Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trương Chính đội mưa to lái xe vào bãi đỗ xe của cục cảnh sát, chợt nghe thấy không trung truyền đến tiếng sấm sét giáng xuống. Tiếng sấm vang lên làm cho toàn bộ mặt đất rung động, tay hắn trượt đi, ngoặt đầu xe sang một bên, cũng may trời mưa lớn, xung quanh không có xe. Hắn liền đỗ luôn xe lại, nói với Trương Lạc ngồi ở ghế bên cạnh: “Cháu đi xem tình hình, chú ở đây chờ cháu nhé.”
Trương Lạc không đáp lại, trên đỉnh đầu họ lại truyền đến tiếng vang liên tiếp, hai người ngẩng đầu, xuyên qua kính chắn gió thấy một vật khổng lồ nhảy ra khỏi tòa nhà.
Nhìn thân hình nó khổng lồ, nhưng khi đáp xuống đất lại không gây ra tiếng động quá lớn. Dường như cảm nhận được cương khí của người tu đạo, quái vật vụng về xoay cổ nhìn về phía họ, sau đó mài móng cực nhanh xuống mặt đất, giống như muốn xông tới. Sát khí bạo ngược theo sự xuất hiện của nó lan tràn ra bốn phía, Trương Chính biết không ổn, đang định khởi động xe tránh đi, liền thấy hai bóng người từ trên tầng nhảy xuống, một trước một sau, ngăn cản đường đi của quái vật.
Hai người kia chính là Mã Linh Xu và Trương Huyền, trong cơn mưa xối xả họ không chú ý thấy chú cháu Trương Lạc cũng đã đến, thấy toàn thân quái vật tràn ngập sát khí, chỉ dựa vào đạo hạnh của họ rất khó ngăn cản mãnh thú, Mã Linh Xu hô lên về phía Trương Huyền: “Gọi Tác Hồn Ti!”
Trương Huyền theo lời vung Tác Hồn Ti ra, ai ngờ quái vật biết lợi hại, bổ về phía cậu trước. Tốc độ nó cực nhanh, đảo mắt đã đến gần, hoàn toàn không cho Trương Huyền thời gian gọi thần khí. Thấy Trương Huyền nguy ngập, Mã Linh Xu xông về phía trước đạn chỉ, tờ đạo bùa phi lên không trung, hình thành một bức tường kim quang ngăn cản quái vật.
Trương Huyền nhân cơ hội lùi về sau hai bước, hai tay đan vòng vào nhau, nhanh chóng bắt quyết, gọi Long Thần ra. Theo ý niệm của cậu, hai con ngân long ngẩng đầu hiện thân, thân rồng uốn lượn trong tầng mây đen đè thấp, phát ra tiếng rống điếc tai, sau đó phóng về phía quái vật.
Thấy tình thế không ổn, quái vật gập thân né tránh, cái thứ giống như miếng da người kia tự động hóa thành tấm lưới chụp lên nó, cùng lúc đó tia chớp xuyên qua tầng mây, sấm sét đánh xuống, xông thẳng vào ngân long.
Nếu không phải song long tránh né kịp thời, chắc chắn đã bị sét đánh trúng. Bị khiêu khích, Long Thần phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, bay nhanh trong tầng mây, như đang trút giận. Trương Huyền cũng nhìn đến trợn mắt há mồm, cho tới nay cậu gọi Long thần không dưới trăm lần, đây vẫn là lần đầu tiên thấy long bảo bối của mình chật vật đến vậy. Nhưng vì thân phận của Hàn Việt mà không thể ra đòn sát thủ với hắn, trong lúc nhất thời cậu không biết nên làm gì cho phải, vội vàng quay đầu nhìn Mã Linh Xu.
“Gọi lại!” Không biết Mã Linh Xu nghĩ đến điều gì, thần sắc lạnh lùng hơn, sử dụng pháp quyết trước, quát lên: “Càn Khôn tá vị, lôi điện tề hành, thần binh tật hỏa như luật lệnh!”
Chỉ quyết giống nhau, chẳng biết trước kia Trương Huyền đã làm bao nhiêu lần, nghe thấy pháp chú quen thuộc, cậu theo bản năng làm ra thủ thế giống vậy, quát: “Kỳ hỏa, tru tà!”
Pháp quyết đồng thời sử dụng, uy lực vô cớ tăng thêm mấy lần, theo sự khống chế từ chỉ quyết của hai người, nhất thời kim quang lấp lánh tỏa ra bốn phương tám hướng. Song long lần thứ hai phát ra tiếng rít gào rung trời, đuôi rồng xoay tròn xông thẳng về phía quái vật.
Ngọn lửa phun ra từ miệng rồng, trong giây lát chụp quái vật vào giữa cương hỏa. Nghe tiếng tiếng dã thú rống trong lửa, Trương Huyền khẩn trương nhìn Mã Linh Xu, như đang hỏi có phải tiếp tục không. Quái vật phải giết, nhưng cứ thế thì Hàn Việt cũng bị lửa thiêu cùng, cậu không biết giết Hàn Việt, có thể thực sự giải trừ nguy cơ hay không.
“Chúng ta giết cái ác, không phải Hàn Việt.”
Hiểu được lo lắng của Trương Huyền, Mã Linh Xu trầm giọng quát lên. Nghe hắn nói xong, trong lòng Trương Huyền thông suốt, lại nhìn ngân long uốn lượn trong biển lửa, cậu một lần nữa dùng pháp chú, quát lên: “Tru tà!”
Lại là tiếng nổ ầm ầm, song long nấn ná trên không trung, như muốn nhảy vào lửa lần nữa. Ai ngờ đúng lúc này trong biển lửa truyền đến tiếng rít gào, lúc đầu là tiếng gào gấp trầm thấp, dần dần tiếng nọ át tiếng kia, sấm sét đánh xuống. Dường như đáp lại tiếng rống của nó, nhất thời mưa to như trút, tưới tắt hơn nửa đám lửa, lộ ra thân thể quái vật đen như mực ở bên trong.
Trương Huyền ngây ngẩn cả người, lẩm bẩm nói: “Mưa có thể dập tắt thiên hỏa, việc này cũng quá ngoại hạng đi!”
Vừa dứt lời, liền thấy quái vật chợt xông lên, ngọn lửa bao phủ trên người nó còn bị lệ khí bắn văng ra, bay về phía Trương Huyền và Mã Linh Xu. Hai người vội vàng né tránh, quái vật liền nhân kẽ hở này lao ra khỏi sự tấn công của ngân long, chạy ra ngoài, trong ánh chớp chói lòa nháy mắt biến mất tăm hơi.
“Sao lại thế chứ?”
Bị cương hỏa phản phệ, Trương Huyền luống cuống chân tay phủi lửa ra, trơ mắt nhìn quái vật chạy xa, đuổi theo cũng không còn kịp nữa, cậu đành phải thu Long Thần về, quay đầu nhìn Mã Linh Xu đợi chỉ đạo.
“Đuổi theo!” Mã Linh Xu chỉ cho cậu hai chữ.
Đuổi thế nào?
Trương Huyền nháy mắt mấy cái, thuật truy tung ý niệm trong đạo gia cậu biết, song cậu nghĩ đương nhiên là không làm được. Pháp lực thuộc về Hải Thần cũng có thể đuổi được quái vật, nhưng thần lực đó cậu càng không thể khống chế, thậm chí thần lực đến lúc nào cậu cũng không biết trước được. Cậu chỉ biết chưa đến giây phút sống chết, thần cách thuộc về Hải Thần chưa chiếu cố đến mình.
Mã Linh Xu chạy hai bước không thấy Trương Huyền đuổi theo, quay đầu nhìn lại, trên mặt Trương Huyền đã viết rõ nguyên nhân, hắn lắc đầu thở dài: “Mấy năm nay rốt cuộc cậu sống thế nào vậy, vô dụng quá đấy!”
Vô dụng cái gì chứ? Cậu chỉ là…
Không đợi Trương Huyền phản bác, cổ tay đã bị kéo lấy, cậu chỉ cảm thấy một đường chân khí từ tay Mã Linh Xu truyền đến, ngay sau đó thân thể không tự chủ được bị mang đi. Cảnh vật hai bên quay cuồng, cho cậu thấy được cái gì là thuật thần hành cao thâm nhất của đạo gia.
◇◆◇
“Chú thấy không? Tác Hồn Ti thực sự là danh bất hư truyền, thảo nào Trương Tuyết Sơn và Cơ Khải đều nôn nóng muốn chiếm lấy!”
Xuyên qua màn mưa, hai người trong xe đều nhìn thấy rõ trận ác đấu vừa rồi. Lần thứ hai biết được sự thần kỳ của Tác Hồn Ti, Trương Chính không khỏi ca ngợi hết lời, nhưng cả buổi không thấy đáp lại. Trương Lạc ngây ra nhìn khu đất trống đối diện, quái vật và Mã Linh Xu đều đã đi, ông vẫn nhìn đến thất thần như trước, biểu tình kinh ngạc lại tràn đầy chờ mong, dường như xuyên qua màn mưa ông thấy được thứ mình muốn có.
“Chú?” Cảm thấy ông không bình thường, Trương Chính khẩn trương hỏi: “Chú không sao chứ? Có muốn cháu đưa chú về trước không?”
Thân thể Trương Lạc rất yếu, thời tiết này ông vốn không nên ra cửa, nhưng không biết tại sao, lần này ông khăng khăng muốn đi. Trương Chính không lay chuyển được ông, đành phải đi theo, ai ngờ vừa đến liền nhìn thấy cảnh tượng kinh tâm động phách kia. Tuy không biết chân tướng sự tình, nhưng hắn nghĩ chuyện này quá nửa không thoát khỏi liên quan với Thiên Sư môn, bằng không chú cũng sẽ không khẩn trương để ý như vậy.
Câu hỏi vẫn không nhận được lời đáp, Trương Lạc nhìn khu đất trống sau cuộc chiến, lẩm bẩm nói: “Quả nhiên là đệ ấy… Thì ra đệ ấy thay đổi dáng dấp…”
“Chú đang nói ai ạ?”
Trương Chính hỏi liên tục khiến Trương Lạc lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn hắn. Trương Chính lại càng hoảng sợ, phát hiện trong mắt Trương Lạc lóe lên nỗi trống trải chưa bao giờ có, đang định hỏi lại, bên ngoài truyền đến tiếng người chạy, lúc này mưa đã ngớt, loáng thoáng nhìn thấy hai người Nhiếp Hành Phong và Khúc Tinh Thần.
Thấy bộ dạng họ giống như muốn đuổi theo Mã Linh Xu và Trương Huyền, nhưng hai người kia đã sớm không biết đi đâu, cứ tìm như vậy căn bản là không được, Trương Chính hỏi: “Có giúp không ạ?”
“Giúp.” Trương Lạc tỉnh táo lại, nhớ đến vấn đề cần giải quyết trước mắt, ông nén tâm trạng rối loạn xuống, nói: “Ta có cách tìm được họ, phiền toái này phải giải quyết ngay mới được.”
Nghe xong lời này, Trương Chính mở cửa xe, gọi về phía hai người đang chạy trong mưa: “Tôi biết hành tung của họ, mau lên xe!”
Trương Huyền theo Mã Linh Xu chạy một hồi trong mưa, đến khi bước chân họ dừng lại, phát hiện đã vào trong núi. Xung quanh núi non trùng điệp, mưa gió xuyên qua đỉnh núi đập lên lá cây, bốn phía khá nhiều rừng, khiến bầu trời càng thêm u ám, giống như quang cảnh chạng vạng tối.
Trong vùng núi mênh mông, giông tố càng khiến khó nhìn thấy vật. Trương Huyền lúc đầu còn tưởng rằng đuổi được quái vật, nhưng nhìn về bốn phía, ngoài núi ra thì cũng chỉ có núi. Trong cơn mưa sầm sập đừng nói là quái vật, ngay cả cái bóng của quái vật cũng không thấy.
“Đuổi tiếp đi chứ.” Cậu quay đầu nói với Mã Linh Xu.
“Dùng pháp lực đuổi theo rất vất vả.” Người sau bình tĩnh trả lời cậu: “Tôi cho rằng từ từ đuổi có thể giữ được thể lực.”
Nói vậy cũng có lý, dù sao bản thân Trương Huyền không có bản lĩnh dựa vào pháp lực chơi trò thần hành. Cậu nghe theo đề nghị của Mã Linh Xu, theo hắn đội mưa đi về phía trước, nhưng sau khi đi được một lúc, cậu từ từ ngửi ra mùi, nghi ngờ nhìn sang.
“Không phải là anh lạc đường đấy chứ?”
“Cánh rừng này rất lớn mà, lạc đường cũng rất bình thường.” Mã Linh Xu nghiêm chỉnh nói: “Nhưng tôi cảm ứng được khí tức của quái vật, nó chắc chắn ở gần đây.”
“Vậy đây là đâu?”
“…”
Cho nên Mã Linh Xu hoàn toàn không biết đây là đâu, chỉ dựa vào cảm giác kéo cậu tới thôi.
“Vô dụng quá đấy!”
Sau khi phát hiện ra sự thật này, Trương Huyền hết chỗ nói, lại đi thêm về phía trước một đoạn, sau khi dần dần rõ địa hình, cậu kéo tay Mã Linh Xu, dẫn hắn đi về phía trước, lầm bầm: “Tôi tưởng là lăn lộn đến vị trí bậc thầy thiết kế quốc tế, bao nhiêu năm như vậy chứng mù đường của anh chữa được rồi chứ, không ngờ anh vẫn dậm chân tại chỗ.”
“Bậc thầy thiết kế quốc tế với mù đường thì có quan hệ nhân quả trực tiếp gì chứ?” Mã Linh Xu nghiêm túc đáp lại cậu: “Nếu bỏ tiền, có cả đống người dẫn đường cho tôi.”
“Vậy thì mời Mã tiên sinh móc tiền ra.”
Một bàn tay đưa qua, Mã Linh Xu không nói hai lời, đưa thứ mang theo người cho cậu. Nhưng không phải là tiền, mà là một thanh kiếm đồng tiền dài hơn một thước, Trương Huyền ước lượng kiếm, cũng được, đồng tiền thì cũng coi là tiền.
Trên tay Mã Linh Xu còn có một thanh kiếm giống vậy, hắn rút về phía trước, biến thành trường kiếm ba đốt, vừa vặn phối thành một bộ với Trương Huyền. Nhìn hắn cài kiếm vào bên hông, Trương Huyền hừ nói: “Chuẩn bị đầy đủ quá nhỉ?”
“Không phải dùng để đối phó với quái vật.”
Về phần dùng để làm gì, là chuyện không liên quan đến Trương Huyền, dù sao tiền đã tới tay, cậu trực tiếp đưa ra mệnh lệnh: “Hướng ba giờ.”
Hai người đi về hướng ba giờ một hồi, Trương Huyền lại đổi thành hướng mười giờ. Thấy bước chân cậu càng đi càng nhanh, Mã Linh Xu không khỏi nghi ngờ: “Cậu không nhầm đường chứ?”
“Con đường này mấy hôm trước tôi mới đi, không sai được.”
“Đây không phải là nơi các cậu bị ác quỷ vây đánh đấy chứ?”
“Mã tiên sinh, chỉ số thông minh của anh quá tương phản với cảm giác phương hướng.”
Men theo đường núi rẽ một khúc quanh đi tiếp không bao lâu, Trương Huyền dừng bước lại, nhìn về lỗ hổng bị một vũ khí sắc bén nào đó đâm thủng ở phía xa xa. Lúc trước họ được Chung Khôi đưa tới đây, còn bị một đám quỷ tấn công, cũng tiện thể mang Khúc Tinh Thần về. Giờ xem ra ngoại trừ Khúc Tinh Thần là việc ngoài ý muốn, tất cả những việc khác đều đã được định trước. Sau khi Hàn Việt và Sách Nhân Phong xoay một vòng lớn, họ lại trở về chỗ cũ.
Vào khe núi, cảnh vật xung quanh trở nên mờ mịt thêm, trong núi âm u, khiến Trương Huyền rất hối hận trước khi tới không mang theo đèn pin. Cậu theo ký ức đi đến mắt lỗ, lúc sắp đến gần hai người đồng thời đổi sắc mặt. Ở gần đấy ngưng tụ lệ khí nồng đậm và khí tức âm lãnh, át đi cương khí từng có, khiến họ không muốn chú ý đến cũng không được.
Đi thêm về phía trước không xa lắm, gió núi đưa đến tiếng kêu khóc rên rỉ. Trương Huyền tăng nhanh cước bộ xông lên trước, liền thấy trên khoảng đất trống cậu từng bị vây khốn, một thụ yêu nhỏ đang bị quái vật đè xuống, vuốt sắc cắm vào đầu nó, xem ra một giây kế tiếp sẽ xé nó thành hai mảnh.
“Dừng tay!”
Trương Huyền quát to, quất Tác Hồn Ti về phía quái vật, quái vật biết Tác Hồn Ti lợi hại, lập tức thả thụ yêu ra, lắc mình né tránh. Thụ yêu kia dường như sợ đến choáng váng, mắt thấy hai người tu đạo tiến sát gần mình, lại không biết chạy trốn.
Trương Huyền không để ý đến tiểu yêu, vung Tác Hồn Ti đối phó với quái vật. Mã Linh Xu tiến tới túm quần áo thụ yêu xốc nó lên, quát: “Ở đây nguy hiểm lắm, mau tìm chỗ trốn đi.”
Thụ yêu lúc này mới phản ứng lại, phát hiện sau khi gặp quái vật mình còn liên tiếp đụng phải đạo sĩ, sợ thiếu chút nữa oà khóc, chẳng đáp lại được tiếng nào, kêu ô ô quay đầu bỏ chạy.
Đợi nó chạy đi, Mã Linh Xu quay đầu nhìn quái vật, phát hiện so với con họ ác đấu ở cục cảnh sát, con này hình thể tuy to lớn hơn, lệ khí lại không đủ, đoán rằng nó là do Sách Nhân Phong biến thành, lại nhìn khắp bốn phía, kết hợp với lời kể của Hàn Việt, hắn đại thể biết ngọn nguồn, nói với Trương Huyền: “Tôi bày trận, cậu gắng sức vây khốn nó, nhưng đừng làm nó bị thương.”
Muốn đả thương nó cũng đâu có dễ.
Nếu không phải tình thế nguy cấp, Trương Huyền nhất định há miệng trả lại một câu. Tuy con này không nhanh nhẹn dũng mãnh như con ở cục cảnh sát, nhưng cũng da dày thịt béo, đầu cũng khổng lồ như thế. Sau khi phát hiện dù dùng Tác Hồn Ti cũng không tạo ra nhiều thương tổn cho ác thú, Trương Huyền không làm việc vô dụng lãng phí linh lực nữa, mà cố sức dùng đạo bùa và kiếm đồng tiền chặn đường lui của quái vật, ngăn nó chạy trốn tiếp.
Quái vật xông tới mấy lần nhưng không thoát được pháp giới Trương Huyền làm ra, không khỏi càng thêm nóng nảy, không ngừng lắc đầu vẫy đuôi rống to, đấm đá về phía đá núi bốn phía để trút giận. Nó khá thô bạo, đá vụn bị đá bay loạn khắp nơi, cũng may Trương Huyền dùng Tác Hồn Ti bảo vệ quanh thân, bằng không chỉ lơ đãng một chút là bị tảng đá bay tới đánh trúng.
Như ảnh hưởng bởi tiếng gầm rú của quái vật, mây đen trong núi dồn xuống thấp hơn, ánh chớp xẹt qua tầng mây, đánh sét xuống. Nghe tiếng sấm cách họ ngày càng gần, Trương Huyền biết không hay, quất một roi vào mặt quái vật, muốn dùng băng dính dán miệng nó lại, như vậy nó sẽ không gọi thiên lôi nữa.
“Gọi sét là pháp lực chỉ thần mới có, một linh thể cấp thấp như ngươi cũng dám dùng thuật triệu hoán?”
Đáp lại cậu là cái đuôi của quái vật hất tới, mặt Trương Huyền thiếu chút bị quất trúng, cậu lùi về sau hai bước, sờ sờ bùn trên mặt, gật đầu: “Lòng báo thù này ngược lại rất có phong phạm của thần.”
Lời lẩm bẩm bị tiếng gào của quái vật át qua, tiếng gầm rú vang vọng núi rừng. Không bao lâu phía xa cũng vang lên tiếng kêu giống vậy, từng tiếng rít gào nối nhau liên tiếp, chấn động đến mức không gian xung quanh cũng phải run rẩy. Trương Huyền trụ vững hạ bàn, ngưng thần nhìn bốn phía, cảm thấy sát khí nhanh chóng áp sát, rừng cây trong núi dường như cũng cảm thấy, cành lá rung lắc, phát ra tiếng xào xạc.
“Là Hàn Việt tới!”
Giọng Mã Linh Xu trầm thấp, tăng nhanh tốc độ vẽ bùa. Trương Huyền quay đầu nhìn lại, liền thấy trên đất trống xuất hiện một ngũ mang trận đơn giản. Mã Linh Xu không mang nhiều đồ lắm, hơn nữa trời mưa, hắn chỉ có thể điểm chu sa lên năm góc của ngôi sao năm cánh, phần khác dùng đạo bùa cố định, gắng gượng cấu thành pháp trận.
“Sư…” Nhìn thấy trận đồ này, Trương Huyền kêu lên: “Anh nghĩ thứ đơn giản này có thể vây khốn được hai con dã thú sao?”
“Hôm nay đi vội, không mang đồ theo.” Mã Linh Xu cũng ảo não: “Nếu sớm biết lai lịch của tấm da kia, tôi đã có chuẩn bị.”
“Lai lịch gì vậy?”
Trương Huyền dùng thần lực trên Tác Hồn Ti tạm thời ngăn cản quái vật, nghe Mã Linh Xu nói vậy, dù biết lúc này tình thế nguy cấp, cậu vẫn không nhịn được tò mò hỏi.
“Cậu có biết loại quái thú tên là Quỳ không?”
Trong nhà có một Tiểu Bạch chuyện gì cũng tỏ, Trương Huyền đương nhiên biết. Trong Sơn Hải Kinh có ghi chép về thứ gọi là Quỳ, truyền thuyết nói Quỳ sinh trưởng ở Đông Hải, vừa giống bò vừa giống tê giác, lúc xuất hiện mưa gió sẽ đến, tiếng của nó như sấm, cũng gọi là lôi thú. Sau đó Hoàng Đế lấy da của nó làm thành trống, đây là nguồn gốc về trống lôi thú.
“Nhưng hình như Quỳ một chân không sừng, nó lại hai chân.”
Lời Mã Linh Xu nói khiến Trương Huyền nghĩ đến thần kỹ kéo theo tiếng sấm của quái vật, hơn nữa trên người Khúc Tinh Thần xuất hiện tấm da. Cậu bừng tỉnh ngộ ra, quay đầu quan sát quái vật còn đang ngoan cố chống cự. Nếu không phải hình dạng nó kém xa trong truyền thuyết, có lẽ cậu đã nghĩ ra từ sớm, cũng không bị nắm mũi dắt đi suốt như thế.
“Cậu có thể nói nó là biến dị.” Mã Linh Xu vẽ đạo bùa lên đất cực nhanh, thản nhiên nói.
Trương Huyền im lặng, được rồi, cậu không nên tham khảo vấn đề thâm ảo này với Mã Linh Xu.
Mặt đất chấn động dữ dội hơn, chứng tỏ một con quái vật khác đang đến gần, Mã Linh Xu tăng nhanh tốc độ vẽ bùa chú, nói: “Quỳ sinh cùng trời đất, cũng tính là thần thú, nhưng thần thú này khắp thiên hạ chỉ có ba con, truyền thuyết nói một con bị Hoàng Đế giết, một con bị Tần Thủy Hoàng giết, còn một con…”
“Tự sát.” Cảm nhận được sát khí tới gần trong nháy mắt, Trương Huyền tiếp lời: “Để cứu đồng bạn về, nó tự sát lột da, dẫn dụ người có tu vi dùng nó, sau đó bám lên người người đó, hòng đạt được tâm nguyện cùng sinh với đồng bạn. Nên trong mắt Quỳ, Hàn Việt và Sách Nhân Phong là vật tế hoàn mỹ nhất, bởi vì ngoài linh lực, họ còn là đồng bạn tốt nhất, điểm này và mục đích hồi sinh của Quỳ khác đường nhưng chung đích.”
Mã Linh Xu ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cậu, vẻ mặt kia như đang nói thì ra cậu cũng đầu óc suy luận cơ à. Về phần Trương Huyền suy luận có chính xác không, hắn nghĩ dù không khớp thì cũng không chênh lệch nhiều. Sự xuất hiện của Quỳ đi đôi với gió mưa sấm sét, nó là dị vật không nên tồn tại trên thế gian, cho nên trong tình huống đặc thù nào đó đã gây ra càn khôn hỗn loạn, từ đó bị đưa đến nơi này.
“Nếu đã biết chân thân của nó, thì dễ đối phó rồi.”
Nghe tiếng gào thét đến gần trong nháy mắt, Trương Huyền quay đầu, nhìn thân hình khổng lồ đập vào tầm mắt mình, cậu lạnh lùng nói.
Mã Linh Xu cũng đồng thời vẽ xong nét bút cuối cùng, đứng lên sóng vai cậu nhìn sang, nói: “Nói trên lý thuyết thì là thế.”
“Vậy thực tế thì sao?”