Cục diện giằng co.
Tiền Nam Sở thái thượng hoàng, hiện tại Lý vương – Thuần Vu Hoành bắt cóc Vân Thâm, giằng co với Ninh Giác Phi.
Trong viện khắp nơi đều là tuyết đọng, dưới ánh dương quang yếu ớt, nơi này trắng đến chói mắt.
Cấm quân Kế quốc vây quanh Thuần Vu Hoành, nhưng không cách nào động thủ. Ninh Giác Phi yên lặng nhìn chằm chằm tình huống trước mắt, không nói gì.
Bỗng nhiên, trong không khí vang lên những tiếng tích tích đì đùng rất nhỏ, tựa như pháo hoa đang nổ. Tất cả mọi người đều nghĩ mình căng thẳng quá hay bị tuyết trắng khiến quáng mắt mất rồi đến nỗi xuất hiện ảo giác. Đang nghi hoặc, dưới tàng cây đột nhiên xuất hiện thêm một người.
Người nọ mặc hắc y mỏng manh, kiểu dáng vô cùng kỳ lạ, sát người, tóc cũng ngắn, vô cùng lạ.
Chỉ thấy người nọ đứng yên một chỗ, ngẫm nghĩ một chút rồi ra tay nhanh như chớp. Người nọ lấy chân khẽ móc, đầu ngón chân chuẩn xác đá vào cổ tay hai kẻ cầm đao kề cổ Vân Thâm. Theo sau đó là một tiếng rắc nhè nhẹ, hai người nọ đau nhức, tay không theo điều khiển buông đao ra.
Người nọ nhảy lên, hai tay tiếp được hai thanh đao, lúc hạ xuống thì đã đến bên Đạm Du Nhiên. Tay phải thuận thế đẩy một phát, mũi đao trên tay trái phóng ra, đụng vào đao của gã đang uy hiếp Đạm Du Nhiên. Đầu vai gã đó bị chấn động, lảo đảo lui ra sau vài bước.
Người nọ xoay người, mũi đao tay phải chỉ vào yết hầu Thuần Vu Hoành.
Các động tác lưu loát như nước chảy, làm cho người ta không kịp nhìn, chờ mọi người có phản ứng thì tình hình đã thay đổi, Vân Thâm và Đạm Du Nhiên thoát khỏi uy hiếp, thủ phạm bị bắt.
Người nọ quay đầu nhìn về phía Ninh Giác Phi, trên mặt hiện ra nụ cười ấm áp, thân thiết kêu lên: “Giác Phi.”
Trong nháy mắt, viền mắt Ninh Giác Phi ẩm ướt, hắn nhìn gương mặt quen thuộc đó, thì thào: “Lăng đại ca.”
Cái người ly kỳ xuất hiện này chính là thầy là anh cũng là bạn của hắn trong kiếp trước, Lăng Tử Hàn mà hắn vạn phần kính ngưỡng và nể trọng.
Đại Đàn Minh cùng Kinh Vô Song hiểu người nọ là người một nhà, không còn nghi hoặc nữa mà nhanh chân vọt qua. Kinh Vô Song áp chế Thuần Vu Hoành, Đại Đàn Minh cúi người ôm lấy Vân Thâm.
Lăng Tử Hàn xoay tay vung đao, chặt đứt sợi dây trên người Đạm Du Nhiên. Cậu dùng lực rất mạnh, nhưng rất chính xác, ngay cả y phục trên người Đạm Du Nhiên chưa từng cắt trúng.
Ninh Giác Phi nhẹ nhõm, nhất thời cảm thấy trời đất quay cuồng, thân thể lung lay sắp đổ. Lăng Tử Hàn bước nhanh qua, ôm lấy hắn, lo lắng hỏi: “Giác Phi, em làm sao vậy? Bị thương?”
Ninh Giác Phi vô lực ngã vào khuỷu tay Lăng Tử Hàn, ngửa đầu nhìn gương mặt tuấn tú gầy gò của cậu, không dám tin: “Lăng đại ca, sao anh lại ở đây?”
“Giờ đừng nói những chuyện này, em cần trị thương trước đã.” Lăng Tử Hàn ôm lấy hắn, nhìn người bên cạnh, “Tìm một gian nhà, có thầy thuốc không?”
Giọng nói cậu ôn hòa, nhưng cả người lại toát lên khí thế kinh người, khiến người khác không tự chủ mà phục tùng. Vân Dương lập tức nói: “Có có, ta mang ngươi đi.”
Lăng Tử Hàn không biết Vân Dương có đáng tin hay không, cúi đầu trưng cầu ý Ninh Giác Phi.
Ninh Giác Phi cười nói: “Người này là trợ thủ của em, Vân Dương.”
Lăng Tử Hàn liền không nói tiếng nào, lập tức ôm hắn đi theo Vân Dương.
Đi tới một căn phòng gần đó, Lăng Tử Hàn đặt Ninh Giác Phi lên giường, Ninh Giác Phi lại nói với Vân Dương: “Bảo đại phu chẩn trị cho Vân đại nhân trước, đừng lo cho ta, nghỉ ngơi một chút là khỏe thôi.”
Vân Dương cũng biết tình hình Vân Thâm nguy hiểm nhất, lập tức đáp: “Tuân lệnh.” Rồi xoay người rời đi.
Lăng Tử Hàn thay hắn đắp chăn gấm, rồi thuận tiện kéo một cái ghế rồi ngồi xuống, cười lắc đầu: “Chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại giương cung bạt kiếm, huyên náo lớn như vậy?”
Ninh Giác Phi đem mọi chuyện nói lại một lần cho Lăng Tử Hàn. Hắn không nói đến quan hệ của mình và Vân Thâm nhưng Lăng Tử Hàn vừa nghe liền hiểu, vươn tay vuốt trán hắn, an ủi: “Vân đại nhân kia hẳn không sao đâu, chỉ là ngoại thương, có thể bị cảm lạnh, nhưng chỉ cần đúng thầy đúng thuốc là khỏi thôi.”
Có Lăng Tử Hàn bên cạnh, lòng Ninh Giác Phi cũng tìm được chỗ dựa, khẽ gật đầu, “Nhờ anh xuất hiện đúng lúc, nếu không, cuối cùng thật không biết sẽ ra sao?”
“Đúng vậy.” Lăng Tử Hàn cười khẽ, “Lần này mấy thằng nhóc nhà anh lại hồ đồ một phen, vậy mà chó ngáp phải ruồi, cuối cùng cũng thành chuyện có ích.”
“Lại là con anh làm?” Ninh Giác Phi nhịn không được buồn cười.
“Đúng vậy.” Lăng Tử Hàn thở dài, “Hai nhóc đó thật là gì cũng dám làm, xử cho một trận cũng không chừa, em trai anh cũng bị bọn chúng lây. Mà ba anh thì lại chiều quá, bọn Hồng Phi cũng dung túng, khiến mấy thằng nhóc càng thêm coi trời bằng vung, anh thật hết cánh với chúng.”
Hồng Phi Ninh Giác Phi buồn cười rồi lại ước ao, “Vậy cũng tốt, có con cái hoạt bát như vậy, cũng là một chuyện vui.”
“Đúng vậy.” Lăng Tử Hàn khẽ vén mấy sợi tóc của hắn ra phía sau, nhẹ giọng, “Giác Phi, nói không chừng anh có thể đưa em về được.”
Ninh Giác Phi ngẩn ra, “Thực?”
“Ừ.” Lăng Tử Hàn khẽ nói, “Lần trước sau khi bọn anh trở về, Thiên Vũ đã suy nghĩ rất nhiều. Từ góc độ vật lý mà nói, thế giới kia của chúng ta và thế giới này có một lối đi. Ảnh lật xem một số ngành học đạo lượng, rồi đi hỏi vài vị khoa học gia danh tiếng, kết luận đưa ra là có thể tham khảo lý luận trùng động, nhưng cần năng lượng cực đại trong một thời gian ngắn. Anh ấy dẫn mấy đứa nhỏ mỗi ngày đều làm nghiên cứu, vừa tan ca là lập tức ngồi ở nhà mày mò mãi, rốt cục cũng làm ra một cái máy. Thí nghiệm rất nhiều lần, xác nhận có thể đưa người an toàn di chuyển rồi, Thiên Vũ mới dự định tự mình thử nghiệm. Anh đương nhiên không cho, liền thông đồng với hai đứa nhỏ để đưa anh tới đây thử trước.”
Ninh Giác Phi tưởng tượng thấy cảnh tượng náo nhiệt trong nhà Tử Hàn, không khỏi cười nói: “Lăng đại ca, anh thật có phúc.”
“Đúng vậy.” Lăng Tử Hàn từ lời của hắn mà có thể tưởng tượng ra sự cô đơn trong lòng hắn, dịu dàng đặt tay lên trán hắn, khẽ nói, “Giác Phi, theo anh về đi.”
Ninh Giác Phi có chút ước ao, rồi lại khe khẽ thở dài, “Không được rồi, Lăng đại ca, chỗ này em đã có cuộc sống mới. Những thứ khác không có gì nhưng ở đây em có bạn bè, còn có … người yêu, bọn em sắp thành thân rồi. Nếu như em đi, chẳng phải là phụ y hay sao? Cả đời này làm sao y còn có thể mở lòng với ai nữa?”
Lăng Tử Hàn gật đầu, mỉm cười hỏi: “Em rất yêu người này?”
Ninh Giác Phi có chút xấu hổ, một lát mới nói: “Đúng vậy, em rất yêu y, y cũng rất yêu em.”
“Vậy là tốt rồi.” Lăng Tử Hàn rất vui mừng, vỗ vai hắn, “Vậy em cứ ở lại đây, sau khi anh về sẽ cùng Thiên Vũ suy nghĩ xem có cách nào đem hai người về bên đó chơi hay không. Nếu như không được, chúng ta sẽ nghĩ cách hàng năm đến thăm em.”
“Vậy thì tốt quá.” Ninh Giác Phi rất hài lòng, vết thương cũng không còn đau nữa.
Lúc này, trước cửa phòng có người cười nói: “Giác Phi, chuyện gì tốt thế?”
Ninh Giác Phi vừa nghe tiếng Đạm Thai Mục liền muốn đứng dậy. Lăng Tử Hàn lấy tay nhẹ nhàng ngăn hắn lại, không cho hắn lộn xộn rồi quay đầu lại nhìn.
Đạm Thai Mục chậm rãi đi vào, phía sau là Đạm Thai Tử Đình và Đạm Thai Kinh Vĩ. Lăng Tử Hàn lễ phép đứng dậy, trên mặt vẫn giữ nụ cười ôn hòa.
Ninh Giác Phi nằm ở trên giường, giới thiệu: “Bệ hạ, đây là đại ca kiếp trước của ta, Lăng Tử Hàn, từ thế giới kia lại đây. Lăng đại ca, đây là hoàng đế bệ hạ bổn quốc.”
Lăng Tử Hàn suy nghĩ thật nhanh, nhưng nhất thời không nhớ nổi phải lễ tiết ra sao, theo bản năng vươn tay: “Bệ hạ, hạnh ngộ.”
Đạm Thai Mục sửng sốt, lập tức hiểu ý, có chút do dự rồi đưa tay cầm lấy tay Tử Hàn, nhiệt tình nói: “Là đại ca Giác Phi sao, thân thủ quả thực tốt, ta nghe nói ngươi vừa xuất hiện đã bắt được toàn bộ những người đó, động tác nhanh như sấm chớp, nhiều người còn không kịp thấy rõ nữa, đáng tiếc trẫm lại không được tận mắt chứng kiến.”
Lăng Tử Hàn khiêm tốn: “Cũng là vì đánh bất ngờ mà thôi, kỳ thực chẳng có gì thần kỳ cả.”
“Không không, rất thần kỳ.” Đạm Thai Mục rút tay ra, cười nói, “Giác Phi nói ngươi là từ thế giới kia lại đây, là thiên đường sao?”
Lăng Tử Hàn sửng sốt, phải suy nghĩ một hồi, cố gắng dùng những câu dễ hiểu nhất để thuyết minh, “Không phải thiên đường, cái thế giới kia của chúng tôi khác với thế giới này, đôi bên không liên hệ với nhau, không thể tương thông, cần phải có năng lượng cực kỳ mạnh mới có thể xuyên qua. Chúng tôi cũng như các anh, đều là người có máu có thịt, cũng sinh lão bệnh tử, không có gì đặc biệt.”
“Thế à? Năng lượng cực kỳ mạnh?” Đạm Thai Mục lẩm bẩm, “Nói như vậy, ngươi cùng Giác Phi đều là người có năng lượng cực kỳ mạnh?”
Lăng Tử Hàn lại phải nghĩ một lúc rồi cười lắc đầu, “Tôi không có loại năng lượng đó, Giác Phi mới có. Kỳ thực chúng tôi cũng không rõ sức mạnh của linh hồn, đó là điều rất thần bí, làm cho người ta không thể biết rõ.”
Lời này tự nhiên có thể làm người dân ở đây đồng tình, Đạm Thai Mục lập tức tán thành, “Đúng vậy. Lực lượng linh hồn quả thực cường đại vô cùng, chúng ta đều rất sùng bái.”
Lăng Tử Hàn cười gật đầu.
Đạm Thai Mục nhiệt tình nói: “Nếu Lăng tiên sinh đã tới, vậy ở đây một thời gian nhé. Giác Phi sang năm sẽ thành thân, tiên sinh vừa lúc có thể tham gia.”
Lăng Tử Hàn khách sáo đáp: “Lần này tôi không thể ở thời gian quá lâu được, nhưng lúc Giác Phi kết hôn, tôi nhất định tranh thủ tới đây.”
Đạm Thai Mục hiển nhiên rất muốn giữ cậu lại nhưng lại không biết rõ tình hình của cậu ra sao. Quần áo trang phục của cậu đều rất kỳ quái, ngay cả cách xuất hiện cũng kỳ lạ, làm cho người ta cảm thấy vô cùng thần bí. Đối với những gì không rõ, Đạm Thai Mục luôn luôn bình tĩnh quan sát, không cố ý ép cậu ở lại, trên mặt tràn đầy tiếc nuối: “Nếu như thế, trẫm cũng không tiện miễn cưỡng. Lần sau tiên sinh trở lại, trẫm sẽ cùng tiên sinh nói chuyện một phen. Giác Phi tuy là thần tử của trẫm, kỳ thực trẫm coi hắn là thân huynh đệ của mình, đại ca hắn đương nhiên cũng chính là huynh đệ của trẫm, trẫm rất muốn làm bạn với tiên sinh.”
“Đa tạ bệ hạ.” Lăng Tử Hàn lễ phép hạ thấp người, “Cảm tạ bệ hạ chiếu cố Giác Phi. Hắn còn trẻ, có lẽ sẽ có lúc không cân nhắc chu toàn, nếu làm gì không phải, xin bệ hạ thông cảm.”
Đạm Thai Mục vui vẻ nói: “Giác Phi rất tốt, ổn trọng nghiêm cẩn, xử sự cũng rất chu đáo. Hắn là thiên hạ binh mã đại nguyên soái của trẫm, trẫm đem toàn bộ binh mã quốc gia giao cho hắn, vô cùng yên tâm.”
Lăng Tử Hàn có chút ngoài ý muốn, rồi lập tức vui vẻ vì Ninh Giác Phi, “Đa tạ bệ hạ tin tưởng Giác Phi như thế.”
Ninh Giác Phi thấy bọn họ trò chuyện với nhau vui vẻ, trong lòng cũng rất vui mừng, nhưng vẫn nhớ thương tới Vân Thâm, liền hỏi: “Bệ hạ, Vân Thâm thế nào rồi?”
Đạm Thai Mục an ủi: “Đại phu đang chẩn trị, không nguy hiểm đến tính mạng.”
Ninh Giác Phi có chút lo lắng, muốn đứng dậy, “Ta đi xem.”
Lăng Tử Hàn đè hắn lại: “Anh đi cho.”
Ninh Giác Phi cảm thấy để Lăng Tử Hàn đi xem cũng tốt, Lăng Tử Hàn hẳn là thân nhân duy nhất của hắn ở đây, để anh đi xem Vân Thâm đương nhiên là tốt nhất, liền gật đầu: “Lăng đại ca, anh mặc dày một chút, bên ngoài đang lạnh.”
Lăng Tử Hàn là từ nhà bị truyền tới, bởi vì có hệ thống sưởi nên chỉ mặc một chiếc áo thun, quần dài nhung, vừa đánh một trận, chưa thấy lạnh đã vào phòng, giờ ra ngoài, nếu như không mặc thêm, khẳng định sẽ cảm lạnh.
Đạm Thai Mục thuận lợi đưa áo khoác của mình cho cậu, “Mặc thêm cái này đi.”
Đây là hoàng thượng ban cho, nếu như là người thế giới này, nhất định thụ sủng nhược kinh, dập đầu tạ hoàng ân, còn Lăng Tử Hàn chỉ cảm thấy chẳng qua ý tốt của bạn bè, cũng nhận không chút do dự, lễ phép đáp: “Đa tạ bệ hạ.” Rồi mặc vào.
Đạm Thai Tử Đình và Đạm Thai Kinh Vĩ kinh ngạc nhìn cậu, nhưng thấy Đạm Thai Mục vẫn mỉm cười, chẳng buồn bực trái lại còn vui sướng thì không nói gì thêm, lập tức phái người dẫn cậu đi gặp Vân Thâm.
Chờ cậu ra khỏi phòng, Đạm Thai Mục ngồi vào bên giường, cười nói: “Giác Phi, đại ca này của ngươi khí chất cao hoa, một thân quý khí, cái thế giới kia vị đại ca này là ai vậy?”
Ninh Giác Phi biết thân phận của Lăng Tử Hàn không thể nói cho người khác được, dù ở thế giới này hay thế giới kia cũng vậy, nếu không khó tránh phiền phức không tất yếu, nên nói đại: “Anh ấy là thái tử. Quốc gia của anh ấy có tới ... dân, diện tích lãnh thổ vô cùng lớn, rất mạnh.”
“À, trách không được.” Đạm Thai Mục liền hiểu, ngẫm nghĩ một chút rồi nhìn về phía Đạm Thai Kinh Vĩ, “Tiểu Vĩ, có thái tử như thế, quốc gia sẽ càng thêm lớn mạnh, con hiểu chưa?”
“Dạ.” Đạm Thai Kinh Vĩ lập tức gật đầu, “Con sẽ lấy người đó làm gương, nỗ lực học tập.”
Đạm Thai Mục thoả mãn nở nụ cười, quay đầu nói với Ninh Giác Phi: “Chờ lần sau đại ca ngươi tới, phải nói đại ca ngươi ở lại mấy ngày đấy.”
“Được.” Ninh Giác Phi đồng ý ngay.