Hai người đến tầng lầu nơi Bùi Thiểu Ngôn nằm, cô y tá rất nhiệt tình dẫn bọn họ đến trước phòng bệnh, còn nói rằng người của Bùi gia cũng đến thăm, bệnh nhân vẫn đang trong tình trạng hôn mê, bảo bọn họ giữ im lặng.
Bước tới, Niếp Hành Phong thấy trước phòng bệnh có hai người đàn ông vóc dáng cường tráng vạm vỡ, chắc là vệ sĩ do Bùi Viêm điều tới, cảnh sát mặc thường phục thì chỉ đứng gần khu thông tin.
Niếp Hành Phong đi vào phòng bệnh, một sức mạnh vô cùng áp đảo ập đến trước mặt, làm bước chân của anh phải ngừng lại, anh thấy có một luồng khi nhàn nhạt màu trắng vây quanh phòng bệnh của Bùi Thiểu Ngôn, đó là kết giới do người tu đạo dùng linh khí tạo thành, nhưng trong khí tức tinh thuần thanh bạch lại mơ hồ có lẫn chút âm khí, có cảm giác tách biệt, rồi lại hài hòa dung hợp vào nhau.
Niếp Hành Phong nhìn phòng bệnh, chân mày không khỏi nhíu lại, Bùi Thiểu Ngôn vẫn chưa qua giai đoạn nguy hiểm, người nhà đến thăm bệnh hẳn phải ở khu thăm bệnh, tại sao bà Bùi và Bùi Linh được vào thẳng đây?
Kết giới bảo vệ có thể ngừa vật âm hàn xâm nhập nhưng không thể ngừa được virus cho người bệnh, mẹ con Bùi Linh không hiểu, nhưng sao bác sĩ và y tá không ngăn lại?
"Không phải việc của chúng tôi, là bà Bùi đó nói nhất định phải vào xem mới yên tâm, hi vọng chúng tôi có thể thông cảm cho tâm tình của bà ấy, bác sĩ hết cách, chỉ đành để hai người đó vào, nhưng có dặn dò hai người đó không thể nán lại lâu."
Bị Niếp Hành Phong hỏi, y tá bất đắc dĩ nói, nhà bọ Bùi nhiều tiền nhiều quyền, bọn họ không đắc tội được, chỉ có thể dặn dò trước, để tránh có chuyện không may xảy ra thì bệnh viện lại phải gánh trách nhiệm.
Sau khi y tá đi trước, Niếp Hành Phong đẩy cửa vào, Bùi Linh đang khẽ nức nở, thấy anh, cũng hơi kinh ngạc, "Đàn anh..."
"Bệnh nhân cần được tĩnh dưỡng, tốt hơn hết hãy đi ra ngoài đi."
Được anh nhắc nhở, Bùi Linh mới nén thương tâm lấy lại tinh thần, cùng bà Bùi đi ra bên ngoài phòng bệnh.
Niếp Hành Phong đang định đi ra, đột nhiên phát hiện túi treo truyền dịch kia nhỏ giọt quá nhanh, không cần biết đó là thuốc gì, bị đưa vào cơ thể với tốc độ này sẽ tạo thành sức ép lên tim và mạch máu của bệnh nhân, anh khẽ thì thầm với Trương Huyền: "Đi hỏi y tá một chút xem, truyền thuốc cần phải nhanh như vậy sao? Mời cô ấy ngay lập tức đến xác nhận."
Trương Huyền đi rồi, Niếp Hành Phong mới đi đến khu thăm bệnh ngay cạnh phòng bên, thấy hai mắt Bùi Linh đỏ hoe, bà Bùi đang nắm tay cô nhỏ giọng an ủi, nhưng không thấy Bùi Thiên Thành đến.
"Đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu." Niếp Hành Phong nói.
"Cảm ơn đàn anh."
Bùi Linh lấy khăn tay ra lau nước mắt, bà Bùi vỗ vỗ bàn tay của cô, ý bảo cô bình tĩnh lại, lại hỏi Niếp Hành Phong, "Ngài Niếp, sao ngài lại đến bệnh viện?"
"Một người bạn của tôi bị bệnh, tôi đến thăm, nghe nói qua qua về chuyện của cậu Bùi nên mới đến thăm một lát."
Trương Huyền vừa lúc dẫn cô y tá đến, nghe thấy câu nói của Niếp Hành Phong, nhếch mép một cái, như đang chế nhạo anh nói dối không chớp mắt.
"Ông Bùi sao lại không đến?" Niếp Hành Phong hỏi.
"Ôi, ông ấy còn đang ở nước ngoài, sáng nay chúng tôi mới nghe Tiểu Viêm thông báo chuyện của Thiểu Ngôn, liền vội vàng chạy tới, đã gọi điện thoại cho ông ấy, ông ấy nói sẽ đáp chuyến bay sớm nhất trở về." Bà Bùi thở dài, nói: "Thật không ngờ xảy ra chuyện như vầy, tôi đã nói ông ấy đừng can thiệp vào quá nhiều chuyện của con cái từ trước rồi, ông nhà lại không nghe, ngài xem đó, bây giờ thì thành thế này."
Lời bà nói hình như đang ám chỉ chuyện của Bùi Thiểu Ngôn và người yêu, Niếp Hành Phong chớp cơ hội hỏi: "Nghe nói là bạn của cậu Bùi đưa cậu ấy đến bệnh viện, sao lại không thấy đâu?"
"Không có, lúc chúng tôi vào đã không thấy ai." Bùi Linh kì quái nói.
Cô y tá vào phòng bệnh, xem xét tốc độ truyền dịch, lập tức nhanh tay lẹ chân điều chỉnh chậm lại, Bùi Linh vội hỏi: "Chuyện gì đó?"
"Hình như là tốc độ nhỏ giọt hơi nhanh, không có gì đâu."
Đàn em này mặc dù là nữ, nhưng dây thần kinh cũng to ngang ngửa bọn con trai, cô không chú ý đến chi tiết nhỏ nhặt đó Niếp Hành Phong cũng chẳng thấy lạ, quay đầu nhìn bà Bùi, bà Bùi đang xem phong cảnh ngoài cửa sổ, ánh sáng xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu lên khuôn mặt bà, ánh sáng chớp lóe, Niếp Hành Phong thấy khóe môi bà ta dường như thoáng một nụ cười.
"Ông nhà chắc sắp về đến rồi, dì về trước đây, còn con thì sao Linh Linh?" Bà Bùi quay đầu hỏi Bùi Linh, trên mặt vẫn giữ nụ cười đoan trang hào phóng hợp với hình tượng thục nữ.
"Con muốn đưa Đại Bảo và Nhị Bảo về nhà, đợi lát nữa mới đi."
Bùi Linh nói về nhà ý chỉ nhà chồng, nhà họ Bùi xảy ra chuyện lớn như vậy, cô nghĩ vẫn là đem bọn nhỏ về nhà chồng thì tốt hơn, hai đứa trẻ bây giờ đang ngồi trong xe dưới lầu, Bùi Linh sợ làm phiền em trai, ngay từ đầu đã không dẫn chúng nó lên, còn mỗi Tiểu Mãn, bởi vì Nho Chua liều chết muốn ở lại, cô không còn cách nào khác, chẳng thể làm gì khác hơn là chiều ý nó, suy cho cùng thì quyền giám hộ Tiểu Mãn chưa bao giờ thuộc về mình cả.
Bà Bùi an ủi Bùi Linh vài câu thì chào tạm biệt đi khỏi đó, Trương Huyền thấy Niếp Hành Phong có lời muốn nói với Bùi Linh, cũng chủ động lánh đi, trong phòng thăm bệnh rất yên tĩnh, hai người ngồi xuống, Bùi Linh nhìn xuyên qua tường thủy tinh, trước mặt chính là Bùi Thiểu Ngôn đang còn hôn mê, lòng đau nhói, viền mắt đỏ hoe.
"Thiểu Ngôn từ nhỏ đã yên lặng, em cũng không biết được nó đang nghĩ gì, sau khi mẹ qua đời, cha đưa bọn em về nhận mặt nhà họ Bùi, dì đối xử với chúng em cũng coi như không tệ, mấy năm nay phần lớn thời gian em đều ở nước ngoài, thỉnh thoảng mới liên lạc được một lần, nó luôn nói rằng mình rất vui vẻ, em cứ tưởng là thật, nào có ngờ lại biến thành như vậy, em quá thiếu sự quan tâm dành cho nó."
"Anh nghĩ rằng cậu ấy nói với em cậu ấy rất vui vẻ không phải nói suông, khoảng thời gian đó cậu ấy nhất định là đang cảm thấy như vậy, hơn nữa em đối xử với cậu ấy cũng rất tốt, bằng không đã chẳng đưa Tiểu Mãn cho cậu ấy làm con thừa tự, cho nên, em không cần tự trách mình."
Những lời khuyên thiện chí đổi lại được nụ cười của Bùi Linh: "Đàn anh, nhiều năm không gặp, anh đã trở thành người giỏi an ủi rồi nhỉ, là công của Trương Huyền đúng không?"
Niếp Hành Phong cười cười, không phủ nhận.
Bùi Linh thở dài, "Xem ra các anh thực sự rất hạnh phúc, Thiểu Ngôn cũng được như hai người nói thì tốt rồi, nếu như hôm đó lúc cha và anh đến chỗ Bùi Dương lật ngửa ván bài, em đứng ra ngăn cản, thì tất cả sẽ không thay đổi đến mức khó lòng giải quyết như bây giờ."
"Không phải lỗi của em, anh không nghĩ em đủ năng lực ngăn bọn họ lại."
Bùi Thiên Thành và Bùi Viêm đều là loại người rất cưỡng thế, không nghe lời khuyên của người khác, cái này có thể nhận ra từ thái độ sai khiến của Bùi Viêm dành cho Bùi Linh, tính tình của Bùi Linh cũng xem như là cứng rắn, nhưng thói quen này khó lòng thay đổi, trước mặt bề trên, cô căn bản không có quyền phát biểu chính kiến.
"Nghe nói sau khi Bùi Thiểu Ngôn tiếp quản công ty không lâu thì nhà họ Bùi bắt đầu có chuyện ma quái xảy ra?" Niếp Hành Phong hỏi.
Bùi Linh cảnh giác nhìn anh, "Anh trai em sẽ không làm vậy đâu, tuy rằng anh ấy cùng cha khác mẹ với chúng em, nhưng anh ấy vẫn rất thương Thiểu Ngôn, tuyệt đối không thể vì chuyện nó đoạt đi sự nghiệp của mình mà gây khó dễ cho nó đâu."
Cô rất thông minh có thể hiểu ra hàm ý trong câu hỏi của Niếp Hành Phong, gần đây trong công ty đã có mấy lời đồn đãi giống như vậy, nhưng cho tới bây giờ cô vẫn không tin, nếu như không phải cô biết Bùi Viêm vốn rất yêu thương em trai, cô đã không nghĩ đến dù chỉ nửa chữ "kết hôn", sau đó còn ra nước ngoài ở vài năm, cô trước sau vẫn nghĩ tình thân không thể dùng tiền tài quyền lực để cân đo đong đếm.
"Chí ít, nếu như em trai của em gặp chuyện chẳng lành, thì người được lợi lớn nhất chính là anh ta, em thật ra cũng nghi ngờ chuyện ma quái kia là có người cố ý làm đúng không? Bằng không đã chẳng ra sức tìm người của văn phòng thám tử đếm giúp."
Nghe Niếp Hành Phong nói xong, Bùi Linh bật dậy thật mạnh, nhìn anh, sắc mặt vì tức giận mà đỏ lên, nói: "Thay vì anh trai em, em còn nghi ngờ tên đàn ông cầm tiền rồi đi vứt bỏ Thiểu Ngôn hơn! Đàn anh, anh căn bản không hiểu được gia đình em, xin anh đừng phỏng đoán lung tung!"
"Xin lỗi..."
Niếp Hành Phong lời còn chưa dứt, Bùi Linh đã nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, anh vội vàng đuổi theo, Trương Huyền đang ở phòng trực của y tá tán gẫu, thấy Bùi Linh chạy ào vào thang máy, Niếp Hành Phong đứng ở hành lang, vẻ mặt bất đắc dĩ, cậu phì cười, đi tới, hỏi: "Anh đã nói gì mà người đẹp giận tới mức đó vậy?"
"Trình bày sự thật mà thôi." Niếp Hành Phong thở dài: "Đã làm mẹ của mấy đứa con rồi, mà tính tình vẫn y như trước đây, không thay đổi chút nào."
Hai người men theo hành lang đi về phía trước, Trương Huyền nói: "Vừa rồi tôi có nghe cô y tá kia nói, cô ấy điều chỉnh túi truyền nước rất chậm, từ khi cô ấy rời khỏi đó, chỉ có người đàn ông đưa Bùi Thiểu Ngôn đến, cũng chính là Tiết Đồng, còn có Bùi Viêm, mẹ con nhà họ Bùi đã đến đủ, cho nên, phạm vi những người có thể điều chỉnh tốc độ dòng chảy rất nhỏ."
Nếu là cảnh sát mặc thường phục và vệ sĩ gần đây, vậy thì sẽ rất bắt mắt, không nằm trong phạm vi tình nghi, Bùi Linh cũng có thể loại ra, còn lại ba người...
Nụ cười chợt thoáng qua khuôn mặt của bà Bùi vừa rồi làm Niếp Hành Phong thấy rất khó chịu, mặc dù không phải con ruột gặp chuyện chẳng lành, biểu hiện lo lắng của bà ấy cũng không quá mức, nhưng cũng không quá lạnh lùng, điệu bộ chuyện không liên quan đến mình, là phong hàm cố hữu của người thuộc tầng lớp thượng lưu có danh tiếng, vĩnh viễn trưng ra tấm mặt nạ cao quý tao nhã, làm Niếp Hành Phong thật sự rất muốn giật xuống, nhìn thử sau lớp mặt nạ kia che giấu cảm xúc gì.
"Anh nghi ngờ bà Bùi à?" Trương Huyền có thần giao cách cảm với Niếp Hành Phong, từ khi anh nói chuyện với mẹ con nhà họ Bùi xong thì sắc mặt thay đổi, có thể nhìn ra anh đang có suy nghĩ khác, lập tức hỏi.
"Tôi tạm thời vẫn chưa biết."
Niếp Hành Phong lấy điện thoại di động ra, gọi vào số của Hoắc Ly, nói: "Đưa Tiểu Bạch nghe điện thoại."
《Đợi một chút đã.》
Ở nhà người khác, không thể để một con mèo quang minh chính đại nghe điện thoại được, Hoắc Ly phóng thật nhanh vào phòng ngủ, đưa điện thoại cho Tiểu Bạch, Niếp Hành Phong dặn dò nó vài câu thì cúp máy, Trương Huyền ở bên cạnh nhìn anh cười: "Sao anh không cho Tiểu Bạch biến thành người luôn đi? Làm việc sẽ tiện hơn rất nhiều."
"Em cho rằng nó sẽ đồng ý sao?"
Niếp Hành Phong nghĩ Ngự Bạch Phong làm lòng người say đắm căn bản chính là chỗ đau của Tiểu Bạch, không cần biết người khác thấy thế nào, đứa bé mặc đồ trắng đáng yêu bao nhiêu, bản thân nó vẫn không thể chấp nhận được.
"Ầm!"
Trước mặt đột nhiên có tiếng vang dữ dội cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người, bọn họ vội vàng chạy tới, phát hiện tiếng vang xuất phát từ phòng hút thuốc cuối hành lang, Trương Huyền vừa đẩy cửa ra, liền thấy được hai người đang đánh nhau trong đó, một là Bùi Viêm, người còn lại mặc áo đen, đưa lưng về phía bọn họ, nhưng nhìn dáng người thì chính là Tiết Đồng cậu từng có duyên gặp mặt hai lần.
Về phương diện tay chân thì Bùi Viêm rõ ràng kém hơn nhiều, bị Tiết Đồng đẩy vào tường, kèm theo một đấm lao đến, ghế ngồi trong phòng hút thuốc vì bị hai người xô đẩy lung tung vào nhau, may mà chỗ này cách xa phòng hộ lý, bằng không đã có người đến cảnh cáo từ đời nào rồi.
Trương Huyền thấy bất ngờ bọn họ lại đánh nhau ở chỗ này, thấy Tiết Đồng siết chặt tay tung mấy đấm, ra tay không nể tình chút nào, sợ Bùi Viêm bị đánh trọng thương, vội vàng chạy đến ngăn một đấm sắp hạ xuống của anh ta.
Thấy là cậu, đôi mắt đen như mực của anh ta nheo lại, hơi thở không hài lòng tản ra rất rõ ràng, có cương khí thuộc về người tu đạo, còn có tử khí nhàn nhạt, đôi mi thanh tú của Trương Huyền hơi nhăn lại, cậu không rõ Tiết Đồng không phải người cũng chẳng phải quỷ thì rốt cuộc là quái vật gì, nhưng khí tràng này đối với cậu mà nói thì vô dụng thôi, nói đến tà khí, Tiết Đồng còn kém xa thầy trò Lý Hưởng.
"Buông tay ra!"
Giống hệt như hai lần trước, giọng của Tiết Đồng rất lạnh, thấy Trương Huyền hoàn toàn không nhúc nhích, tay kia đột nhiên vung lên, một cây gậy đen thùi vung thẳng vào đầu cậu.
Trường Huyền đã đề phòng trước, hai tay chắp lại, dùng tác hồn ti cuốn lấy côn kia, vứt qua một bên, kinh ngạc vì công lực của cậu. Tiết Đồng không dám hời hợt, tiếp tục tấn công, Niếp Hành Phong nhân cơ hội kéo Bùi Viêm lại: "Hai người sao lại đánh nhau ở đây?"
"Tôi chỉ đến hút thuốc lá thôi, là tên khốn kia đột nhiên ào vào tấn công tôi." Trận đánh này rõ ràng Bùi Viêm thua thiệt, hắn sửa sang lại quần áo, oán hận nói.
Từ khi Bùi Thiểu Ngôn gặp chuyện không may, Bùi Viêm không được nghỉ ngơi bao nhiêu, trước hết là đến bệnh viện, sau còn bị Nguỵ Chính Nghĩa mời đến cục cảnh sát tâm sự, vất vả lắm mới thoát khỏi tên cảnh sát kia, quay lại bệnh viện đã thấy mẹ và em gái ở trong phòng bệnh, hắn ta không muốn vào, thế là đi ra tìm phòng hút thuốc nghỉ ngơi, ai dè Tiết Đồng đột nhiên xuất hiện, không nói câu nào đã ra tay đánh, trên mặt trên người hắn trúng mấy quyền, không nén nổi giận dữ.
Tiết Đồng không hề quên sự giận dữ với Bùi Viêm, giơ tay lên một cái, Niếp Hành Phong vội vàng tách Bùi Viêm ra, một dấu bàn tay in lên tường, tạo ra một cái lỗ thật to trên đó, mặt Bùi Viêm biến sắc, hắn cũng coi như là người đã kinh qua những chuyện lớn lao, lại bị khí tràng lạnh băng của Tiết Đồng làm cho sợ hãi, chỉ cảm thấy tay chân lạnh buốt, hắn không thấy vũ khí bay đến, nếu không phải có Niếp Hành Phong giúp, chưởng kia đã đáp lên đầu mình, chỉ sợ không chết cũng bị trọng thương, lần trước ngả bài với người đàn ông này chẳng qua là cảm thấy hắn cũng tương đối mạnh mẽ, lại không ngờ hắn ta hung hãn như vậy.
Niếp Hành Phong hơi tức giận, không cần biết giữa Tiết Đồng và Bùi Viêm có mâu thuẫn gì, anh ta vừa ra tay đã tung sát chiêu là hơi quá đáng, lạnh lùng nói: "Bùi Viêm là anh của Bùi Thiểu Ngôn, anh làm hại hắn ta, có nghĩ đến chuyện Bùi Thiểu Ngôn phải đối diện với anh như thế nào không?"
Tiết Đồng ra khỏi vòng chiến, khí thế của Trương Huyền làm anh ta không thể chịu đựng nổi, không rõ quan hệ giữa bọn họ và Bùi Viêm là gì, anh ta không muốn nhiều lời, xoay người lập tức đi khỏi đó.
Tiết Đồng đứng gần cửa nhất, sau khi rời khỏi thì quẹo vào cầu thang thoát hiểm bên cạnh, Niếp Hành Phong có việc muốn hỏi anh ta, vội vàng đuổi theo, Trương Huyền cũng theo sát phía sau, nhưng bước đi của Tiết Đồng rất nhanh, nháy mắt đã bỏ xa bọn họ, mắt thấy mục tiêu càng ngày càng xa, Trương Huyền ra dấu với Niếp Hành Phong, bảo anh đi đường khác vòng lại, còn mình thì cứ nhảy thẳng từ trên cầu thang xoắn ốc xuống, lúc tiếp đất thì bám vào tay vịn một cái, vững vàng đứng trước mặt Tiết Đồng.
Tiết Đồng sửng sốt, vội vàng quay đầu lui về hành lang bên cạnh, ai ngờ vừa bước được vài bước, đã thấy trước mắt có một cái bóng lóe lên, Niếp Hành Phong vừa khớp chặn anh ta lại.
Phía sau vang tiếng bước chân, Trương Huyền hiển nhiên cũng đã chạy đến, bị tập kích hai mặt trước sau, sắc mặt Tiết Đồng sa sầm, đưa tay nắm chặt cây côn màu đen nọ.
"Anh chạy trốn cũng nhanh thật, chiêu thức pháp thuật này của đạo gia tên gì ấy nhỉ? Nói nghe chút xem." Trương Huyền ở phía sau anh ta cười đùa.
"Đây không phải là pháp thuật, mà là khinh công." Tiết Đồng lạnh lùng đáp lời cậu.
Thì ra vị đồng đạo này không chỉ là một người tu đạo, mà còn là cao thủ võ lâm, Trương Huyền hơi hậm hực tí chút.
"Anh chính là người đã mạo danh Tô Dương, hẹn hò với Bùi Thiểu Ngôn hai năm đó sao?" Niếp Hành Phong không muốn quanh quẩn ở hai vấn đề pháp thuật và khinh công buồn chán đó, hỏi thẳng thừng: "Tại sao mỗi lần nhìn thấy chúng tôi thì lại trốn tránh?"
"Anh không phải là quỷ đó chứ?" Trương Huyền bồi thêm.
Tiết Đồng không đáp, nghiêng người lui về phía sau hai bước, lặng lẽ nhìn bọn họ từ từ đến gần, hành lang rất dài, nhưng vị trí của Trương Huyền và Niếp Hành Phong rất khéo léo chặn hết đường trốn của anh ta, mà sau lưng anh ta là tường, không có chỗ để trốn.
Nhìn hai người, trong mắt Tiết Đồng đầy cảnh giác, lạnh lùng nói: "Không liên quan đến mấy người."
"Ai nói không liên quan hả? Chúng tôi nhận được ủy thác của chị gái Bùi Thiểu Ngôn, giúp cô ấy điều tra chuyện ma quỷ tại nhà họ Bùi, con quỷ này rất hung ác, Bùi Thiểu Ngôn bây giờ sống chết chưa rõ, cậu ấy cũng xem như là thân chủ của chúng tôi, chúng tôi đương nhiên muốn can thiệp đến cùng."
Thật ra Bùi Viêm đã hủy án rồi, Trương Huyền nói như vậy chỉ nhằm củng cố thân phận của hai người, bọn họ đang giúp Bùi Thiểu Ngôn, hẳn là không nên thù hằn bọn họ như thế.
Quả nhiên, nghe Trương Huyền nói xong, vẻ mặt cứng nhắc của Tiết Đồng hơi hòa hoãn lại, thân thể gắng gượng đứng thẳng, lại tỏa ra một cảm giác rất cô quạnh, lát sau, vung tay lên, thu côn gậy màu đen kia về.
"Đi tìm chỗ ngồi chút đi, nói chuyện một lát, tìm ra hung thủ đối với cả hai bên đều có lợi."
Niếp Hành Phong nói chuyện trước, Trương Huyền chạy đến máy bán hàng tự động mua ba phần đồ uống, Niếp Hành Phong chỉ cho Tiết Đồng phòng hút thuốc bên cạng, nói: "Đừng lo lắng cho Bùi Thiểu Ngôn, có cảnh sát và vệ sĩ của Bùi gia bảo vệ cậu ấy rồi, hơn nữa không ai ngu xuẩn đến mức ban ngày ban mặt lại ra tay với cậu ấy đâu."
"Người của Bùi gia, ngoại trừ chị của Bùi Ngôn ra, không au có thể tin tưởng hoàn toàn."
"Còn có cảnh sát mặc thường phục nữa mà, yên tâm đi, sẽ không mất nhiều thời gian của anh đâu."
Tiết Đồng do dự một chút, theo Niếp Hành Phong vào phòng hút thuốc, Trương Huyền chia ba lon ca cao cho bọn họ, cậu là người khui lon trước tiên, hương chocolate đậm đà tràn ngập không gian, ánh mắt Tiết Đồng thoáng dịu lại, nói: "Thiểu Ngôn cũng thích loại nước uống ngọt ngào này lắm."
"Tôi cũng rất thích, tính chất của người làm nghệ thuật với người theo nghiệp thám tử như bọn tôi thật ra không khác nhau mấy, bốc đồng một cái thì đến ăn uống cũng quên, ca cao nóng có hàm lượng calorie cao, có thể bổ sung năng lượng trong thời gian ngắn, hơn nữa giúp ấm bụng, còn cả..."
"Thật ra anh lúc đầu không hề thật lòng muốn yêu đương với Bùi Thiểu Ngôn đúng không?" Cắt ngang màn lan man của Trương Huyền, Niếp Hành Phong vào đề.
Theo hiểu biết của anh về Trương Huyền, nếu như tiếp tục theo đuổi đề tài này, nửa tiếng đồng hồ sau sẽ trở thành khóa học phổ cập kiến thức sức khỏe, mặc dù rất hiển nhiên, trừ bản thân cậu ra, không ai hứng thú với khóa học đó cả.
Trọng tâm câu chuyện nửa đường bị cut mất, Trương Huyền rất bất mãn trừng mắt liếc Niếp Hành Phong, nhưng không nói gì nữa, trái lại mở lon thức uống bắt đầu uống.
Ánh mắt của Tiết Đồng tối đi, trầm ngâm một hồi, gật đầu thừa nhận: "Nói một cách chính xác, lúc đó tôi chưa từng nghĩ rằng sẽ có một mối quan hệ sâu đậm với bất kì ai, người tu đạo phải chú ý thanh tâm quả dục, mà tôi, đã luyện đạo thuật đến kiếp thức tám rồi, ngay lập tức có thể thoát khỏi sinh tử luân hồi, đối với tình yêu với nhân gian tôi không hề có hứng thú."
Trương Huyền lập tức trợn to hai mắt, giật mình nhìn Tiết Đồng.
Cậu từng xem qua thư tịch của đạo gia, có truyền thuyết nói rằng đã có người tu luyện đến kiếp thứ chín, thứ gọi là chín kiếp, thật ra xét cho cùng dùng hai chữ "sinh tử" là có thể khái quát được, trước kiếp thứ tám là sinh kiếp, người tu đạo trên đời này sẽ trải qua các loại đau khổ, một kiếp cuối cùng chính là tử kiếp, chỉ cần có thể vượt qua kiếp nạn, là có thể đợi đến lúc thoát khỏi không gian luân hồi trên đời này, cho dù không thể đắc đạo thành tiên, chí ít cũng thành tiên ở cõi trần, đó là cảnh giới mà những người tu đạo suốt đời đều mộng tưởng muốn đạt tới.
Thế nhưng trước kiếp thứ tám tu luyện rất cực khổ, đại đa số người qua được kiếp thứ ba cũng đã là rất giỏi rồi, lúc đó ký ức Hải thần của Trương Huyền vẫn còn chưa thức tỉnh, sau khi xem qua truyền thuyết này, tiện tay ném vào thùng rác luôn, đời người vừa ngắn vừa khổ, cậu lười đâm đầu vào luyện đạo thuật này, không ngờ lại có người có thể vượt qua cửa thứ tám.
Nhưng nhìn tuổi tác của Tiết Đồng, quá lắm cũng mới tròm trèm ba mươi, dựa theo số kiếp nạn đã giáng xuống, anh ta không thể nào còn trẻ như vậy.
"Mạo muội hỏi một câu, ngài năm nay bao nhiêu tuổi?"
Tiết Đồng liếc nhìn Trương Huyền: "Sau khi vượt qua kiếp thứ năm, đồng hồ sinh mệnh có thể đảo ngược theo ý thích, nếu như tôi kết hôn, cháu chắt chắc cũng lớn bằng cậu rồi."
"Chu choa, thì ra lịch kiếp còn có công năng phụ là bảo toàn nhan sắc, thảo nào từ cổ chí kim có nhiều người nỗ lực nghiên cứu đạo thuật như thế." Trương Huyền nghe đến là phấn khích, cố sức đập bàn, nhưng lập tức lại nghĩ đến một vấn đề quan trọng, "Anh không lầm đó chứ, yêu đương cuồng nhiệt với một cậu trai trẻ còn nhỏ tuổi hơn cháu chắt của mình, anh thấy vậy mà được sao?"
Câu sau cùng Niếp Hành Phong và Tiết Đồng không hiểu nổi, đương nhiên, cũng không cần hiểu làm gì, Tiết Đồng cười khổ: "Cho nên, lúc đầu Thiểu Ngôn qua lại với tôi, tôi vẫn chưa nói cho cậu ấy biết tên thật của mình."
Nhưng khi nhìn thấy vẻ tin tưởng nghiêm túc của Bùi Thiểu Ngôn, có yêu thích, cũng có ngưỡng mộ, trải qua nhiều năm lịch kiếp như vậy, anh ta đương nhiên hiểu được loại cảm giác này có nghĩa là gì, vốn không muốn để ý tới, nhưng sắc màu thuần khiết trong đôi mắt của người đó làm tim anh ta đập mạnh lắm, anh ta đã không còn cách nào đẩy cậu ta ra xa nữa.
Vừa hay hôm nay anh ta cho Tô Dương xuất viện trở về, thế là nhanh trí, dùng tên của Tô Dương, nói mình làm việc trong viện an dưỡng, vốn định hù dọa Bùi Thiểu Ngôn, không ngờ sau khi Bùi Thiểu Ngôn biết được anh ta là bác sĩ tâm lý, lại càng ngưỡng mộ anh ta hơn, kéo anh ta đi khắp nơi chuyện trò, còn muốn trao đổi số điện thoại nữa.
Lúc đó Tiết Đồng không để tâm chuyện này, không ngờ rằng về sau mỗi một làn cố định đi tàu điện ngầm đều gặp phải Bùi Thiểu Ngôn, vài lần trò chuyện làm cảm tình thêm sâu sắc hơn, anh ta đã biết thân phận của Bùi Thiểu Ngôn, đã biết sở thích của cậu ấy, đợi đến khi anh ta phát hiện ra cảm tình mình dành cho Bùi Thiểu Ngôn không còn đơn thuần là tình cảm bạn bè nữa, thì đã không còn cách nào quay đầu lại, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục lừa dối mà không ngừng được.
Cũng may Bùi Thiểu Ngôn thật đơn giản thật thuần khiết, chưa từng nghi ngờ lời của anh ta, cũng chưa từng hỏi chuyện anh ta làm việc, thậm chí không hề đến nhà anh ta, bọn họ vẫn luôn gặp nhau ở biệt thự của nhà họ Bùi.
"Thì ra từ đầu anh đã không có ý định xây dựng mối quan hệ sâu đậm, chỉ thuận miệng gạt Bùi Thiểu Ngôn, thế nhưng hai năm qua, anh chưa từng nghĩ đến chuyện nói cho cậu ấy biết sự thật sao?" Trương Huyền cau mày hỏi.
Mặc kệ là xuất phát từ lí do gì, chỉ cần đã lừa dối, cậu không cách nào tha thứ được, vốn còn định kích thích Tiết Đồng thêm mấy câu, nhớ ra chiêu tài miêu vẫn còn muốn hỏi vài vấn đề, cậu không tiện cắt ngang, không thể làm gì khác hơn là buồn bực ngậm miệng lại.
"Chuyện tình ái này tôi đã nhìn thấy rất nhiều lần rồi, cho nên tôi đối với người hay vật đều rất lạnh nhạt, vốn cho rằng Thiểu Ngôn chỉ nhất thời hứng thú, đợi một thời gian sau, nhận ra chúng tôi không hợp nhau, dĩ nhiên sẽ chia tay tôi, chẳng cần phải giải thích, sau đó muốn giải thích thì mới nhận ra đã quá lâu rồi, không biết phải mở miệng làm sao."
"Đây cũng là nguyên nhân anh đồng ý điều kiện của nhà họ Bùi rời xa cậu ấy ư?" Niếp Hành Phong hỏi.
"Không phải. Người nhà họ Bùi biết được chuyện của tôi và Thiểu Ngôn, hẹn tôi ra thương lượng, tôi từ chối bọn họ ngay tại chỗ, nhưng sau đó tôi lại cảm giác đứng trước lịch kiếp đã đến gần, tử kiếp cuối cùng này tôi không chắc có thể thoát được, khi đó Thiểu Ngôn sẽ phải đau khổ, chẳng bằng buông tay sớm, nếu như tôi có thể sống sót, còn có thể quay về tìm cậu ấy."
"Anh có căn cứ gì để cho rằng lúc anh quay lại thì Bùi Thiểu Ngôn sẽ chấp nhận anh, chỉ bằng việc anh nghĩ rằng tình yêu của cậu ấy sâu nặng hơn anh sao?" Trương Huyền cười nhạt.
Người tu đạo, nói dễ nghe một chút, là không màng danh lợi, nói khó nghe một chút, căn bản là trời sinh tính tình nguội lạnh, cho nên bọn họ đến được với nhau nhất định là do Bùi Thiểu Ngôn bỏ ra công sức nhiều hơn, loại quan niệm về tình yêu mà Tiết Đồng tự cho là đúng làm Trương Huyền thật không xem ra gì.
"Mỗi người làm việc gì cũng đều có nỗi khổ của họ, Trương Huyền." Không muốn bầu không khí quá căng thẳng, Niếp Hành Phong đóng vai giảng hòa, lại hỏi: "Còn chuyện hút ma túy và tiền sử bị bệnh tâm thần đều là do Bùi Viêm bịa dặt ra sao?"
"Cái này cũng không hẳn, người của nhà họ Bùi xem tin nhắn giữa tôi và Thiểu Ngôn xong, biết tôi làm việc ở viện an dưỡng khu Tây, Bùi Viêm từng điện thoại đến hỏi, mới biết được Tô Dương không phải bác sĩ, mà là bệnh nhân, mà Tô Dương có một khoảng thời gian chơi thuốc, bọn họ đều cho rằng tôi đang dối gạt Thiểu Ngôn, hôm dó gặp mặt nói chuyện không thành, vài ngày sau tôi gọi điện cho Bùi Viêm, đồng ý điều kiện của hắn ta, đưa tên và tài khoản của Tô Dương cho hắn, bảo hắn gửi tiền qua, tôi từng là bác sĩ chữa trị chính cho Tô Dương, hiểu rất rõ tình trạng của cậu ta, mượn tên của cậu ta hai năm, khoản tiền kia xem như là bồi thường cho cậu ta luôn thể."
Tiền lương của bác sĩ tâm lý nhất định là rất cao, bằng không đã chẳng xem một món tiền lớn như vậy như mây bay, tiện tay chuyển cho người khác, trong cái bệnh viện lơ tơ mơ kia, chẳng thể ngờ bác sĩ ở trong đó lại ẩn giấu một nhân vật ợi hại sánh ngang tâm cơ Thiên sơn như vậy, Trương Huyền nhịn không được hỏi: "Thế nhưng tôi nghe nói anh rất túng quẫn, còn lén mua đi bán lại tranh của Bùi Thiếu Ngôn."
"Là tên anh trai khốn nạn kia nói chứ gi?" Tiết Đồng cười nhạt: "Tôi nào có đê tiện như hắn, sợ Thiểu Ngôn vẽ được tác phẩm nổi tiếng, cố tình thương lượng với chủ phòng tranh mua lại tranh của cậu ấy với giá thấp."
Thế là anh ta nói với Bùi Thiểu Ngôn rằng muốn một bức tranh, mời nhà giám định nổi tiếng đến đánh giá, không ngờ bừc tranh đó được bán với giá rất cao, nếu anh ta không lấy tranh lại thì sợ Bùi Thiểu Ngôn sẽ đau lòng, cho nên mới giấu nhẹm chuyện của Bùi Viêm, không ngờ bây giờ Bùi Viêm không ngừng hãm hại Bùi Thiểu Ngôn, tối hôm qua nếu anh ta không đến kịp thời, Bùi Thiểu Ngôn chỉ sợ là đã mất mạng, anh ta thật sự không thề nhịn được nữa nên vừa nãy mới ra tay với Bùi Viêm.
"Làm sao anh dám xác định là do Bùi Viêm hại Bùi Thiểu Ngôn?"
"Tôi điêu tra hắn, hắn gần đây vẫn luôn nghiên cứu một vài pháp thuật tà đạo, Thiểu Ngôn muốn hoàn toàn tiếp quản công ty, đối với một người đã quen với việc mình nắm quyền lực trong tay, hắn làm sao cam tâm buông tay tiền đồ sáng lạn như vậy được? Bất kể là mục đích hay điều kiện, hắn đều có hết."
Nhớ lại tình cảnh tối qua Bùi Thiểu Ngôn nằm trên vũng máu, Tiết Đồng căm hận nhíu chặt mi, giận Bùi Thiểu Ngôn lúc đó lại đi tháo mảnh huyết ngọc hộ thân kia xuống, nếu không tháo xuống, cậu ấy sẽ không đến nỗi bị thương nặng như vậy, lại giận mình quá mềm lòng, không kịp thời ngăn cản hành vi tàn bạo của Bùi Viêm.
"Có lẽ mọi chuyện không phức tạp như anh nghĩ đâu."
Tuy rằng đã phức tạp đến mức nhức cả đầu, nhưng thấy Tiết Đồng đang đau lòng, Niếp Hành Phong vẫn là lựa lời an ủi anh ta, đáng tiếc Trương Huyền không tốt bụng như Niếp Hành Phong, hói: "Nói cách khác, đêm đó lúc Bùi Thiểu Ngôn đẩy anh ngã xuống cầu thang, anh không hề bị thương? Vậy cái xác kia là chuyện gì xảy ra đây?"
Tiết Đồng cười khổ: "Bị ngã xuống cầu thang thôi tôi làm sao mà bị thương được? Đằng sau gáy bị rách da khá nghiêm trọng, biết Thiểu Ngôn hai năm, đó là lần đầu tiên cậu ấy nóng giận như thế, lúc đó nhìn cậu ấy lảo đảo đi ra ngoài, tôi vừa đau lòng, cũng rất hối hận, gọi cậu ấy, mà cậu ấy lại không để ý đến tôi, sau đó tôi nén đau đứng dậy rời khỏi đó."
Anh ta do dự một chút, lại nói: "Cái xác kia là do tôi vô tình phát hiện trong đêm hôm ấy, điều này làm tôi đột nhiên nhớ đến cách thay mận đổi đào, tử kiếp của tôi sắp dến, có lẽ phải tìm sống trong đường chết, biết đâu lừa gạt được sổ sinh tử của Vô Thường, tôi sẽ có thể tránh khỏi một kiếp này."
Chuyện này thật ra Trương Huyền mới nghe lần đầu, nếu bàn về kinh nghiệm pháp thuật, Tiết Đồng tuyệt đối trên cơ cậu, bèn khiêm tốn thỉnh giáo: "Cái gì gọi là tìm sống trong chết?"
"Đó chính là đổi mệnh, người mới qua đời kia sinh ra gần canh giờ với tôi, số mạng cũng gần giống, nhưng người đó chết oan mạng, cho nên Vô Thường không xuất hiện đúng thời hạn, thế là tôi tạm thời phong ấn hồn phách của người đó, to gan sửa mệnh cách của anh ta, đổi năm sinh bát tự của tôi với người đó, sau cùng đưa anh ta vào biệt thự của Bùi gia, rồi mở phong ấn cho anh ta.
Sau đó khi Vô Thường đến lấy mạng, tuy rằng hôn phách bị trói lại là của người đó, nhưng mệnh cách là của tôi, cho nên trong sổ sinh tử ghi tên tôi, tôi có thể dùng tư cách của ngươi đã chết để tiếp tục sống, tử kiếp qua đi, tôi đã thoát khỏi ràng buộc của luân hồi, đến khi Vô Thường phát hiện ra có vấn đề, cũng không cách nào tìm tôi gây phiền phức được nữa."
Thảo nào cái xác nam kia mới chết nửa tháng đã thối rữa đến mức đó, thì ra là do pháp thuật tạo thành, nhưng suy nghĩ của Tiết Đồng thật là quá chu đáo, Niếp Hành Phong lạnh lùng hỏi: "Anh để tu đạo tự cứu mạng mình, không tính giết người vô tội sao?"
"Ai bảo người đó là do tôi giết?" Tiết Đồng cau mày nhìn anh, "Dùng máu tanh để tu đạo, cho dù thành công cũng sẽ rơi vào ma đạo, cái chết của người kia hoàn toàn không liên quan đến tôi, lúc tôi đến thì anh ta đã chết rồi."
Trương Huyền tiếp tục ép hỏi: "Người đó là ai vậy?"
"Cái này..." Tiết Đồng chần chừ một lúc, nói: "Tôi đã đồng ý với một ngươi rằng phải bảo vệ an toàn của người này, cho nên tạm thời không thể nói, nhưng đợi sau khi giải quyết xong chuyện của tôi, tôi sẽ làm rõ chuyện đó, sẽ không để anh ấy chết oan uổng, lời muốn nói tôi nói hết rồi, muốn tin hay không là chuyện của các cậu."
Tại sao có thể treo giò cầu thủ ngay phút tám chín thế này chứ? Trương Huyền tức giận đến âm thầm siết chặt nắm đấm run rẩy, nhưng nhìn vẻ kiên quyết của Tiết Đồng, xem ra cho dù có ép anh ta, anh ta cũng không nói, chỉ có thể ôm nỗi hận kiềm chế lòng hiếu kỳ, nói: "Thật ra kế hoạch của anh có một lỗ hổng, anh nhóm máu O, còn cái xác kia nhóm máu A."
"Âm soa bắt người chỉ nhìn vào sổ sinh tử, mỗi cánh bác sĩ mới chú ý đến nhóm máu."
Tuyệt đối không phải là ảo giác, Trương Huyền cảm thấy khi Tiết Đồng nói những lời này thì giọng nói tràn đầy ý cười nhạo, cậu hừ một tiếng, nghĩ thầm thảo nào trên người Tiết Đồng vừa có linh khí của người tu đạo mà còn đẫm tử khí, cậu vốn tưởng rằng là thần kì đến mức trở thành cương thi mạnh mẽ đứng giữa ranh giới sinh tử, không ngờ rằng anh ta chi đang diễn xiếc đổi mệnh với người đã chết.
"Vốn tôi muốn dùng phương pháp đổi mệnh này để lừa bịp âm soa, sau đó cách tốt nhất là đợi sóng yên biển lặng rồi mới xuất hiện, nhưng tôi cảm nhận được Thiểu Ngôn bị tổn thương, chỉ có thể hiện thân bảo vệ cậu ấy, ngờ đâu cậu ấy còn tưởng tôi là hồn ma đến lấy mạng."
"Ơ, thì ra đêm hôm đó Bùi Thiểu Ngôn la hét trong phòng không phải là đang sợ hãi, mà là đang trách móc."
Thật ra lúc đó Bùi Thiểu Ngôn không phải đang trách móc, mà là đang khẩn thiết cầu xin Tiết Đồng đừng dằn vặt mình nữa, vừa giận những lời của cậu ta vừa muốn mang cậu ta đi, nhưng Tiết Đồng không muốn giải thích, nói: "Cho nên tôi chỉ có thể cố hết sức tránh xa cậu ấy ra một chút, sau vi lý do an toàn, tôi mới đến viện an dưỡng tiêu hủy hồ sơ của Tô Dương và hồ sơ của chính minh, cũng là ngày hôm đó, tôi phát hiện hai người đang điều tra tôi, mới nhân cơ hội đó cảnh cáo cậu một chút, ngờ đâu cậu căn bản không nghe."
Niếp Hành Phong hiểu Trương Huyền, cảnh cáo cậu lại càng khơi dậy lòng háo thắng của cậu, nếu tra được sẽ oách hơn nhiều, nghe Tiết Đồng giải thích như vậy, lúc Bùi Thiểu Ngôn bị dẫn đi, sự xuất hiện của anh ta ở cục cành sát có thể giải thích được rồi.
"Thế nhưng tại sao mỗi lần nhìn thấy chúng tôi anh đều bỏ chạy vậy?" Trương Huyền kỳ quái hỏi.
"Cậu là thiên sư, lần đầu chúng ta gặp nhau cậu đã phát hiện ra tôi không bình thường, tôi lo cậu nhìn ra lai lịch của tôi, đương nhiên phải cố hết sức tránh đụng độ với cậu rồi, nhưng sự thực chứng minh, đó là do tôi lo lắng thái quá."
Người này không chỉ là một lão yêu quái trăm tuổi, còn là một tên đàn ông miệng lưỡi độc ác, Bùi Thiểu Ngôn mắt mù rồi mới ưng anh ta! Trương Huyền thầm căm phẫn nghĩ.
"Nhưng mà bây giờ không còn gì quan trọng nữa, Thiểu Ngôn thành ra thế này, tôi làm sao có thế an tâm ẩn cư? Nếu như bị Vô Thường tra ra được, cũng chỉ có thể nói rằng số mệnh là thế mà thôi." Tiết Đồng đứngg lên, nghe phía bên ngoài có tiếng còi xe cành sát chói tai, anh ta quay đầu xem một chút, cười nói: "Anh cành sát kia hẳn là sẽ tới ngay lập tức, Bùi Viêm chắc chắn sẽ bị dẫn đến cục cảnh sát, hai ngươi muốn đi góp vui không?"
"Làm sao anh biết Bùi Viêm sẽ bị bắt?"
"Tôi cung cấp một ít manh mối, cho dù không có cách nào tống hắn ta vào tù, chí ít cũng dư sức giam hắn lại vài ngày, không cho hắn có cơ hội tổn hại đến Thiểu Ngôn." Ánh mặt trời rọi vào, khúc xạ lên trên gương mặt Tiết Đồng tạo ra một bóng ma, làm cho nụ cười của anh ta trở nên hơi tàn khốc.
Niếp Hành Phong rất không đồng ý với cách dùng bạo lực để khắc chế bạo lực này của Tiết Đồng, nhíu mày hòi: "Anh làm vậy không sợ tổn hại đến việc tu hành của một đạo giả hay sao?"
"Với tôi mà nói, chỉ cần Thiểu Ngôn được an toàn, những người khác sống chết thế nào không liên quan đến tôi."
Đúng vậy, đến cánh cửa hẹp tử kiếp mà cũng bị Tiết Đồng coi thường, thì huống chi là vu oan giá họa? Niếp Hành Phong không biết nên kính phục sự si tình của anh ta dành cho Bùi Thiểu Ngôn, hay là sự lạnh lùng từ trong xương tủy của anh ta, suy nghĩ một hồi, nói: "Thật ra tôi nghĩ tổn thương lớn nhất mà Bùi Thiểu Ngôn phải chịu chính là anh."