Ninh Giác Phi vừa nhiệt liệt hôn Vân Thâm vừa linh xảo cởi bỏ nút áo của y, từ từ cởi y phục y.
Vân Thâm gầy đi rất nhiều, thắt lưng trở nên gầy gò hơn, Ninh Giác Phi chậm rãi xoay người, cẩn thận thả y xuống giường, môi hắn lướt qua cổ, hai tay của y, cùng lúc đó tự mình cởi y phục.
Gương mặt Vân Thâm nóng lên, hai tay ôm lấy vai hắn, nhẹ nhàng mà vuốt ve.
Môi Ninh Giác Phi lướt qua xương quai xanh, ngực của Vân Thâm, một đường đi xuống.
Triều dâng khát vọng ngập tràn trong thân thể, Vân Thâm nhịn không được rên rỉ: “Giác Phi….”
Thân thể Ninh Giác Phi đã sớm nóng như sôi, nhưng vẫn cố nhịn, đã lâu lắm rồi bọn họ chưa làm, hắn không muốn Vân Thâm bị thương, ngay cả đau một chút cũng không được.
Hắn bắt lấy hộp thuốc mỡ, vừa hôn lên da thịt người dưới thân vừa dè dặt mở rộng thân thể ấy.
Tay Vân Thâm nắm chặt đầu vai hắn, rên rỉ ngọt ngào mà gián đoạn, đến lúc thật không nhịn được nữa, y oán hận: “Giác Phi, nếu ngươi không đến, vậy để ta thượng ngươi.”
Ninh Giác Phi nhịn không được cười ra tiếng, đưa tay ôm lấy y, mạnh mẽ hôn lên môi, đầu lưỡi cùng y quấn quít.
Vân Thâm giơ chân lên, cuốn lấy thắt lưng hắn, khẽ rên: “Giác Phi, đến đây đi….”
Ninh Giác Phi hung hăn hôn y, rồi chống mình ngồi dậy, đem dục vọng sắp bùng nổ của mình từng chút từng chút đẩy vào thân thể y.
Khoái cảm lập tức như thủy triều ào về phía cả hai, nhấn chìm họ.
Ninh Giác Phi dừng lại, cố gắng trấn định. Quả thật đã lâu rồi không làm, hắn sợ mình không kiên trì được, bị tước vũ khí quá nhanh.
Vân Thâm thở hổn hển, hai tay nắm chặt lấy cánh tay Ninh Giác Phi, mồ hôi tinh mịn trải trên thân thể.
Ninh Giác Phi hít sâu một hơi, rốt cục đã vào đến tận cùng. Mùi vị ngọt ngào nhanh chóng lan ra, hắn mạnh mẽ cúi xuống, ôm chặt lấy thắt lưng Vân Thâm, hữu lực xông tới, càng lúc càng cuồng nhiệt.
Vân Thâm như đắm trong cái ôm mãnh liệt của hắn, cảm nhận đôi môi nóng bỏng tràn ngập dã tính mút lấy mình, dưới kích thích cường liệt không tự chủ được mà thốt ra tiếng.
Ninh Giác Phi vùi mình vào cơ thể tuyệt vời ấy thật sâu, giờ này, hắn chỉ muốn cùng y hòa làm một.
Hai người kịch liệt quấn quýt lấy nhau, chìm nổi trong biển dục, có lúc như hai chú cá cùng nhau du ngoạn đại hải, có lúc như hai con chim giương cánh bay lên trời cao. Bọn họ như nghe được tiếng nước chảy, tiếng gió rít, tiếng hoa nở, tất cả ánh sáng bao trùm lấy họ, ấm áp, nhiệt liệt trong thiên địa vô tận. Tất cả đổi thay trên đời không liên quan gì đến họ, họ chỉ là hai đứa trẻ ngây thơ vui sướng, phóng túng dục vọng, hưởng thụ tình cảm, ôm lấy ái tình.
Bọn họ ôm siết lấy nhau, trong cao trào thất hồn lạc phách mà chậm rãi rơi xuống, chậm rãi bình tĩnh, thả lỏng, nhắm mắt lại, cảm nhận nhịp đập của đối phương, trong màn đêm vắng vẻ chỉ còn tiếng hai người ồ ồ thở dốc.
Một lúc lâu, Ninh Giác Phi mới khàn khàn hỏi: “Ngươi sao rồi? Vết thương có đau không?”
“Không đau.” Giọng Vân Thâm rất khẽ. “Ta vẫn khỏe.”
Nghỉ ngơi một hồi, Ninh Giác Phi liền đứng dậy thu xếp nước nóng, sau đó ôm Vân Thâm vào dục dũng, tắm cho y.
Vân Thâm đã mệt đến kiệt sức, ngay cả nhúc nhích cũng không thèm, cứ để hắn tắm cho mình, sau đó thì lăn ra ngủ.
Ninh Giác Phi luyến tiếc hôn y một cái, ôm y ra khỏi dục dũng lấy khăn lau khô người, rồi mới thả y lên giường, đắp chăn cho hắn, rồi mới tự đi tắm.
Tuy rằng ngủ rất khuya nhưng ngày hôm sau, cả hai vẫn thức dậy rất sớm, thần thanh khí sảng xuất hiện trước sảnh.
Ở đây là quốc sư phủ, Giang Tòng Loan không thể chỉ huy hạ nhân làm việc, ngược lại còn bị họ coi là khách quý, đãi ngộ như Ninh Giác Phi và Vân Thâm, còn những người khác cũng được đối xử như tôi tớ đích trong phủ.
Ninh Giác Phi thấy Giang Tòng Loan, vui vẻ hỏi: “Thế nào? Ở đây đã quen chưa? Những người khác ra sao rồi.”
“À, rất tốt.” Giang Tòng Loan có chút ngại ngùng cười nói. “Chỉ là, bọn họ đều xem ta như khách, ta không có chuyện gì để làm.”
“À.” Ninh Giác Phi lập tức hiểu ra.
Phủ Quốc sư dù thế nào cũng không phải phủ của mình, nên Giang Tòng Loan mới không thể xem nó như nhà mình được, hắn trầm ngâm một lúc rồi quay đầu nhìn về phía Vân Thâm, bàn với y: “Ở đây lớn như vậy, ta nghĩ có thể chia ra không, lấy một phần làm thành phủ nguyên soái của ta, Tòng Loan cũng chuyển sang bên đó, không cần hao tài tốn của xây thêm phủ đệ cho ta nữa, ngươi thấy sao?”
“Tốt thôi.” Vân Thâm vui vẻ mà gật đầu, “Như vậy cũng tốt, một là nghiêm khắc thực hiện tiết kiệm, làm gương cho bách quan, hai là cho thấy lưỡng phủ tương liên, tượng trưng cho chúng ta thân mật không thể phân.”
Ninh Giác Phi cười ha ha, “Đúng đúng, ý nghĩa không nhỏ.”
Vân Thâm mỉm cười nhìn về phía Giang Tòng Loan: “Tòng Loan, Giác Phi đi mấy tháng như thế, hoàng thượng có ban cho hắn tài vật, phong ấp vạn hộ, trâu bò dê ngựa các loại, với bổng lộc triều đình đều đã ghi thành danh sách rồi, để ở chỗ Vân Hải, qua hai ngày nếu như rảnh, ta để ông ta giao cho ngươi.”
Giang Tòng Loan có chút có chút xấu hổ, nhất thời chẳng biết nên nói cái gì mới tốt.
Ninh Giác Phi khẽ nhíu mày, “Không phải ta đã từ chối rồi sao? Sao vẫn cho ta?”
“Ngươi công cao cái thế, nếu như ngươi không nhận thưởng, những người khác làm sao dám nhận. Ngươi xem giàu có như phù vân nhưng cũng không thể ép người khác cũng làm như vậy được.” Vân Thâm khe khẽ thở dài, “Giác Phi, ngươi hãy nhận đi nhé.”
“Ta chỉ sợ phiền thôi, không có ý gì.” Ninh Giác Phi gãi gãi đầu, “Vậy, Tòng Loan, phiền ngươi nhận giùm ta.”
Hắn không phải không tin Vân Thâm, những thứ đó để ở đâu cũng vậy, nhưng lúc bàn giao quả thực cần rất nhiều thời gian, Giang Tòng Loan sẽ có chuyện để làm.
Quả nhiên, Giang Tòng Loan lập tức gật đầu, nét mặt kiên định hơn rất nhiều, không còn thấp thỏm bất an như trước nữa.
Hai người cơm nước xong thì ra ngoài, Giang Tòng Loan suy nghĩ một chút, rồi mang Kỳ Kỳ Cách và Na Nhật Tùng ra ngoài.
Ở đây nóng hơn Minh đô nhiều lắm, những người y mang đến đây cần thay đổi trang phục, Kỳ Kỳ Cách và Na Nhật Tùng cũng vậy. Bọn họ quyết định đến cửa hàng vải và hàng may xem một cái, làm cho cả hai vài bộ xiêm y.
Vùng ngoại thành cửa hàng san sát nhau, ngựa xe như nước, Phi Hoa lâu vẫn nổi bật như cũ, Lưu Hoa hồ vẫn trong xanh như cũ, đại thành số một số hai này vẫn phồn hoa như cũ.
Giang Tòng Loan đi tới cửa hàng cách Phi Hoa lâu không xa xem vải rồi thương lượng kiểu dáng, giá cả may y phục.
Ở đây không phải cửa hàng trước đây y thường đến nên nhất thời không ai nhận ra y, y cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Kỳ Kỳ Cách chọn cho mình và đệ đệ hai loại vải, Giang Tòng Loan thấy cô là thiếu nữ, mà không coi là nô tỳ, nên tự làm chủ giúp cô chọn hai loại gấm vóc, lại không thể may thành váy như tiểu thư hoặc phu nhân đành may thành quần lụa của các nha hoàn hay mặc, trang phục phương bắc đại thể đều là dạng này, Kỳ Kỳ Cách cũng không hiểu được sự rối rắm trong đó nên liền vui vẻ đồng ý.
Giang Tòng Loan thanh toán tiền cọc, rời khỏi hàng may, muốn đi cửa hàng khác mua cho mình và các tôi tớ khác vài món đồ dùng hằng ngày.
Ngày thường Kỳ Kỳ Cách và Na Nhật Tùng đã rất xinh đẹp, ngay lại thêm Giang Tòng Loan tuấn tú đi cùng, nên khiến cho khá nhiều người chú ý, đi dạo một hồi, rốt cục đưa tới mấy tay háo sắc.
Người nọ mặc phục sức Bắc Kế, tuổi còn khá trẻ, dẫn theo một đám gia nô, ngang nhiên chặn ba người Giang Tòng Loan lại, nhìn như muốn nhỏ dãi vào cả ba: “Xin hỏi ba vị mỹ nhân tôn tính đại danh, hôm nay ca ca mời các ngươi đi ăn nhé.”
Giang Tòng Loan lui ra phía sau một bước, khách sáo đáp: “Cảm tạ, chúng ta phải về rồi.”
“Về chỗ nào?” Người nọ cười tà khí, đưa tay nựng cằm Giang Tòng Loan.
Giang Tòng Loan lui lại một bước, lễ phép đáp: “Về phủ quốc sư.”
“Quốc sư?” Người nọ sửng sốt, không dám lỗ mãng, dò xét liếc Kỳ Kỳ Cách và Na Nhật Tùng hai mắt, có phần không tin, “Phủ quốc sư ta cũng đã tới hai lần, sao chưa từng nghe có mỹ nhân chứ?”
Giang Tòng Loan không muốn nhiều lời với gã, xoay người bỏ đi.
Người nọ lập tức ngăn cả, kéo y, tức giận quát: “Đừng có đem phủ quốc sư ra hù ta, ngươi là cái gì của quốc sư? Chắc không phải là nam sủng của quốc sư đó chứ?”
Mấy gia nô của gã vây quanh bọn Giang Tòng Loan, cười to: “Y xứng sao? Ai chẳng biết quốc sư và nguyên soái sống chung? Nếu thật là nam sủng, vậy không biết là của quốc sư hay của nguyên soái ấy chứ?”
“Chỉ sợ hai người dùng chung ha?”
“Hầu ai cũng là hầu? Không bằng theo hầu thiếu gia nhà ta đi, cho ngươi ăn ngon mặc đẹp.”
“Hai mỹ nhân kia cũng theo đi, cho các ngươi vinh hoa phú quý bất tận.”
Bọn họ vừa nói, vừa ra tay lôi kéo.
Giang Tòng Loan còn chưa nói cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn của Na Nhật Tùng đã đỏ bừng cả lên, nhào tới, dùng đầu húc gã chủ ngã xuống đất.
Người nọ thẹn quá hoá giận, “Con mẹ nó, cho chút thể diện còn không biết xấu hổ, giáo huấn chúng cho ta, đánh xong kéo về.”
Mấy ác nô lập tức xông lên, quyền đấm cước đá vào bọn Giang Tòng Loan.
Đúng lúc này, người vây xem bỗng khe khẽ nói nhỏ.
“Đó không phải Giang Tòng Loan của Thúy Vân lâu sao?”
“Đúng vậy, trước đây phong lưu tuấn tú biết chừng nào, không ngờ lại lưu lạc đến như vậy, bị người bên đường ẩu đả.”
“Không phải y đã đi từ lâu rồi sao? Sao còn về?”
“Không rõ lắm, chẳng lẽ là muốn hành nghề cũ?”
“Có thể.”
“Ha ha, vậy có chuyện để coi rồi.”
“Cái bọn đánh y là ai thế?”
“Không biết, hình như là người Bắc Kế.”
“Mẹ nó, Bắc Kế chiếm đất của chúng ta, còn muốn nhục người của chúng ta sao?”
“Chỉ là một gã tú ông tiểu quan quán, ngươi bất bình cái gì? Chẳng lẽ thích y sao?”
“Phi, ta mà thích cái loại bẩn thỉu đó? Dù thế nào, y cũng là người Nam Sở, sao có thể để bọn Bắc Kế đánh đập như vậy.”
“Như thế, chúng ta lên?”
“Lên chứ, mọi người xông lên, đánh xong chạy.”
“Tốt, đánh chết bọn chó Bắc Kế.”
“Đúng, đánh nó.”
Nói đến đây, rất nhiều người vây xem bắt đầu kích động, nhiệt huyết dâng trào, xông lên.
Gã Bắc Kế kia và đám gia nô bất ngờ không phòng bị, nhất thời yếu thế, bị đánh đến thét lên, vừa la làng chửi bới, vừa chạy trối chết.
Đánh xong, những người đó giải tán lập tức, chẳng biết đi đâu, chỉ còn lại có Giang Tòng Loan, Na Nhật Tùng và Kỳ Kỳ Cách ở bên đường.
Y phục ba người đầy bụi với dấu chân, trên mặt bầm tím, tóc tai bù xù, khóe miệng Giang Tòng Loan còn vươn tơ máu, rất chật vật.
Không ai để ý tới bọn họ, xem kịch thì xem kịch, đi đường thì đi đường, không có ai đưa tay đỡ bọn họ dậy.
Giang Tòng Loan cười khổ một chút, nỗ lực chống tay muốn đứng lên.
Lúc này, một chiếc xe ngựa chạy nhanh đến, mắt thấy sắp đụng đến bọn họ, phu xe đúng lúc kéo cương ngựa, liều mạng kêu: “Huuuuu”, xe mới dừng lại.
Trong xe truyền ra âm thanh trong trẻo: “Làm sao vậy?”
Phu xe bẩm báo: “Tam công tử, phía trước có ba người bị thương, ngã ra đường.”
“A?” Màn xe động một chút, âm thanh kia nói: “Đi, dìu bọn họ lên xe.”
“Tuân lệnh.” Phu xe vội vã nhảy xuống xe, đi tới nâng Giang Tòng Loan dậy.
Hai người đi theo phía sau xe ngựa cũng xuống xe, đỡ lấy Kỳ Kỳ Cách, tên còn lại ôm Na Nhật Tùng ở trong tay.
Giang Tòng Loan vội vã chối từ, “Cảm tạ công tử nhà ngài, chúng tôi có thể đi về được.”
“Các người đều bị thương, cứ để bọn ta đưa về.” Người ôm Na Nhật Tùng nói: “Công tử không cần khách sáo.”
Giang Tòng Loan đau khắp cả người, thấy dáng dấp của Kỳ Kỳ Cách và Na Nhật Tùng, khẳng định họ cũng chẳng dễ chịu gì, y không cố chấp nữa, mà lễ phép gật đầu, “Vậy cảm ơn ngài.”
Ba người nọ dìu họ lên xe.
Giang Tòng Loan là người cuối cùng đi vào thùng xe, ngẩng đầu đối diện người thanh niên tao nhã, người nọ mỉm cười: “Không cần giữ lễ, mời ngồi.”
Giang Tòng Loan chắp tay với hắn rồi dựa vào thành xe mà ngồi xuống.
Na Nhật Tùng và Kỳ Kỳ Cách bị dọa không nhẹ, mặt mũi trắng bệch, một câu cũng không dám nói, chịu đau ngồi xuống.
Vị thanh niên kia hỏi bọn họ: “Xin hỏi quý phủ ở nơi nào?”
“Ở bên trong thành, rất dễ tìm.” Giang Tòng Loan khách sáo đáp: “Gần tới, ta sẽ chỉ đường cho phu xe đại ca.”
“À, cũng được.” Người nọ dặn dò phu xe, “Lão Trương, đi nội thành.”
“Tuân lệnh.” Phu xe vung roi ngựa, “Giá.”
Xe ngựa từ từ chuyển động, đi về phía hoàng thành.
Hết chương
Kaori: Có ai đoán vị ‘tam công tử’ này là ai không? Không biết là phải phạt đó nghen.