cũng giống như Trần Ngọc Đương trước đó, cũng là quỷ chết oan.

Khác biệt chính là Trần Ngọc Đường bị quan phủ chém đầu cả nhà, còn vị này chính là bị họ hàng máu mủ liên thủ hại chết, oán hận trong đó cũng không muốn nói nhiều.

Thời buổi loạn thế, cường giả vì sở dục, kẻ yếu trở thành dao thớt, lòng người còn đen hơn than, giết người phóng hoả thắt lưng vàng, tu cầu bổ lộ chết không còn thây.

Người này sau khi chết oán khí nồng đậm, có lẽ là sau khi bật xác báo thù thành công, cho nên tiến hoá mạnh hơn, mọc ralông cứng.

Phần thưởng: Thuật cưỡi trâu, bò.

Thuật cưỡi trâu, bò: Học tập thuật này, ngài cùng trâu, bò tương thông tâm ý, vượt núi qua đồi như giẫm trên đất bằng.

Vào giây phút nhìn thấy phần thưởng, trong lòng Tần Hà như có ngàn vạn sấm chớp.

Thuật cưỡi trâu, bò, thật là cmn thần, trâu, bò là dùng để cưỡi sao?

Ngươi để mặt mũi của ngựa ở đâu?

Ngươi để mặt mũi của lừa chỗ nào?

Đến bây giờ Tần Hà đã xác định chắc chắn, thiêu thi đường này tuyệt đối là áp chế phần thưởng, bằng không không ra được kỹ năng mắc ói như vậy.

Còn không bằng tăng thêm năm năm nội kình.

Đây chính là thi thể hung nhất mình từng tiếp xúc a.

Tần Hà đảo mắt sang hai bên, đột nhiên trong lòng có trực giác, nhìn về phía cái đèn nhiếp phách đang từ từ xoay tròn ngay giữa nội đường thiêu thi kia.

Chẳng lẽ là! liên quan đến đèn nhiếp phách?

Thứ này thuộc về !.

ngoại lực?

Tần Hà càng nghĩ càng thấy có khả năng đó, nhiếp phách đèn thuộc về ngoại lực, ngoại lực giúp đỡ, phần thưởng liền giáng cấp.

Mình ở lò hoả táng thành Đông không có bất kỳ ngoại lực nào có thể mượn, đinh trấn thi kia đều là mình tự làm, cho nên phần thưởng bình thường.

Mà ở trong thiêu thi đường là đèn nhiếp phách.

Phòng thiêu thi còn dán thêm bùa trấn thi, trên thân hung thi lại trói đủ loại xích sắt, nhưng mà cái này chỉ chiếm một phần nhỏ, nhân tố lớn nhất là đèn nhiếp phách.

Nó thế nhưng là vật có phương pháp chế tạo chi tiết cao cấp nhất trong cửu khí trấn thi, có thể xưng là thần khí.

Tần Hà lập tức cảm thấy trong lòng phát lạnh, vậy sao mà làm?

Tiếp tục như vậy, lời còn không bằng mình đi bãi tha ma kiếm đâu, phần thưởng giảm xuống cũng quá nhiều.

Tắt đèn nhiếp phách?

Nếu vậy thiêu thi đường hoàn toàn sẽ loạn lớn a, nhiều thi thể như vậy, cho dù là chỉ bật dậy một nửa thì đinh trấn thi trên người mình cũng chẳng đủ dùng.

Đặc biệt là mấy bộ thi thể nằm trong quan tài kia, không biết là sẽ hung thành như thế nào.

Mà lại quan thiêu thi cũng sẽ không có khả năng để cho mình tắt đi đèn nhiếp phách.

Trừ phi! đèn nhiếp phách xảy ra bất trắc?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio