Sau khi chào tạm biệt Niếp Thảo, Niếp Hành Phòng lập tức lái xe rời đi. Nhờ trình độ lái xe của anh mà lộ trình vốn phải đi mất gần một tiếng đã được rút ngắn lại còn chưa tới nửa giờ, xe dừng lại trước của nhà trọ, thấy Trương Huyền mặt không đổi sắc nhảy ra khỏi xe, Niếp Hành Phong hài lòng gật đầu.
“Xem ra cậu đã quen ngồi xe phóng nhanh rồi đấy.”
“Cũng đều nhờ anh dạy dỗ có phương pháp.” cậu trợn trừng mắt nhìn anh rồi quay người bước vào nhà trọ.
Đôi con ngươi xanh thẳm trong nháy mắt đã cướp mất thần trí của Niếp Hành Phong, kèm theo ngữ điệu mờ ám là chất phụ gia tốt nhất, anh cười nhẹ nói: “Tôi sẽ cố gắng nỗ lực.”
Tây Môn Tuyết đang ở đại sảnh quán trọ đợi, rất bất ngờ khi thấy bọn họ nhanh như vậy đã tới, đáy mắt lộ ra cảm kích nhưng rất nhanh liền bị vẻ lãnh đạm che giấu đi mất, vội vàng bước ra đón, không chào hỏi gì mà chỉ nói hai chữ.
“Cảm ơn.”
“Đều là bạn bè cả, cần gì phải cảm ơn chứ.”
Trương Huyền đi theo Tây Môn Tuyết đến phòng bọn họ thuê, sau khi nhìn thấy cách bài trí trong phòng liền cảm thấy hơi choáng váng, nhớ lại cảnh tượng xuất hiện trong giấc mơ giống hệt ở đây, nhưng cảnh tượng ở đây chỉ xuất hiện trong chớp nhoáng còn sau đó thì là cảnh rừng núi rậm rạp, giống hệt như nhảy cóc, trong nháy mắt đã chuyển sang khung cảnh lạnh buốt, tối đen.
Lẽ nào tên xui xẻo bị quỷ đuổi mà cậu mơ thấy chính là Tây Môn Đình? Trương Huyền bắt đầu nhức đầu, hỏi: “Sao Tây Môn Đình lại đột nhiên mất tích vậy?”
“Tôi không biết.” trong đôi mắt lạnh lùng của Tây Môn Tuyết xẹt qua vài phần ảo não: “Là do tôi đã sơ suất.”
Hai anh em họ theo án vốn luôn ngủ cùng phòng nhưng lần này chỉ là tìm người mất tích thôi, không có bất kì bối cảnh con cháu nhà giàu tranh chấp nào nên không quá chú ý. Tối qua Tây Môn Tuyết đã thuê hai phòng liền nhau, Tây Môn Đình biết hắn muốn yên tĩnh nên cũng đồng ý.
Sáng nay tỉnh dậy Tây Môn Tuyết liền cảm thấy bất thường vì Tây Môn Đình không qua gọi anh dậy. Tây Môn Đình thích dậy sớm, nó vốn có đồng hồ sinh học rất chuẩn xác, mười mấy năm nay cho dù mưa to gió lớn cũng chưa hề sai bao giờ. Bởi vậy Tây Môn Tuyết lập tức qua phòng tìm, nhưng gọi như thế nào cũng không thấy ai ra mở cửa, cuối cùng hắn đành phải phiền ông chủ quán trọ giúp mở cửa nhưng lại phát hiện bên trong trống không, Tây Môn Đình không biết đã đi đâu.
Tây Môn Tuyết biết có gì đó không hay đã xảy ra, làm thám tử nhiều năm tạo cho hắn thói quen thính ngủ, cho dù là cách một vách tường, nếu có tiếng động gì đó, hắn cũng sẽ lập tức cảm thấy được, nhưng đêm qua từ đầu đến cuối hắn không nghe được bất kì tiếng động nào, dựa vào thân thủ của Tây Môn Đình, không thể hoàn toàn không phản kháng rồi bị người ta bắt đi được. Hơn nữa băng theo dõi trong quán trọ cũng chứng minh tối qua Tây Môn Đình không có ra khỏi phòng.
“Nếu nghe lời A Đình chỉ thuê một phòng thôi thì đã không có việc gì rồi.” biết rõ giờ có nói gì cũng đã muộn nhưng Tây Môn Tuyết vẫn nói một cách chán nản.
Trương Huyền đi một vòng xung quanh phòng, cố gắng nghĩ lại những cảnh tượng trong giấc mơ, nhưng hiển nhiên nhớ không phải là điểm mạnh của cậu, nghĩ một hồi vẫn không nhớ ra được gì hết, chỉ đành nói với Tây Môn Tuyết: “Chưa chắc, thân thủ của anh có tốt hơn đi chăng nữa thì điều kiện đầu tiên cũng phải là tên bắt cóc là người mới được.”
“Cậu cho rằng kẻ bắt cóc không phải là người sao?”
“Không phải anh cũng nghĩ như vậy sao? Nếu không thì đã không tìm đến bọn tôi.”
Mặc dù chỉ gặp một lần nhưng Trương Huyền hoàn toàn có thể cảm nhận được thái độ kiêu ngạo của Tây Môn Tuyết, là một thành viên trong gia đình chuyên làm nghề thám tử, việc nhờ sự giúp đỡ từ người khác, nếu không phải là bất đắc dĩ thì hắn nhất định sẽ không làm.
Trương Huyền mở cửa sổ nhìn ra ngoài. Tầng bốn, không tính là cao nhưng cũng không phải là độ cao có thể dễ dàng nhảy xuống, nếu camera theo dõi đã chứng thực Tây Môn Đình không đi ra khỏi quán trọ, vậy chỉ có thể là cửa sổ, nhưng, cậu không cho rằng võ công của tên bắt cóc cao cường đến trình độ có thể vượt nóc băng tường.
Cậu khoanh tay trước ngực nhìn Niếp Hành Phong: “Chủ tịch, anh có ngửi thấy một mùi rất quen thuộc trong phòng này không?”
Niếp Hành Phong sớm đã cảm thấy rồi, mùi hương vô cùng nhạt, giống như mùi nước xịt phòng các quán trọ hay dùng, nếu không phải trước đây anh đã từng tiếp xúc qua thì căn bản là không thể chú ý đến.
“Cây xương bồ.” anh nói ra hoài nghi của Trương Huyền.
“Nhưng phải dùng một lượng lớn cây xương bồ mới có thể khiến người khác xuất hiện ảo giác.” Tây Môn Tuyết hoài nghi nói: “Nồng độ này không thể đe dọa đến con người được.”
Trương Huyền mỉm cười: “Tôi đoán, mùi xương bồ chỉ là vô tình lưu lại thôi. Anh đã kiểm tra hết trong phòng chưa? Có phát hiện thấy lông gà lông chó gì không?”
Tây Môn Tuyết lần đầu tiên mới thực sự đánh giá vị thám tử nhiều nhất là đạt được đến hạng ba này, phát hiện cậu không hề vô dụng như trong tưởng tượng.
“Có.” hắn rút ra một túi nilon nhỏ từ trong túi áo đưa cho Trương Huyền. Bên trong túi nilon có một vài sợi lông không biết là rơi ra từ con vật nào, lông tơ đỏ trắng đan xen, Niếp Hành Phong nhíu mày, theo bản năng nhớ tới tiểu quỷ và tiểu bạch hồ ly ở nhà thờ tổ, nhưng anh không cho rằng hai đứa nó dám làm mấy chuyện bắt cóc người này.
“Cậu có biết đây là do cái gì để lại không?” thấy Trương Huyền cứ nhìn túi nilon, ánh mắt hơi quái dị, Tây Môn Tuyết lo sợ bất an hỏi.
“Một loại tinh quái.”
Sờ đến mấy sợi lông, cho dù cách một lớp túi nhưng tay của Trương Huyền vẫn không kìm được mà run lên. Âm khí oán niệm mãnh liệt dị thường truyền đến cậu, giống như oán linh sau khi chết đi không thể đi đầu thai nhưng lại nằm trong sợi lông của tinh quái, nhất thời cậu cũng không biết nên trả lời Tây Môn Tuyết thế nào, cậu chỉ có một cảm giác, sinh vật này không hề dễ chọc.
Đưa túi nilon cho Niếp Hành Phong, nhìn thấy đầu mày anh hơi nhíu lại, chứng minh anh cũng có cảm giác giống như mình, nếu Tây Môn Tuyết bị tinh quái mang theo oán khí như thế quấn vào người, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.
“Trương Huyền.”
Nghe thấy sự lo lắng trong giọng của Niếp Hành Phong, Trương Huyền nháy nháy mắt cười với anh, rồi nói với Tây Môn Tuyết: “Đưa một đồ vật Tây Môn Đình hay dùng cho tôi, tôi thử nhìn xem có thể tìm ra cậu ta hay không.”
Tây Môn Tuyết đưa điện thoại của Tây Môn Đình cho Trương Huyền, mặc dù Trương Huyền không ôm quá nhiều hi vọng rằng sẽ tìm ra người nhưng vẫn nắm chặt điện thoại niệm quyết, sau đó liền kẹp một lá bùa giữa ngón tay, hét: “Thiên địa hữu lệnh, thần nghiên tứ phương, kim mộc thủy hỏa thổ, tôn ngô tầm lệnh, sắc()!”
() Trời đất có lệnh, thần linh tứ phương, kim mộc thủy hỏa thổ, nghe theo mệnh lệnh của ta, sắc!”
Đạo phù bốc cháy thành một ngọn lửa màu xanh, bay lơ lửng giữa không trung nhưng không hề di động, theo lời niệm chú của Trương Huyền, ngọn lửa hơi bùng lên nhưng vẫn không có phản ứng gì hơn, đạo phù cháy hết hóa thành tro bụi rồi rơi xuống đất.
“Không tìm thấy sao?” Tây Môn Tuyết căng thẳng hỏi.
“Ít nhất là cậu ta vẫn chưa chết.” Trương Huyền tự giễu hỏi: “Đây có được tính là tin tốt không?”
“Cậu chắc chắn?”
“Đừng có nghi ngờ đạo thuật của tôi!” Trương Huyền nghiêm túc nhìn Tây Môn Tuyết. Mặc dù pháp thuật của cậu bình thường không quá linh nghiệm nhưng lần này tuyệt đối rất linh.
Thấy bầu không khí không tốt, Niếp Hành Phong hòa giải: “Giờ việc trước tiên nên làm là nhanh chóng tìm ra Tây Môn Đình.”
Trương Huyền nhíu mày, chú tìm người không linh nghiệm, nhưng giấc mơ kia lại cung cấp cho cậu một vài đầu mối, nếu là rừng núi thì gần đây chỉ có một ngọn núi, phạm vi tìm kiếm trong nháy mắt liền thu nhỏ đi rất nhiều.
Niếp Hành Phong hỏi Tây Môn Tuyết: “Án mất tích hai người phụ trách lần này có manh mối gì rồi sao?”
Mắt Tây Môn Tuyết hiện lên lãnh quang: “Anh hoài nghi vụ mất tích của hai người bọn họ có liên quan đến nhau sao?”
“Tôi chi đoán thôi.”
“Thực ra tôi cũng nghi ngờ rồi nhưng không thể tìm được điểm giống nhau giữa hai người.”
Tây Môn Tuyết mở laptop ra rồi mở tài liệu về Lưu Gia Sinh cho bọn họ xem. Nói ra thì vụ mất tích của Lưu Gia Sinh cũng có phần kì lạ, một tháng trước cậu ta cùng bạn bè đi nghỉ mát, có nghỉ ở thôn Thập Lý mấy ngày, trước khi rời đi đột nhiên nói với bạn bè rằng gặp được mỹ nữ, muốn ở thêm mấy ngày nữa, bạn bè cũng không cảm thấy gì lạ, ai ngờ ngày thứ hai liền không thấy cậu ta đâu nữa. Xe của cậu ta vẫn đỗ ở bên đường, xung quanh không hề có dấu vết giằng co cướp giật gì cả, cảnh sát địa phương điều tra rất lâu cũng không tìm được chút đầu mối nào, cuối cùng đành phải đem vụ này thành án đi lạc.
“Án đi lạc?”
“Ừ, nhưng bố của cậu ta hoàn toàn không chấp nhận kết quả này. Lưu Gia Sinh vốn tính phong lưu, lại không chịu gánh vác trách nhiệm, ở bên ngoài mắc không ít nợ phong lưu, bố cậu ta nghi ngờ là một cô gái nào đó vì yêu hóa hận mà dùng thủ đoạn để bắt cóc cậu ta.
Trương Huyền lập tức lấy ảnh của Lưu Gia Sinh niệm chú tìm người, đáng tiếc một lúc lâu cũng không có kết quả gì, cậu buồn bực nhíu mày, không nguyện ý thừa nhận pháp thuật của mình có vấn đề.
“Từ những việc xấu trước đây của Lưu Gia Sinh có thể thấy, bố cậu ta nghĩ như vậy cũng không phải không có lý, thực ra bọn tôi sớm đã nên điều tra theo phương hướng ấy.” Tây Môn Tuyết rất hối hận về những phán đoán khinh xuất của mình.
Mắt đảo qua nhìn màn hình máy tính của Tây Môn Tuyết, Trương Huyền vỗ vai hắn, an ủi: “Sau khi Tây Môn Đình mất tích anh có thể lập tức nhớ tới đi tìm lại bản ghi chép án mất tích của người khác cũng đã là rất lợi hại rồi.”
Trong tài liệu ngoài Lưu Gia Sinh ra, còn có tập hợp tư liệu của một số người khác, là ghi chép điều tra những người mất tích ở thôn Thập Lý mấy năm gần đây. Sau khi em trai mất tích Tây Môn Tuyết còn có thể bình tĩnh thu thập tư liệu thực sự là không hề đơn giản một chút nào, Trương Huyền ngẫm nghĩ, cảm thấy bản thân tuyệt đối sẽ không thể bình tĩnh như vậy nếu chiêu tài miêu mất tích.
Niếp Hành Phong xem tài liệu, sắc mặt trầm lại, “Mất tích bao nhiêu người như vậy, tại sao cảnh sát lại không hề chú ý đến?”
Trong mấy năm đã có hai mươi mấy người mất tích, hơn nữa người mất tích hơn nửa là người ngoài đi du lịch tới, cảnh sát xếp họ vào hồ sơ đi lạc trong núi, những cái này đều là do Tây Môn Tuyết hack mạng của cục cảnh sát thu thập được.
“Trong thôn đồn rằng là do bọn họ chọc giận thần núi nên mới bị trừng phạt. Người bản địa nơi đây rất sùng bái thần linh, cảnh sát cũng không dám quản quá nhiều, bởi vậy án mất tích vẫn bị kéo dài như vậy, cuối cùng vẫn chẳng giải quyết được gì.” Đây là thông tin lúc điều tra vụ mất tích của Lưu Gia Sinh hắn vô tình nghe được, lúc đó cũng không để ý lắm nhưng giờ mới cảm thấy đằng sau những vụ án mất tích này là vô số chuyện kì lạ.
“Bởi vậy tôi mới tìm hồ sơ của bọn họ để xem, trừ những người mất tích đều là nam ra thì không có đặc điểm gì giống nhau nữa hết.” Tây Môn Tuyết đưa hồ sơ của những người mất tích cho hai người xem, hi vọng bọn họ có thể tìm được manh mối gì khác từ đấy. Bây giờ hắn đã không hề ôm chút hi vọng nào với pháp thuật của Trương Huyền, cứ tuân thủ theo phương thức tra án từ đầu đến cuối có lẽ mới là có hiệu quả nhất.
Niếp Hành Phong chăm chú xem từng bản ghi chép về những người mất tích, nam trải dài từ mười mấy đến bốn mươi năm mươi tuổi, nghề nghiệp, nơi ở, bạn bè, đều hoàn toàn không có liên hệ gì, nếu kiên quyết muốn tìm điểm giống nhau thì khuôn mặt của bọn họ chủ yếu đều là kiểu thanh nhã tuấn tú.
“Hai người nghĩ nhiều rồi.” Trương Huyềm khoanh tay dựa vào tường, tùy tiện nói: “Lẽ nào lúc hai người ăn thịt lợn còn xem xét xem giới tính với quê quán của lợn sao?”
“Cậu khẳng định là do yêu quái làm sao?” Tây Môn Tuyết quay đầu nhìn cậu.
“Khả năng lớn hơn so với người làm.” Oán khí cường liệt tinh quái lưu lại khiến Trương Huyền cảm thấy không đơn giản chỉ là lấy dương bổ âm, nhưng lại nghĩ không ra vấn đề nằm ở đâu, cậu trực tiếp chọn thực chiến, “Đừng nghĩ nữa, trực tiếp đi tìm người thôi.”
“Cậu muốn đi đâu tìm người?”
“Li Sơn, đây là đầu mối duy nhất tôi có được.”
Thấy ánh mắt Tây Môn Tuyết lộ ra hoài nghi, Trương Huyền hỏi: “Bây giờ anh còn có lựa chọn nào khác không?”
Tây Môn Tuyết không do dự thêm, “Tôi đi chuẩn bị một chút, hai người xuống dưới nhà đợi tôi.”
Niếp Hành Phong cùng Trương Huyền ra khỏi quán trọ, sau khi ngồi lên xe, Niếp Hành Phong đột nhiên nói: “Việc này cậu không nhất thiết phải nhận.”
Trương Huyền quay đầu nhìn anh một cách kinh ngạc, Niếp Hành Phong lại hướng tầm mắt về phía trước. Trong lòng anh giờ đang rất loạn, oán khí mãnh liệt trên túi nilon truyền đến anh một cách rõ ràng, anh tin Trương Huyền cũng cảm thấy được phần oán độc đó, vụ này tuyệt đối không hề đơn giản, nói không chừng còn nguy hiểm rình rập, giống như vòng xoáy, một khi đã bước chân vào thì sẽ không còn cơ hội thoát ra.
Anh không thể nhìn Trương Huyền bị thương thêm một lần nữa, vết thương do đao sừng tê giác lần trước của cậu đã là cực hạn của anh rồi.
“Không còn lựa chọn nào khác.” sắc mặt Trương Huyền trầm tĩnh, nhẹ giọng hỏi: “Tôi có thể không quản nhưng anh có thể không quản sao?” Niếp Hành Phong không thể, từ lúc bắt đầu Trương Huyền đã biết rõ điểm này, cho dù anh có vì cậu mà không quản tiếp chuyện này, nhưng trong lòng nhất định là rất hối hận, cậu không thích nhìn chiêu tài miêu không vui, bởi vậy, rõ ràng biết phía trước có nguy hiểm nhưng cậu vẫn tuyệt đối không lùi bước.
“Thực ra…”
“Hơn nữa, nhà Tây Môn rất có tiền, lại hay coi thường thám tử như bọn tôi, chờ đấy, lần này tôi nhất định sẽ kê một khoản lớn cho xem!” Trương Huyền cười chớp chớp mắt với Niếp Hành Phong, “Chủ tịch, cứ tin tưởng vào tình nhân của anh, mặc dù đạo thuật của tôi không ra gì nhưng vận số tuyệt đối là số một.”
Điểm này Niếp Hành Phong đã lĩnh hội được một cách sâu sắc rồi, nhưng việc càng khiến anh chấn động hơn là sự lạc quan của Trương Huyền, cho dù là lúc nào cũng đều có một ngạo khí không chịu khuất phục trước vận mệnh, lo lắng trong lòng cũng dần dần biến mất, không thể phủ nhận, anh thích nhất là một Trương Huyền như thế này.
Niếp Hành Phong cười chế nhạo: “Nhất là tài vận.”
Nửa tiếng sau, ba người quay lại thôn Thập Lý, Niếp Hành Phong vốn muốn tìm A Khải nhờ dẫn đường ai ngờ đến nhà Niếp Thảo mới biết A Khải đã cùng người dân trong thôn đã vào núi tìm đạo trưởng rồi, không biết lúc nào mới quay lại được.
Sẽ không phải lại là một án đi lạc nữa chứ? Nghe Niếp Thảo nói xong, ba người nhìn nhau, trong lòng đều có dự cảm không tốt.
“Xem ra ngọn núi này thực sự có gì đó cổ quái.” Tây Môn Tuyết nói.
Trương Huyền nhún vai, “Có lẽ vậy.”
Ba người quay về căn nhà cũ lấy một vài đồ vật cần thiết để leo núi, rồi đi theo đường mòn dẫn vào núi. Trong núi vô cùng rậm rạp, đâu đâu cũng toàn là màu xanh của cây, nhưng lại không hề thấy bóng dáng của bọn tinh quái, dường như bọn nó cũng biết có người lục tìm trong núi nên đều trốn đi mất.
Kết quả tìm kiếm không hề như mong muốn, ba người tìm kiếm mấy tiếng trong khe núi cũng không thu được gì, Li Sơn không lớn nhưng lại giống như mê cung, cho dù đi thế nào cũng không thể đi hết cả ngọn núi.
“Anh có tin quỷ thần không?” đi theo con đường mòn ngoằn ngoèo, Trương Huyền đột nhiên hỏi Tây Môn Tuyết vẫn luôn yên lặng.
“Không tin.” người đằng sau trả lời rất dứt khoát: “Cho dù đã từng bị quỷ đuổi giết, tôi vẫn nửa tin nửa ngờ.”
“Anh còn cứng hơn cả chủ tịch nhà tôi.”
Nghe thấy lời lẩm bẩm của Trương Huyền, Tây Môn Tuyết nói: “Nhưng, nếu lần này A Đình có thể bình an trở về, tôi chấp nhận từ nay về sau sớm tối sẽ dâng hương cúng bái thần linh.”
Nghe ra được trong lòng của Tây Môn Tuyết, Tây Môn Đình giữ một vị trí rất quan trọng, Trương Huyền gật đầu, trịnh trọng nói: “Vậy anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ đem Tây Môn Đình về, không kiếm được người về thì nhất định sẽ giúp anh tìm hồn!”
Niếp Hành Phong nhéo mạnh vào eo Trương Huyền, tên tiểu thần côn này, xin cậu trong lúc này nói mấy lời may mắn có được không? Không phải mỗi người đều giống cậu có thể nhìn rõ sống chết.
Bị đánh chuyển thành ánh mắt ủy khuất, Trương Huyền đang muốn nói tiếp, thì chuông điện thoại bỗng vang lên, là điện thoại của cậu.
Tây Môn Tuyết lập tức chạy đến bên cạnh Trương Huyền, rõ ràng biết khả năng Tây Môn Đình gọi tới là ít vô cùng nhưng vẫn ôm một tia hi vọng, đáng tiếc bên kia truyền đến tiếng chi chi cha cha đánh vỡ ảo tưởng của hắn.
“Lão đại, cậu với chủ tịch đang ở đâu vậy, xin đừng suốt ngày tắt máy như vậy a.”
Là Tiểu Biên Bức, thần sắc Trương Huyền trầm lại, lúc đi đã giao hẹn, cậu muốn cùng chủ tịch thân yêu trải qua thế giới hai người, không có chuyện cấm được làm phiền, trong phương diện này Nghệ rất nghe lời, trừ phi thực sự có chuyện xảy ra.
“Đại ca, bọn em…có chuyện…trong núi….”
Trong tiếng rè rè do sóng điện thoại không ổn định có thể láng máng nghe thấy tiếng của Hoắc Ly và Tiểu Bạch, bên kia rất ầm ĩ, dường như đang vội vàng muốn nói gì đó, đáng tiếc cậu không thể nghe rõ được, gọi vài tiếng đều không thấy trả lời, cuối cùng điện thoại bị ngắt, Trương Huyền nhìn màn hình điện thoại, phát hiện đang ở trạng thái ngoài vùng phủ sóng.
Niếp Hành Phong và Tây Môn Tuyết cùng nhìn điện thoại của bọn họ, hiện thị đều giống nhau, Trương Huyền chạy ra gần đó thử một hồi cũng không thấy có tín hiệu, cậu cuối cùng cũng tin lời của Niếp Thảo, tự giễu: “Ở trong này điện thoại di động căn bản chỉ là vật trang trí, còn không bằng cái điện thoại bàn.”
Niếp Hành Phong ngẩng đầu nhìn đỉnh núi Li Sơn, núi không quá cao, từ địa lý môi trường có thể thấy, hẳn sẽ không có ảnh hưởng gì quá lớn tới sóng điện thoại nhưng trên thực tế lại hoàn toàn ngược lại.
“Chủ tịch, anh nhìn đi.”
Tiếng gọi của Trương Huyền cắt đứt suy đoán của Niếp Hành Phong, nhìn theo hướng ngón tay cậu chỉ, phía ra có một tảng đá rất lớn, góc cạnh dựng đứng thể hiện rõ dấu vết thời gian.
“Có giống tảng đá ở đầu thôn không?” Trương Huyền kích động hỏi.
Tảng đá không phải đều như vậy sao? Niếp Hành Phong bình tĩnh nhìn cậu, “Cậu muốn nói gì?”
Bị nghẹn lại, Trương Huyền nhún vai, “Không có gì, chỉ là cảm thấy có chút kì lạ mà thôi.”
Cậu chạy đến bên cạnh tảng đá quan sát cẩn thận, không phát hiện có gì không ổn, nhưng cảm giác quái dị nói cho cậu biết, tàng nham thạch này không giống bình thường, nhưng hai người còn lại không tán đồng với cách nghĩ của Trương Huyền mà lại tiếp tục lên đường, Trương Huyền cũng không cố chấp nghiên cứu tảng đá thêm nữa mà vội vàng đuổi theo bọn họ.
Việc tìm kiếm sau đó vẫn không có thu hoạch gì, thấy trời sắp tối, Niếp Hành Phong lấy la bàn ra, phát hiện phương hướng nó chỉ không giống với hướng mặt trời di chuyển, mặt trời không thể đổi vị trí lặn được, bởi vậy hiển nhiên la bàn này có vấn đề rồi.
Mày kiếm nhíu lại, anh phát hiện ra mấu chốt ở chỗ nào rồi, trong núi nhất định có một từ trường rất mạnh mới có thể làm cho tín hiệu điện thoại không tốt, dẫn đến làm sai lệch la bàn. Từ hiểu biết anh học được từ Trương Huyền, nơi có lượng lớn âm khí tụ lại sẽ tạo thành hiện tượng này, nhưng nếu là âm khí thì cơ thể anh sớm đã phải cảm thấy không thoải mái, đằng này lại hoàn toàn ngược lại, khi ở trong núi anh chỉ cảm thấy tâm tình khoan khoái bình thản, có một loại lỗi giác hòa làm một cùng với thiên nhiên.
“Tối rồi, chúng ta quay về thôi.” Trương Huyền đề nghị.
Mặt trời đã xuống núi rồi, sau khi mặt trời lặn rừng núi bỗng trở nên hoang vắng đến kì lạ, nhưng Tây Môn Tuyết không muốn đi, hi vọng duy nhất là nếu cố gắng thêm chút nữa sẽ có thể tìm được em trai.
“Cậu tính thử xem có phát hiện gì nữa không.”
“Những cái tôi tính được đều đã nói cho anh hết rồi.”
Thấy thần sắc khó coi của Tây Môn Tuyết, Trương Huyền rất muốn nói nếu Tây Môn Đình xảy ra chuyện gì thì sớm đã xảy ra rồi. Tìm người ở một nơi hoàn toàn xa lạ trong đêm tối thế này, tỉ lệ thành công gần như bằng không, trừ việc tiêu hao thể lực ra thì hoàn toàn không có khả năng đạt được kết quả gì hết.
“Trước cứ quay về nghỉ ngơi đã, ngày mai nhờ người dân trong thôn quen thuộc đường núi giúp chúng ta tìm, có lẽ sẽ có phát hiện mới.” Niếp Hành Phong nói.
Tây Môn Tuyết rất hiểu suy nghĩ của bọn họ, ban đêm trong núi ẩm thấp lạnh lẽo, bọn họ đều không mang theo túi ngủ, nếu miễn cưỡng lưu lại đây, ngày mai chưa chắc đã đứng dậy nổi chứ đừng nói là đi tìm người, hắn định thần lại, gật đầu đáp ứng.
Trên đường về, nghe thấy tiếng thác đổ của thác nước Bạch Thao, Niếp Hành Phong hỏi Trương Huyền: “Cậu có cảm thấy, chúng ta dường như vẫn chỉ đi vòng quanh núi chứ không đi vào chính giữa tâm núi không?”
“Tôi chỉ biết đây không phải là quỷ đả tường, đi lâu như vậy mà không hề nhìn thấy bóng dáng của một con quỷ nào, thật nhàm chán.” Trương Huyền ngáp dài lẩm bẩm.
Quay về căn nhà cũ, A Khải đang đợi bọn họ ở ngoài cửa, nhìn thấy bọn họ quay về mới thở phào nhẹ nhõm, trách: “Sao các cậu lại đột nhiên muốn vào núi? Nếu không có người dẫn đường rất dễ bị lạc đấy.”
“Bạn của bọn tôi bị mất tích, vốn muốn nhờ anh đi dẫn đường, không may anh lại đi vào núi tìm người mất rồi.” Trương Huyền nói: “Mà cũng thật lạ, tôi không hề nhìn thấy các anh.”
“Bạn các cậu mất tích sao?” A Khải ngạc nhiên, giọng nói không tự giác cao lên, “Là do leo núi mất tích sao? Chuyện xảy ra khi nào?”
Chuyện này không thể giải thích rõ ràng trong phút chốc được, Niếp Hành Phong chỉ nói qua loa lấy lệ rồi nhờ A Khai ngày mai giúp dẫn đường tìm người, A Khải lập tức liền đáp ứng, nói cũng không tìm thấy vị đạo sĩ kia nên bọn họ chuẩn bị ngày mai lại đi tìm tiếp, dù sao cũng là thuận đường.
Niếp Hành Phong tiễn A Khải rồi quay vào chuẩn bị cơm tối. Đột nhiên xảy ra hai án mất tích li kì, ba người mỗi người đều ôm tâm sự riêng, ăn qua loa xong, Niếp Hành Phong bảo Tây Môn Tuyết đi ngâm bồn nghỉ ngơi, anh với Trương Huyền đi qua nhà thờ tổ dâng hương.
“Phản ứng của A Khải lúc nãy quá mãnh liệt.” đi trên đường, Niếp Hành Phong nói.
“Không phải anh ta biết được chuyện gì chứ?” Trương Huyền nói xong, đột nhiên nhảy lên, “Xương bồ sẽ không phải do anh ta lấy đi mất chứ? Sáng nay chỉ có mình anh ta qua đây.”
“Cũng có thể.” Niếp Hành Phong gật đầu, là một người có nghiên cứu nhất định về dược thảo, A Khải không thể không biết công dụng của cây xương bồ, nhưng hôm qua anh ta lại cố ý tỏ ra không biết, nếu nghĩ theo chiều hướng đó, lời A Khải nói không thể vào núi vì mưa lớn gây lở đất chắc chắn là có ý nghĩa sâu xa khác, nhưng… Niếp Hành Phong nhìn Trương Huyền, bình tĩnh hỏi: “Sao anh ta lại làm như vậy?”
“Sao tôi biết được?” Trương Huyền đi vào nhà thờ tổ, bị cảnh tượng trong từ đường dọa cho nhảy dựng.
Một con tiểu hồ ly trắng như tuyết bị treo giữa không trung, một chân bị bùa chú chế trụ, bị nhốt lại bên trong kết giới cậu vẽ, thấy bọn họ xuất hiện lập tức kêu gào giãy dụa, thân thể giống như dây đu đung đưa qua lại, như muốn cố gắng thoát khỏi kết giới.
“Cuối cùng cũng bắt được mày!”
Bắt được tinh quái chuyên phá phách, Trương Huyền lập tức hưng phấn trở lại, bước nhanh đến trước mặt tiểu hồ ly, muốn tóm lấy lông nó, ai ngờ con hồ ly đột nhiên rụt người lại há mồm dồn sức cắn xuống, Trương Huyền suýt chút nữa bị nó cắn phải vì vậy liền giơ tay vỗ vào đầu nó một cái.
“Con hồ ly đáng chết, vẫn không chịu thành thực, tao lại đánh cho mày hồn phi phách tán bây giờ.”
“Dám giết ta, ông nội ta nhất định sẽ thay ta báo thù!” bị đánh một cái, tiểu hồ ly bật ra tiếng người, lớn giọng mắng chửi.
Trương Huyền sợ chắc, cậu cười hì hì nói: “Được thôi, vậy để nó đến giết ta đi, phạm vào sát giới, xem nó có thể tu hành tiếp không?”
“Tên đạo sĩ đáng chết, đạo sĩ thối, mau thả ta ra!”
Tiểu hồ ly kêu gào, thân người cuộn tròn giống như quả bóng bay qua bay lại, cố gắng muốn thoát ra khỏi kết giới nhưng đều thất bại, sau đó bắt đầu thở hồng hộc, xem ra trước khi bọn họ quay lại con động vật nhỏ này đã vùng vẫy rất lâu nên giờ mới mệt đến mức nhễ nhại mồ hôi, nhưng mồm miệng vẫn không hề ngừng lại. Cùng là hồ ly nhưng tính cách của nó hoàn toàn tương phản với Hoắc Ly, tràn ngập lệ tính, một mùi hương kì quái không ngừng tỏa ra từ người nó, giống như mùi của cây xương bồ nhưng lại có phần nồng đậm hơn.
“Hoá ra là tiểu hương hồ, ăn Xương Bồ mà lớn có phải không? Đáng tiếc tu luyện mấy trăm năm rồi mà vẫn không biến được thành hình người, quá ngu.” Trương Huyền búng tay vào sau ót nó, “May mà tao đã hạ thủ lưu tình, lập thêm cả thủ thuật che mắt trong này để người trong thôn không phát hiện ra, nếu không mày đã chết lâu rồi.”
“Không phải không biến ra được mà là không muốn biến thành người thôi, ta ghét nhất là loại đạo sĩ vô lại như ngươi, cắn chết người cắn chết ngươi!”
Vừa giãy giụa tiểu hồ ly vừa lớn giọng chửi mắng, Trương Huyền nhíu mày nhìn Niếp Hành Phong, “Tình tình của nó quá tệ.”
Tính thì đúng thật là có tệ một chút nhưng hẳn là không có liên quan gì đến vụ mất tích của Tây Môn Đình đi, nhiều nhất cũng chỉ là tiểu tinh quái trộm đồ mà thôi, Niếp Hành Phong nói: “Thả nó đi đi.”
“Thả nó mới lạ ý.” Trương Huyền vung tay thu lại kết giới, nắm lấy đuôi tiểu hồ li, nhìn nó nghiến răng nghiến lợi, cười nham hiểm: “Tính tình không tốt có phải không? Tao sẽ phụ trách dạy dỗ mày tốt lên. Nói, mày có bắt người để tu luyện không?”
“Chết tiệt()! Ta muốn làm gì thì làm, ngươi quản được chắc!”
() Thực ra nguyên gốc câu này bậy lắm, bn thấy viết vào văn nó hơi bị tục nên thay = từ này, tuy k diễn đạt được hết nghĩa mà mn cứ biết đó là một câu chửi nha
“A, ngươi cũng biết chửi mắng đấy, còn mắng được câu hiện đại như vậy.” Trương Huyền không hề tức giận, vừa cười vừa đung đưa tay, khiến cho tiểu hồ ly cũng bị quay tới quay lui, động vật không quá to đối với Trương Huyền mà nói chỉ như món đồ chơi nhỏ, tùy ý lăn qua lăn lại.
“Đáng chết, chóng mặt quá, ông nội, cứu ta!”
“Có gọi tổ tông cũng ai thèm để ý đến ngươi đâu, ngoan ngoãn mà khai hết ra, tao sẽ tha cho mày tội chết.”
“Không nói đấy, đồ…chết…tiệt…”
Hiển nhiên, tiểu hồ ly thực sự đã mệt đến sắp ngất, tiếng mắng chửi cũng không còn lưu loát như trước, Niếp Hành Phong cảm thấy Trương Huyền gây sức ép như thế cũng đủ rồi, vì vậy liền kéo cậu lại, “Không nháo nữa, tha cho nó đi.”
“Nếu thả ta ra, sau này ta nhất định sẽ cắn chết ngươi!”
Trương Huyền nhìn Niếp Hành Phong, “Anh cũng thấy đấy, đối với loại lệ hồ này, tuyệt đối không thể hạ thủ lưu tình được, tốt nhất là phải đuổi tận giết tuyệt, nghiền xương thành tro.”
“Không được!” trong tiếng hét sắc nhọn, đĩa hoa quả trên bàn thờ bay lên, hoa quả bên trong bay liên tiếp tới chỗ Trương Huyền, ngay sau đó một đứa bé nhảy ra từ sau bàn thờ, lao về phía Trương Huyền, hét lớn: “Nho Chua chạy mau!”
Trương Huyền đang lo né đống hoa quả bay tới, bỗng bị đứa bé xông vào làm cho lảo đảo, tay buông lỏng khiến cho tiểu hồ ly có cơ hội nhảy xuống đất rồi vội vàng chạy trốn, Trương Huyền gọi vội: “Chủ tịch, mau bắt nó lại!”
Niếp Hành Phong hơi do dự nhưng rồi vẫn nghe theo mệnh lệnh chạy đuổi theo, trời bên ngoài rất tối, tiểu hồ ly sớm đã chạy không thấy bóng dáng. Niếp Hành Phong nhìn xung quanh, đột nhiên mặt chợt thấy mát lạnh, hóa ra là do hạt mưa rơi xuống.
Anh đi lên trước mấy bước, cổ tay đột nhiên bị nắm chặt, rồi bị một sợi dây leo cuốn lấy, tiểu hồ ly hiện hình trước mặt anh, tay nắm lấy đầu kia của dây leo, miệng lẩm bẩm, dây leo cuốn lên cây phú quý bên cạnh Niếp Hành Phong, tạo thành một cái còng tay, khóa chặt anh lại.
“Đừng giãy dụa, nếu không sẽ rất đau đấy, anh là người tốt, tôi không muốn làm anh bị thương đâu.” tiểu hồ ly đứng ở trước mặt anh, nghiêm túc nói, bộ dạng khiến anh có lỗi giác nó là Hoắc Ly.
Niếp Hành Phong nhìn còng tay bằng cỏ thiên nhiên cuốn trên cổ tay mình, không thể không nói tiểu hồ ly thực sự đã hạ thủ lưu tình, anh mỉm cười, không tiếp tục giãy dụa mà chỉ đứng nhìn con vật nhỏ vung đuôi chạy đi mất.
Như vậy cũng tốt, mình có thể báo cáo kết quả với Trương Huyền được rồi.
Trong từ đường, Trương Huyền đang bị đứa bé ôm chặt lấy, muốn gỡ cũng không gỡ được, cậu bắt đầu tức giận, đôi con ngươi màu lam híp lại, quát: “Địa phọc linh(), ta thấy ngươi còn có phần thành thực, không so đo với ngươi, mau bỏ tay ra, nếu không ngươi cũng biết hậu quả rồi đấy!”
() Địa phọc linh: linh hồn của người hoặc các động vật khác sau khi chết đi bị trói buộc ở một chỗ nào đó.
“Em là Tiểu Mãn, không phải là địa phọc linh.”
Đứa bé ngẩng đầu lên, con ngươi đen láy nhìn cậu, đôi mắt trong veo xinh đẹp, đứa trẻ mới tầm năm sáu tuổi này vẫn còn chưa thực sự bước vào đời người đã phải trở thành địa phọc linh, vĩnh viễn phải ở lại một chỗ cố định, không thể dời đi nơi khác.
“Được rồi, Tiểu Mãn, em mau bỏ ra, anh sẽ không làm khó em.”
“Không được, không thể làm hại Nho Chua, nó là bạn tốt nhất của em, anh đồng ý thì em mới buông tay.” Tiểu Mãn cố chấp nói.
Sắc mặt Trương Huyền lạnh xuống, tay vung lên, Tiểu Mãn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì linh thể đã bị gió thổi đi mất, ngã lên sàn nhà. Nhìn nó, Trương Huyền lạnh lùng nói: “Thân là địa phọc linh cấp thấp nhất trong linh thể, ngươi căn bản không có tư cách đàm điều kiện với thiên sư.”
“Anh có thể bắt em nhưng xin hãy bỏ qua cho Nho Chua.”
Tiểu Mãn bật dậy khỏi mặt đất, lại lao tới lần nữa, đối với sự cố chấp của đứa bé, Trương Huyền rất bất đắc dĩ, cậu bấm đốt tay vẽ bùa, muốn tạm thời thu nó lại.
Đạo phù được ném lên không, trùm lên Tiểu Mãn, ai ngờ lúc Tiểu Mãn chạy được một nửa thì lại giẫm phải đống hoa quả vừa mới bị ném ra, chân lảo đảo rồi ngã mạnh về phía trước. Nhìn thấy đứa bé chuẩn bị đâm vào mình, Trương Huyền đưa tay ra đỡ theo bản năng, đúng lúc cậu cầm được tay Tiểu Mãn thì đạo phù cũng đập vào giữa lưng nó, kim quang lóe lên, đem nó nhập vào trong người cậu.
Chuyện gì vậy? Trợn trừng nhìn linh thể của tiểu địa phộc linh lao vào người mình, tấm đạo phù kia cũng dần dần bay xuống đất, Trương Huyền sững người, có chút không hiểu lắm.
“Đồ chết tiệt, dám thu hồn phách của Tiểu Mãn, ta giết ngươi!”
Ngoài cửa truyền đến lệ khí, chính là Nho Chua đã đi giờ lại quay lại, không thấy Tiểu Mãn đâu nữa liền cho rằng Trương Huyền đã giết nó, vì vậy liền giơ móng vuốt sắc nhọn lên, lao tới Trương Huyền. Trương Huyền vẫn còn đang sững người, cũng may Niếp Hành Phong nghe thấy tiếng hét của Nho Chua, biết có chuyện không hay rồi, nên vội vàng giằng đứt còng tay, xông vào trong, thấy Trương Huyền đang gặp nguy hiểm liền vội vàng kéo cậu sang một bên, tránh khỏi sự công kích từ Nho Chua.
Trương Huyền hồi thần, thấy hồ ly hung lệ, khẽ quay cổ tay, Sách Hồn Ti rơi ra, bay về phía nó.
“Đồ hô ly ngu tự chui đầu vào rọ.”
“Ta giết ngươi giết ngươi!”
Vì Tiểu Mãn xảy ra chuyện, lệ khí của Nho Chua đại phát, không thèm để ý sự lợi hại của Sách Hồn Ti, móng vuốt sắc nhọn kiên quyết cào vào mặt Trương Huyền, đáng tiếc đạo hạnh của nó so với Sách Hồn Ti thì không hề có chút tác dụng nào, chưa được hai chiêu liền bị Ti Sách cuốn lấy, Trương Huyền niệm chú ngữ, trói nó lại một cách đơn giản giống hệt như lúc trước nhấc đuôi nó treo lơ lửng trong không trung.
“Xem xem là mày giết tao hay tao giết mày đây.” Trương Huyền tươi cười nhìn nó, vẻ mặt thảnh thơi thư thái.
“Ngươi giết ta, ta có làm quỷ cũng không tha cho ngươi!”
“A, ta chưa bao giờ nghe thấy có hồ ly biến được thành quỷ đấy.”
“Đồ tiểu nhân thiển cận, cắn chết ngươi cắn chết ngươi!”
Dưới sự căm phẫn, lực bạo phát của hồ tinh tăng mạnh, Nho Chua đột nhiên cuộn người rướn đầu cắn vào cổ tay Trương Huyền. Đợi đến lúc Trương Huyền bóp cổ lôi nó ra thì cổ tay đã bị cắn đầy máu, ngoan hận hiện lên trong mắt cậu, cậu tóm lấy cổ con hồ ly đi ra khỏi từ đường.
“Chủ tịch, anh vào trong thu dọn trước đi, tôi ra ngoài tâm sự với tiểu hồ ly này một chút.”