Sự thật chứng minh Trương Huyền lo bò trắng răng.
Hai ngày sau, hết thảy đều rất bình yên, thay đổi nho nhỏ duy nhất chính là việc Tiểu
Bạch quay lại lốt mèo đen. Hamburger không biết đã chạy đi đâu, Trương Huyền hỏi
Nghệ mới biết nó đang bị stress nên bay sang nhà Giovanni sát bên chơi, pháp lực của
Hamburger mặc dù bị hạn chế nhưng bay trong cự li gần thì không thành vấn đề với nó,
cũng không cần lo nó gặp phải nguy hiểm.
Trương Huyền thật ra không hề lo lắng cho con âm ưng thích tự cho mình là đúng đó,
người cậu lo lắng là Giovanni. Bây giờ trong nhà có hai người mang thể chất âm đồng
đã đủ khiến cậu phiền chết, nếu như Giovanni cũng bị âm khí của âm ưng xâm nhập,
biến thành thể chất nửa âm thì cậu thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ.
Thế là ngày hôm sau Trương Huyền gọi điện cho Giovanni, ra lệnh: "Lập tức tìm cách
đuổi Hamburger về cho tôi!"
『Hai ngày vừa rồi tôi bận việc lu bù, không có ở nhà, nếu như con sáo kia thích ở nhà
tôi thì cứ để nó ở đi.』Đầu dây bên kia, Giovanni chậm rãi nói.
"Mặc kệ thế nào nhớ đừng tiếp xúc nhiều với âm ưng, công lực của cậu bây giờ chưa
đủ, không nuôi cái con đó được đâu.
『Cảm ơn sư phụ đã nhắc nhở, nhưng tôi biết chừng mực mà.』
Cậu lại nhớ đến một vấn đề quan trọng khác, thế là vội rống to vào micro: "Tôi nhắc lại
lần nữa, con đó là con vẹt, ngu xuẩn!"
Rống xong, lại gọi cho Niếp Hành Phong, Niếp Hành Phong còn đang họp ở công ty,
lần họp hội đồng này có thể kéo dài khá lâu, chờ anh họp xong rồi hẵng gọi, để anh về
trước vậy, thế là Trương Huyền chạy đến siêu thị mua thức ăn chế biến sẵn và rau quả.
Trở lại xe, điện thoại lại reo, màn hình hiển thị một số điện thoại không quen, tưởng là
khách hàng, cậu nhấn phím nghe.
『Tôi là La Phong đây, cậu Trương còn nhớ tôi không?』Đầu dây bên kia là giọng nói
ưu nhã của La Phong.
Đương nhiên nhớ rất rõ, ánh mắt Trương Huyền đảo qua chiếc nhẫn trên tay, khóe
miệng vẽ thành một nụ cười, chỉ bằng việc anh ta có thể thiết kế ra đôi nhẫn bạc đẹp đẽ
như vậy, muốn quên anh ta cũng khó.
"Có chuyện gì không?"
『Là vầy, tôi vừa duyệt lại số liệu thiết kế nhẫn, phát hiện ra hoa văn khắc trên nhẫn
của cậu Trương bị lỗi, vừa rồi tôi đã gọi cho Niếp tiên sinh, anh ấy đang bận, nói rằng
tôi có thể mời cậu đến trước, cậu bây giờ có rảnh rỗi không? Cũng không mất nhiều
thời gian đâu.』
Lỗi gì?
Trương Huyền săm soi chiếc nhẫn lần thứ hai, bởi vì đang lái xe, ánh sáng không ổn
định nên nhìn không ra có vấn đề gì trên hoa văn chạm khắc, nhưng cậu mặt khác có
hội chứng khiết phích, nghe nói có lỗi nào đó nếu như không lập tức biết được lỗi đó ở
chỗ nào thì đêm nay nhất định không thể ngủ yên. Nhìn thời gian, hội nghị của chủ tịch
có thể kéo dài rất lâu, chỗ này cách công ty La Phong không xa, thế là nhận lời.
Cúp máy, Trương Huyền lái xe tới công ty của La Phong.
Đã qua giờ tan sở, rất nhiều tầng trong cao ốc văn phòng này đã tắt đèn, xung quanh
có vẻ thật yên tĩnh, cậu đi thang máy lên lầu, phòng làm việc của La Phong sáng đèn,
cửa mở sẵn, nhưng bên trong lại không có ai.
Kiến trúc của tòa cao ốc văn phòng trên phương diện độ an toàn thì rất ổn thỏa, cho
nên dù trong phòng làm việc không có ai cũng không lo bị đạp cửa tông vào.
Trương Huyền tự bịa ra lý do giải thích, bất quá trong lòng lại thấy không thoải mái. Từ
lúc đầu khi nhận được cuộc gọi đó thì không chú ý, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, theo
tính cách của Niếp Hành Phong, tất cả mọi việc đều không thể không bàn bạc với cậu
đã thẳng thừng bảo La Phong gọi điện tìm cậu, mà giờ khắc này bầu không khí quạnh
quẽ cũng cho cậu một dự cảm không lành, cái cảm giác này giống như cậu là cá, bị
người ta dùng miếng mồi thơm để dụ mình cắn câu một cách dễ dàng.
Bất quá Trương Huyền nhìn đi nhìn lại ngọn đèn sáng trưng phía sau cánh cửa, cuối
cùng vẫn quyết định bước vào.
Trương Huyền lần trước đã tới một lần, thấy phòng khách không có người liền đi thẳng
vào phòng làm việc của La Phong. Bên trong sáng đèn, cũng không có ai, bốn bức
tường treo đầy ảnh chụp, ban ngày không cảm thấy thế nào nhưng ban đêm tĩnh lặng
lại mang đến cho người ta một cảm giác sợ hãi quái dị, nhất là bức ảnh chụp con mắt
kia, căn bản là nó giống hệt như một vật sống vậy, nhìn chòng chọc vào cậu không
tránh né.
Sự việc rõ ràng không ổn, bất quá Trương Huyền không do dự đẩy cửa đi vào căn
phòng sát bên, đây là nơi La Phong chụp ảnh. Cậu bật công tắc đèn, sau khi phát hiện
vẫn là không có ai, bèn đi tới góc cầu thang, phòng làm việc của La Phong là do hai
tầng hợp lại, lần trước La Phong có xuống phòng tối dưới lầu rửa ảnh.
Đi tới dưới lầu, dưới đó có hai căn phòng, một căn cửa đóng trong phòng yên ắng, một
căn khác thì có đèn sáng, cửa phòng đóng, Trương Huyền đẩy cửa ra, bị ngọn đèn
sáng rỡ rọi thẳng vào mặt lại càng hoảng sợ hơn.
Đèn rất sáng, đột ngột bị đèn chiếu vào, Trương Huyền theo bản năng nheo mắt, đây
hình như là phòng nghỉ của La Phong, bốn phía treo đầy các bức ảnh nghệ thuật, đặt
trong căn phòng sáng rực lại có một cảm giác tồn tại vô cùng chân thực.
Trên bức tường đối diện có một hình ảnh khổ lớn, là hình chiếu từ máy chiếu trên
tường, ảnh xoay ngược của một đồng tử phóng ra chừng nửa mét trên vách, thành
công hấp dẫn sự chú ý của Trương Huyền. Bởi vì bức ảnh rất lớn, cậu có thể thấy rõ
ràng đồng tử này, thậm chí nhìn thấu cả màu sắc làm nền.
Đồng tử xanh biếc dưới ánh đèn có vẻ hơi lạnh lùng, bằng một cách thần bí nào đó có
thể đổi màu tùy theo phương hướng di chuyển của Trương Huyền, cậu phát hiện khi
mình đứng ở một chỗ khác thì có thể nhìn thấy sắc vàng ẩn hiện trong mắt, có lẽ chính
màu vàng kim này làm cho con mắt có vẻ lạnh lùng.
Cái này...Hình như là mắt của mình phải không nhề?
Trương Huyền nghĩ nhưng không dám chắc, dù sao thì chỉ dựa vào màu mắt thì cậu
không có cách nào kết luận nó là mắt của mình.
Trở lại đường nhìn, lúc này mới thấy La Phong xiêu vẹo ngồi ở ghế sa lon đối diện, hai
tay đặt phía trên máy chiếu, đầu gục xuống, không thấy rõ biểu cảm khuôn mặt.
Đã nghe tiếng bước chân của cậu thì cho dù anh ta có ngủ say cách mấy cũng nên
thức dậy rồi. Trương Huyền do dự một chút, tiến ra trước, đẩy đẩy La Phong: "Anh
La?"
La Phong thuận theo phát đẩy của cậu lăn ra đất, thế là Trương Huyền thấy rõ được
con dao găm đang cắm trên bụng anh ta, vết máu từ nơi anh ta ngồi chảy dài đến ghế
sa lon, rất nhanh, Trương Huyền phát hiện trên thảm cũng có những đốm máu, chỉ là
ánh sáng quá chói lòa khiến tầm nhìn của cậu bị giảm xuống, hơn nữa thảm và sô pha
đều là màu đỏ, cho nên không thể nhận ra được vết máu.
Trương Huyền vẻ mặt đông sương, cậu luôn rất mẫn cảm với cái chết và máu tanh, thế
nhưng vừa nãy lúc bước vào cậu ngoại trừ cảm thấy không thoải mái lắm thì hoàn toàn
không cảm nhận được nguy cơ tử vong của người khác.
Đôi mắt đảo qua cái máy chiếu kia, mấy tấm ảnh cũng có dính máu, Trương Huyền
nhìn ngón tay của La Phong cũng có vết máu giống hệt như vậy, rồi lại quay đầu nhìn
bức tường đối diện, đôi mắt trong bức ảnh thật lớn như đang theo dõi cậu, mắt xanh
lạnh lẽo, như thể đang cười nhạo trên sự ngu ngốc của cậu.
Điện thoại di động rung lên cùng với tiếng chuông kéo linh hồn của Trương Huyền trở
về, cậu lấy điện thoại ra, là cuộc gọi từ Niếp Hành Phong.
『Tôi tan làm rồi, muốn tới đón tôi chứ?』Trong loa là tiếng cười ôn hòa quen thuộc
của anh.
"Chủ tịch, xem ra anh phải tới đón tôi rồi." Nghe được từ xa xa vọng đến tiếng còi xe
cảnh sát thê lương, Trương Huyền: "Tôi bây giờ đang ở phòng làm việc của La Phong,
anh đến nhanh nhanh nhé, bằng không phải đến thẳng cục cảnh sát đó."
『Đã xảy ra chuyện gì?』Thông qua điện thoại Trương Huyền, Niếp Hành Phong nghe
được tiếng còi xe cảnh sát, giọng nói của anh lập tức nghiêm túc lên.
"Kẻ tình nghi giết người." Ánh mắt Trương Huyền rơi trên con dao đang cắm ở bụng La
Phong, "Nếu nói là không may, trên con dao đó có thể có vân tay của tôi."
Niếp Hành Phong chạy đến lầu dưới phòng làm việc của La Phong, thấy vài chiếc xe
cảnh sát đậu xung quanh cao ốc, một cậu cảnh sát thấy anh, lập tức chạy đến, nói:
"Anh đến tìm thanh tra Ngụy đúng không? Anh ấy ở trên đó đó."
Ngụy Chính Nghĩa thuộc tổ trọng án, anh ta phải tự mình thân chinh có thể thấy được
tình hình không khả quan.
Niếp Hành Phong vội vàng chạy lên lầu, đi tới phòng làm việc của La Phong, bên trong
có vài hình cảnh đều biết anh cả, rất thân thiết dẫn anh lên phòng nghỉ trên lầu, trong
phòng nghỉ có không ít người, Trương Huyền đã ở đó từ trước, đang đứng ở góc
tường hăng say xem người ta làm việc bận rộn.
"Trương Huyền."
Niếp Hành Phong bước tới, xem xét Trương Huyền từ trên xuống dưới từ dưới lên trên,
Trương Huyền ra dấu bảo anh yên tâm đừng nóng nảy, rồi chỉ vào La Phong đang nằm
sóng xoài trên thảm, ý bảo rằng người xảy ra chuyện là vị huynh đài này nè.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ánh mắt Niếp Hành Phong chuyển từ trên người Trương Huyền sang những vật trong
phòng, sau cùng dừng lại ở hình ảnh con mắt phóng to đang chiếu trên tường, đầu tiên
trực giác nói rằng con mắt này rất giống Trương Huyền, nhưng nhìn kỹ một chút lại
cảm thấy không phải.
Trương Huyền kể lại những chuyện mình đã trải qua một lượt, đúng như cậu dự đoán,
vừa nói chuyện với Niếp Hành Phong xong, cảnh sát đã xuất hiện, thời gian vừa khít ăn
khớp chuẩn như bom hẹn giờ vậy, bởi đã sớm có chuẩn bị, Trương Huyền rất bình tĩnh,
khi nòng súng chỉa vào mình ung dung giơ tay ra sau đầu, sau đó đã thấy đệ tử "đầu
tay" của mình vội vàng bước tới.
Ngày hôm nay ra khỏi cửa không coi lịch, đây là ý nghĩ đồng thời nảy ra trong đầu hay
thầy trò khi thấy nhau tại hiện trường án mạng.
Nghe Trương Huyền thuật lại xong, Niếp Hành Phong có một loại khao khát muốn nắm
cổ cậu mà hét vào mặt cho bõ tức.
"Chúng ta mới biết nhau ngày đầu tiên đó hả?" Anh hỏi.
Trương Huyền đương nhiên lắc đầu.
"Nếu vậy, về nhà phải trắc nghiệm lại chỉ số thông minh của em, loại thủ đoạn cũ rích
dở òm tràn lan trên phim truyền hình này làm sao có thể khiến em mắc bẫy được chứ."
"Thật ra tôi có cảm giác không ổn."
Trương Huyền vội vàng thanh minh, chỉ số thông minh bị nghi ngờ, cậu rất luống cuống,
nói ra hoài nghi ban đầu của mình, chờ đến lúc thấy sắc mặt của Niếp Hành Phong
càng ngày càng âm trầm, mới bất tri bất giác phát hiện mình đã đụng trúng vảy ngược
của chiêu tài miêu. (Biết là do cách nói thôi nhưng bạn Lạc vẫn xoắn xuýt rối loạn ám
ảnh cưỡng chế cái vụ mòe có vảy:v)
"Cảm thấy không ổn mà em còn đến?" Niếp Hành Phong nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Hi hi, tôi muốn đánh cuộc vào vận may của mình mà, sự thật chứng minh."
"Sự thật chứng minh - sư phụ, vận may của cậu bị chó tha mất rồi." Ngụy Chính Nghĩa
tới, cắt đứt đoạn hội thoại giữa hai người, cũng dùng loại biểu cảm bất đắc dĩ nhìn
Trương Huyền.
Lúc vừa mới phát hiện Trương Huyền ở hiện trường, anh đã biết sư phụ bị lọt tròng của
người ta, đương sự ấy thế mà còn không thèm đếm xỉa đến vẫy tay loạn xạ chào hỏi
mình, điều này khiến cho anh ta cũng giống như Niếp Hành Phong, vô cùng nghi ngờ
chỉ số thông minh của Trương Huyền.
"Các cậu sao tới đúng lúc quá vậy?" Lười trả lời Trương Huyền, Niếp Hành Phong hỏi
thẳng Ngụy Chính Nghĩa.
"Nhận được điện thoại nặc danh đó, hung thủ canh thời gian quá chuẩn." Ngụy Chính
Nghĩa nhìn đồng nghiệp đang bận rộn kiểm tra hiện tường, lại nhìn bức ảnh con mắt
chiếu trên tường, nói với Niếp Hành Phong: "Tôi phải mời sư phụ về cục lấy khẩu cung,
chủ tịch thông cảm cho tôi nhé."
Tình hình thế này anh còn có thể nói gì nữa? Lần này nếu như người điều tra không
phải Ngụy Chính Nghĩa, nói không chừng Trương Huyền đã bị tạm giam từ đời tám
hoánh nào rồi. Niếp Hành Phong liếc Trương Huyền một cái: "Đi thôi, Trương thiên sư."
Một tiếng sau, Trương Huyền ngồi trong phòng thẩm vấn của cục cảnh sát ăn
hamburger mua đại trên đường, kể lại một lượt những việc đã trải qua, sau cùng bonus
cho một nụ cười hì hì: "Khai báo xong hết rồi đó, chúng tôi có thể về chưa?"
Ngụy Chính Nghĩa nhìn cậu một cái, mi mắt rũ xuống, hết mình vì công vụ, hỏi: "Cậu
khẳng định rằng người gọi cho cậu chính là La Phong?"
"Giống lắm." Nhưng không dám chắc một trăm phần trăm, dù sao bọn họ mới chỉ gặp
nhau một lần, nếu có người cố ý mô phỏng theo, cậu chưa chắc nghe ra.
"Có biết tại sao trước khi chết La Phong hẹn gặp riêng cậu hay không?"
"Có quỷ mới biết."
Chuyện này đúng thật là chỉ có quỷ mới biết, đều tại đám cảnh sát này tới quá đúng lúc,
làm cho cậu đến thời gian để tìm kiếm hồn phách của La Phong cũng không có.
Ngụy Chính Nghĩa cay mày, khẽ ho một tiếng, "Cậu Trương, mời cậu trả lời vấn đề một
cách đứng đắn."
Cậu không đứng đắn chỗ nào? Lời cậu nói cũng là sự thật, nhưng mà nhìn trên góc
tường có lắp camera ghi hình, Trương Huyền bỏ ý định phản bác trong đầu, nói:
"Đương nhiên là có kẻ giết người giá họa."
Cửa đẩy ra, Thường Thanh sửa soạn xong tư liệu đưa cho Ngụy Chính Nghĩa, Ngụy
Chính Nghĩa vừa nhìn qua, chân mày càng lúc càng nhíu chặt, từ tư liệu thu thập ở
hiện trường có thể đưa ra kết luận, hai người đã đánh nhau, sau đó La Phong bị đâm
trúng, giãy dụi nhào tới ghế sa lon, theo như dấu vân tay có dính máu trên máy chiếu,
cho thấy bức ảnh con mắt xanh, muốn chỉ đích danh và xác nhận rằng cậu chính là
hung thủ."
"Này, cậu không tin sư phụ lại đi tin mấy thứ chứng cứ linh ta linh linh tinh này ư?"
Bị đôi mắt xanh kia trừng, Ngụy Chính Nghĩa thở dài: "Tôi tin cậu cũng vô dụng, sư phụ,
điểm then chốt là tòa phải tin cậu mới được."
"Toàn thế giới đều biết là tôi bị hãm hại!"
"Coi như toàn bộ người trong vũ trụ này đều biết thì cậu cũng phải ở lại đây hai mươi
bốn tiếng. La Phong có thân phận đặc biệt, xin lỗi sư phụ, lần này tôi không giúp được
cậu rồi."
Trương Huyền muốn nói tiếp, Niếp Hành Phong cắt ngang nói: "Bức ảnh con mắt kia
không phải là mắt của trương Huyền."
"Ực..." Đáp án này đến Trương Huyền cũng phải hết hồn, "Chủ tịch, làm sao anh biết
được?"
"Trực giác." Niếp Hành Phong nói: "Đôi mắt cũng giống như vân tay vậy, có thể chứng
minh được thân phận của con người, mấy người hẳn là chưa xác nhận đến những chi
tiết này đúng chứ?"
Trương Huyền trăm phần trăm tin tưởng trực giác của Niếp Hành Phong, thế là quay
đầu Ngụy Chính Nghĩa, Ngụy Chính Nghĩa không thể làm gì khác ngoài khai ra: "La
Phong đã chỉnh sửa ảnh, gia tăng tỉ lệ tương phản của con mắt lên độ khó cao, đích
thân khoa giám định ra tay ngày mai sẽ vào đây xác nhận.
"Nói cách khác ít nhất đêm nay tôi phải qua đêm ở chỗ này?" Mắt xanh của Trương
Huyền liếc xéo anh ta.
Ngụy Chính Nghĩa cẩn thận gật đầu, ngay khi anh ta cho rằng Trương Huyền nổi bão,
Trương Huyền cười mỉm chi nói: "Ở thì ở, chủ tịch về nhà trước đi, nhớ kỹ, thuận tiện
phải liên lạc với luật sư đó."
Niếp Hành Phong làm vẻ mặt u ám, không nói lời nào, Trương Huyền vỗ tay anh:
"Đừng làm đồ đệ khó xử mà, chỉ là một đêm thôi mà."
"Sư phụ, người thật là sáng suốt vì nghĩa lớn!" Ngụy Chính Nghĩa vui trào nước mắt,
rất sợ Trương Huyền đổi ý, vội vàng đi ra ngoài sắp xếp việc tạm giam.
Trương Huyền đi theo một cảnh sát vào phòng tạm giam, Niếp Hành Phong đột nhiên
nói: "Sau này không được tùy hứng như vậy nữa."
"Cái gì thế?"
Trương Huyền nhìn Niếp Hành Phong, ngay lập tức liền bị trừng lại rụt cổ trở về.
Niếp Hành Phong cười nhạt, đừng tưởng anh không biết là Trương Huyền cố ý để
mình lọt tròng, muốn tra ra kẻ đạo diễn đằng sau có rất nhiều cách, ấy thế mà cậu lại
chọn cách ngu xuẩn nhất.
Dưới cái nhìn chòng chọc âm trầm đó, khí thế của Trương Huyền quả nhiên xìu xuống,
ngón trỏ chặn trước miệng, làm động tác bảo anh nhỏ tiếng thôi, Niếp Hành Phong
cũng lười nghe cậu mồm mép tép nhảy lừa gạt người ta, thản nhiên nói: "Hay là tôi dạy
dỗ cậu một chút vậy, tránh việc cậu hở chút là quên."
"Dạy dỗ?"
Trương Huyền vừa hỏi xong, bụng đột nhiên đau nhói, trúng một đấm của Niếp Hành
Phong, cậu đau đến mức khom người xuống, cậu cảnh sát dẫn đường đi đằng trước
nghe thấy quay đầu lại, chỉ thấy Trương Huyền cúi người ôm bụng, vội hỏi: "Sao thế?"
"Không có gì, bị mèo đạp trúng một cái thôi, vọp bẻ ấy mà."
Viên cảnh sát không hiểu, gãi đầu, nhưng mà thấy Trương Huyền rất nhanh đã dửng
dưng đuổi kịp mình, dường như chẳng có việc gì, cũng không lằng nhằng nữa.
Trương Huyền đi về phía trước, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chiêu tài miêu chết tiệt,
anh đã nói bất kể lúc nào cũng tuyệt đối sẽ không ra tay với tôi mà."
"À đúng, tôi có nói vậy." Hả giận, tâm tình của Niếp Hành Phong tốt lên, mỉm cười nói:
"Nhưng mà vừa rồi đột nhiên lại quên mất, thành thật xin lỗi nha."
Phòng tạm giam khá lớn, bên trong cũng được dọn dẹp sạch sẽ, ngoại trừ thiết kế kiểu
lồng nhốt kia vẫn làm cho người ta hơi nhói lòng, sau khi Trương Huyền được mời vào,
viên cảnh sát khóa cửa lại, Niếp Hành Phong vẫn muốn ở lại thêm một lúc, anh cảnh
sát kia đồng ý, xem ra Ngụy Chính Nghĩa đã đặc biệt nhờ vả, cho nên tất cả mọi người
đang âm thầm trợ giúp mọi phương tiện cho bọn họ.
Cảnh sát đi rồi, hai người cùng ngồi xuống, một ở trong song sắt, một ở ngoài song sắt.
"Chủ tịch, anh có cảm thấy kỳ quái hay không, tại sao La Phong lại hứng thú với thủy
tinh thể trong mắt đến như vậy?"
"Mỗi người đều có sở thích của mình, ví dụ như tôi thích làm việc, em thích tiền."
"Tôi không chỉ thích riêng mỗi tiền." Trương Huyền tủm tỉm nhìn Niếp Hành Phong, "Tôi
còn thích cả anh nữa."
Ánh mắt của Niếp Hành Phong dịu xuống, đột nhiên rất hối hận vừa rồi mình đã manh
động, đấm kia của anh hình như rất mạnh tay, bất quá không dám biểu hiện sự lo lắng
ra ngoài mặt, để tránh Trương Huyền được đằng chân lân đằng đầu.
"Thích cũng chẳng sai trái gì, nhưng nếu như là một loại chấp niệm, chuyện này có thể
là một vở bi kịch." Trong phòng làm việc của La Phong có rất nhiều ảnh chụp mắt, hiển
nhiên anh ta có sự cố chấp đến quái dị đối với đồng tử của con người, bằng không sẽ
không có ai đi phóng to ảnh chụp lên đến mức đó, còn dùng máy chiếu chiếu hình ra
ngắm nghía.
"Ai đã giết anh ta? Mục đích để giết anh ta là gì?" Trương Huyền lẩm nhẩm hỏi.
Niếp Hành Phong không hứng thú với hai vấn đề này, anh chỉ muốn biết tại sao hung
thủ muốn hãm hại Trương Huyền, xem ra chuyện này chỉ có thể bắt đầu điều tra từ chỗ
La Phong.
Trong lòng có chuyện, Niếp Hành Phong không thể nán lại thêm nữa, tạm biệt Trương
Huyền. Thấy anh phải đi, Trương Huyền có tí không nỡ, dựa vào song sắt nói: "Chủ
tịch, tôi bị tổn thương đó, tối nay không có anh làm ấm giường tôi ngủ không được."
Bước chân của Niếp Hành Phong thành công bị níu lại, quay đầu nhìn Trương Huyền,
chỉ thấy cậu cười nịnh nọt: "Nếu không chủ tịch đi năn nỉ chút đi, đêm nay ở lại đây, nói
đến play trong buồng giam, cảm giác đó nhất định rất là awesome."
Nếu như bây giờ trong tay Niếp Hành Phong có phi tiêu, anh nhất tính không do dự
phóng sang, nhưng mà đáng tiếc trong túi anh chỉ có tiền, thế là Trương Huyền may
mắn thoát khỏi hiểm nguy, nhìn Niếp Hành Phong đầu cũng không thèm quay lại, đi
thẳng ra ngoài.
"Thiệt tình, khi không lên cơn chọc ghẹo chiêu tài miêu làm chi."
Trương Huyền lẩm bẩm quay về giường, cởi áo khoác nằm xuống, chỉ lát sau, trong
không gian chỉ còn lại tiếng hít thở trầm ổn của người đã chìm sâu vào giấc mộng.
Thời gian chầm chậm trôi đi trong không gian im ắng, ánh trăng ngoài song cửa sổ
phòng giam nhòm vào, để lại trên mặt đất từng cái từng cái bóng đen, chợt, nhân lúc
không ai để ý đã tụ lại thành hình người, sau đó, hình người từ từ phân tách ra, như là
một tờ giấy được gập đi gập lại nhiều lần, kéo thành vô số hình người khác, lặng lẽ tiếp
cận phòng giam.
Bốn phía vẫn vắng vẻ đìu hiu như cũ, bóng ma bị ánh trăng kéo dài ra, vẽ ra bóng dáng
hung ác trên vách tường, vài cái bóng giơ tay lên, chùy to cùng gậy gộc múa may trong
không trung, rất nhanh, bóng quỷ đã đến gần song sắt phòng giam, hơi thở âm trầm
bao trùm cả không gian, xúm về phía người đang ngủ say trên giường.
Ai ngờ trong nháy mắt ngay lúc chúng nó đến gần song sắt, đột nhiên không hẹn trước
mà cùng phát ra âm thanh thê lương thảm thiết.
Lúc đó ở chỗ song sắt xuất hiện những mũi lao ánh bạc, sợi bạc quấn vào nhau, vọt
nhanh theo phương vị của lục hợp bát quái hình thành một bức tường rào điện, đánh
bật những tên mon men đến gần, những âm hồn ở quá gần trong nháy mắt đã bốc lửa,
tan vào không khí, số còn lại thì hình như không biết làm gì bây giờ, chỉ loanh quanh
một chỗ, muốn tiếp tục tấn công nhưng theo bản năng cũng biết cửa này không dễ đi
rồi.
"Cho rằng bị mất đạo phù thì ta không còn cách nào ư? Đừng quên ta còn có vũ khí tối
thượng." Trương Huyền đã tỉnh ngủ một nữa mở mắt ra, mắt phượng nhếch lên, nhìn
đám yêu ma quỷ quái kia, châm biếm: "Dù sao cũng không vào được, chẳng bằng kết
thúc công việc sớm một chút đi ha."
Ngón tay thon dài điểm vào không trung, tác hồn ti bao quanh song sắt theo ngón tay
cậu không ngừng tỏa ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ, cương khí như gió bay, thần hay quỷ
gì cũng chớ có béng mảng lại.
Ngày hôm nay, cậu không còn là tên thiên sư bị mấy cái ngự quỷ chú kia xoay mòng
mòng khổ không thể tả kia nữa, tuy rằng pháp thuật có lẽ vẫn tầm thường như vậy,
nhưng trong khoảng thời gian chung sống với Niếp Hành Phong, khả năng khống chế
đạo thuật có cương khí một ngày có thể đi ngàn dặm, dư sức đối phó với mấy âm hồn
thức thần này.
Không có cách nào dễ dàng đột nhập vào, bọn âm hồn sau một hồi lượn qua lượn lại
tại chỗ đột nhiên hét to một tiếng, lại cùng nhau lao vào.
Phần lớn vừa đến gần tác hồn ti đã bị đánh tan hồn phách, chỉ có hai âm hồn phá tan
rào chắn thành công xông vào trong phòng giam lại vì sức lực cạn kiệt, mới đến gần
giường Trương Huyền đã hóa thành khói đen tiêu tán, một ít tàn tro của giấy bị đốt
cháy bay bay rồi rơi xuống trước mặt cậu, tro giấy vẫn còn đó nhưng âm hồn bám trên
nó đã hồn phi phách tán.
Quá tàn nhẫn!
Thấy kẻ ngự quỷ thà rằng bị diệt toàn quân cũng không rút quân về, đôi mày Trương
Huyền cau lại, lát sau, đột nhiên tự nắm tóc của mình kêu to: "Đồ ngốc này! Đồ ngốc
này!"
Trúng kế, đối phương căn bản chỉ phái âm hồn đến thăm dò cậu, cậu lúc này là đang
giả heo để nuốt gọn lão hổ, khiến cho đối thủ khinh địch, chứ không phải chỉ vì mua vui
nhất thời mà đốt sạch giết sạch cả binh đoàn người giấy.
Bất quá đối phương cũng quá nhẫn tâm, âm hồn chết oan khó tìm lắm, cứ để cho bị
diệt toàn bộ như vậy mà cũng không xót chút nào sao? Trương Huyền nhớ tới Nhược
Diệp, đoán rằng nếu Nhược Diệp thấy được cảnh tượng âm hồn bị giết hồn phi phách
tán này, nhất định sẽ rất tức giận.
"Sau khi rời khỏi đây ta còn phải đi trắc nghiệm lại chỉ số thông minh." Trương Huyền
nằm lỳ ở trên giường buồn bã nói.
Niếp Hành Phong về đến nhà, đã qua giờ cơm tối, Hoắc Ly mang đồ ăn khuya đã
chuẩn bị sẵn đưa cho anh.
Niếp Hành Phong ăn cơm, kể lại những việc xảy ra cho mọi người nghe, Hoắc Ly rất lo
lắng, hỏi: "Đại ca sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Cậu ấy biết cách tự chăm sóc bản thân."
Trương Huyền có phúc tướng, tuy rằng đạo thuật vẫn không tiến bộ gì nhiều nhưng
luôn có thể gặp dữ hóa lành, thật ra hiện tại điều Niếp Hành Phong lo chính là cơ thể
của Tiểu Mãn.
"Yên tâm đi, mấy ngày qua tụi em thay phiên nhau chăm sóc cho cậu ấy đó."
Nho Chua đút bột mới pha cho em bé ăn, trong thân thể bé có âm hồn đang tạm thời bị
phong ấn, có hơi khờ khạo, ngoan ngoãn ôm bình sữa bú chóc chóc, Tiểu Mãn bên
cạnh dùng đầu ngón tay chọc chọc gò má mũm mĩm của nó, nó cũng không thèm để ý,
còn không chịu cười với mọi người.
"Còn chưa nghĩ ra cách đuổi âm hồn đi à?" Niếp Hành Phong hỏi.
Nhược Diệp lắc đầu, cách không phải là không có nhưng đều không thích hợp, anh rất
lo lắng liệu Tiểu Mãn có thể chống chọi được hay không. Âm hồn ở trong người càng
lâu thì càng bất lợi cho mọi người, sức khỏe của đứa bé gần đây yếu đi rất nhiều, trong
phòng oi bức một chút đã có dấu hiệu khó chịu, Trương Huyền lại nói không được nóng
nảy, mọi việc xe đến trước núi ắt sẽ có đường, bảo nó không nên lo lắng như vậy.
"Thật ra như vầy cũng không tồi, chẳng phải mọi người đều đã trải qua biến cố phải tự
chăm sóc bản thân sao." Đương sự Tiểu Mãn trái lại không thèm để ý không thèm để ý,
còn hăng hái hừng hực đút thức ăn cho em bé.
Có một số điểm Tiểu Mãn rất giống tính tình Trương Huyền, nhìn mọi vật trước hết sẽ
thấy mặt sáng của nó, Niếp Hành Phong đột nhiên hiểu ra lúc trước Tiểu Mãn có thể
nhập vào cơ thể Trương Huyền cũng không phải là tình cờ.
Nhược Diệp cười cười, không tìm cách đả kích sự lạc quan của Tiểu Mãn, thật ra đợi
đến lúc nó hồi hồn trở về vị trí cũng, sóng não lại sáp nhập với tần số của con nít thì trí
nhớ sẽ quay về lúc ấu thơ bắt đầu lại một lần nữa, không thể nhớ được đám người bọn
họ, còn có việc nó từng tự tay chăm sóc cho cơ thể của chính mình.
Sau khi ăn xong Niếp Hành Phong về phòng ngủ, bắt đầu tra cứu những tư liệu liên
quan đến La Phong, phát hiện gia cảnh anh ta rất phức tạp, kết giao thân tình với rất
nhiều quý tộc thượng lưu, bên phía xã hội đen cũng không thiếu bạn bè, xem ra anh ta
có thể đoạt được giải thưởng lớn tầm cỡ quốc tế không hề đơn giản như người ta thấy.
Trong lúc kiểm tra, Niếp Hành Phong còn phát hiện một chuyện rất kỳ quái, La Phong
ấy thế mà có nghiên cứu nhất định về thần học, có người nói rằng anh ta có thể chất
thông linh, từng làm nhà ngoại cảm giúp bạn bè, đây cũng là nguyên nhân vì sao anh ta
cố chấp với đồng tử của người như thế.
Niếp Hành Phong xem sơ qua một ít miêu tả về đồng tử trên trang web học thuật của
La Phong, anh ta cho rằng đồng tử là nơi cư ngụ của linh hồn cho nên những cảm xúc
thật sự từ tâm hồn sẽ được biểu đạt qua đồng tử, anh ta thông linh chủ yếu bằng cách
nhìn thẳng vào mắt đối phương, cho nên anh ta thích sưu tầm các loại mắt khác nhau,
thông qua ánh nhìn để phân tích suy nghĩ của người khác.
Cuồng xem lén!
Đây là ý nghĩ duy nhất của Niếp Hành Phong sau khi đọc hết áng văn ngàn trang kia.
Từ trong từng con chữ, anh có thể cảm giác được rõ ràng sự đắc ý của La Phong sau
khi xem trộm được bí mật của người khác thông qua đôi mắt, anh không biết La Phong
rốt cuộc nhìn được nhiều hay ít nhưng cái cảm giác này làm anh rất khó chịu. Niếp
Hành Phong lấy ra những tấm hình lần trước La Phong chụp cho bọn họ, lúc đó hai
người chỉ toàn chê cười kỹ thuật chụp ảnh kém cỏi của La Phong, nhưng thực ra kỹ
thuật của anh ta tương đối tốt, bởi vì anh ta hoàn toàn đặt tiêu điểm lên người Trương
Huyền, nhất là ở đôi mắt, sau khi chụp xong thì dùng phần mềm phóng to phần mắt lên,
đặt trong phòng tự mình thưởng thức, có lẽ nên nói là xem lén.
Chân thật không nhiều chuyện, ngươi như thế mới thật sự là thần côn, Niếp Hành
Phong nghĩ, nói không chừng La Phong này la làng rằng mình có thể thông linh qua đôi
mắt cũng chỉ là nói nhăng nói cuội, anh ta bất quá chỉ đang tìm lý do biện minh cho sở
thích tội lỗi của mình mà thôi.
Nhưng mà...Tại sao anh ta phải bị giết? Lẽ nào anh ta đã nhìn ra gì đó trong những đôi
mắt?
Niếp Hành Phong suy nghĩ một chút, gọi cho Ngụy Chính Nghĩa, tôi xin cậu làm ơn
chỉnh lý số ảnh La Phong cất giấu cho xong, ngày mai đích thân tôi sẽ đến cục cảnh sát
xác nhận, Ngụy Chính Nghĩa thấy hơi kỳ lạ, nhưng cũng không hỏi nhiều, ưng thuận.
Sáng ngày thứ hai Niếp Hành Phong tới cục cảnh sát, trước hết cùng Ngụy Chính
Nghĩa đến phòng tạm giam Trương Huyền, mới vừa vào liền cảm thấy khó chịu, khi
thấy trong một góc không ai để ý có những tro giấy đã tàn, cảm thấy hôm qua để
Trương Huyền ở đây một mình chính là sai lầm của mình.
May mà Trương Huyền trước sau như một vẫn rất có tinh thần, đang tựa vào song sắt
chơi game, chơi đến lúc kịch tính, đến đầu cũng không ngẩng lên, thuận miệng nói:
"Chủ tịch tới sớm thật, chờ tôi chút nha, để tôi chơi xong bàn này cái đã."
Niếp Hành Phong quay đầu nhìn Ngụy Chính Nghĩa, Ngụy Chính Nhĩa tỏ vẻ bất đắc dĩ:
"Sư phụ nói muốn chơi, tôi cũng không có cách nào khác."
"Sau này đừng để ý đến những yêu sách quá đáng của cậu ấy nữa."
Ngụy Chính Nghĩa cười khổ, lời này chỉ có chủ tịch đại nhân mới dám nói, nếu như
mình dám nói buổi tối tuyệt đối sẽ bị quỷ đè, mà lại còn toàn là quỷ nam, trong quá khứ
đã từng chịu N lần giáo huấn thảm thiết, Ngụy Chính Nghĩa nghĩ nghe lời sư phụ thật ra
mới là sự lựa chọn thông minh nhất.
Hai người ngồi xuống bên cạnh, Ngụy Chính Nghĩa mới đem báo cáo lấy được từ chỗ
pháp y đưa qua cho Niếp Hành Phong, cười hi hi: "Hung thủ là một tên biến thái, bất
quá đối với chúng ta thì xem như là một tin tốt."
"Sao lại nói vậy?"
"Báo cáo nói rằng ổ bụng La Phong bị đâm xuyên, mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong,
bất quá lượng máu thực tế chảy ra không nhiều, suy ra phần lớn máu đã bị hung thủ
lấy đi. Hung khí là dao ba cạnh(), phân tích bề mặt vết thương, sau khi đâm người hẳn
là hung thủ đã vắt ổ bụng nạn nhân, tạo thành mất máu ồ ạt, sau đó nhìn nạn nhân từ
từ tắt thở, nếu như nói kẻ sát nhân chính là sư phụ thì trên người cậu ấy không thể nào
đến một đốm máu cũng chẳng dính, hơn nữa nói về vấn đề thời gian sư phụ cũng
không có cơ hội để thay quần áo và giấu máu đi, điều này tôi có thể làm chứng cho sư
phụ trước mặt đồng nghiệp, hung thủ cẩn thận mấy cũng có sơ sót, lộ chân tướng ở
những điểm then chốt.
() Dao ba cạnh: được chế tác phỏng theo lưỡi lê ba cạnh trên súng.
"Đời này may mắn lớn nhất của tôi chính là thu cậu làm đồ đệ." Trương Huyền chơi
nhưng không nghe sót bọn họ nói chữ nào, chen một câu vào, tâng bốc Ngụy Chính
Nghĩa, "Tối nay cậu muốn ăn gì? Tôi khao."
"Đời này bất hạnh lớn nhất của tôi chính là bái cậu làm sư phụ." Ngụy Chính Nghĩa lầm
bầm phản bác, rồi nói với Niếp Hành Phong: "Nhưng mà nếu kết luận là thế, động tác
cuối cùng dừng ngay ở nút bấm máy chiếu của La Phong có thể là ám chỉ La Phong để
lại cho chúng ta, cũng có thể là hung thủ cố ý bày hiện trường giả."
"Kết quả giám định bức ảnh con mắt đó ra sao?"
"Không có, người của bộ phận giám định nói, La Phong đang chỉnh lí nó, sửa lại một
chút ở tròng đen, vốn dụng ý của anh ta là để làm con mắt trở nên đẹp hơn, đáng tiếc
lại xóa mất căn cứ để xác định thân phận vô cùng trọng yếu, điều này có hơi bất lợi với
sư phụ."
Niếp Hành Phong liếc mắt một cái nhìn tên nhóc đang ở trong phòng tạm giam chơi
game đến khí thế ngất trời, nghĩ tình thế bây giờ quả thật ứng với một câu châm ngôn -
hoàng đế không vội, thái giám đã gấp đến chết.
"Tôi muốn xem ảnh còn tồn trong máy chiếu."
"Đi theo tôi, tôi đã sắp xếp lại hết các bức ảnh La Phong chụp rồi, ảnh có liên quan đến
mắt thật đúng là không ít, nhưng mà mắt của ai thì đương nhiên không biết được,
những tấm anh ta giấu còn có mấy cái chuyện liên quan đến mắt, ngoại cảm cùng với
ma quỷ linh tinh giữa một đống lời bình hổ lốn, xem cái giọng điệu cùng với mức độ tôn
sùng, căn bản hắn ta là tín đồ cuồng giáo.
Ngụy Chính Nghĩa đưa Niếp Hành Phong đi, Trương Huyền thấy bọn họ đều đi cả, vội
vàng gọi: "Tôi cũng muốn xem mà, giúp tôi mở cửa đi."
Cầu xin bị phớt lờ, thấy bọn họ đi càng ngày càng xa, Trương Huyền tiếp tục ở phía
sau hô to gọi nhỏ: "Anh đẹp trai xin dừng bước...Rớt bóp kìa anh ơi...Ý, hình như có
quỷ ám, chủ tịch cứu mạng..."
"Có luật nào nói rằng người bị tam giam hết bốn mươi tám tiếng sẽ được thả ra
không?" Niếp Hành Phong hỏi Ngụy Chính Nghĩa.
Ngụy Chính Nghĩa cười, "Luật là gì chứ, muốn tìm luật thì lúc nào cũng có."
Hết chương
Chuyện bây giờ mới kể:
Ta nói chắc bà con cũng biết là người Trung hay phiên âm tên người nước ngoài ra
Hán tự rồi người Việt mình thì phiên ra Hán Việt, phiên âm Hán Việt tên của Giovanni là
"Kiều Ngõa Ni", Phiền Lạc-sama lại hay viết mỗi chữ Kiều, không biết bà con thấy sao
chứ tui nghe là thấy ảnh như sắp phải trao duyên rồi bị nhốt vô lầu Ngưng Bích ( ̄〈 ̄)
Thêm vào đó tui không thích chỉ để mỗi "Gio", nghe cụt lủn hà, nên mọi người sẽ thấy
trong bản edit của bạn hoàn toàn dùng "Giovanni".
Và đó là sự tích tại sao tên anh giai mafia vào tay mỗi editor mỗi khác.
Cảm ơn mọi người đã lắng nghe mấy lời xàm đế của tui.
Không biết sao bốn con mắt của tui beta xong thì khi buồn lướt qua vẫn thấy có typo,
bà con đọc xong có thấy lỗi xin hãy báo lại với Lạc nha. Xin cảm ơn một lần nữa.