Sự thật, có hai mặt…
Một…
Làm cho người ta vui sướng và ngập tràn trong hạnh phúc…
Và hai…
Khiến người ta đau đớn và chìm trong đau thương…
Mãi mãi…
Kaori giật tay của mình ra, mở to đôi mắt trong kinh ngạc.
“ Ngươi…đang nói cái gì thế?”- Cô lắp bắp hỏi. Cô không hiểu vì sao tên Quỷ này lại có thể biết được tên của cô. Và tại sao, hắn lại hỏi cô như thế?
Kiba vẫn im lặng. Đôi mắt anh đượm buồn. Trong phút chốc, màu đỏ quạch trong đôi mắt ấy chuyển sang thành một màu tím đầy ấm áp.
Kaori lùi lại. Màu tím… màu tím ấm áp ấy là đôi mắt của người con trai mà cô yêu. Kaori sững người, không tin vào mắt mình. Kiba là tên đã ra lệnh cho những tên khác đi giết người hằng đêm, gián tiếp giết Watery. Và cha anh, Quỷ Vương, đã giết chết mẹ của cô ấy.
Kiba… thật sự là một Ác Quỷ. Anh đã lừa cô như cô đã lừa anh. Người mà cô yêu nhất lại chính là người mà cô căm thù nhất…
“ Kaori, anh…”- Kiba tiến tới, Kaori bay giật lùi lại.- “ Anh biết là chuyện này rất khó chấp nhận. Chính anh cũng vậy. Vì vậy, em…”- Anh nắm lấy tay cô. Hơi lạnh từ tay anh quấn lấy tay Kaori khiến tim cô càng đau hơn. Cô giật tay mình ra, ngước nhìn anh với đôi mắt đẫm nước mắt và đầy căm thù.
“ Tôi hận anh!”- Nói rồi, cô bay đi. Bỏ lại sau lưng ánh mắt của Kiba đang nhìn theo cô. Tay anh nắm chặt, khuôn mặt căm phẫn và xen lẫn cả đau khổ…
Ánh trăng sáng rực, soi rõ bóng dáng của Kaori khi cô bay ngang qua các rặng cây. Nước mắt cô rơi, từng giọt bay theo gió, buồn thảm. Trái tim cô đau thắt. Đôi mắt ấy, như muốn xuyên thủng tâm trí của cô. Đôi mắt màu tím ấm áp mà cô yêu, hiện tại đang làm cô thấy đau đớn.
Kiba quay ra sau, bảo Rusia quay về. Ả đã thấy và hiểu tất cả nên không hỏi thêm gì, lẳng lặng bay theo anh.
“ Hai trái tim, hai màu máu và hai thân phận…
Anh và em, không bao giờ có thể đến được với nhau…
Bởi vì chuyện đó, cả vũ trụ đều không chấp nhận…”
Sáng hôm sau…
Một buổi sáng cuối xuân mát mẻ nhưng lại có phần u ám. Hôm nay, Kaori không đi học. Kiba cũng không ngạc nhiên về điều này. Nhìn vào cái bàn cuối cửa sổ của Kaori, anh nhớ những lúc ánh mắt của Kaori nhìn khung cảnh bên ngoài. Đôi mắt xa xăm của cô đầy lạnh lùng nhưng lại chất chứa một sự cô đơn khó tả. Anh nhớ cả nụ cười đẹp mê hồn của cô, nhớ những nét đáng yêu của cô khi cô đỏ mặt và bối rối. Anh nhớ tất cả và... anh nhớ cô.
Ngay lúc này, Kiba vừa thấy hối hận vừa giận mình. Những lần chiến đấu trước, anh đã làm cho Kaori bị thương. Anh cắn môi khi nhớ lại, cắn đến độ đôi môi bật máu. Từng giọt đỏ thẫm rớt xuống trang vở trắng...
........................................................................................................................
Kaori ngồi ở thư viện ở nhà. Cô nghĩ việc đọc sách sẽ giúp mình có thể quên đi Kiba. Nhưng đâu phải đơn giản như thế! Từ lúc về, cô đã lao vào đây và đọc một lúc ba cuốn tiểu thuyết dày. Cô đắm chìm trong những nội dung của câu chuyện. Nhưng khi vừa gập sách lại, thì hình ảnh của Kiba lại tràn về. Kaori gục đầu xuống bàn. Một giọt, hai giọt… rơi xuống, cô khóc.
Kaori đã từng cho rằng, một Thiên Sứ và một Ác Quỷ yêu nhau là một điều không thể chấp nhận được. Nhưng ngay lúc này, cô lại đang bị vướng vào đó…
“ Em ghét sự băng lạnh trong đôi mắt đỏ của anh…”
“Em muốn đôi mắt ấy là một màu tím ấm áp. Đôi mắt đó mới là đôi mắt mà em yêu…”
“Nhưng hiện tại, dù đôi mắt ấy có là màu tím ấm áp hay màu đỏ máu đầy độc ác lạnh lùng, thì anh vẫn là một Ác Quỷ, là đối thủ của em, và em…”
“Em hận anh!”
Quản gia Fushi định đem trà vào cho cô chủ của mình, nhưng lại vội đi ra khi thấy cô trong tình cảnh như thế. Ông đành đóng nhẹ cửa, thở dài. Ông tự hỏi không biết đến khi nào Kaori mới có thể vượt qua được chuyện này? Nó thật sự rất khó khăn.
Đột nhiên dây chuyền của Kaori phát sáng. Cô ngẩng mặt lên, nữ hoàng xuất hiện.
“ Julia!”
Kaori quệt nước mắt trên má, cố gắng gượng cười. “ Vâng, thưa Nữ Hoàng?”
Nữ hoàng im lặng, bà thở dài khi thấy thái độ đầy gượng gạo đó của Kaori.
“ Julia, ta biết tất cả rồi. Con không cần phải như thế đâu.”
Mắt Kaori cụp xuống, buồn bã. “ Vâng!”
“ Đừng vì vậy mà bỏ dở nhiệm vụ. Ta biết, điều này rất khó, nhưng con phải giết được Hoàng tử Ác Quỷ.”- Giọng của Nữ hoàng kiên định và pha lẫn cả cảm thông.
Kaori gật đầu. Cô đang đứng giữa ranh giới của tình yêu và thù hận. Cô phải làm sao đây? Làm đối thủ của Kiba hay bỏ tất cả để ở bên cạnh anh mãi mãi?
Kaori nhìn Nữ hoàng. Ánh mắt của bà nhìn cô như đang chờ đợi một ý kiến khả quan. Cô mím môi, im lặng mươi giây…
Cuôi cùng, cô đã có quyết định…
“ Thần… sẽ làm! Thần sẽ giết chết Hoàng tử Ác Quỷ, thưa Nữ hoàng!”
.
.
.
Đêm, chẳng có gì ngoài ánh trăng sáng rực đang treo lơ lửng trên bầu trời và những cơn gió lạnh đến gai người. Cuộc đi săn của Kaori đã bắt đầu.
Kiba đợi Kaori ở chỗ cũ cùng với Rusia và một đám Quỷ. Kaori bay tới, thật chậm. Cô cố gắng lắm mới có thể dẹp bỏ mọi vướng bận để có thể can đảm bay tới đây.
Kiba nhìn cô, không nói gì. Mắt anh vẫn mang vẻ lạnh lùng và chất chứa buồn bã.
Tim Kaori lệch nhịp khi nhìn thấy anh. Nhưng rất nhanh, cô lấy lại được tinh thần. Cô rút kiếm, chĩa thẳng vào bọn Quỷ.
“ Tối nay, ta sẽ giết chết hết tất cả.”
“ Ngươi thật ngây thơ đó Thiên sứ! Ngươi nghĩ ngươi có thể đánh bại được Hoàng tử của chúng ta hay sao hả?”- Rusia liếc nhìn Kiba, anh vẫn nhìn Kaori với đôi mắt ấy. Ả khẽ nghiến răng đầy khó chịu. Lúc chiều, ả đã nói với anh về vấn đề này…
[“Hoàng tử, người hãy quyết định đi. Loài Quỷ không thể có tình cảm với thiên sứ được đâu”]- Tiếng Rusia đầy vẻ khuyên bảo và khó chịu.
Kiba im lặng dán mắt vào lò sưởi. Anh không thể quyết định được. Lần đầu tiên trí não anh rối bời. Lựa chọn? Điều đó thật sự quá khó. Giết cô… hay là không giết?
[“ Hoàng tử”]- Rusia lên tiếng lần nữa.
Kiba càng lúc càng đắn đo. Người con gái mà anh yêu nhất, ngay lúc này, anh bắt buộc phải quyết định mạng sống của cô ấy.
[“ Được rồi! Ta sẽ giết chết cô ta”]
Anh đã nói ra quyết định của mình. Ngay lúc này, anh đang đứng đối diện với Kaori. Anh nhìn cô, trong lòng anh dấy lên một chút đau, một chút đắn đo và một chút… hối hận.
Kaori xông tới, bọn Quỷ con lao lên. Cô bắt đầu chiến đấu. Chúng vây quanh khắp nơi, dùng những móng tay nhọn hoắc để đánh trả Kaori. Cô né, rồi lại chém. Chúng tan biến, rồi lại xuất hiện. Kaori không nản, cô vẫn tiếp tục. Chúng đang dần dần bị tiêu diệt hết. Kaori đột ngột lia kiếm, quay một vòng. Bọn Quỷ trúng đường chém đều tan biến. Kaori giơ tay ra, một thứ ánh sáng huyền ảo xuất hiện trên tay cô. Cô nhắm thẳng vào bọn Quỷ đang xông tới. Chúng chỉ kịp la lên và nhanh chóng biến mất.
Chỉ còn lại hai tên: Rusia và… Hoàng tử Ác Quỷ.
“ Rusia, ngươi lui về đi. Để ta giải quyết chuyện này.”- Rusia hơi ngạc nhiên khi nghe thấy lệnh của Kiba. Ả ngậm ngùi lui vào trong bóng đêm. Bây giờ, chỉ còn Kaori và anh dưới ánh trăng sáng.
Kaori nhìn anh, hằn học. Cô xông tới, Kiba dễ dàng đỡ được đường kiếm của cô bằng tay không. Kaori thu kiếm, cô tiếp tục tấn công. Kiba rút kiếm, đỡ. Âm thanh va chạm kim loại vang lên chói tai.
Cầm cự một lúc, cảm thấy mình đang bị yếu thế, Kaori thu kiếm, nhém thêm một đường vào thanh kiếm của Kiba khiến nó bị văng ra.
Hiện tại, kiếm của Kaori đang ở rất gần cổ của Kiba. Cô vẫn giữ nguyên, không động đậy dù một chút.
“ Đâm đi.”- Kiba lên tiếng khiến cô giật mình.
“ Anh đã tháo bỏ màng bảo vệ. Bây giờ, chỉ cần em đâm một nhát, thì anh sẽ tan biến ngay lập tức.”- Giọng của Kiba đầy lạnh lùng và kiên quyết.
Tay Kaori run run, môi cô mấp máy. Cô muốn nói, nhưng có gì đó cứ nghẹn ở cổ họng. Đôi mắt đỏ của anh như xoáy sâu vào tim cô khiến nó đau nhói.
“ Đâm. Nếu không, anh sẽ tự làm đấy!”
Tay Kaori run lên, cô đang đứng giữa hai quyết định rất khó khăn.
“ Đừng bắt em phải lựa chọn…”- Cố gắng lắm Kaori mới có thể lên tiếng.
“ Em đâu cần lựa chọn. Không phải em chỉ có một quyết định là giết anh thôi sao? Đâm đi.”
Giọng nói kiên quyết của Kiba khiến Kaori sợ hãi. Cô run lên, thanh kiếm cũng vì thế mà run theo. Kaori… sẽ quyết định như thế nào?