Editor: Kaorikawa
Beta: Mai_kari
Phi Hoa lâu được xây dựng bên Lưu Hoa hồ là sản nghiệp buôn bán tư nhân, lầu một, lầu hai, lầu ba là tửu lâu, lầu tư, lầu năm là trà lâu kiêm kỳ xã, lầu sáu, lầu bảy là nơi ở tư nhân, không mở cho người ngoài vào, lầu tám và lầu chín là đài ngắm cảnh, du khách tự do lui tới nhưng người có thể đi lên lầu chín thì thật không có bao người.
Mỗi tầng lầu ở đây đều là đấu củng mái cong, rường cột chạm trổ, xây dựng xa hoa, đã có trên ba trăm năm lịch sử, hầu như trở thành kiến trúc tiêu ký của Lâm Truy, chứng kiến từ khi Nam Sở phồn vinh hưng thịnh cùng suy bại mục nát đến nay.
Ninh Giác Phi nhìn Thuần Vu Hàn gian nan lên lầu cũng không vươn tay. Mấy người tùy tùng hầu như phải vừa nâng vừa ôm mới đưa cậu vào phòng được.
Trước đây Thuần Vu Hàn cũng từng vào đây ăn rồi nên rõ ràng kiến trúc trong này, cậu đi tới lầu ba thì ngừng lại. Tầng này được bố trí thành cách nhã gian nhỏ, là nơi thanh tịnh cung cấp cho người giàu có.
Cậu vênh mặt hất hàm sai khiến tiểu nhị nhanh chóng chuẩn bị một nhã gian gần hồ rồi sai dọn thức ăn lên.
Ninh Giác Phi hững hờ ngồi trong gian phòng trang hoàng cổ kính, ngồi sát bên cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là hồng hoa lục liễu, sóng bích bồng bềnh, gió nhẹ hiu hiu, hơi nước mang theo mùi hoa thơm nhàn nhạt phất qua mũi, rung động tinh thần con người, khiến cho con người cảm thấy thoải mái vô cùng.
Thuần Vu Hàn ngồi xuống, thở ra một hơi thật dài, lúc này mới coi như hồi phục một phần nguyên khí, cười nói: “Giác Phi, ngươi thấy nơi này thế nào?”
Ninh Giác Phi gật đầu: “Tửu lâu số một thành Lâm Truy, đương nhiên tốt.”
Thuần Vu Hàn vừa nghe liền vui mừng vô cùng: “Giác Phi, nếu ngươi thích, sau này, mỗi ngày chúng ta đều lại đây.”
Ninh Giác Phi đạm đạm nhất tiếu, im lặng không nói gì.
Thuần Vu Hàn ngồi ở bên cạnh hắn, chớp chớp mắt nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Cách một mặt hồ, xa xa là Thúy Vân lâu.
Cậu sửng sốt, đột nhiên nhớ tới trước kia, khi ngồi trong gian phòng của Ân Tiểu Lâu thì cậu ngờ ngợ có thể nhìn thấy chỗ này của tòa Phi Hoa lâu. Không biết nói gì, Thuần Vu Hàn đành im lặng, có chút khiếp đảm mà nhìn Ninh Giác Phi một cái.
Ánh mắt Ninh Giác Phi thâm trầm, làm như không ngờ chỗ này có thể nhìn thấy được Thúy Vân lâu.
Thức ăn tinh xảo được đưa lên, Thuần Vu Hàn từ lâu đã đói tới thoát lực giờ vội vã cầm đũa, vui vẻ nói: “Giác Phi, mau, mau ăn đi.”
Ninh Giác Phi gật đầu, bắt đầu cầm đũa.
Hắn rất ít nói chuyện, Thuần Vu Hàn thì lại đơn thân độc mã, dần dần không khí có chút cứng ngắc. Cậu không chống đỡ nổi nữa, đành nháy mắt nhìn Ninh Giác Phi, lấy lòng mà hỏi: “Mấy món này thế nào?”
“Rất ngon.” Ninh Giác Phi cười cười. “Nói bọn họ đừng mang lên nữa, nhiều quá, lãng phí lắm.”
“Ta có bạc mà, không sao đâu.” Thuần Vu Hàn chẳng hề để ý.
Ninh Giác Phi cảm thấy bản thân hắn với cậu tiểu vương gia từ nhỏ được nuông chiều chẳng biết nhân tình thế thái này quả là người của hai thế giới khác nhau, hắn đành khẽ thở dài: “Ta nói lãng phí không phải chỉ là tiền của ngươi, nếu mua mà không ăn cho hết mới là lãng phí. Bằng không, gọi tùy tùng ngươi ngồi cùng ăn luôn vậy.”
Thuần Vu Hàn nghe xong miệng há ra có thể nuốt trọn quả trứng, một lát sau mới gọi mấy người tùy tùng: “Nè, các ngươi, ngồi đây đi, cùng ăn.”
Người dẫn đầu lập tức khom người nói: “Vậy sao được? Chẳng phải là rối loạn quy củ sao ạ?”
Thuần Vu Hàn có chút hoảng loạn nhìn Ninh Giác Phi: “Đó… đó… Giác Phi, ta kêu rồi mà họ không dám.”
Ninh Giác Phi đành nói: “Gian phòng này cũng rộng, để cho bọn họ bày một bàn. Bọn họ theo chúng ta cả buổi sáng, giờ nhất định đói rồi.”
Thuần Vu Hàn lập tức gật đầu: “Được, các ngươi đi gọi chủ quán mang theo cái bàn lại đây, các ngươi cũng ngồi xuống ăn đi.”
Hai tùy tùng tuân lệnh, lập tức ra ngoài kêu người.
Đang bận rộn, Ninh Giác Phi đứng dậy đi ra ngoài.
Thuần Vu Hàn vội hỏi: “Giác Phi, ngươi đi đâu vậy?”
Ninh Giác Phi có chút buồn cười đáp: “Ta đi rửa tay một chút.”
“À.” Thuần Vu Hàn vẫn còn lo: “Giác Phi, ngươi sẽ không đi về bỏ ta lại chứ.”
“Yên tâm đi, ta không thế.”
Ninh Giác Phi ra khỏi phòng, hỏi tiểu nhị thủ ở bên ngoài: “Xin hỏi, chỗ rửa tay ở đâu?”
Tiểu nhị nghe hắn nói ‘xin hỏi’ thì có chút thụ sủng nhược kinh, vội vã cúi đầu khom lưng: “Mời khách quan đi bên này, tiểu nhân dẫn đường cho ngài.”
Kết quả tiểu nhị lại mang hắn lên lầu sáu, trong lòng hắn có chút nghi hoặc, bản thân thì sao cũng được, lên lầu xuống lầu không thấy mệt, không thấy phiền gì nhưng khách nhân khác thì sao, nhất là mấy kẻ phú quý ngồi không mà hưởng, thể lực gầy yếu, chỉ sợ lúc này họ đã mắng ầm ầm lên ấy nhỉ?
Lầu sáu thanh tĩnh vô cùng, một người cũng không có, tiểu nhị không dẫn hắn đi cầu thang ngoài dành cho khách nhân mà dùng cầu thanh trong của tiểu nhị. Đưa hắn vào một gian phòng, tiểu nhị khom người nói: “Mời ngài.”
Ninh Giác Phi liền đi vào trong.
Phòng này xác thực là chỗ rửa tay, bố trí mãn thất cẩm tú, góc phòng còn có đàn hương, đồ đựng dụng cụ đều là đồ sứ, đồ bạc tốt nhất, gian phòng rửa tay của vương công quý tộc cũng chỉ đến thế là cùng.
Tiểu nhị chờ Ninh Giác Phi đi ra thì ân cần cười: “Khách quan, thỉnh rửa tay bên này.”
Ninh Giác Phi trấn định thong dong theo tiểu nhị vào bên kia phòng, nơi này cũng bố trí rất tinh tế. Trong phòng không có ai, trên bàn đã để sẵn một chậu nước nóng và xà phòng, bên cạnh là khăn vải bông sạch sẽ.
Hắn tiến về phía trước, tự mình chà xà phòng, rửa tay, tiểu nhị nhanh chóng đưa khăn sạch, lau khô.
Ninh Giác Phi lau xong tay, bỏ khăn xuống, lại hỏi tiểu nhị: “Còn chuyện gì sao?”
Tiểu nhị sửng sốt, vội vàng khom người cười bù: “Khách quan, lão bản chúng ta muốn gặp mặt ngài, ngàn vạn lần mời khách quan nể mặt một chút.”
Vẻ mặt của Ninh Giác Phi vẫn tự nhiên, bình tĩnh: “Gặp ở đâu?”
Tiểu nhị lập tức thấp giọng nói: “Ở chỗ này, mời khách quan chờ một lát.” Nói xong, tiểu nhị thu dọn đồ đạc, bưng chậu nước lui ra ngoài.
Ninh Giác Phi thẳng thắng ngồi vào ghế.
Bàn ghế kế bên cửa sổ vừa lúc nhìn ra cảnh hồ êm ả bên ngoài. Bên hồ xanh ngắt bóng cây, ngàn hoa khoe sắc, thấp thoáng còn có thể thấy các lầu cao mỹ lệ xa xa, tựa như tiên cảnh.
Hắn đang nhìn ra ngoài, gần cửa liền vang lên thanh âm nhiệt tình: “Ninh công tử, hạnh ngộ, hạnh ngộ.”
Ninh Giác Phi quay đầu, đầu mày nhướng lên. Người này mặc hoa phục, tóc mai đã bạc, ôn văn nho nhã, mặt nở nụ cười, là hội trưởng hội dược thương Nam Sở, Tiền Sâm.
Ông khách khí chắp tay thi lễ, chậm rãi đi về phia hắn, cười: “Ninh công tử, đa tạ đại giá quang lâm.”
Ninh Giác Phi tự nhiên chuyên nghiệp ôm quyền thi lễ: “Tiền lão bản khách khí. Ninh mỗ chỉ là một tên phàm phu, sao dám để Tiền lão bản hành lễ.”
Tiền Sâm cười xua tay: “Ninh công tử anh danh khắp thiên hạ, thế nhân ai cũng kính ngưỡng, tiểu nhân chẳng qua chỉ là một thương nhân tục tằng, sao dám đánh đồng với công tử?”
Ninh Giác Phi mỉm cười nói: “Tiền lão bản quá khiêm nhượng rồi, chỉ sợ ngài cũng không phải một thương nhân bình thường nhỉ?”
Tiền Sâm sang sảng cười: “Ninh công tử quả nhiên mắt sáng như đuốc, nói vậy năm xưa ngài đã nhìn ra?”
Ninh Giác Phi khẽ gật đầu: “Chẳng biết Tiền lão bản là anh hùng nước nào?”
Lúc này, tiểu nhị bèn mang trà lên. Tiền Sâm vươn tay: “Ninh công tử mời ngồi.”
“Tiền lão bản, thỉnh.” Ninh Giác Phi khách khí hạ thấp người rồi ngồi xuống.
Đế khi tiểu nhị buông ấm trà, lui ra cửa. Tiền Sâm mới thản nhiên nói: “Quốc sư tệ quốc, Vân đại nhân đối với Ninh công tử coi trọng vô cùng, phân phó tại hạ cần phải chú ý nhiều hơn đến an toàn của công tử.”
“Thì ra là thế.” Ninh Giác Phi hiểu ngay, mỉm cười. “Là Vân Thâm nói ông tiếp xúc ta à?”
“Cũng không hẳn.” Tiền Sâm ôn hòa cười nói. “Ngài ấy chỉ nói, có thể tiết lộ cho Ninh công tử tất cả, không dấu thứ gì.”
“À.” Ninh Giác Phi gật đầu, lòng sáng như tuyết. Tiền Sâm thân là hội trưởng hội dược thương, hai nước nếu có chiến tranh, tự nhiên cần mua sắm một số lượng lớn dược phẩm, đặc biệt là thuốc trị thương, từ đó biết hướng đi của quân đội Nam Sở quả thật dễ như trở bàn tay. Nghĩ thế, mặt hắn lại lộ ra nụ cười lễ phép: “Tiền lão bản tìm ta, chẳng biết là vì chuyện gì?”
Tiền Sâm trầm ngâm một hồi rồi chậm rãi nói: “Ninh công tử, trong lòng ta có một chuyện không rõ, để ở trong lòng đã hơn một năm qua, vẫn luôn muốn thỉnh giáo công tử, mong công tử nghe xong không giận ta.”
“Tiền lão bản không cần khách khí, xin chỉ giáo.” Ninh Giác Phi hào hiệp đáp. “Ninh mỗ cũng không phải người bụng dạ hẹp hòi, tức giận làm gì?”
“Công tử khách khí rồi, chỉ giáo thì ta không dám nhận đâu.” Tiền Sâm cười, hiển nhiên đang tìm từ để nói. “Ta chỉ cảm thấy, với thực lực Ninh công tử, lúc ấy hoàn toàn không cần ở Thúy Vân lâu nhận những dằn vặt tàn nhẫn đó, không biết vì sao công tử lại làm vậy?”
Ninh Giác Phi suy nghĩ một chút rồi lạnh nhạt nói: “Lúc đó cơ thể của ta bị thương nặng, hành động bất tiện, Thuần Vu Càn lại phái người theo dõi ta thường xuyên, rất khó chạy trốn. Ngoại trừ không thể không làm, bằng không ta luôn lên kế hoạch chu đáo, chưa nắm chắc phần thắng chưa thực hiện.”
“Giỏi. Ninh công tử thực sự là kiên nhẫn trác tuyệt, kẻ khác kính nể.” Tiền Sâm gõ nhịp tán thưởng. “Vậy ta đã hiểu. Nhưng, thân thủ Ninh công tử cao tuyệt, sao khi xưa lại ẩn thân gánh hát? Lẻn vào Võ vương tư thông với thị thiếp sợ là có điều gì khác?”
Ninh Giác Phi biết ý của ông, hắn rất phóng khoáng đáp lại: “Vô luận làm cái gì, chẳng qua chỉ để mưu sinh mà thôi, ta không ngại gì. Về phần lẻn vào Võ vương, là do sư huynh của ta hy vọng người có tình sẽ thành thân thuộc. Lúc đó, Ninh mỗ còn trẻ khí thịnh, việc này thật ra đã lỗ mãng.”
Tiền Sâm hình như còn chưa tin nhưng không hỏi thêm nữa, chỉ thờ dài: “Lần này Vân đại nhân vì Ninh công tử, cam nguyện mạo hiểm đến Lâm Truy, khiến tại hạ giật mình không ngớt. Dù sao, Vân đại nhân có ý nói thật với Ninh công tử, định cùng sinh cùng tử, tại hạ cũng không tiện ngăn cản. Thẳng thắn mà nói, lời nói và việc làm trước sau của công tử khác nhau một trời một vực, tựa như hai người khác nhau, thực khiến kẻ khác nghi hoặc. Tiền mỗ mạo muội hỏi, thỉnh công tử chớ trách.”
“Ta hiểu lo lắng của Tiền lão bản.” Ninh Giác Phi bình thản mỉm cười. “Vân Thâm đối đãi ta, tình nghĩa sâu nặng, ta tất nhiên hiểu, đối với y, ta cũng không lừa gạt điều gì. Chỉ là, Ninh mỗ cảnh ngộ kỳ lạ, sợ người khác khó hiểu, cho dù nói ra cũng chỉ sợ người khác cho là đặt điều lấy cớ, không thuyết phục được ai, bởi vậy ta không muốn nhiều lời. Nói chung, Ninh mỗ không liên quan với bất kỳ quốc gia nào, hiện tại nhập Bắc Kế, nguyện trợ Vân Thâm một tay. Ninh mỗ xuất thân quân nhân, suốt đời quang minh, nói là làm được, Tiền lão bản không cần nghi ngờ.”
Tiền Sâm nhìn hắn, thấy hắn hai mắt thấy hắn trong trẻo như nước, không khỏi vui mừng: “Vậy thì tốt quá. Xem ra, là Tiền mỗ lấy lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.”
“Nào dám?” Ninh Giác Phi mỉm cười lắc đầu. “Tiền lão bản khách khí rồi.”
Tiền Sâm nhấp một ngụm trà, hít một hơi thật sâu: “Từ lúc Ninh công tử chạy khỏi Lâm Truy, một năm sau liền dương oai ở biên quan, khi đó công tử hẳn đã có năng lực báo thù rửa hận, lại vì sao không giết kẻ hại mình?”
“Vốn cũng muốn giết.” Ninh Giác Phi an tĩnh ngồi, chậm rãi nói: “Khi ấy chạy ra biên quan, dọc theo đường đi đều nghe người ta mong đợi, tin tưởng Thuần Vu Càn thế nào, cho rằng chỉ có y có thể bảo vệ Nam Sở trước thiết kỵ ngoại tộc giày xéo. Sau đó, thấy Tây Vũ tàn sát dân thành ở biên quan, lạm sát kẻ vô tội, thật sự là tội ác không thể tha thứ. Ta nghĩ rất lâu, nếu như giết Thuần Vu Càn, Nam Sở sẽ diệt vong, vậy thiên hạ chẳng phải máu chảy thành sông ư?”
Tiền Sâm mỉm cười: “Ninh công tử, công tử là người thông minh. Y như những gì đã trải qua trong quá khứ này, một triều đình Nam Sở như vậy còn có lý do để tồn tại sao?”
“Vậy bách tín thì sao?” Ninh Giác Phi nhìn ông, hai mắt sáng như sao, thần sắc lại ủ dột. “Ta chẳng biết vì sao Tây Vũ và Bắc Kế muốn xâm phạm Nam Sở, hay chỉ vì thấy Nam Sở suy nhược lâu ngày nên muốn xâm chiếm vạn lý giang sơn dồi dào, phong phú này. Trước đây ta tuổi trẻ khí thịnh, cũng không phản đối chiến tranh, chỉ một lòng hy vọng kiến công lập nghiệp, tận trung vì nước, hiệu lực vì dân, sau đó… trải qua một phen sinh tử, nhìn thấy sự tình càng thêm toàn diện càng thêm lý trí. Kỳ thực trong chiến tranh chỉ có bình dân bách tính là chịu khổ sở nhiều nhất, trăm nghìn vạn người chết trận sa trường, trăm nghìn vạn người trôi giạt khắp nơi chỉ để hoàn thành dã tâm của một số ít người. Ta không ủng hộ một cuộc chiến như vậy.”
Thần sắc Tiền Sâm như ngưng lại, ôm quyền vái hắn: “Ninh công tử trạch tâm nhân hậu, không vì bản thân liên lụy bách tính vô tội, thực khiến người kính ngưỡng. Nhưng, Bắc Kế phát động chiến tranh cũng là muốn cho nhân dân của mình có thể sống tốt hơn mà thôi.”
“Làm quân nhân quan tâm nhân dân khó khăn, tất nhiên là không có gì đáng trách.” Ninh Giác Phi bình tĩnh. “Nhưng không nên đem vui sướng của nhân dân quốc gia mình tạo dựng trên thống khổ của nhân dân quốc gia khác.”
Tiền Sâm nghiêm túc trả lời: “Thế nhưng lê dân Nam Sở sống cũng không vui sướng gì. Ninh công tử từng đi qua quốc thổ phương bắc Nam Sở, chắc cũng biết tham quan ô lại trải rộng các nơi, năm được mùa bách tính không sống dễ dàng, gặp phải thiên tai nhân họa thì những bình dân bách tính này còn đường nào để sống? Bán mình làm nô, rời quê lưu lạc, chết nơi tha hương. Chính công tử ở Lâm Truy cũng thấy, người trong triều đình cũng chỉ lo xa hoa dâm dật, ai xem bình dân bách tính là người? Lại nói đến Thuần Vu Càn, y tựa hồ là trọng chấn triều cương nhưng hắn tất cả hành động của y đều lập trên nền sưu cao thuế nặng của bách tính. Toàn quốc Nam Sở vẫn dân chúng lầm than như xưa, ở nơi xa xôi một chút không biết có bao nhiêu bần dân phát động bạo loạn bị quân đội Nam Sở trấn áp bằng máu tanh. Quốc gia như vậy, người người oán trách, kết quả tất yếu cũng chỉ là diệt vong mà thôi. Bắc Kế phát binh nam công, một là vì nhân dân bổn quốc cơm no áo ấm, hai là vì cứu bách tính Nam Sở trong cảnh dầu sôi lửa bỏng. Đến lúc đó nam bắc nhất thống, bù đắp cho nhau, tứ hải thái bình, cảnh tượng phồn vinh, đây chẳng phải là lý tưởng của Ninh công tử sao?”
Ninh Giác Phi suy nghĩ chốc lát rồi nở nụ cười nhàn nhạt: “Ta chẳng biết hoàng thượng Bắc Kế và Vân Thâm có chuẩn bị cho tốt hay không nữa, trên thực tế nam bắc nhất thống tự nhiên không sai nhưng đối với người trị quốc thì không thoải mái như đã nói đâu. Phương bắc mùa đông bão tuyết, phía nam mùa hạ lũ lụt, năm mất mùa thì ôn dịch đạo tặc hoành hành, năm được mùa thì tham quan ô lại hại nước hại dân. Cho dù quốc thổ nhất thống, mâu thuẫn dân tộc vẫn tồn tại, muốn dung hợp được đâu phải dễ? Nếu muốn tứ hải thái bình, chỉ sợ người ngôi cao lo lắng hết lòng, ăn không ngon, ngủ không yên ấy chứ.”
Tiền Sâm càng nghe càng kinh hãi, nghe đến cuối cùng, ông kích động đứng dậy, lạy dài dưới đất: “Ninh công tử suy nghĩ sâu xa, ánh mắt trông rộng, thật là vượt quá thường nhân, quả nhiên Vân đại nhân tuệ nhãn thức anh hùng. Ninh công tử, trước đây nếu Tiền mỗ có điều bất kính, mong công tử bao dung.”
_____________
Kaori: Nói ra những lời đó thì đã hiểu giữa ba nước, cán cân của Giác Phi đã nghiêng về nước nào rồi ha.
Lại quên thời gian post bài nữa rồi. Xin lỗi mọi người TTTT