- Nguyệt Dao sẽ không bị các ngươi khống chế. – Thiên Sơn Tuyết quả quyết.
- Chỉ là một nữ tỳ nhỏ nhoi, bản vương muốn nàng ta sống hay chết rất đơn giản. – Nam Tuyệt Thiên nhếch môi, lạnh lùng.
- Vương thượng, có chuyện rồi. – Tả hộ pháp kêu to.
- Ngươi muốn chết sao? – Nam Tuyệt Thiên hai mắt đỏ ngầu.
- Vương thượng…. – Tả hộ pháp run lẩy bẩy nói nhỏ vào tai hắn
Tả hộ pháp nói xong liền lui ra, cẩn thận quan sát Nam Tuyệt Thiên, hắn càng ngày càng thấy vương thượng cười rất nguy hiểm, tóc gáy dựng đứng. Mỗi lần vương thượng cười như thế này chứng tỏ sắp có một trận tinh phong huyết vũ. Đầu năm nay, làm Tả hộ pháp cũng thật khó.
- Tốt, rất tốt, mang nàng ta ra ngoài. – Nam Tuyệt Thiên nghiến từng chữ qua kẽ răng.
- Cô nương, cô làm ơn đáp ứng vương thượng đi, tiểu tổ tông của ta, cô thật quá cứng đầu, cả Ma giới gần đây vì cô mà bị vạ lây đấy. – Tả hộ pháp vừa nâng Thiên Sơn Tuyết lên vừa nhỏ giọng kêu ca. Mặc cho hắn nói gì, nàng cũng không đáp lại.
Lần thứ hai bị xích lại, cảm giác cũng chẳng khác lần đầu bao nhiêu, có khác chăng là ánh mắt Nam Tuyệt Thiên càng muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
- Ngươi cứng mềm đều không ăn, nhưng bản vương không bắt ngươi quy phục liền tự nhiên có rất nhiều cách hủy diệt ngươi. – Nam Tuyệt Thiên gõ ngón tay trên bàn trà, ánh mắt ra hiệu cho Tả hộ pháp.
Tả hộ pháp vỗ tay hai tiếng, tức thì ngoài cửa đi vào hơn chục ma binh, vô cùng nhớp nhúa, đen đủi. Nam Tuyệt Thiên chống cằm ra vẻ ta đang xem kịch vui.
- Các ngươi hàng ngày thao luyện đã mệt, hôm nay bản vương đặc biệt thưởng nữ nhân cho các ngươi.
Bọn ma binh vừa kinh ngạc vừa sợ hãi đồng loạt quỳ xuống tạ ơn rối rít.
- Xem ra Nam Tuyệt Thiên danh chấn lục giới mưu mô cũng chỉ có như vậy thôi sao? – Thiên Sơn Tuyết cười nhạt. – Ta còn tưởng là có gì đặc biệt lắm.
Nam Tuyệt Thiên híp mắt, đôi huyết sắc yêu nhãn tỏa ra ánh quang mang nguy hiểm. Chẳng lẽ nữ nhân này đến danh tiết cũng không coi trọng. Quả nhiên là loại nữ nhân lẳng lơ.
- Thế nào? Ngươi không hài lòng với món quà của bản vương. – Nam Tuyệt Thiên đứng dậy, từ từ tiến lại gần Thiên Sơn Tuyết.
- Ma Vương vì ta chuẩn bị chu đáo khiến ta rất vinh hạnh, bất quá….
- Bất quá thế nào?
- E rằng hôm nay ngươi chẳng thể đạt thành mục đích được. – Thiên Sơn Tuyết ghé sát vào tai Nam Tuyệt Thiên thì thầm, hơi thở của nàng lạnh lẽo y ết địa ngục hàn băng.
- Muốn ngăn cản bản vương, chỉ dựa vào ngươi. – Nam Tuyệt Thiên khinh bỉ. Hắn thân là Vương của Ma giới, ở nơi này quyền sinh tử đều nằm trong tay hắn. Hắn âm tình bất định, vui giận thất thường. Có thể một giây trước hắn mở miệng cười với ngươi nhưng một giây sau đã ra tay giết ngươi không thương tiếc.
- Có lẽ ta không thể nhưng người khác có thể. – Thiên Sơn Tuyết cười nhạt.
Rầm, cửa địa lao bị phá, thứ ánh sáng yếu ớt chiếu vào phòng giam u tối. Thiên Sơn Tuyết cười khẽ, cái gì đến rồi cũng sẽ đến. Nàng không muốn làm mất mặt Thiên Sơn nhưng xem ra lần này mặt mũi của đại ca dều bị nàng làm cho mất sạch.
Bóng dáng màu đen tới gần, có lẽ đây là Ma giới nên mọi thứ đều chỉ có một màu đen u ám. Đôi giày màu đen thêu yêu liên hoa bằng chỉ đỏ. Người đến là một nữ tử yêu mị. Mắt đen sâu không thấy đáy.
- Vương thượng cần gì phải vì nha đầu này mà đưa ra hạ sách như vậy. – Nữ tử tựa lưng vào tường cười quyến rũ.
- Hừ, ngươi bao nhiêu năm không can dự vào thế sự, bỏ lại trách nhiệm gánh vác Ma tộc cho một mình bản vương. Ngươi có tư cách gì mà bàn luận chuyện của bản vương. – Nam Tuyệt Thiên giận dữ.
- Chậc chậc, bao nhiêu năm rồi ngươi vẫn nóng nảy như vậy. Bất quá chuyện này ta không thể không quản. – Nữ tử cười quyến rũ mà sắc bén.
Mặt Nam Tuyệt Thiên càng đen hơn, lửa trên bàn tay bắt đầu bốc lên.
Nguyệt Dao lo lắng kéo tay áo nữ tử.
- Hỏa cô cô, mau cứu chủ nhân.
Nam Tuyệt Thiên nhìn thấy một tỳ nữ nhỏ nhoi đáng lẽ đang bị giám sát nghiêm ngặt giờ dẫn theo Hỏa Ma Nữ đến tận nhà lao cướp người trong lòng không khỏi buồn bực, Tả hộ pháp đúng là vô dụng. Càng nghĩ Nam Tuyệt Thiên càng hung hăng trừng Tả hộ pháp.
- Tiểu Tuyết nha đầu, đừng có ở đó làm người vô hình nữa, sợi xích sắt đó làm sao có thể giam được ngươi.
Không trả lời.
- Ta đi tìm U Lam đấy, nó mà biết ngươi ở đây….
Răng rắc.
Tả hộ pháp không tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình. Hai sợi xích sắt từ từ bị hàn băng đóng cứng lại.
- Phá. – Thiên Sơn Tuyết khẽ hô lên, xích sắt biến thành hoa tuyết phủ đầy sàn.
Nam Tuyệt Thiên nhìn nàng từng bước tới gần như nhìn kẻ xa lạ, hắn càng ngày càng cảm thấy nữ nhân trước mắt sâu không lường được. Nàng ta là kẻ duy nhất có thể sống sót dưới bàn tay của hắn. Nhưng không hiểu tại sao hắn lại cảm giác thấy một thứ hơi thở rất quen thuộc từ trên người nàng, tựa như ngàn năm, tựa như vĩnh cửu.
Gần đây hắn mơ thấy giấc mộng ấy ngày càng nhiều, trong giấc mộng có một bạch y nữ tử nhảy múa, là điệu múa trước đây Lạc Nhạn từng nhảy. Giấc mộng ấy từ khi hắn sinh ra đã có, cứ đeo đuổi theo hắn suốt đến giờ. Cũng vì giấc mộng ấy mà hắn yêu Lạc Nhạn, một cách điên cuồng.
Bất chợt, một miếng huyết ngọc hình phượng hoàng rơi từ trên người Thiên Sơn Tuyết xuống. Không khí lập tức ngưng kết lại, tĩnh lặng đến nỗi ngay cả tiếng hít thở đều nghe thấy rõ. Hỏa Linh ( Hỏa Ma Nữ) thầm kêu không ổn. Như nàng dự kiến, Nam Tuyệt Thiên lao đến chỗ Thiên Sơn Tuyết bằng tốc độ nhanh nhất.
- Nói, Liên Hàn Tuyết, nàng ấy ở đâu. – Huyết sắc nhãn phát ra ánh sáng cuồng sát, cả người Nam Tuyệt Thiên đều căng thẳng.
Thiên Sơn Tuyết bị hắn bóp cổ, ánh mắt dần tối đi, đến khi nàng chìm vào hôn mê vẫn còn cảm thấy sự phẫn nộ của hắn.