Editor: Kaorikawa
Beta: Mai_kari
Thảo nguyên đầu hạ tràn ngập sức sống, một màu xanh bạt ngàn trải rộng, khắp nơi đều là hoa dại khoe sắc, ngựa bò trâu, chó chăn nuôi và rất nhiều loài động thực vật hoang dại hòa chung cùng một chỗ, cùng ăn cỏ, vui đùa bên nhau; linh dương, hươu nai, rái cạn,… thỉnh thoảng còn chạy băng qua thảo nguyên.
Ninh Giác Phi dựa vào chiếc đệm trong xe ngựa, như có như không thưởng ngoạn mỹ cảnh bên ngoài cửa. Hắn nhắm mắt, tựa như đang ngủ.
Bên cạnh hắn, Vân Thâm dựa vào vách xe, nhìn hắn mãi, vẻ mặt có chút lo nghĩ bất an.
Ngày ấy, khi Ninh Giác Phi trở về, trong lòng Vân Thâm bỗng kinh hoàng, thật sự bị dọa một trận. Lúc đó, Ninh Giác Phi người đầy máu, ngay cả Liệt Hỏa cũng bị ướt trong máu tươi.
Hai mũi tên cắm trên người hắn, một mũi xuyên thấu qua, một mũi đâm rất sâu vào da thịt. Ninh Giác Phi được kỵ binh Bắc Kế đỡ xuống ngựa, mũi tên theo cơ thể hắn mà khoáy động làm hắn đau đến trắng cả mặt.
Vân Thâm ra lệnh cho đại phu đi theo ngay lập tức sơ cứu cho hắn, còn bản thân thì quyết nắm chặt lấy tay trái Ninh Giác Phi, một tấc không rời.
Rút tên cần có kỹ xảo cực tốt, tên của “Xuyên Vân Tiễn” Triệu Luân là đặc chế, đầu mũi tên có mang những răng cưa, nếu lỗ mãng rút tên ra thì thế nào cũng lôi cả một mảng thịt trên người đi theo, thậm chí, tổn thương đến tạng phủ, tạo thành nguy hiểm sinh mạng.
Vân Thâm nhìn vị đại phu kia mang nét mặt trịnh trọng lấy ra rất nhiều loại dao, kẹp hình thù kỳ lạ thì sắc mặt cực kỳ xấu.
Ninh Giác Phi ngồi dưới đất, nhìn y, trái lại cười: “Vân Thâm, ta không sao đâu. Ngươi đừng nhìn, đi ngủ trước đi.”
Vân Thâm nhìn máu của hắn vẫn chảy, trong mắt tràn đầy khổ sở và trách cứ: “Giác Phi, lòng của ngươi thật quá mềm rồi. Ngươi hoàn toàn có thể lấy Thuần Vu Hàn làm tấm mộc, chờ chúng ta mang người ra tiếp ứng, ngươi mới giao người cho họ.”
Ninh Giác Phi mỉm cười lắc đầu: “Nếu nói như vậy, họ sẽ nghĩ ta áp chế Cảnh vương giúp các ngươi công phá Yến Bình Quan, chỉ sợ đến lúc đó sẽ không ai nghĩ đến sống chết của cậu ta. Ta không thể làm như vậy.”
“Thuần Vu Hàn là địch nhân của chúng ta, ngươi còn để ý sống chết của hắn như vậy, thật là.” Vân Thâm nhịn không được than nhẹ.
Ninh Giác Phi cũng không phản bác “Cậu ta là địch nhân của các ngươi, không phải của ta.” Hắn ngẩng đầu nhìn mây trắng lững lờ trôi trên trời xanh, một lát rồi nói: “Đối với ta mà nói, sinh mệnh là kỳ tích. Trước đây ta không hiểu, chỉ biết một đời người nên kiến công lập nghiệp, lưu sử sách. Nhưng hiện tại, ta mới hiểu được rất nhiều thứ trước giờ chưa từng biết đến… Thế nên, ta trân trọng mỗi một sinh mệnh. Không phải vạn bất đắc dĩ, ta tuyệt không thống sát. Lúc đầu ta đi cứu Cảnh vương, còn chưa biết được các ngươi, cũng không muốn thương tổn một người Bắc Kế, hôm nay ta muốn cứu ngươi cũng không muốn thương tổn đến một người Nam Sở.”
Trong lòng Vân Thâm bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác kỳ dị. Y ngưng thần chăm chú nhìn hắn, hỏi nhỏ: “Lúc còn ở Lâm Truy, nếu như bọn họ không để ý đến sinh tử của Cảnh vương, không bằng lòng thả ta đi, ngươi sẽ làm gì?”
Ninh Giác Phi nở nụ cười: “Uy hiếp sẽ huyết tẩy Lâm Truy gì gì đó, chỉ là thuật công tâm thôi, ta sẽ không làm như thế thật. Lúc đó, chẳng phải ngươi cũng ngờ rằng họ sẽ không khai chiến ngay tại đô thành sao, để tránh cho hoàng thân quốc thích và thân nhân của chính họ gặp tai ương? Nếu như bọn họ thật không để ý sinh tử của Cảnh vương, hạ lệnh tiến công, ta sẽ lấy Cảnh vương làm con tin, một mình đột phá vòng vây. Chỉ cần một mình ta chạy thoát, bọn họ sẽ không dám giết ngươi, bởi vì họ cần ngươi để dụ ta ra. Đến đêm, ta sẽ nghĩ cách bắt Thuần Vu Càn, không tin bọn họ không tha ngươi.”
Vân Thâm cũng cười liên tiếp gật đầu, trong lúc nhất thời cảm xúc dâng trào, siết chặt lấy tay hắn.
Lúc này, đại phu bắt đầu hạ đao phẫu thuật.
Ninh Giác Phi rút nhanh tay ra khỏi tay Vân Thâm, nắm chặt lấy thân cây bên người. Hắn cắn chặt răng, trên trán mồ hôi lạnh ướt cả đầu.
Vân Thâm kỳ thực đã yếu đến mức ngồi không được, lúc này cũng chỉ có thể nỗ lực chống đỡ, đau lòng mà nhìn hắn.
Ninh Giác Phi lại cười nói: “Ta thực sự không có việc gì. Bị thương cũng không phải một lần hai lần, chút đau này có là gì.”
Từ lâu, đại phu đã cởi ngoại xam và lý y của hắn ra, nửa thân người lộ ra, sau đó lấy tay nắm chặt lấy mũi tên trên vai ra sức rút mới có thể rút mũi tên ấy ra. Mũi tên còn lại thì cần nhiều kỹ xảo hơn, phải mở rộng miệng vết thương, từng chút từng chút đào ra.
Vân Thâm nhìn những vết thương loang lổ còn in trên da thịt hắn, trong mắt bỗng nhiên hiện ra một tia phức tạp, thoáng cái đã biến mất.
Đại phu dù rất thận trọng nhưng động tác lại nhanh nhẹn vô cùng, rút tên ra, rắc bột thuốc cho hắn rồi dùng khăn mềm lau đi những vết máu trên người hắn.
Có người đưa y phục sạch sẽ lên. Ninh Giác Phi không muốn mặt đồ của người khác, tự mình đỡ thân cây đứng lên, đem y phục dính máu của mình đi thay.
Vân Thâm đã có chút không chịu nổi, lung lay sắp đổ.
Ninh Giác Phi liền nặng nề ngồi xuống với y.
Giờ khắc này, hai người đều rất yên tâm, bỗng nhiên cảm thấy thế giới trở nên yên tĩnh vô cùng, nắng nhẹ ngập tràn, không khí tươi mát. Chẳng mấy chốc, bọn họ đã nằm ở trên cỏ mà ngủ.
Đến chạng vạng, có người ở trấn nhỏ gần nhất kéo một chiếc xe ngựa trở về, gắn hai con tuấn mã vào xe ngựa, hiển nhiên xe này là do lĩnh chủ địa phương cung phụng cho họ. Trong xe ngựa có bọc da hổ, thực rất mềm mại.
Kỵ binh đi qua bên ấy nâng hai người dậy, Ninh Giác Phi vừa bị người ta chạm vào liền tỉnh lại, lập tức tự mình đứng dậy, tự mình đi.
Vân Thâm trở về quốc thổ của mình, xung quanh đều là thuộc hạ của mình, lòng cũng yên tĩnh lại, sau đó ngủ một giấc rất say, được kỵ binh cẩn thận nâng vào xe ngựa.
Xe ngựa đi được rất nhanh cũng rất êm. Đội kỵ binh cũng không vì đã về đến quốc thổ mà lơi lỏng cảnh giác, cả đoàn đi ngày đi đêm một đường vội vã.
Ninh Giác Phi không nói gì, chỉ nghĩ đó là do Vân Thâm dặn dò.
Ba ngày sau, bọn họ liền tới Kế đô.
Trong lúc ấy, thương thế của Vân Thâm càng ngày càng tốt lên, tinh thần cũng phấn chấn rất nhiều, có khi y còn ngồi nói chuyện với Giác Phi, toàn những chuyện không liên quan đến chính sự.
Nét mặt của Ninh Giác Phi vẫn bình tĩnh như trước, dường như thương thế không nặng nhưng sắc mặt càng lúc lại càng khó coi hơn, trước đã tái nhợt giờ thì đã bắt đầu có chút vàng xịt, có vẻ không được tốt.
Tới ngày thứ ba, Vân Thâm mới nhìn ra, vội vã đưa tay bắt mạch cho hắn. Sau một lát, nét mặt y liền ngưng trọng: “Giác Phi, ngươi thành thật nói cho ta biết, thân thể ngươi hiện tại cảm thấy thế nào? Cảm giác thế nào?”
Ninh Giác Phi cười cười mệt mỏi, có vẻ rất hững hờ đáp: “Không được tốt.”
Vân Thâm nhìn hắn một hồi, thấy hắn không muốn nói nhiều, cũng không miễn cưỡng, y chỉ xốc màn xe, ra lệnh: “Mau, dùng tốc độ cao nhất mà đi, mau chóng chạy về Kế đô. Ngoài ra, lập tức phái người chạy trở về trước, bẩm báo bệ hạ, đi thỉnh Đại Lạt Ma đến Kế đô, mang cả thuốc tốt nhất về.”
Bên ngoài nhất tề đáp: “Tuân lệnh.” Sau đó liền có mấy con ngựa chạy vụt đi.
Không lâu sau, phu xe giơ roi thúc ngựa, hai con tuấn mã kéo xe cũng rất hiểu ý người, chạy nhanh hơn trước.
Ninh Giác Phi nghe tiếng vó ngựa bôn ba bên ngoài, nặng nề mà nằm nghiêng trên đệm êm, nét mặt vẫn không có gì khác.
Lần này trúng tên tuy rằng nghiêm trọng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là mất nhiều máu, hơn nữa một đường mệt nhọc, nhất thời dẫn phát bệnh căn từng bị ở Lâm Truy. Hắn cảm thấy quanh thân phát lạnh, toàn bộ khớp xương đều đau đớn, sốt nhẹ, ho nhẹ, choáng váng, mệt mỏi không còn chút sức, chán ăn. Dù đã cố nhẫn nại hai ngày nhưng đến nay liền che giấu không được nữa.
Nguyên do vì sao ra loại bệnh này, hắn thật sự không muốn nói tới, thế nên cũng không cố chống lại nữa, chỉ vùi đầu ngủ.
Y thuật Vân Thâm đại thể đều đến từ sách thuốc Nam Sở và một số sách thuốc cổ đại khác, không có sư phụ chỉ dạy, cho nên chỉ có thể trị liệu một chút bệnh thông thường, cái loại mạch tượng phức tạp mà hung hiểm như Giác Phi, y thật sự không dám trị bậy.
Vừa vào Kế đô, Đạm Thai Mục liền mang theo ngự y trong cung lao ra cổng thành đón tiếp.
Xe ngựa dừng lại, Vân Thâm nhẹ nhàng xuống xe nói chuyện với Đạm Thai Mục vài câu, sau đó từ trong lòng móc ra một bao vải vấy máu trịnh trọng giao cho hắn.
Nét mặt Đạm Thai Mục ngưng trọng tiếp nhận rồi lại thân thiết hỏi thương thế bọn họ.
Vân Thâm cúi đầu mà nói thương thế hiện tại của Ninh Giác Phi cùng sự khác lạ trong bệnh trạng của hắn.
Đạm Thai Mục lập tức vào xe, nhìn Ninh Giác Phi còn đang ngủ say, sau đó phất tay ra lệnh vạn thiết kỵ hộ tống quay về trú địa nghĩ ngơi và hồi phục sức khỏe. Sau đó cùng các sứ thần khác trong sứ đoàn cùng nhau về Kế đô.
Ninh Giác Phi bị ôm vào Quốc sư phủ. Hắn mặc dù đã tỉnh nhưng cả người không còn sức, chỉ đàng cười khổ để họ nâng vào phòng, đặt lên giường.
Vân Thâm đem toàn bộ sách thuốc của mình ra, tinh tế mà nghiên cứu, cố thay hắn kê toa. Mấy đại nha hoàn trong phủ cũng đều được đưa tới chăm sóc Ninh Giác Phi, mỗi ngày theo dõi hắn uống thuốc, sau đó các loại thuốc bổ ào ào như nước chảy được đưa tới. Ninh Giác Phi đối với việc ăn uống rất dễ dàng, lúc này cũng rất hợp tác nhưng thân thể vẫn không tốt lên, vết thương lành rất chậm.
Thương của Vân Thâm rất nhanh liền khởi sắc, ngoại trừ xương sườn gãy còn đau một chút thì các ngoại thương khác đều đã khỏi, không cần nằm trên giường nữa, đã có thể đi lại bình thường. Thế nhưng, tâm tình của y thì càng lúc càng tệ, lòng nóng như lửa đốt chờ Đại Lạt Ma đến.
Trời đã qua tháng bảy, Kế đô được thảo nguyên vây quanh nên khí hậu rất mát mẻ, ấm lạnh vừa phải, người chỉ cần khoác một chiếc áo đơn là được. Ninh Giác Phi trụ nhà giữa, ngoài cửa sổ tràn đầy hoa tươi rực rỡ, còn có một loại cây hắn không biết tên gì, ngày thường cao to, tán rộng, các cành đều là những đóa hoa trắng muốt, hương thơm ngào ngạt. Trên cây thường thường luôn có chim chóc vờn quanh, có một số còn làm tổ ngay trên cây, thậm chí bạch hạc được xưng là “Tiên cầm” và hạc đầu bạc cực kỳ quý hiếm cũng bay tới, cảnh sắc đẹp đẽ vô cùng.
Ninh Giác Phi vẫn nằm ở trên giường dưỡng bệnh, có đôi khi cảm thấy bức bối thì sẽ ra ngoài phòng, nằm trên nhuyễn tháp ngắm phong cảnh. Nét mặt của hắn vẫn bình tỉnh như thường, hoàn toàn không nóng nảy hoặc trầm uất giống một người đang bệnh nặng, lại càng không vô cớ đập phá hay oán trời trách đất. Trong Vân phủ, người hầu, hộ vệ ai cũng yêu thích hắn, lúc này thấy hắn như vậy càng thương yêu luyến tiếc như thân nhân của mình, họ chăm chút hắn rất cẩn thận.
Ngày hôm đó, Vân Thâm vội vã kết thúc công vụ rồi liền chạy vào trong phủ thăm hắn. Vòng qua một hồ nước nhỏ, y liền thấy hắn nằm dưới tàng cây, khoan thai mà nhìn tổ chim trên cành cây, khóe miệng là một nụ cười thích thú.
Sắc mặt hắn vẫn tái nhợt nhưng đường nét vẫn rõ ràng như cũ, ngũ quan tuấn mỹ, tóc dài đen nhánh xõa ra trên gối, tà tà nằm nghiêng. Bên người hắn là vài con gà cảnh và vài con hạc trắng đang xòe cánh múa. Đôi chân dài nhỏ của hạc trắng rất nhẹ nhàng, liến thoắng, chúng xoay xoay người, thản nhiên tự đắc. Tình cảnh này, tựa như một bức tranh mỹ nhân tuyệt đẹp. Vân Thâm chôn chân ở đó, không đành lòng quấy rối mỹ cảnh.
Ninh Giác Phi tựa như nhận ra khí tức của y, quay đầu lại nhìn, rồi nở một nụ cười.
Lúc này y mới chậm rãi bước tới.
Những con chim quý này tựa như đã quen với việc thấy con người, hoặc biết người này không gây nguy hiểm cho mình nên chỉ chạy qua một bên rồi lại tiếp tục hoạt động của mình, không thèm để ý đến họ.
Vân Thâm ngồi xổm xuống, cầm lấy tay hắn, tỉ mỉ thay hắn bắt mạch, trên mặt vẫn là vẻ lo lắng. Y nhìn Ninh Giác Phi, muốn nói lại thôi.
Ninh Giác Phi cười nói: “Không cần lo lắng, mạng của ta cứng lắm, không dễ chết đâu. Thương thế của ngươi chắc đã tốt lên nhiều rồi phải không? Nào, lại đây, để ta hôn một cái.”
Vân Thâm nghe hắn trêu mình như thế, cũng cười cười, không còn vẻ âu lo nữa mà ngả người, đặt lên môi hắn một nụ hôn.