Thiên Sư Chấp Vị

quyển 11 chương 1: cửu tử

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Beta: Bạch Tuộc

“Quỷ ơi quỷ,

bắt được một con quỷ,

dưới góc tường, trong xó xỉnh,

mau quay đầu, vỗ vào mi nè,

mi chính là quỷ!”

Mặt trời đã lặn, do địa thế nên cô nhi viện Thường Vận chìm vào bóng tối sớm hơn các nơi khác. Tuy nhiên, việc này không ảnh hưởng đến bọn trẻ đang chơi đùa ở sân sau. Bọn chúng chạy tới chạy lui trong khoảng sân rộng rãi, hoàn toàn đắm chìm trong niềm hưng phấn với trò chơi bắt quỷ.

“Bắt được cậu rồi!”

Một bàn tay nhỏ vỗ vào vai của một đứa trẻ đang nằm rạp trong rặng mây. Đứa trẻ đành phải bò ra, bởi vì trốn quá kỹ nên trên người nó bám đầy cỏ dại, trên mái tóc xoăn còn mắc không ít lá thông. Nó không phục lắm vì mình bị bắt quá dễ dàng, vừa phủi quần áo vừa lầm bầm: “Sao lần nào cũng là tớ?”

“Bởi vì cậu là quỷ mà.”

Cô bé bắt quỷ nhếch môi cười với nó. Đám trẻ con trốn ở chỗ khác nghe thấy tiếng nói chuyện cũng chạy hết ra. Trong đó có một đứa cao nhất cũng béo nhất xông về phía đứa trẻ bị vỗ phải làm mặt quỷ, gọi theo: “Mày là quỷ, mày là quỷ!”

Tiếng gọi được tất cả hưởng ứng, bọn chúng quây đứa trẻ tóc xoăn thoạt nhìn chỉ năm, sáu tuổi vào giữa, cùng nhau cười nó. Đứa trẻ bị trêu chọc nổi giận, lớn tiếng vặc lại: “Không phải, tớ không phải là quỷ!”

Giọng nói rất vang nhưng không lại được đối thủ đông hơn. Tiếng gào của đứa trẻ dễ dàng bị át đi, nó tức giận đỏ bừng cả mặt, nghiến chặt răng. Mập Mạp còn cố ý nháy mắt ra hiệu về phía nó: “Khóc à, mọi người tới xem quỷ nhóc nhè nè.”

“Tớ không khóc, tớ cũng không phải là quỷ!”

“Được rồi, đừng ồn ào nữa.” Cô bé đẩy hai người như gà chọi ra, hòa giải: “Vậy lần này chúng ta làm quỷ là được, để Tiểu Khôi đi bắt được không?”

“Được!” Đứa trẻ tóc xoăn lập tức giơ tay hưởng ứng: “Tớ nhất định sẽ bắt được các cậu cho xem!”

Mập Mạp há mồm muốn phản đối liền bị cô bé ngăn lại. Nó tìm bừa một nơi có tảng đá bảo Tiểu Khôi đứng qua đó: “Bây giờ chúng tớ đi trốn, không được nhìn lén đâu đấy.”

“Không nhìn, không nhìn.” Được làm người bắt quỷ, Tiểu Khôi rất vui vẻ, nghe lời chạy về phía tảng đá, kêu lên: “Các cậu mau trốn kỹ đi, đếm tới mười tớ sẽ đi tìm!”

Cô bé đồng ý, Mập Mạp lại không vui, lên tiếng trách móc: “Sao lại để nó bắt quỷ? Lần nào nó cũng dễ dàng tìm ra chúng ta, chơi thế chẳng vui gì cả.”

“Vậy chúng mình đi chơi đi.” Cô bé nhón chân lên, thầm thì vào tai Mập Mạp: “Tớ đói rồi, chúng mình đi ăn cơm trước đi, để nó ở đây từ từ tìm.”

“Ờ ờ!”

Rất thích đề nghị này, Mập Mạp liên tục gật đầu. Mấy đứa trẻ khác nháy mắt ra hiệu với nhau, sau đó lặng lẽ nhón chân rời khỏi sân sau, mà đứa trẻ đứng sau tảng đá hoàn toàn không biết những chuyện đó. Nó đếm tới mười, lớn tiếng hỏi: “Các cậu trốn xong chưa? Tớ đi bắt quỷ đây!”

Đợi rất lâu vẫn không có câu trả lời, Tiểu Khôi lại gọi một lần nữa, sau khi vẫn không thấy đáp lại, nó phản ứng kịp – À, không được nói chuyện, như thế sẽ bị lộ mất.

Nó từ sau tảng đá đi ra. Chưa đầy mấy phút, sân sau lại có vẻ âm u hơn, ngọn đèn màu cam từ ngôi nhà cũ phía trước lập lòe lóe lên khiến rất nhiều chỗ trong sân nằm trong tình trạng khó nhìn thấy. Gió đêm thổi tới, nó cảm thấy hơi lạnh, lúc này mới nhớ sắp đến giờ ăn cơm, nếu ăn cơm muộn sẽ bị viện trưởng trách phạt.

“Phải mau bắt quỷ, sẽ được ăn bánh bao.”

Gió đêm dường như còn mang theo mùi cơm tối, đứa trẻ thấy đói, xoa xoa bụng, đẩy nhanh tốc độ tìm người. Đầu tiên nó dựa vào trực giác chạy vào hang của hòn giả sơn, bên trong không có ai; tiếp đó lại chạy ra sau cây, trong giàn nho, hố trồng rau, cuối cùng lần đến cái giếng bên ngoài tường rào thò đầu xem. Nhưng không ngờ đó lại là một cái giếng cạn, để đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, miệng giếng đã bị bịt lại. Với sức lực của một đứa trẻ, nó căn bản không đẩy nổi phiến đá bên trên.

Cho nên bọn Mập Mạp cũng không có khả năng trốn vào trong giếng, nhưng trừ cái đó ra thì không còn chỗ nào có thể giấu người nữa.

“Mập Mạp? Dung Dung? Tiểu Mễ? Tiểu Trư?” Sau khi tìm rất lâu không thấy, Tiểu Khôi có phần sốt ruột, thấy xung quanh ngày càng tối, nó nhịn không được gào lên: “Tớ thua rồi, các cậu mau ra đây đi.”

Vẫn không ai đáp lại, nó đành phải giẫm lên tảng đá leo lên tường, định chạy về trước khi bị viện trưởng phát hiện nó tự ý ra ngoài. Ai ngờ vừa leo đến nửa đầu tường, vai đột nhiên bị vỗ, giọng của một bé gái lanh lảnh, cười hì hì: “Bắt được cậu rồi, cậu là quỷ!”

“Ôi!”

Tiểu Khôi bị vỗ ngã xuống đất, xoa cái mông bị ngã đau, ngửa đầu nhìn, thấy Dung Dung đứng trước mặt mình. Phía sau cô bé còn có mấy đứa bạn đang đứng, do xung quanh quá mờ, gương mặt bọn trẻ nhìn không rõ lắm, nhưng nó dám khẳng định đứa lớn nhất chính là Mập Mạp.

“Tớ không phải là quỷ, tớ đi bắt quỷ!”

“Cậu có tìm được chúng tớ đâu. Cậu chịu thua trước cho nên giờ cậu sẽ biến thành quỷ.”

Mập Mạp quay đầu nhìn bọn trẻ, chúng cùng nhau gật đầu tỏ ý nó nói không sai. Tiểu Khôi gãi gãi mái tóc xoăn của mình, cảm thấy bọn trẻ cũng có lý. Nó ủ rũ cúi đầu, nói: “Vậy cứ coi như tớ là quỷ đi.”

“Thế thì lần này không tính, chúng mình chơi lại một lần nữa đi, cậu kéo tớ vào trước đã.”

Dung Dung vươn tay về phía nó, Tiểu Khôi ngẩng đầu nhìn, thấy bức tường hơi cao so với cô bé, liền nhanh chóng leo lên đầu tường, sau đó rướn người cầm tay Dung Dung kéo cô bé lên.

Dung Dung nhẹ hơn tưởng tượng rất nhiều, khiến cho Tiểu Khôi dùng sức quá lớn bị ngã về phía sau vào trong tường. Đến khi nó từ dưới đất bò dậy, những đứa bạn khác đã tay trong tay với Dung Dung đứng ở đối diện nó.

Ục ục!

Bụng đang đánh trống cộng thêm trời đã tối hoàn toàn báo hiệu cho Tiểu Khôi biết giờ ăn cơm đã đến. Nó đang định đề nghị quay về thì Dung Dung đã kéo bọn trẻ chạy đi.

“Tới bắt quỷ đi!”

Bọn trẻ chạy trốn rất nhanh, Tiểu Khôi chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, đã không nhìn thấy bóng người đâu nữa. Nó còn cho là mình hoa mắt, giơ tay lên dụi dụi rồi nhìn lại, xung quanh chỉ có bóng của chính nó và cành cây đung đưa theo gió.

“Mau đi bắt quỷ thôi, mình muốn ăn bánh bao!”

Tiểu Khôi một bên động viên bản thân, một bên tiếp tục bắt quỷ giống như vừa rồi. Lần này rất suôn sẻ, không bao lâu nó đã tìm được Mập Mạp chui trong đống cỏ, vỗ vỗ vai nó, lôi nó ra. Mập Mạp có vẻ không phục lắm: “Sao cậu nhanh thế?”

“Bởi vì cậu béo quá chứ sao, đống cỏ ít thế kia, liếc mắt là thấy liền..” Tiểu Khôi nghiêm túc giải thích xong, nói: “Lần này tới phiên cậu làm quỷ.”

“Nhìn bên kia!”

Mập Mạp đột nhiên chỉ phía sau Tiểu Khôi, Tiểu Khôi quay đầu lại, đằng sau không có gì cả, đến khi nó quay đầu lại muốn hỏi, đã không thấy Mập Mạp đâu nữa.

“Tìm tiếp đi, không tìm được, cậu vẫn là qủy.”

Gió đêm truyền đến tiếng cười khanh khách, giọng trẻ con trong veo lanh lảnh, Tiểu Khôi lại không nghe ra là phát ra từ ai. Nó theo tiếng động chạy tới, hình như nghe thấy tiếng Tiểu Trư, nhưng đến lúc nó đưa tay vỗ thì Tiểu Trư đã biến mất.

Tình huống giống nhau lặp lại nhiều lần, đến cuối cùng, Tiểu Khôi rốt cuộc phát hiện ra cả cái sân lớn dường như chỉ có một mình nó chạy. Cho dù có chạy nhanh hơn nữa, vỗ nhanh hơn nữa, cuối cùng vẫn không bắt được người. Chạy mệt rồi, nó nằm bò trong bụi cỏ thở phì phì. Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân, một bàn tay nhỏ vỗ vào vai nó, Dung Dung cười khanh khách: “Bắt được cậu rồi, cậu biến thành quỷ.”

Tiểu Khôi quay đầu lại, đẩy tay cô bé ra: “Cậu nhầm rồi, giờ đang là tớ bắt quỷ, chỉ có tớ vỗ các cậu, các cậu không được vỗ tớ.”

“Nhưng bắt được cũng vậy thôi, cậu giống chúng tớ mà.” Cô bé giữ vai nó không chịu buông, kêu lên: “Mau chơi cùng chúng tớ nào!”

“Dung Dung, cậu giữ tớ đau quá!”

Sức lực Dung Dung đột nhiên trở nên rất lớn, Tiểu Khôi không làm sao hất được cái tay kia ra. Nó bị cô bé kéo dọc theo mặt sân cỏ về phía sau, những bạn nhỏ khác cũng chạy theo tới. Mọi người vây thành vòng tròn quanh nó, đầu đối đầu chụm lại cùng đè xuống, khiến nó không nhìn thấy bầu trời phía trên.

Xung quanh đen kịt một màu, Tiểu Khôi chỉ thấy từng cụm khí đen trôi nổi trước mắt. Mỗi một cụm đều có hình thù giống một người, nhưng nhìn kỹ lại thì dường như không hề tồn tại. Thứ đen thùi lùi ép xuống ngày càng thấp, ngực bị húc phải, nó bắt đầu không thể hô hấp bình thường, không khỏi sợ hãi, trong lúc hốt hoảng liền vung tay đánh.

Tiểu Khôi không biết cái tát này đập vào người ai, bởi vì nó không nhìn thấy gì, chợt nghe bên tai truyền đến tiếng thét chói tai, cùng lúc đó cảm giác nặng trĩu đè lên ngực biến mất. Nó há miệng thở dốc từng ngụm lớn. Khi thở đến cái thứ ba, hô hấp bị tiếng nổ đoàng cắt ngang, trước mắt lập tức sáng rõ, chẳng thấy Dung Dung và các bạn nhỏ đâu, chỉ có hai lỗ tai bị chấn động vang lên ong ong.

Tiểu Khôi kinh hãi, ngồi dậy thật nhanh, ôm lấy tai, không ngừng trượt mông về sau, chỉ thấy tiếng vang qua đi, một người đàn ông thân hình cao lớn, để râu quai nón bước nhanh về phía nó, trên vai còn vác súng săn, khí thế hung hăng khiến ông ta thoạt nhìn rất dữ tợn.

Xung quanh quá tối, đứa trẻ lại vừa trải qua chuyện đáng sợ không kịp phản ứng chuyện gì xảy ra. Người đàn ông sau khi phát hiện ra nó cũng không tới gần ngay, mà dừng ở đối diện, lần thứ hai giơ súng về phía nó.

“Chú Tiền…”

Tiểu Khôi sợ phát khóc, nó biết nòng súng kia lợi hại. Có một lần chú Tiền dùng nó bắn một phát toi mạng con dã thú tấn công đứa bạn. Từ đó về sau nó không thấy dã thú giống vậy lui tới khu vực lân cận nữa, nhưng nếu phải nói đó là dã thú gì thì có lẽ do lúc đó quá sợ, ngoại trừ máu tươi bắn đầy đất, những điều khác nó đều không nhớ gì.

Nghĩ đến chuyện mình cũng sẽ bị giết chết như dã thú, Tiểu Khôi liền hoàn toàn ngơ ngẩn, quên cả xin tha, cũng quên cả né tránh, trơ mắt nhìn chú Tiền nâng nòng súng lên, ánh mắt thỉnh thoảng chần chừ ở xung quanh mình. Khí tức căng thẳng đề phòng truyền tới, nó không khỏi nín thở theo, mãi đến khi chú Tiền bỏ súng xuống, đi tới.

Đợi khi ông ta đến gần, Tiểu Khôi mới nhớ mình cần phải sợ, miệng há ra mếu máo: “Chú, chú Tiền…”

Chú Tiền không để ý đến nó, vươn một tay ra, nhấc nó lên như xách gà, lại đặt xuống đất, trên dưới quan sát nó, sau đó lôi nó về. Bước chân người đàn ông rất lớn, hoàn toàn không quan tâm một đứa trẻ có theo kịp hay không.

Tiểu Khôi gần như vừa lôi vừa kéo được mang về, đám bạn nhỏ trong phòng đang ăn như hổ đói, Mập Mạp mấy phút trước còn chơi với nó cũng đang ăn cơm. Nó trợn mắt há miệng, muốn hỏi bọn chúng quay về lúc nào, nhưng dưới ánh mắt lom lom lạnh lẽo của chú Tiền nó đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng.

Chú Tiền xách nó tới góc tường, tiện tay đẩy về phía trước, Tiểu Khôi bị đẩy dính vào tường. Chú Tiền nói: “Ở đây đợi bọn nó ăn xong.”

“Con đói…”

Đối với Tiểu Khôi hoạt bát hiếu động mà nói, bị phạt nhịn đói thế này cũng chẳng hiếm. Nó ngẩng đầu nhìn chú Tiền, bày ra vẻ mặt tội nghiệp, đáng tiếc chú Tiền bất động như núi, lúc bỏ đi chỉ để lại một câu: “Cháu có thể ăn cơm thừa của bọn nó.”

Tiểu Khôi vui vẻ gắng sức gật đầu, nhưng không lâu sau nó liền phát hiện thà không hi vọng còn hơn. Cơm canh ở cô nhi viện rất đạm bạc, hiếm khi cải thiện thức ăn hay bánh bao, các bạn nhỏ đều chê ăn không đủ, làm gì có chuyện thừa lại cho nó? Cho nên giờ nó chỉ có thể ngửi mà chẳng ăn được, thế là cảm giác đói càng kinh khủng hơn.

Không công bằng, không công bằng, vì sao mọi người cùng nhau chơi, lại chỉ phạt có mình nó?

Ý nghĩ này cứ lặp đi lặp lại đến lúc mọi người ăn cơm xong, càn quét sạch sẽ căn tin sau đó lục tục rời đi mới thôi. Cuối cùng chỉ còn lại Mập Mạp và mấy bạn nhỏ của nó.

“Đồ ngốc, đồ ngốc.”

Đi ngang qua Tiểu Khôi, Mập Mạp làm mặt quỷ với nó: “Mày thật là kỳ quặc, có một mình mà cũng chơi trong sân lâu vậy.”

“Còn không phải là các cậu giữ tớ lại, làm hại tớ không chạy được, mới bị chú Tiền phát hiện.” Chỉ được ngửi không được ăn, còn bị các bạn cười nhạo, Tiểu Khôi tức giận kêu lên.

“Cậu đang nói gì vậy? Chúng tớ đã sớm…”

Tiểu Trư chưa nói hết, đã bị mấy bạn khác bịt miệng lại. Mập Mạp cúi đầu nhìn Tiểu Khôi lùn hơn mình nguyên một cái đầu, cố ý đưa tay đẩy nó, cảnh cáo: “Đừng có nói bậy, cẩn thận viện trưởng phạt nhốt mày trong phòng tối.”

Tiểu Khôi bị nó đẩy lảo đảo về phía sau mấy bước, nhìn đám bạn nhỏ vây xung quanh, nó chưa từng sợ, vặn cổ vặn eo đối mặt với Mập Mạp: “Sợ thua liền chạy mất, đồ nhát cáy!”

“Mày nói ai nhát cáy?”

“Mày đấy!”

“Nhắc lại xem!”

“Có gan thì đừng chạy, chỉ biết giả vờ ngoan ngoãn trước mặt chú Tiền, hừ!”

Vừa bị lũ trẻ dồn ép, vừa không được ăn cơm, bây giờ Tiểu Khôi hoàn toàn coi Mập Mạp là một tên không có nghĩa khí. Việc lũ trẻ kết bè bắt nạt nó không chỉ làm nó tức giận, còn khiến nó rất không phục. Nó xắn tay áo thở phì phì nói: “Đừng tưởng là to đầu thì bắt nạt được người khác, muốn đánh nhau à? Tao không sợ mày đâu.”

“Tao thèm vào đánh nhau với mày. Viện trưởng nhất định là không thích mày, nên mới không tìm gia đình cho mày. Tao không thèm giống cái loại cả đời ở trong cô nhi viện như mày.”

Mập Mạp nói xong quay đầu định bỏ đi, Tiểu Khôi bị lời của nó chọc giận, cúi đầu ra sức húc vào lưng nó làm nó ngã sấp mặt. Nó lại tiến tới muốn đánh nhau, bị Dung Dung kéo lại.

“Đừng đánh nhau, viện trưởng sẽ tức giận thật đấy.”

Tiểu Khôi không sợ viện trưởng tức giận, đúng như Mập Mạp nói, dù sao bất kể thế nào, nó cũng không được viện trưởng thích. Lần nào có người đến nhận nuôi, viện trưởng cũng không dẫn nó tới, cho nên đối với người đáng ghét, đánh trước rồi tính.

Dung Dung không giữ được nó, đành phải móc kẹo trong túi ra đưa: “Tặng cậu cái này, đừng đánh nữa.”

Thấy cục kẹo được gói đẹp đẽ, bụng Tiểu Khôi càng đói hơn, cô nhi viện sẽ không chia đồ ăn vặt kiểu này, có lẽ là khách tới nhận nuôi cho Dung Dung. Nó rất muốn từ chối, tay lại vô thức đưa ra, cẩn thận nhón lấy một viên. Dung Dung lại chia những cái kẹo khác cho đám Mập Mạp, hào phóng đến mức Tiểu Khôi phải líu lưỡi, hối hận nghĩ sớm biết vậy mình phải lấy mấy viên.

“Giờ mọi người đã có kẹo ăn, đừng cãi nhau nữa.” Dung Dung bảo bọn trẻ xúm lại, nhỏ giọng nói: “Muốn chơi bắt quỷ không? Lần này chúng ta tới phòng sách chơi, được không?”

Phòng sách chính là tên gọi khác của ngôi nhà ở vườn sau. Có người nói bên trong rất nhiều sách, nên viện trưởng không thích bọn nhỏ tới gần. Tiểu Khôi a lên một tiếng, nhấn mạnh: “Viện trưởng sẽ tức giận.”

“Vậy mày đừng đi nữa, bọn tao đi.”

Mập Mạp đẩy nó ra, kéo tay Dung Dung đi ra ngoài. Thấy những bạn khác cũng đi theo, Tiểu Khôi đành đuổi theo: “Tớ đi, tớ đi, nhưng tớ phải là người bắt quỷ.”

“Không được, cậu chỉ được làm quỷ thôi, nếu không sẽ không chơi với cậu!”

“Tớ cũng không chơi với cậu, tớ chơi với Dung Dung!”

Mấy đứa trẻ vừa cãi nhau vừa đi tới đằng sau phòng sách. Chẳng biết do nguyên nhân gì, ngôi nhà làm phòng sách này đốt đèn cả đêm, là nơi cực kỳ thích hợp để chơi trò chơi. Nhưng cửa phòng bị khóa, bọn trẻ tìm một vòng quanh nhà, phát hiện đằng sau ngôi nhà có một cánh cửa sổ không đóng chặt. Mập Mạp cao nhất, nhón chân mở cửa sổ ra, sau đó kéo từng đứa lên.

Tiểu Khôi ở cuối cùng, Mập Mạp không để ý đến nó, nó cũng không quan tâm, một mình cố gắng nhảy lên, nhưng bởi vì chân quá ngắn, nhảy vài cái không tới. Cuối cùng nó cảm thấy có người đỡ chân mình, để nó có thể mượn lực nhảy qua bệ cửa sổ. Thì ra là Tiểu Trư đứng ở dưới giúp nó.

“Ơ, Tiểu Trư, cậu còn chưa lên à?”

Tiểu Khôi quay đầu nhìn đám bạn bên kia, bọn trẻ đã vào hành lang theo sự dẫn dắt của Mập Mạp, nó chỉ nhìn thấy mấy đứa trẻ theo phía sau, bóng lưng dưới ánh đèn có vẻ rất mơ hồ, không thể thấy rõ là ai.

Cảm giác dường như có nhiều người.

Tiểu Khôi gãi gãi mái tóc xoăn, Mập Mạp ở phía trước gọi, cắt ngang suy nghĩ lung tung của nó: “Tiểu Khôi nhanh lên!”

“Ừ, tới liền đây!”

Bị điểm danh, Tiểu Khôi mau chóng rướn người kéo Tiểu Trư lên, liền thấy sau nó còn có mấy đứa trẻ không quen mắt lắm. Không ngờ có nhiều trẻ con đến chơi trò bắt quỷ đến vậy, nó dứt khoát kéo hết cả lên, sau đó đóng cửa sổ, đuổi theo đám bạn.

Ngôi nhà này rất cũ kỹ, bên trong không trang hoàng thứ gì, nền nhà và tường có vẻ như dùng đất trộn xi măng trát qua loa. Đã khuya lắm rồi, trong nhà rất yên tĩnh, trên hành lang thật dài có mấy gian phòng nối liền. Đi xa hơn về phía trước là một cầu thang hình xoắn ốc, đối diện cầu thang có một phòng khách rất lớn. Bọn trẻ theo hàng lang vào phòng khách, nhưng lại thất vọng phát hiện bên trong không có gì cả.

“Nếu bắt quỷ ở chỗ này, không dễ bị phát hiện đâu nhỉ?” Dung Dung đưa bọn trẻ quay lại hành lang, vui vẻ nói: “Bắt đầu đi, Tiểu Khôi, cậu bắt quỷ được không?”

Tiểu Khôi nhìn xung quanh, cả căn phòng hiện lên màu sắc u ám. Trẻ con còn chưa hiểu cái gì gọi là áp lực, nó chỉ thấy cảm giác hít thở không thông lại xuất hiện, nói: “Nhưng mà ở đây rộng quá, nếu như bị lạc thì sao?”

“Phòng rộng chơi mới vui, nếu cậu sợ thì về đi, để tớ bắt quỷ.”

Dung Dung nói xong, Mập Mạp lập tức giơ tay tán thành: “Tớ cũng có thể bắt quỷ!”

“Tớ tham gia, tớ tham gia.”

Tâm lý háo thắng của trẻ con còn nặng hơn, Tiểu Khôi lập tức gật đầu đồng ý: “Để tớ bắt các cậu, nhưng các cậu đừng trốn lâu quá nhé. Nếu như bị viện trưởng phát hiện, chúng mình sẽ chết chắc.”

“Biết rồi.”

Dung Dung rất thuần thục mở cửa một căn phòng bên cạnh, đẩy Tiểu Khôi vào: “Cậu chờ ở đây, trước khi đếm đến một trăm không được đi ra đâu đấy.”

“Sao phải đếm nhiều thế?”

Trả lời nó là cánh cửa phòng lập tức đóng lại. Căn phòng này không bật đèn, xung quanh quá tối, Tiểu Khôi không biết công tắc ở đâu, đành phải dựa tường ngồi dưới đất, lấy kẹo ra, bỏ viên chocolate ở bên trong vào miệng, từ từ thưởng thức hương vị của chocolate và bắt đầu đếm số.

Ở bên kia cửa phòng, Dung Dung nói với bọn trẻ: “Giờ chúng ta có thể bắt đầu trốn, tớ qua bên kia, các cậu tùy ý.”

“Nếu chúng ta không trốn cùng nhau, ở đây lớn thế này…”

Trực giác của trẻ con rất nhạy bén, Mập Mạp lo sợ nhìn nhìn bốn phía, căn phòng rất sáng, nhưng sáng đến mức khiến người ta khó chịu, trong lòng nó thấy kinh hãi.

“Cậu sợ à?” Dung Dung hỏi như chế giễu, không đợi Mập Mạp phản bác, cô bé đã quay đầu bỏ đi: “Tớ không sợ, tớ trốn một mình.”

Đến con gái còn nói như vậy, Mập Mạp thấy mình cũng không thể chịu thua, cùng đám bạn đi vòng sang hàng lang khác. Dung Dung không nhìn bọn trẻ rẽ vào hành lang đã chạy ào vào căn phòng lớn kia.

Đi vào nhìn kỹ mới thấy căn phòng không trống không, đối diện có một cửa kéo đơn giản màu sắc gần giống tường. Dung Dung kéo cửa ra, liền thấy trên khoảng nền trống bên trong đặt một cái bàn dài bằng gỗ lim, mục tiêu của cô bé chính là chiếc hộp gỗ ở giữa bàn.

Thấy hộp gỗ, mắt Dung Dung sáng rực lên, giống như nhìn thấy cảnh tượng từ hôm nay sẽ có cuộc sống tốt đẹp ở bên ngoài, cô bé không kịp đợi, chạy đến trước cái hộp. Dường như sợ nó chạy mất, Dung Dung đầu tiên là đưa tay giữ lấy hộp, sau đó lôi sợi dây đeo trên cổ ra, lấy chìa khóa treo trên sợi dây cắm vào ổ khóa xoay hai vòng, cạch một tiếng, khóa mở ra.

Bởi vì kích động, hai tay cô bé không ngừng run rẩy. Hôm nay đôi vợ chồng kia nói, chỉ cần lấy được cái này, cô sẽ được nhận nuôi, được mặc rất nhiều bộ váy xinh đẹp, được ăn những thứ chưa bao giờ được nếm. Đêm nay có rất nhiều người tới đây, viện trưởng sẽ không biết ai là người lấy đồ, mà kể cả biết cũng không sợ, dù sao khi đó cô bé đã sớm đi rồi.

Trong thời gian ngán ngủi, đủ thứ suy nghĩ lấp đầy tâm trí cô bé, nhưng niềm vui sướng này đông cứng lại ở một giây kế tiếp khi hộp gỗ mở ra. Cô bé nhìn thấy một thứ cực kỳ đơn giản, đơn giản đến mức khắp núi đồi đều có.

Nhầm lẫn sao? Cô bé hoảng hốt nghĩ, nhất định là nhầm ở đâu rồi, đôi vợ chồng kia vì sao phải tốn hết tâm tư để lấy một miếng gỗ nát? Đúng rồi… viện trưởng nhất định cất đồ quý giá ở chỗ khác, ở chỗ nào chứ? Cô bé phải nhanh chóng tìm ra mới được…

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, không đợi Dung Dung quay đầu lại, một bàn tay bé nhỏ đã đặt lên bả vai cô bé, cô nghe thấy giọng nói thuộc về chính mình truyền đến: “Bắt được cậu rồi.”

Dung Dung theo bản năng lấy tay bịt miệng, sau khi xác định rằng mình không nói gì, cô chợt quay đầu lại. Một cô bé đứng sau lưng cười hì hì nhìn cô, hình dáng, trang phục, kiểu tóc giống hệt cô. Dung Dung theo bản năng đưa tay sờ mặt mình, muốn biết mình có đang cười hay không.

Gương mặt quen thuộc kia vẫn đang nhìn cô bé, sau đó miệng há ra, tiếng cười càng lúc càng lớn. Cô bé cảm thấy tai mình bị chấn động phát đau, giọng nói thuộc về mình kêu lên: “Cậu rốt cuộc biến thành quỷ rồi.”

Vai bị cánh tay kia giữ, không làm sao nhúc nhích được, cô bé hốt hoảng quơ loạn xạ về phía sau. Đột nhiên mò lấy hộp gỗ, cô theo bảng năng nắm thứ trong hộp gỗ ném về phía đứa con gái, một giây kế tiếp tiếng cười bén nhọn chuyển thành tiếng kêu thảm thiết. Miếng gỗ quét qua thân thể đứa bé kia, như một lưỡi dao sắc chém đôi nó, máu loãng phun ra, bắn lên mặt cô bé, nhưng đứa con gái vẫn không chịu buông Dung Dung ra, bên tay đứt lìa vẫn giữ chặt lấy cô, liều mạng kéo cô về phía sau.

Khi sợ hãi đến cực điểm, ngay cả việc cầu cứu cũng là một điều xa xỉ, Dung Dung gắng sức nắm chân bàn, nhưng không chống đỡ nổi cỗ sức mạnh to lớn kia. Nền nhà vốn bằng phẳng trước mặt chẳng biết xuất hiện một vòng xoáy từ lúc nào, kéo cô vào trong, lúc cái bàn cũng trượt theo về phía trước, cô chỉ kịp kêu lên: “A!”

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong không gian, nhưng sau khi truyền đi liền biến thành tiếng hô hoán khe khẽ. Mập Mạp còn đang chạy loạn trên hành lang mang máng nghe thấy, nhưng đến khi nó quay đầu lại, phía sau lại hoàn toàn yên tĩnh.

“Mày có nghe thấy tiếng kêu không?”

Nó hỏi Tiểu Mễ bên cạnh, Tiểu Mễ không nói gì, Tiểu Trư nhỏ giọng nói: “Chúng ta để Tiểu Khôi tìm thấy sớm một chút thì hơn, ở đây đáng sợ quá.”

Nhìn bức tường xám trắng xung quanh, Mập Mạp run lên, cảm thấy chỗ này sẽ có thứ quái dị bất thình lình nhô ra, nó trách: “Sao lâu thế mà Tiểu Khôi còn chưa tới vậy?”

Nếu không phải vì thể diện, nhất định nó sẽ nói chỉ mong Tiểu Khôi bắt được luôn, thế nhưng cái tên bình thường tìm người nhanh nhất bây giờ ngay cả cái bóng cũng không thấy. Nó tiện tay đẩy cửa bên cạnh ra, định trốn tượng trưng một chút, ai ngờ cửa vừa đẩy ra, đã thấy có một bạn nấp bên trong. Thấy nó, lại nhìn phía sau nó, trên mặt cậu bạn tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Mập Mạp còn chưa phản ứng kịp, thuận miệng lầm bầm: “Thì ra Tiểu Mễ trốn chỗ này à.”

Tiểu Mễ không nói gì, đột nhiên dùng lực đẩy nó ra, đợi Mập Mạp đứng vững, cửa đã đóng lại từ bên trong, nó mất hứng đạp lên ván cửa: “Mọi người cùng nhau trốn cũng được mà, làm gì nhỏ mọn vậy?”

Cửa bên kia không hề có hồi âm, ngược lại phía sau Mập Mạp truyền đến tiếng kêu sợ hãi, nhưng dường như sợ dọa đến ai, tiếng kêu lại đột nhiên ngừng giữa chừng. Mập Mạp quay đầu lại, liền thấy vẻ mặt hoảng sợ của Tiểu Trư. Chẳng biết từ lúc nào, bạn bè xung quanh bọn nó đều biến mất, chỉ còn lại một mình Tiểu Trư…

À không đúng, hẳn là còn có Tiểu Mễ…

Cũng không đúng, Tiểu Mễ hẳn là ở trong phòng…

Mập Mạp rốt cuộc phát hiện ra chỗ kỳ quái ở đâu, cậu bạn vừa rồi còn đối diện nó chạy vào căn phòng từ lúc nào?

Theo ánh mắt của Tiểu Trư, Mập Mạp nơm nớp lo sợ quay đầu nhìn, nhưng không thấy gì, nó thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ quay đầu lại, chợt phát hiện đằng sau Tiểu Trư có một người đang đứng, tay đặt lên vai Tiểu Trư. Đầu tiên nó phản ứng đó là Tiểu Mễ, nhưng nhìn kỹ lại không giống, thân hình đứa trẻ rất mờ, dường như tạo thành từ một đám sương, gương mặt nhuốm đen, khiến cho ngũ quan không nhìn thấy rõ.

Thấy Mập Mạp nhìn chằm chằm, Tiểu Mễ ngẩng đầu, nhếch miệng cười với nó: “Bắt được một con quỷ rồi.”

“Aaa!”

Vừa phát ra tiếng hét thảm, Mập Mạp vừa quay đầu chạy ra ngoài. Thực ra nó không rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng bộ dạng của Tiểu Mễ khiến người ta sởn tóc gáy, lại liên tưởng đến chuyện trong phòng còn có một đứa giống vậy, Mập Mạp sợ sắp tè ra quần. Loáng thoáng nghe thấy tiếng cầu cứu của Tiểu Trư từ phía sau truyền đến, nó lại càng chạy nhanh hơn, chỉ sợ không cẩn thận một cái, người bị vỗ phải chính là mình.

“Cứu mạng với! Cứu mạng với! Viện trưởng cứu mạng!”

Vừa chạy, Mập Mạp vừa lớn tiếng kêu cứu, nhưng nó rất nhanh phát hiện hàng lang này là ngõ cụt, đành phải giữa chừng quay trở lại, tìm một đường ra tiếp tục chạy. Chạy chưa bao lâu nó liền phát hiện một cánh cửa bên cạnh đang từ từ mở ra, tình huống rất bình thường, nhưng trong mắt đứa trẻ đang sợ hãi, dường như một khắc sau sẽ có bàn tay quỷ đột nhiên vươn ra bắt lấy nó. Mắt thấy cửa phòng mở ra một nửa, nó lấy dũng khí, mượn sức lực toàn thân ra sức bổ nhào về phía trước!

Cửa phòng bị trọng lượng của Mập Mạp đánh bại, dễ dàng bắn trở lại, chợt nghe bên trong rầm một tiếng, như có cái gì ngã sấp xuống. Mập Mạp không dám xác nhận đó là gì, thở phì phò từng hơi lớn tiếp tục chạy về phía trước, rất nhanh nó đã chạy đến một căn phòng lớn đang mở cửa, sau đó nhìn thấy một cảnh tượng cả đời này nó không quên được.

Nền nhà từng bằng phẳng lúc này xuất hiện một cái lỗ lớn, từng thanh dài nhấp nhô giống như cầu thang nối liền miệng lỗ. Nửa người Dung Dung ở dưới lỗ, cô bé đang ra sức bò lên, nhưng kết quả cách mặt đất ngày càng xa, những thanh dài như có sinh mệnh, hút cô bé vào vực thẳm. Mập Mạp nhìn mà chân nhũn cả ra, muốn chạy trốn nhưng hai chân lại không chịu nghe lời.

Bên tai truyền đến tiếng gió lạnh, giống như trò đùa dai cố ý thổi gió vào tai, không đợi nó quay đầu lại, đầu vai đã bị khoác lên, nó nghe thấy một giọng nói quen thuộc cười hì hì: “Lại bắt được một con quỷ nữa.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio