Giovanni từ sau khi ra đi thì không thấy trở về, nhưng Hoắc Ly thường hay sang nhà
Ngụy Chính Nghĩa thăm cậu ta, thuận tiện đem về một ít tin tức. Có người nói sư huynh
đệ hai người cả ngày tranh cãi ầm ĩ, bất quá tinh thần Giovanni ngược lại rất tốt - ở
phương diện thích chọc tức người ta, level của Ngụy Chính Nghĩa cũng sàn sàn với
Trương Huyền, người chết cũng có thể bị anh ta làm cho tức chết mà sống lại, huống
chi là dạng người tính tình vốn không tốt lắm như Giovanni.
Nhưng trên phương diện đạo thuật, Ngụy Chính Nghĩa thực ra lại rất nghiêm túc, còn
khen năng lực giác ngộ của Giovanni không tồi. Nghe Hoắc Ly thuật lại, Trương Huyền
vô cùng đắc ý, cảm thấy việc mình sắp xếp cho Giovanni học đạo thuật cùng Ngụy
Chính Nghĩa quả thật quá sức sáng suốt.
Chớp mắt đã qua hai tháng, hôm nay là ngày cuối tuần, mọi người liên hoan tại nhà.
Niếp Hành Phong cùng Trương Huyền về nhà thật sớm, nghe theo sự điều động của
Hoắc Ly giúp đỡ chút việc trong nhà bếp, đang lúc bận rộn, ngoài cửa có tiếng ồn ào
ầm ĩ, rất nhanh, hai con hạc giấy giành trước giật sau từ ngoài cửa tiến vào, một vàng
một trắng, sau khi lượn một vòng quanh phòng khách, phát hiện mọi người đang ở
trong nhà bếp lại cùng nhau bay vào nhà bếp, vọt tới trước mặt mọi người.
"Ta tới trước, ta thắng!"
"Người thắng là ta!"
Nhìn hai con hạc giấy choảng nhau trên không, như máy bay chiến đấu trình diễn trên
bầu trời, chít chít chét chét liên hồi, tất cả mọi người ngẩn tò te. Ở đây đều là người tu
đạo, đương nhiên biết rằng đó chỉ là ít pháp thuật nhỏ để điều khiển hạc giấy thông
trường mà thôi, nhưng chưa có ai từng thấy kiểu cãi nhau này, hai con hạc giấy đang
công kích lẫn nhau đây nào phải hạc giấy, gà chọi thì có.
Có thể là do đánh nhau quá hăng, hai con hạc rất nhanh đã kiệt sức, đâm sầm vào
nhau mấy lượt sau đó rớt bịch xuống đất bất động. Mọi người không biết nên khóc hay
nên cười. Hoắc Ly hỏi: "Hạc sử của ai đây?"
"Đúng rồi đó." Nghệ dùng móng vuốt gãi đầu: "Có người điều khiển hạc mà cùng lúc
dùng cả hai con sao?"
"Không cần đoán làm gì, nhân vật đó sẽ lập tức tới ngay thôi." Niếp Hành Phong mỉm
cười nói.
Vừa dứt lời, bên ngoài liền có tiếng mở cửa, không ở chỗ này mà lại có chìa khóa thì
chỉ có thể là một người. Quả nhiên, cửa mở, Giovanni vận âu phục tiến tới, Ngụy Chính
Nghĩa lập tức theo vào, vừa đi vừa nói: "Bảo vệ sĩ của anh tránh xa tôi một chút, người
ta không biết nhìn vào sẽ tưởng rằng tôi cũng là vệ sĩ của anh."
"Muốn làm vệ sĩ của tôi trước phải xách giày đi đã."
"Xách giày cái quái gì? Đó phải là "đến xách giày cũng không xứng" mới đúng! Sao anh
ở đây lâu như vậy mà tiếng Trung chẳng tiến bộ được một tí nào... Không, sao tôi phải
xách giày cho anh hả?"
Mọi người bật cười, rốt cuộc đã hiểu rõ nơi sản xuất của hai con hạc giấy kia, thì ra là
do hai sư huynh đệ thiên tài này đây.
Nhưng mà Ngụy Chính Nghĩa thật ra cũng có hơi bới lông tìm vết, từ sau khi Giovanni
đến đây trình độ tiếng Trung đã được nâng cao rất nhiều, mặc dù có đôi khi tiếng lóng
thì không hiểu lắm nhưng hoàn toàn không còn trở ngại trong giao tiếp.
"Đêm nay tụi em mở tiệc liên hoan, hai người tới vừa đúng lúc." Hoắc Ly chạy ra rất
thân thiết theo chân bọn họ chào hỏi.
Chuyện Ngụy Chính Nghĩa quan tâm thế nhưng lại là một chuyện khác, sờ sờ đầu
Hoắc Ly, hỏi: "Vừa rồi con hạc giấy nào bay vào đầu tiên vậy?"
"Cùng một lúc." Hoắc Ly suy nghĩ một lúc, nói chắc như đinh đóng cột: "Cùng đánh lộn
lăn tới đây một lúc."
"Vậy là bất phân thắng bại rồi." Ngụy Chính Nghĩa rất không cam lòng quay đầu nhìn
Giovanni: "Lần sau lại so tài tiếp."
Giovanni không nói nhưng nét mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo, rất rõ ràng vừa phóng cho Ngụy
Chính Nghĩa một cái nhìn khiêu chiến.
Trương Huyền ngắm hai vị đang đấu võ mồm, phát hiện mới vài tháng không gặp,
Giovanni về cơ bản đã khôi phục lại ngạo khí ngoan lệ lúc đầu gặp gỡ, chí ít biểu hiện
bên ngoài cho thấy cậu ta đã khôi phục.
Lại nói Giovanni rất giống Ngao Kiếm, ở một số tiểu tiết và động tác đều mang sự cao
ngạo cố hữu của quý tộc và cảm giác cao quý, càng là người như thế càng không có
khả năng đối mặt với những thương tổn đã phải chịu đựng, cậu ta có thể một lần nữa
vực dậy như thế, ngoại trừ dũng khí tự thân ra, sự tồn tại của Ngụy Chính Nghĩa không
thể nghi ngờ cũng có tác động rất lớn.
"Ở chỗ đó có quen chưa?" Trương Huyền tiến lên chào hỏi.
"Rất tốt, ngoại trừ việc bị người khác theo dõi." Giovanni nói, ánh mắt phóng về hướng
Ngụy Chính Nghĩa.
Nói đến Ngụy Chính Nghĩa, tên này so với nguyên cả đám Hoắc Ly cộng lại còn phiền
phức hơn, lúc luyện pháp thuật cậu ta giám sát thì thôi đi, cả lúc ra ngoài làm việc cậu
ta cũng muốn theo cùng, hại mình lúc làm việc luôn cảm thấy vướng tay vướng chân.
Dù sao cậu ta cũng không có khả năng thấy hết được mọi chuyện, đặc biệt Ngụy Chính
Nghĩa lại còn là cảnh sát, nếu như không phải mình đã sớm thông báo, tên này đã bị
người ta hạ sát rồi. Bất quá, cũng không thể thuyết phục được Ngụy Chính Nghĩa, một
chút tác dụng cũng không có, chí ít, cùng tên này ở chung, cái loại cảm giác chán ghét
bản thân đến nỗi muốn tự bế đã biến mất.
Ngụy Chính Nghĩa là loại người mang lại cảm giác chính nghĩa và cảm giác tồn tại vô
cùng mạnh mẽ. Cậu ta không có sự thông minh như Trương Huyền, cũng không giống
Niếp Hành Phong có tác phong làm việc lãnh tĩnh giỏi giang, nhưng cậu ta là loại người
có thể mang lại không khí khiến người khác an tâm, loại người này chỉ cần đã cho rằng
là xứng đáng thì nhất định kiên trì lao theo con đường đó một cách bốc đồng chưa từng
có.
Cho nên sống ở đó mấy tháng, Giovanni từ từ cảm nhận được việc Trương Huyền đưa
mình sang ở chỗ của Ngụy Chính Nghĩa là có dụng tâm, tuy rằng biết Trương Huyền là
vì như vậy song trong đó cũng kèm theo một chút toan tính riêng.
"Pháp thuật luyện cũng khá đó chứ." Trương Huyền tán thưởng.
Chỉ luyện pháp thuật được hai tháng, công lực sử dụng hạc giấy đã ngang bằng Ngụy
Chính Nghĩa, không thể không nói Giovanni là một người rất thông minh, làm cho cậu
có chút lo lắng rằng sau khi Ngụy Chính Nghĩa đã dạy hết pháp thuật liệu Giovanni có
muốn quay về đây ở hay không.
Liếc Giovanni một cái, vóc người thon cao, tóc vàng, mắt bạc, lúc giơ tay nhấc chân tỏa
ra sự cao ngạo mà không mất đi sự ưu nhã, khí chất đó là do nuôi dưỡng từ nhỏ mà
thành, cho dù không nói lời nào cũng có thể làm cho người ta cảm giác được cậu ta có
xuất thân cao quý. Nhìn cậu ta, trong lòng Trương Huyền vang lên hồi chuông cảnh
báo, Giovanni tuyệt đối đầy đủ các tố chất sẵn có để trở thành tình địch.
Không biết được những ý nghĩ đang đan xen trong đầu Trương Huyền, Giovanni gọi vệ
sĩ mang lễ vật đặt lên bàn nói: "Tôi đem theo một ít lễ vật đến tặng sư phụ và mọi người,
cảm ơn mọi người đã chiếu cố cho tôi từ trước tới nay, xin nhận lấy."
Mỗi người một phần được gói ghém trong hộp, tuy rằng không biết bên trong là gì
nhưng nhìn bên ngoài được gói tinh xảo như thế cũng đủ biết giá trị xa xỉ. Nhận được
quà, Hoắc Ly rất vui vẻ, nói: "Không cần khách khí đâu, mọi người đều là bạn bè cả
mà."
Niếp Hành Phong có chút bất ngờ, trầm ngâm một chút, hỏi: "Chuẩn bị quay về sao?"
Giovanni ngẩn ra, lập tức mỉm cười: "Niếp, anh có thể không thông minh một lần được
không?"
"Anh phải về Italia?" Trong tất cả mọi người người giật mình nhất trái lại chính là Ngụy
Chính Nghĩa, trợn to hai mắt nhìn Giovanni: "Anh đâu có nói tôi nghe!"
"Bây giờ nói cho tất cả mọi người biết không phải tốt hơn sao?"
Tiếng Trung của Giovanni trong hai tháng này đột nhiên tiến bộ vượt trội, bằng một câu
đã chặn họng Ngụy Chính Nghĩa, rầu rĩ nói không thành lời.
"Phải về rồi ư." Hoắc Ly rất tiếc nuối nói: "Vậy lúc nào trở về?"
"Không biết nữa, phải xem tình huống đã rồi mới nói."
Thấy Giovanni dường như không muốn nói đến việc này, Niếp Hành Phong đánh trống
lảng đi, bảo mọi người chuẩn bị ăn cơm,
Lúc ăn cơm Trương Huyền thấy trên cổ tay phải của Giovanni có đeo một cái vòng mã
não có tác dụng gia tăng pháp lực, vừa vặn che đi vết sẹo kia, liền hỏi: "Là Ngụy Chính
Nghĩa đưa cho cậu à?"
"Cậu ta nói luyên thuyên dông dài mãi nên đành phải đeo lên thôi." Giovanni không
ngẩng đầu, nhàn nhạt nói.
"Quay qua đây tôi dạy cậu dũ thương chú(), mỗi ngày niệm vài lần thì vết sẹo kia sẽ từ
từ biến mất."
() Dũ thương chú: Chú niệm cho khỏi bệnh.
Giovanni sửng sốt một chút, bèn nói: "Thật lòng tôi không biết có nên làm nó mất đi hay
không."
"Đương nhiên là nên rồi." Trương Huyền rất chắc chắn nói: "Những thứ không vui vẻ
thì không cần giữ lại."
Cơm nước xong xuôi thì vài chai rượu được mang ra, sau khi ăn xong mọi người lại có
men say, xúm lại tùy tiện tán gẫu. Giovanni đứng dậy đi tới trước mặt Niếp Hành Phong,
nói: "Niếp, cùng ngắm cảnh đêm có được không?"
Hai người đứng bên ban công, đêm nay trời không tốt lắm, ánh trăng mông lung làm
cho cảnh vật trong sân có vẻ lờ mờ. Hai người tựa vào lan can sân thượng, nhìn cảnh
đêm, Giovanni nói: "Tôi có một khoảng thời gian rất sợ thấy cái bóng."
"Tôi cùng từng sợ rồi."
"Niếp, anh là một người có tâm." Cho rằng Niếp Hành Phong đang an ủi mình,
Giovanni nở nụ cười: "Bất quá tất cả đều đã là quá khứ, ở đây lâu như vậy tôi đã nghĩ
thông suốt một chuyện, thật ra thứ người ta sợ nhất có lẽ là chính mình."
Niếp Hành Phong gật đầu, đối với việc này anh vô cùng đồng cảm.
"Anh có biết tại sao hai tháng nay tôi không liên lạc với anh không?"
Biết cậu ta ngay lập tức sẽ cho mình đáp án, Niếp Hành Phong không hỏi, quả nhiên,
Giovanni nói tiếp: "Bởi vì tôi muốn xác nhận xem không có anh liệu tôi có vượt qua
được hay không."
"Cậu có thể."
"Đúng vậy, tôi phát hiện thì ra mình có thể làm được, nhưng chuyện này cũng không có
nghĩa là tôi không nhớ anh. Trong khoảng thời gian này, tôi ngoại trừ luyện công ra thì
là nhớ anh." Giovanni áp sát vào Niếp Hành Phong, mỉm cười nói: "Tôi bây giờ đã thấu
hiểu được tại sao Ngao Kiếm và sư phụ đều để ý đến anh như vậy, bởi vì anh thuộc về
ánh sáng, ánh sáng ấy có thể làm cho hết thảy bóng tối đều phôi pha, làm cho người ta
không hướng về nó không được."
Niếp Hành Phong ngẩn ra, mặt không biến sắc lùi về phía sau một bước, Giovanni tiến
lại, tiếp tục nói: "Cho nên tôi đang suy nghĩ nếu như sư phụ chết rồi, tôi có thể chiếm
được anh hay không?"
Đồng tử đen như mực của Niếp Hành Phong khẩn trương co lại, lạnh lùng nói: "Nếu
như cậu còn dám nói chữ kia, chúng ta sẽ chẳng còn là bạn bè nữa! Trên đời này
không có Trương Huyền thì sẽ không có Niếp Hành Phong!"
Nói xong xoay người rời đi, Giovanni vội vàng ngăn anh lại nói: "Được, tôi không nói,
nhưng mà tôi có quyền theo đuổi anh."
"Gì?"
"Hai người vẫn chưa kết hôn, tôi đương nhiên là có quyền theo đuổi anh rồi."
Vừa dứt lời, Giovanni xáp tới, định hôn má Niếp Hành Phong, nhưng cánh tay lại bị
nắm chặt, bị Trương Huyền kéo ra, sắc mặt lạnh lẽo, mắt xanh hung hăng trừng cậu ta.
"Sư phụ, tôi chỉ là tạm biệt theo lễ nghi Italia thôi, đừng căng thẳng như vậy, được
chứ?" Cánh tay bị siết đau, nhưng Giovanni không để ý, cười tủm tỉm nhìn Trương
Huyền.
"Đây là Trung Quốc, cút về Italia của cậu mà tạm biệt theo lễ nghi Italia đi ha! Ngụy
Chính Nghĩa, đem sư đệ của cậu về, dạy dỗ lại cho tốt, nói cho cậu ta biết cợt nhả
trưởng bối thì phải chịu tội gì!"
Giovanni còn muốn nói thêm đã bị Ngụy Chính Nghĩa lôi đi. Chờ bọn họ đi khỏi, Trương
Huyền quay lại nhíu mày nhìn Niếp Hành Phong.
"Tôi có nên dán lên người anh một cái giấy nhãn để mọi người đều biết chiêu tài miêu
này là của riêng miễn chấm mút?"
Không che giấu đi sự đố kị chút nào, Niếp Hành Phong trái lại nở nụ cười: "Bây giờ hối
hận đã cứu cậu ta rồi đúng không?"
"Không nên cứu cũng cũng cứu rồi, giờ hối hận thì có ích gì!" Trương Huyền làm bộ
mặt chán ngán nói: "Thế nào mà anh em trong cái gia tộc đó đều thích tòm tèm anh vậy?
Tôi phải về ngâm cứu mấy quyển sách cổ, tìm xem có pháp thuật gì có thể phá số đào
hoa của anh mới được, anh cứ cái kiểu ngoài chiêu tài ra, còn lại thì toàn làm một con
chiêu đào hoa miêu!"
"A!" Tiểu hồ ly đang đứng một bên đột nhiên kêu to: "Vừa rồi quên mất phải lấy lại chìa
khóa ở chỗ Giovanni, cuối cùng anh ấy cũng phải về Italia, chìa khóa kia đâu cần thiết
nữa."
Thấy sắc mặt Trương Huyền không tốt, Nghệ có lòng tốt giải vây, nói: "Nếu không bây
giờ ta đi lấy về nhé, muốn đề phòng bất trắc thì tốt nhất nên làm trước khi nó xảy ra,
tránh cho chủ tịch..." Len lén liếc Niếp Hành Phong, dơi nhỏ không dám nói ra hai chữ
kia.
Trương Huyền ngăn nó lại, cậu không cho rằng vì Giovanno trí nhớ kém mà quên hoàn
trả, chỉ là không muốn trả mà thôi, có đôi lúc, chìa khóa ngoại trừ có tác dụng mở cửa
ra còn tiêu biểu cho một loại ràng buộc.
"Quên đi, coi như đây là nhà của cậu ta, cậu ta muốn trở về thì tùy lúc đều có thể trở
về."
Giovanni bị Ngụy Chính Nghĩa lôi ra đến cửa, nhưng không lên xe mà chọn sóng vai đi
bộ trở về. Vệ sĩ khởi động xe chậm rãi bám theo sau.
"Bỏ cuộc đi." Hai người yên lặng đi một đoạn, Ngụy Chính Nghĩa đột nhiên nói: "Đừng
tơ tưởng đến chủ tịch nữa, nửa phần hi vọng anh cũng chẳng có đâu."
"Có một số việc không thử làm sao biết sẽ không thành công?" Giovanni móc ra một
điếu xì gà, châm thuộc, chậm rãi hút, "Cuối cùng thì sư phụ cũng không cho tôi báo thù,
tôi đương nhiên muốn tìm ra một chuyện hứng thú khác để làm rồi."
"Người đó thì tôi sẽ giúp anh tìm, tôi biết anh vẫn không thể nào bỏ cuộc trong việc tìm
kiếm hắn, nhưng pháp thuật hiện thời của anh vẫn chưa phải là đối thủ của hắn, không
nên manh động thiếu suy nghĩ."
Sắc mặt của Giovanni thoáng cái đã hạ xuống độ âm. Hai tháng này cậu ta vẫn phái
người tìm kiếm tung tích của Lý Hưởng, lại không tìm ra manh mối, cái tên đó, còn có
tổ chức sau lưng hắn giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian, bất quá cậu ta không tin
hắn đã chết, cho dù là chết cũng chỉ có thể chết trong tay mình!
"Chuyện của tôi không cần cậu quan tâm!" Cậu ta lạnh lùng nói.
"Tôi chả có hứng nhúng mũi vào đâu, chẳng qua tôi là cảnh sát, không cần biết người
nào phạm pháp, tôi đều có trách nhiệm bắt kẻ đó." Dừng một chút, Ngụy Chính Nghĩa
hỏi: "Khi nào thì đi? Muốn tôi tiễn anh không?"
"Khỏi cần."
Hai tháng này giám thị còn chưa đủ sao? Nhất định phải tận mắt thấy mình lên máy bay
mới yên tâm sao? Giovanni tức giận nghĩ, một lát sau, khóe miệng vẽ ra một nụ cười
mỉm, nói: "Chờ một ngày tôi trở về cậu hãy tới đón tôi nhé."
"Miễn đi, anh ngoan ngoãn ở lại Italia làm mafia là được rồi, tôi cũng không muốn một
ngày nào đó anh phạm tội ở chỗ này chính tay tôi phải đi bắt anh."
"Này!"
"Gọi là sư huynh! Tôn sư trọng đạo, đừng có suốt ngày cứ này này này()."
"Thì Ngụy Chính Nghĩa chính là "ngụy"() mà." Giovanni hảo tâm giải thích, nói: "Cảm
ơn."
() Ngụy: Chữ "ngụy" phát âm là [wèi], chữ "này" cũng phát âm là [wèi] nên bạn
Giovanni chơi chữ đó mà.
"Không cần." Khó có được một tiếng cảm ơn, Ngụy Chính Nghĩa thụ sủng nhược kinh,
ai ngờ ngay sau đó Giovanni bồi thêm một câu: "Tuy rằng đồ ăn cậu nấu khó ăn đến
chết người."
"Là "khó ăn muốn chết", tôi van anh hãy học tiếng Trung cho đàng hoàng vào... Không,
ai nói đồ ăn tôi làm khó ăn hả? Cho anh ăn miễn phí anh còn dám chê?"
Cuộc tranh cãi phá tan bầu trời đêm vắng vẻ, Giovanni đột nhiên nghĩ, nếu như trở về
Italia thì sẽ không tìm được cảm giác cãi nhau đến sảng khoái như vậy. Bên tai là Ngụy
Chính Nghĩa đang thao thao bất tuyệt, dặn dò cậu ta bớt làm chuyện xấu, luyện công
nhiều vào, gọi điện thoại về thường xuyên một chút, vân vân và mây mây. Giovanni
nghe xong thật lâu, đột nhiên gọi: "Này!"
"Là sư huynh chứ!" Ngụy Chính Nghĩa sửa lại cho đúng: "Chuyện gì?"
"Lần trước tôi nghe Tiểu Bạch nói sư phụ cũng có quá khứ đau thương, có thật
không?"
Ngụy Chính Nghĩa do dự một chút, gật đầu: "Đúng vậy."
"Vì sao cho đến bây giờ tôi cũng không thể cảm nhận được chút bi thương nào trên
người cậu ta? Cậu ta cứ luôn luôn vui vẻ như thế."
Suy nghĩ một hồi, Ngụy Chính Nghĩa nói: "Bởi vì cậu ấy vĩnh viễn đều nhìn về phía
trước."
"Vĩnh viễn hướng về phía trước, phải không?"
Giovanni chậm rãi lập lại từ mặt chữ hiểu được hàm ý, bỗng nhiên nở nụ cười, dưới
chân tăng tốc độ tiến bước, Ngụy Chính Nghĩa bám sát theo sau, gọi: "Anh tự dưng đi
nhanh như thế làm gì?"
"Có muốn so tài điều khiển hạc giấy lần nữa không?"
"Được, lần này tôi nhất định sẽ thắng anh."
"Cửa không có đâu."
"Là "không có cửa"! Đã bảo anh phải học tiếng Trung nhiều vào rồi mà!"
Theo hai người đi xa, bóng dáng từ từ kéo dài ra mãi, trong đêm tối hắc ám có vẻ mang
vài phần quỷ dị, lại không có người nào quay đầu nhìn lại. Đối với những thứ đã chết đi
và chìm vào dĩ vãng, không cần thiết phải quay đầu lại.
Hoàn
Tiểu phiên ngoại nho nhỏ: Con cáo nhà họ Niếp nói tiếng quỷ
Chạng vạng, ngưỡng cửa nhà họ Niếp.
Hoắc Ly nhảy chân sáo từ bên ngoài trở về, thấy ở cửa bày một đôi giày mới.
"Tặng em đó." Niếp nhị công tử bên cạnh cười thật là dịu dàng.
"Cảm ơn!" Mang vào.
Năm giây sau, tiếng hô ngạc nhiên từ trong miệng Niếp Duệ Đình phát ra: "Nhai Khai
đúng là nói không sai, lúc chạng vạng mà mang giày mới thì thật có thể biến thành hồ
ly!"
Hoắc Ly mù mịt nhìn toàn thân trong tấm gương đối diện - hình dáng người + hai cái lỗ
tai hồ ly + một cái đuôi đỏ thẫm.
Vẫn là không hiểu ngửa đầu nhìn Niếp Duệ Đình: "Nhưng mà, em vốn chính là hồ ly mà,
tại sao lại cố ý cho em mang giày mới vậy?"
Xoay tròn lại chỗ ba trăm sáu mươi độ, nguyên hình hồ ly xinh xắn đáng yêu hiện ra.
Sau một lần năm giây nữa.
"..."
Niếp nhị công tử lấy tư thế thật là đẹp đẽ ngửa mặt lên trời nằm vật xuống, ngất.
(Nội tâm OS: Anh hai, hãy nói cho em biết đi, trong nhà còn có ai không phải yêu quái
nữa đây?)