Đây là người duy nhất ở hiện trường tín nhiệm cậu, Trương Huyền xúc động đến mức sắp lệ nóng lưng tròng, nhưng đối với hành động thiên vị rõ ràng này, mọi người đều tỏ ra không phục, Hamburger lầm bầm nói: “Một phiếu này của Chủ tịch đại nhân thực ra chúng ta có thể hoàn toàn bỏ qua không tính, kể cả Trương nhân loại nói ban đêm trời sáng, Chủ tịch đại nhân cũng sẽ nói đúng đúng, đó là đêm trắng.”
(Đêm trắng hay bạch dạ là những ngày với khoảng thời gian ban đêm (tại địa phương) có độ chiếu sáng tự nhiên không quá thấp cho dù Mặt Trời đã lặn xuống dưới đường chân trời, nghĩa là khoảng thời gian ban đêm chỉ có thể coi như là bao gồm mỗi hiện tượng tranh tối tranh sáng (hoàng hôn hay rạng đông). Tại các vĩ độ gần với các vòng cực (bao gồm vòng Bắc cực và vòng Nam cực) và ở phía ngoài của nó người ta quan sát được hiện tượng này gần sát với thời điểm hạ chí tại mỗi bán cầu. theo wiki)
“Ngậm cái miệng chim của ngươi lại!”
Một cái hộp giấy ăn bay qua, thành công tiêu diệt tiếng ồn ào, Trương Huyền quay đầu, cười híp mắt nói với Tiêu Nhiên: “Xin hãy tiếp tục.”
“Không còn nữa, đây chính là chuyện hôm nay tôi tới hỏi thăm cậu, cũng đã nhận được đáp án vừa lòng, tôi nghĩ tôi nên cáo từ, con rối này cậu có thể giữ lại, biết đâu có thể tìm được đầu mối gì.”
Tiêu Nhiên đứng dậy rời đi, Trương Huyền tiễn y ra ngoài, lại không nhịn được tò mò hỏi: “Vậy vụ án cảnh sát tuần tra bị giết làm thế nào?”
“Việc đó Ngụy Viêm phục trách, cho tới giờ anh ta khóa mục tiêu truy lùng vào Khúc Tinh Thần, nhưng tôi nghĩ không bao lâu nữa, anh ta sẽ tra ra được chỗ cậu, cậu phải sớm chuẩn bị đi.”
Chuẩn bị cái gì chứ? Người lại không phải cậu giết, cậu cũng là người bị hại cơ mà.
Trương Huyền xoa trán, tràn đầy phiền muộn về việc mình suýt nữa thì bị phá tướng.
“Ơ, có fan để lại lời nhắn trên facebook của ngươi này, không nhìn ra huynh đệ các ngươi sống tốt thế đâu.”
Thân thể mập mạp của Hamburger từ trong hộp khăn giấy chui ra, vừa vặn nhìn thấy màn hình máy tính của Ngân Bạch, bắt đầu tấm tắc phát biểu khen ngợi, Ngân Bạch tò mò phóng lớn ảnh kèm theo của fan, Tố Vấn ngồi bên cạnh, vô tình nhìn thấy ảnh, sắc mặt nhất thời thay đổi, thân thể giật về phía sau, không cần thận đầu đụng vào tường, phát ra tiếng cộp.
Động tác vô cùng đột ngột thu hút đường nhìn của mọi người, chỉ thấy Tố Vấn nhìn chằm chằm màn hình, vẻ mặt kinh ngạc, sau đó chỉ vào màn hình khẳng định: “Khí tức người này rất quen, tôi đã từng gặp!”
Ảnh trên mạng cũng có thể ngửi được mùi, cậu chỉ có thể nói cái mũi của Lang Bạch Bạch quả là quá nhạy.
Nếu không phải vẻ mặt Tố Vấn vô cùng nghiêm túc, Trương Huyền nhất định sẽ đâm chọt, Ngân Bạch cũng cảm thấy kỳ lạ, thấy người Tố Vấn chỉ chính là kẻ đã hất máu chó mực vào Ngân Mặc, người để lại lời nhắn nói mình là fan cuồng của Ngân Mặc, nhân lúc người đàn ông kia tấn công đã cố ý chụp lại, nếu đối phương còn quấy rối Ngân Mặc nữa, có thể dùng tấm ảnh này làm vật chứng tố cáo hắn.
Tố cáo hay không chưa bàn đến, tấm ảnh này đã phát huy tác dụng khác trước, Ngân Bạch phóng to tấm ảnh lên để xem, ngoại trừ cảm thấy người đàn ông này hơi điên cuồng, không phát hiện ra vấn đề khác, Hamburger thì bình luận ở bên cạnh: “Dáng dấp rất đẹp trai đấy, đáng tiếc đầu óc có vấn đề.”
Trương Huyền bị lời của bọn họ làm nổi lên lòng hiếu kỳ, giao việc tiễn khách cho Nhiếp Hành Phong, mình thì chạy đến trước máy tính cùng xem với họ.
Kỹ thuật chụp ảnh của vị fan kia không tệ, mặt trước mặt bên còn có phần chính đều chụp cả, người đàn ông thực ra vẫn là thanh niên, nhìn qua cùng lắm chỉ mười bảy, mười tám tuổi, nhưng giữa hai hàng lông mày có cỗ chính khí mà thanh niên bây giờ không có, ngũ quan ngay ngắn, nhìn ra được không phải hạng người hời hợt, nhưng quần áo của cậu ta lại có cảm giác quê mùa ở nông thôn, ngay đến mức cơ bản cũng không có, thoạt nhìn còn hơi bẩn, kỳ lạ nhất là ánh mắt của cậu ta rất hỗn loạn, lộ ra mùi táo bạo như dã thú, khiến sự tồn tại của chính khí trở nên rất mâu thuẫn.
Thảo nào Ngân Bạch nói cậu ta là kẻ điên, điều này khiến cho Trương Huyền đột nhiên nhớ đến Sách Nhân Phong, cảm giác về khí tràng của Sách Nhân Phong lúc đó chẳng phải chính là chính khí và tà ác cũng tồn tại như thế này sao?
“Ngươi từng gặp?” Cậu hỏi Tố Vấn.
Bị hỏi tới, Tố Vấn lại do dự, ánh mắt mờ mịt, Trương Huyền lại hỏi: “Có giống Sách Nhân Phong không?”
Tố Vấn chợt hoàn hồn, ra sức gật đầu, bật ra một câu – “Giống, họ là sư huynh đệ!”
Sư huynh đệ?
Trương Huyền sửng sốt một chút, tuy rằng không biết nguyên nhân Tố Vấn phán đoán như vậy, nhưng tin rằng y sẽ không ăn nói lung tung, lấy laptop mini từ trong tay Ngân Bạch qua, tiếp tục phóng to ảnh chụp.
Họ cần phải cảm ơn vị fan tốt bụng kia, cô dùng độ phân giải rất cao, theo hình ảnh to lên, con ngươi thanh niên càng lúc càng rõ, khi nhìn thấy bóng mờ hình thoi ở chỗ sâu trong con ngươi, mọi người đồng thời kêu lên, Tố Vấn lần thứ hai khẳng định: “Chính là cậu ta!”
“Chính là cậu ta” là có ý gì, Trương Huyền vẫn chưa có cách nào đoán được, nhưng ít ra cậu rõ tính nghiêm trọng của việc này – thanh niên tấn công Ngân Mặc không phải là bị giật dây, mà là một loại bản năng, giống như Sách Nhân Phong đột nhiên đối phó với Tố Vấn vậy, quay đầu hỏi Ngân Bạch: “Ngươi nói sau đó cậu ta bị cảnh sát đưa đi?”
“Phải, có điều bây giờ hẳn là thả ra rồi thì phải, cũng nhiều ngày thế rồi.”
Nếu đã thả ra, nói không chừng cậu ta cũng sẽ biến thành quái vật giết người giống Sách Nhân Phong, nhìn thanh niên có con ngươi hình thoi trong ảnh, Trương Huyền không hề nghi ngờ cho là vậy, nghe tiếng động cơ xe bên ngoài, cậu vội vàng đuổi theo, đã thấy xe Tiêu Nhiên khởi động, sắp chạy ra khỏi sân.
“Đợi chút!”
Trương Huyền bước một bước dài từ bên cạnh Nhiếp Hành Phong xông tới, trực tiếp cho mình nằm sấp trên đầu xe, Tiêu Nhiên bị hành động ngang với với tự sát của cậu dọa sợ, cuống quít phanh xe, Nhiếp Hành Phong đuổi theo phía sau, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện lớn.”
Trương Huyền chống hai tay từ trên đầu xe nhảy xuống, chuyển tới bên cạnh ghế lái, Tiêu Nhiên dừng xe lại, kéo cửa sổ xe xuống, rất không vui hỏi Nhiếp Hành Phong: “Anh làm thế nào chịu được cậu ta vậy?”
Rất nhiều năm trước Trương Huyền cũng từng làm chuyện giống vậy với anh, lúc đó anh cũng giận dữ y như Tiêu Nhiên, nhưng sau khi quen rồi thì thấy thực ra anh rất thích người yêu sôi nổi hoạt bát như thế, trong lúc vô thức, anh mỉm cười lặp lại lời Trương Huyền nói năm đó: “Yên tâm, cậu ấy bị đâm không chết được.”
Đây không phải là vấn đề đâm chết hay không.
Nhìn khuôn mặt tươi cười tỏ ra thân thiện ở phía đối diện mình, Tiêu Nhiên cảm thấy rất vui mừng mà nghĩ cũng may cá tính Tiêu Lam không tệ như thế.
“Giúp tôi tra xem người này giờ ở đâu.”
Trương Huyền lấy điện thoại di động ra, tìm thấy tin tức hai hôm trước, sự kiện Ngân Mặc – ngôi sao người mẫu mới đang nổi tiếng bị người xa lạ tấn công có được đăng tin, cậu tìm bừa lấy một bài chìa ra cho Tiêu Nhiên xem: “Sau khi người này gây rối bị đồng nghiệp của anh đưa đi, tôi muốn biết tung tích cậu ta.”
“Cậu ta có vấn đề gì?” Tiêu Nhiên xem tin tức hỏi.
“Cậu ta không có vấn đề, người gặp phải cậu ta có thể sẽ có vấn đề.”
Tiêu Nhiên nghe không hiểu, nhưng việc Trương Huyền muốn y làm thì y hiểu, gọi điện thoại hỏi đồng nghiệp, một lát sau, y cúp điện thoại, nói với Trương Huyền: “Cậu ta được bạn gái bảo lãnh đi rồi.”
“Bạn gái?”
“Cậu nói đó là cô gái tự xưng bạn gái cũng được.” Tiêu Nhiên nói: “Bên công ty người mẫu không truy cứu nữa, hành vi của người này cũng không đến mức tạm giam, sau đó bạn gái của cậu ta tới làm cam đoan, cảnh sát liền thả người.”
“Cảnh sát này cũng quá thiếu trách nhiệm, anh ta làm vậy sẽ hại chết những người khác!” Trương Huyền om sòm xong, thấy chuyện đã như thế, có kêu la nữa cũng vô tích sự, nói với Tiêu Nhiên: “Vậy giúp tôi một chuyện, tra xem thận phận và tên của cậu ta, còn có bạn gái cam đoan cho cậu ta có lai lịch gì.”
Tiêu Nhiên còn có vụ án phải tra, bị Trương Huyền nhiều lần ngăn cản, y rất muốn từ chối, Trương Huyền nhìn ra, nói thẳng: “Trước đây Tiểu Lan Hoa đối với tôi đều cầu sao được vậy, sao đổi thành anh thì phiền phức vậy? Nếu anh không muốn giúp, tôi trực tiếp tìm hắn là được.”
“Tôi giúp!”
Thân thể người yêu giờ không tốt lắm, Tiêu Nhiên không muốn hắn dính líu dến những vụ việc kinh khủng này chút nào, không hề nghĩ ngợi đồng ý luôn, gật đầu một cái ra hiệu Trương Huyền lên xe: “Tôi dẫn cậu đến cục cảnh sát, cậu muốn hỏi gì cũng được.”
Trương Huyền chỉ chờ những lời này, sau khi nghe xong lập tức mở cửa xe để Nhiếp Hành Phong lên trước, quay đầu lại thấy Tố Vấn và Ngân Bạch cũng chạy ra, cậu khẽ động tâm, hỏi Tố Vấn: “Ngươi có muốn tới xem chút không?”
Từ sau khi Tố Vấn nhìn thấy ảnh chụp, tâm thần liền không yên, nghe Trương Huyền hỏi, y đang có ý đó, theo họ lên xe. Sau khi xe lái ra ngoài, ở chỗ ngoặt của cổng gặp ngay Ngân Mặc ra ngoài trở về, Trương Huyền bảo Tiêu Nhiên thả chậm tốc độ, cậu ghé vào cửa sổ nói với Ngân Mặc: “Vừa mới xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, chi tiết cụ thể hỏi anh ngươi.”
Nói xong chiếc xe con liền lướt qua gương mặt không hiểu gì của Ngân Mặc chạy xa, hắn quay đầu lại thấy anh trai cùng đi ra, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Việc nhỏ, đám Trương Huyền có thể đối phó được, đồ ta bảo đệ mua đâu?”
Ngân Mặc chìa túi đồ trong tay về phía hắn, Ngân Bạch hiểu ý, đôi mắt đảo qua Hamburger đang hóng mát dưới mái hiên đối diện: “Xem ra ngươi rất rảnh rỗi, không bằng tới giúp ta một việc đi.”
Một cái cánh vươn ra, che trước mặt con vẹt, Hamburger lầm bầm: “Ta không có hứng thú với việc rắn tu luyện thế nào.”
“Ta không ngu đến mức dạy một con chim béo luyện công.” Ngân Bạch nhận túi đồ vào nhà, mỉm cười nói với Hamburger: “Có điều về việc lý giải chân thân của quái vật, ta nghĩ ngươi nhất định có hứng thú.”
Trên đường tới cục cảnh sát, Tố Vấn có vẻ nặng nề tâm sự, tâm trạng này ảnh hửng đến những người khác, dẫn đến bầu không khí trong xe rất nhưng trọng, Trương Huyền đoán chắc hẳn y đang cảm thấy bất an vì ký ức không ngừng chợt hiện về, song chuyện này người khác không giúp được y, chỉ có thể dựa vào chính y tự thoát khỏi, nên không hỏi nhiều, huýt sáo theo tiếng nhạc vui vẻ trong xe.
Tố Vấn rất nhanh đã bị cậu lây sang, nhẹ giọng hỏi: “Trương Huyền, vì sao cậu luôn vui vẻ như vậy?”
“Bởi vì cuộc sống của ta rất đơn giản, rất nhiều phiền não của con người không phải ở chỗ đối diện với vấn đề lớn hay nhỏ, mà là bọn họ thích phức tạp hóa vấn đề.”
Có lẽ thực sự đúng là như thế.
Nắm con dao vảy vàng trong túi, Tố Vấn nghĩ thầm những ký ức này của y không phải không nối liền được, mà là y cố ý chọn quên đi những phần đau lòng, rồi lại không thể quên hoàn toàn, mới dẫn đến lo được lo mất như thế, giả như có thể nhớ lại tất cả, biết đâu y sẽ biết Sách Nhân Phong rốt cuộc là ai, tại sao muốn giết y, mà bản thân y đã từng là ai.
Đến cục cảnh sát, Tiêu Nhiên đưa ba người Trương Huyền tới chỗ đồng nghiệp phục trách xử lý chuyện bất ngờ. Đối với Trương Huyền mà nói, cục cảnh sát giống như địa điểm làm việc thứ hai của cậu, nhưng hôm nay cái địa điểm làm việc này cho cậu cảm giác có chút khác biệt, lúc phát hiện trong tòa nhà có cương khí sát phạt rất nhỏ, cậu không tự chủ được nhìn về phía Nhiếp Hành Phong, Nhiếp Hành Phong cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc, giống như tỏ ý không giải thích được hiện tượng này.
“Có phải Phó Yên Văn tới không?” Anh nhỏ giọng hỏi.
“Tới cục cảnh sát bái Quan nhị gia à?” Trương Huyền bình chân như vại hỏi lại: “Hay là muốn thử đao của ai lợi hại hơn?”
Lời của cậu khiến Nhiếp Hành Phong bỏ đi ý niệm trao đổi trong đầu, có thể là họ thần hồn nát thần tính thôi.
Nói một cách không khách khí, người không biết Trương Huyền trong cục cảnh sát không nhiều lắm, nên sau khi cậu tặng miễn phí bùa tăng vận yêu đương, cảnh sát liền biết gì nói hết đối với vấn đề của cậu, kể lại hoàn chỉnh vụ án tấn công người mẫu ngày đó.
Tiêu Nhiên ở bên cạnh nhìn Trương Huyền mời chào khách, tuy hiểu đây là cá tính của cậu, nhưng vẫn rất cạn lời. Y sau khi hẹn Nhiếp Hành Phong nếu vụ án có tin tức sẽ liên lạc lại liền chuẩn bị rời khỏi, thấy y muốn đi, Trương Huyền tựa như quen biết đuổi theo y, tặng y một đạo bùa tình yêu giống thế, Tiêu Nhiên do dự một chút, cuối cùng vẫn nghiêm túc bỏ vào túi.
Nhìn cảnh quen thuộc trước mắt, Nhiếp Hành Phong cong khóe môi, anh phát hiện đã nhiều năm như vậy, hành động tham của và chào hàng đạo bùa của cậu vẫn không thay đổi chút nào, ngược lại là mình đang bất tri bất giác đi theo bước chân của cậu.
Sau khi Tiêu Nhiên đi, Trương Huyền tiếp tục nói chuyện phiếm với mọi người, rất nhanh cậu đã biết rõ tiền căn hậu quả chuyện Ngân Mặc bị tập kích, thực ra cả vụ việc là một sự kiện bạo lực đơn giản, thanh niên tỏ ra rất tức giận nóng nảy khi bị giam, nhưng về sau trong lúc thẩm vấn, cảnh sát lại phát hiện mặt tinh thần của cậu ta không bình thường lắm, nên không gây khó dễ nhiều.
“Cậu ta nói mình là truyền nhân đời thứ bảy mươi mốt môn hạ thiên sư gì đó, nhìn thấy yêu quái nhất định phải nhổ cỏ tận gốc, còn nói mấy thứ đồng nát cậu ta mang bên người là pháp bảo, nghe nói bị Tiểu Đỗ ném đi, bất ngờ nổi điên, động thủ muốn đánh người, mấy người chúng tôi đều không giữ được cậu ta.”
Cảnh sát chỉ chỉ đồng nghiệp bên cạnh, đồng nghiệp Tiểu Đỗ lập tức nâng cổ tay lên cho Trương Huyền xem: “Đây đều do cậu ta bóp mà ra, nếu không phải đầu óc cậu ta có vấn đề, cũng không thể bỏ qua như vậy được.”
“Đời bảy mươi mốt?” Nghe đến đó, Trương Huyền vỗ một chưởng lên bàn: “Còn cao hơn tôi một đời, sao đến giờ tôi vẫn chưa từng nghe nói có một sư thúc trẻ tuổi? Cậu ta tên gì?”
“Tên là Hàn Lộ.”
Trương Huyền nghiêm túc suy nghĩ ba giây, không nhớ ra trong đồng đạo có người danh hào như thế, cơ mà cho dù có, cậu cũng không nhớ được, hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Đồ cũng mất rồi còn thế nào nữa? Cậu ta đánh cảnh sát, không xử lý nghiêm khắc không được.” Tiểu Đỗ nói: “Sau đó bạn gái cậu ta tới bảo lãnh người, làm cam đoan, bên công ty người mẫu cũng không truy cứu thêm, liền thả cậu ta đi.”
“Cậu ta có cả bạn gái?”
“Còn rất xinh nữa kìa, loại người như thế cũng có bạn gái, thật khiến người ta giật mình, có điều bạn gái cậu ta nói cậu ta không bị bệnh, chỉ là khá mê muội nhị thứ nguyên, nên mới nói mấy lời điên khùng lung tung kia.”
“Tất cả những người nhị thứ nguyên đều tỏ vẻ rất vô tội.” Trương Huyền lầm bầm xong, lại cười hì hì nói với đám cảnh sát: “Cho địa chỉ bạn gái cậu ta đi. Tôi rất muốn gặp vị đồng đạo nhị thứ nguyên này.”
Đám cảnh sát không nói gì, trên mặt đồng loạt lộ ra biểu cảm khó xử. Trương Huyền lập tức móc đạo bùa ra dâng lên, Nhiếp Hành Phong với Tố Vấn không biết đó là bùa gì, chỉ nghe Trương Huyền nhỏ giọng thì thầm vài câu dồi dào tinh lực, mấy người cảnh sát kia đều nở nụ cười, Tiểu Đỗ ném ghi chép thẩm vấn cho cậu, xoay người đi ra ngoài pha trà, bộ dạng hoàn toàn không quan tâm đến.
“Cậu ta bình thường đều làm vậy sao?”
Thấy vẻ mặt mấy người đó liền biết đạo bùa không chính cống, thấy Trương Huyền thuận lợi lấy được ghi chép, còn lộ liễu ngồi xuống chỗ của Tiểu Đỗ bắt đầu xem, Tố Vấn hỏi Nhiếp Hành Phong.
“Từ ngày tôi quen cậu ấy đến giờ, phương pháp của cậu ấy chưa từng thay đổi.”
Vậy nên bây giờ so với việc giáo dục Trương Huyền tuân thủ luật pháp, anh muốn biết nội dung trong quyển ghi chép kia hơn.
“Ơ, người này còn trẻ thế mà đã ra ngoài ăn uống lu bù rồi, nhiều tiền vãi.” Trương Huyền nhìn ảnh chụp chính diện của Hàn Lộ phát ra lời khen ngợi, lại ngoắc tay về phía Nhiếp Hành Phong và Tố Vấn, bảo bọn họ cùng tới xem.
Nhiếp Hành Phong nhìn ảnh chụp, đúng như Trương Huyền nói, người thanh niên này tuổi không lớn lắm, tướng mạo thiên về thanh tú, gương mặt chính khí, nhưng tiếc là ánh mắt phá hủy phần chính khí kia, ánh mắt của cậu ta hơi mờ mịt, thậm chí toát ra vẻ sợ hãi, không biết tại sao, Nhiếp Hành Phong cảm thấy sự điên cuồng ẩn giấu sau nỗi sợ hãi của cậu ta.
Đám cảnh sát nói cậu ta là tên điên, có lẽ cũng không sai.
Đáng tiếc ảnh chụp quá nhỏ, không thể thấy rõ hình dạng con ngươi của Hàn Lộ, Nhiếp Hành Phong quay đầu nhìn Tố Vấn, muốn hỏi cách nhìn của y, lại thấy sắc mặt Tố Vấn trở nên trắng bệch, giống như phát hiện ra điều gì, chợt lùi về phía sau.
Nhiếp Hành Phong vội vàng đưa tay đỡ lấy y, Tố Vấn không đẩy anh ra, Nhiếp Hành Phong có loại khí tràng có thể khiến tâm thần người ta trầm định, có anh ở bên, sẽ khiến y cảm thấy an tâm.
“Ngươi biết cậu ta à?” Trương Huyền hỏi.
Tố Vấn do dự không lên tiếng, bởi vì đối với y đó là một vấn đề rất khó trả lời, có thể y không hẳn là quen, mà là nhớ đến, trong mỗi lần ký ức lóe lên, y nhớ ra người thanh niên trong ảnh chụp là ai.
“Hàn Việt.” Y lầm bầm nói: “Cậu ta không phải là Hàn Lộ, tên cậu ta là Hàn Việt.”
“Có lẽ là không quen.” Trương Huyền suy nghĩ một chút: “Thực ra tên cậu ta là gì không quan trọng, quan trọng… cậu ta là ai?”
Tố Vấn ném ánh mắt kỳ quái tới, giống như đang hỏi cậu vậy mà không biết à, Trương Huyền lập tức đáp lại y bằng một biểu cảm vì sao ta phải biết, đáng tiếc Tố Vấn nhìn không hiểu, rũ mi mắt xuống suy nghĩ một hồi, nói: “Xin hãy cho tôi một chút thời gian được không? Tôi nhớ ra một số việc, nhưng nội dung quá hỗn loạn, tôi cần làm rõ chúng.”
Y nói xong liền đi ra ngoài, Trương Huyền nhìn theo bóng lưng y, chỉ thấy y ra khỏi phòng làm việc, lại ngồi xuống ghế dài trên hành lang, văn phòng ở ngoài cùng, cuối hành lang rất yên tĩnh, cậu nghĩ có lẽ Tố Vấn muốn yên tĩnh một mình.
Nhiếp Hành Phong hơi lo lắng, định đi xem một chút, bị Trương Huyền gọi lại: “Chủ tịch, đừng đi chọc một con sói tâm trạng không tốt, chỗ em còn cần anh hơn.”
“Cần tôi làm gì?”
“Không cần làm gì, anh chỉ cần ở bên cạnh em là được.”
Trương Huyền vỗ vỗ cái ghế bên cạnh ý bảo anh ngồi xuống, Nhiếp Hành Phong không ngồi, mà đứng phía sau cậu.
Có đôi khi Trương Huyền sẽ đem những câu rất bình thường nói ra như một lời yêu thương, kiểu tính tình bộc lộ ra trong lúc vô ý này chính là điều Nhiếp Hành Phong thích nhất, liền theo ý cậu, cùng nhau xem nội dung.
“Thì ra cậu ta chỉ mới mười bảy tuổi, không lớn lắm, nhưng khí tràng lại rất dồi dào, không biết từ sư môn nào, cái ghi chép này viết cũng quá súc tích rồi, ngay cả địa chỉ cũng không có… À, nguyên nhân là bản thân Hàn Lộ không nhớ được, chứng minh thư cũng không mang, lý do từ chối kiểu này là đang thử thách chỉ số thông minh của chú cảnh sát à? Thả cậu ta ra ngoài, hất máu chó mực còn may, tạt axit sunfuric thì làm sao? Để em xem tư liệu về bạn gái cậu ta, tìm người lạ lùng như thế làm bạn trai, cô này chắc cũng rất đặc biệt đây…”
Tố Vấn ngồi ở ghế dài bên ngoài, thấy Trương Huyền vừa xem ghi chép vừa lải nhải, y không biết Trương Huyền đang nói gì, nhưng nhất định có liên quan đến Hàn Lộ, y rất muốn sửa lại phán đoán sai lầm của Trương Huyền, người kia không kỳ lạ, cậu ta là thiên tài tu đạo, cũng không phải tên là Hàn Lộ, trong trí nhớ của mình, cậu ta tên là Hàn Việt.
Người kia có linh thức trời sinh, thiên phú tu đạo vượt qua tất cả các tiểu đệ tử môn đồ thiên sư, cậu ta vốn nên có một tương lai tốt đẹp, nhưng chỉ vì một ý nghĩ sai lầm mà phá hủy, cùng bị phá hủy còn có Sách Nhân Phong, Khúc Tinh Thần, thậm chí còn có bản thân…