Thiên Sư Chấp Vị

quyển 8 chương 14

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi cảnh báo hỏa hoạn được hủy bỏ, trong khách sạn ngoại trừ một phần khu vực còn đang hấp hối trong đám khói, cơ bản đều khôi phục lại bình thường. Lúc đi ra ngoài, thấy nhân viên làm việc đeo khẩu trang đang dọn dẹp nơi bị bẩn, Trương Huyền nhịn không được nghĩ chẳng biết Tiêu Lan Thảo ném bao nhiêu đạn khói, biến khách sạn đang đẹp như thế thành cái dạng này.

Trên đường trở về Trương Huyền vẫn không nói chuyện, Nhiếp Hành Phong cho là cậu còn đang dỗi chuyện vừa rồi, lựa lời nói: “Kỳ thực em cũng rất được yêu mến, xem tỷ suất người xem tiết mục của em thì biết.”

“Ngừng, Nhiếp tiên sinh.” Trương Huyền giơ tay lên, cắt ngang lời Nhiếp Hành Phong, bình tĩnh nói: “Mức độ tỷ suất người xem em còn rõ ràng hơn anh, vụ Tiêu hồ ly kia cũng không đả kích được lòng tự trọng của em.”

“Vậy em đây là…”

Thành thật mà nói hiếm khi thấy Trương Huyền trầm mặc không nói gì, anh thật sự còn chưa quen.

“Suy nghĩ vấn đề.” Đài phát thanh bật lên, Trương Huyền bắt đầu nói: “Em chuẩn bị tới Tạ gia chuyến nữa.”

“Nếu là bắt quỷ thì có lẽ không tiện lắm, xảy ra vụ án giết người, giờ người ở đó hẳn là nhiều hơn quỷ rồi.”

“Là siêu độ, nói một tiếng cho Ngụy Viêm, anh ta sẽ nghĩ cách.” Trương Huyền nói: “Anh không cảm thấy quá kỳ lạ sao? Quỷ chỗ đó lại có thể khiến cho bọn Ngân Bạch cùng đường, nếu chúng đều là lệ quỷ, vậy chỉ có thể giết thôi, bằng không sau này sẽ còn xảy ra vụ việc tương tự.”

Trương Huyền nói rất có lý, Nhiếp Hành Phong nghĩ siêu độ một chút cũng tốt, ít nhất có thể khiến Tạ Phi không bị quấy rầy nữa, nói: “Tôi vừa nghe Ngân Bạch nói, quỷ mị tấn công họ số lượng khá nhiều, trên thực tế Tạ Bảo Khôn cũng không giết nhiều người đến vậy, nên phần lớn ác quỷ khả năng đều là từ địa phương khác tụ tập tới, hơn nữa chúng bị phệ hồn kính ảnh hưởng, mới làm đến hỗn loạn thế này.”

“Sao lại có nhiều ác quỷ tụ tập tấn công họ như vậy? Lần trước Kiều cũng giống thế.”

Nhiếp Hành Phong vừa rồi đã nghĩ đến vấn đề này: “Nói cách khác rất có thể là do người làm.”

“Phó Yên Văn!” Mục tiêu tập trung đến cùng một người, Trương Huyền vỗ đùi: “Đêm nay em muốn đi siêu độ, nếu để em biết đây đều là do hắn làm, em mặc kệ hắn là thần hay ma, đều sẽ không để hắn sống tử tế!”

Dự định ban đêm đi siêu độ của Trương Huyền không thực hiện được, nguyên nhân là đêm đó đột nhiên mưa xối xả, hơn nữa Ngụy Viêm nói vừa xảy ra án mạng, hiện trượng có bố trí cảnh sát tuần tra, bảo họ bình tĩnh đừng nóng, đợi cơ hội.

Nghe anh ta giải thích xong, Trương Huyền mới biết hiện trường hung án phát sinh ở trong sân sau tiệm quan tài, sau khi hung thủ giết người, không biết xuất phát từ động cơ gì, cố ý đưa người chết lên tầng gác, đồng thời sử dụng chỉ phẫu thuật treo ngược lên, làm giống như kiểu cúng tế, trong cục cảnh sát có người suy đoán khả năng là giết người tôn giáo, nhưng anh ta tin vụ án này liên quan đến vụ của Tiêu Lan Thảo hơn, bởi vì thân phận người bị sát hại kia là thành viên tổ hành động đặc biệt.

Hai vụ án liên quan đến nhau chỉ là Nhiếp Hành Phong suy đoán, không ngờ nội tình thực sự là thế, nhưng nội dung cụ thể hơn Ngụy Viêm cũng không biết, nói thân phận người chết đặc thù, vụ án đã bị bàn giao, hiển nhiên người của cấp trên cũng không hy vọng mở rộng vụ án này để xử lý.

Mọi người an toàn trở về cũng chẳng ảnh hưởng tốt đến Tạ Phi, ngược lại tình hình tinh thần hắn càng thêm khác thường, một mình trong phòng kêu gào hơn nửa đêm, cuối cùng vẫn là Trương Huyền không chịu nổi, xông vào trực tiếp đánh hắn ngất xỉu.

Tạ Phi hô to gọi nhỏ khiến cả nhà đều ngủ không ngon, ngày thứ hai Trương Huyền bất chấp cảnh cáo của Ngụy Viêm, chuẩn bị đồ đạc siêu độ tới Tạ gia, huynh đệ Ngân Bạch phụ trách dẫn cảnh sát tuần tra ở xung quanh đi, Chung Khôi cùng Nhiếp Hành Phong hỗ trợ làm chân chạy cho Trương Huyền lúc làm pháp sự.

Pháp sự tiến hành rất thuận lợi, bởi vì âm hồn ít hơn so với tưởng tượng, cũng tỏ ra rất sợ hãi đối với sự hiện hữu của Trương Huyền, chúng xúm lại không dám tới gần cậu, Trương Huyền muốn hỏi nội tình vụ án cũng không kịp, nhìn ra được chúng đã quanh quẩn ở nơi này quá lâu, so với báo thù, tâm tình muốn đầu thai còn bức thiết hơn.

“Chúng hình như đang sợ hãi cái gì.” Sau khi làm xong pháp sự, Trương Huyền bảo Chung Khôi thu dọn hương án, nói: “Sợ lôi thôi đến thế, làm quỷ cũng quá thất bại rồi.”

“Những ác quỷ này không giống lũ đã tấn công chúng tôi lần trước.” Chung Khôi phụ họa: “Có lẽ là bị ác quỷ lấn át đã lâu, nên chúng chỉ mong sao được rời đi chăng? Ngược lại mẹ con Tạ gia, hình như các cô ấy oán niệm sâu nhất, nếu tâm nguyện chưa xong, liệu có một mực ở lại đây làm du hồn dã quỷ không?”

“Phải.”

Chấp niệm ai ai cũng có, ác quỷ càng nghiêm trọng, rất nhiều thời điểm nếu không cách nào siêu độ, thì chỉ có thể đánh tan hồn phách, tránh cho chúng tiếp tục hại người, có điều mẹ con Tạ gia còn chưa đến mức là ác quỷ, nên cậu tạm thời chưa muốn đuổi tận giết tuyệt, nhìn làn khói còn sót lại lượn lờ trước mắt, Trương Huyền nói: “Muốn lên đường thì đi đi, Tạ Bảo Khôn cũng chuyển thế đầu thai rồi, các ngươi còn chấp nhất gì nữa? Nếu tiếp tục như vậy, ngay cả luân hồi cũng không đi được, chẳng lẽ các ngươi cũng muốn lấy gốc thần thụ thông thiên để hồi sinh sao?”

Xung quanh lặng ngắt như tờ, không thấy bóng dáng mẹ con Tạ gia, thấy thời gian còn lại không nhiều, Trương Huyền bỏ qua ý định thử lại, đợi Chung Khôi thu dọn xong đồ đạc hành lễ cúng bái, cậu cầm lấy đưa về xe, lại thấy bên kia ô tô loáng thoáng có bóng người lóe lên, vội vàng tiến tới kêu to: “Là ai?”

Nghe thấy tiếng hô của cậu, người kia chạy đi như bay, trong ngực Trương Huyền ôm một đống lớn đồ, không thể lập tức đuổi theo, thấp thoáng thấy bóng người biến mất phía sau nhà Tạ gia, cậu đẩy hết đồ sang người Nhiếp Hành Phong liền muốn đuổi theo, bị Chung Khôi gọi lại, nói vừa nhận được liên lạc của Ngân Bạch, cảnh sát sẽ lập tức quay lại, bảo họ rời đi nhanh chút.

“Đi trước rồi nói.”

Thấy hành động của người kia hình như rất quen thuộc cảnh vật xung quanh, trong thời gian ngắn chỉ sợ họ đuổi không kịp, ngược lại sẽ bại lộ hành tung, Nhiếp Hành Phong gọi Trương Huyền lại, họ lái xe ra ngoài chưa bao xa, đã thấy cảnh sát vội vã quay lại, đối phương hình như chú ý đến họ, nhìn quanh quất ở phía sau rất lâu.

“Cái tên Ngân Bạch này không thể kéo dài thời gian hơn một chút à? Mùi nhang nồng thế kia, cho dù không có chó cảnh sát, họ cũng sẽ biết có người đến.”

“Biết càng tốt, nếu họ lục soát xung quanh, nói không chừng có thể tìm ra người vừa rồi.” Chung Khôi ngồi ở ghế sau, quay đầu nhìn phía sau.

Trương Huyền nghe thấy, lập tức móc di động: “Tôi phải báo cho Ngụy Viêm biết trước, bảo anh ta lưu ý một chút.”

Pháp sự siêu độ xem như thuận lợi hoàn thành, nhưng tình hình Tạ Phi không những không giảm bớt, ngược lại còn trầm trọng hơn. Đêm đó tuy không om sòm, nhưng sáng sớm hôm sau mọi người thức dậy lại bị hắn dọa sợ hết hồn, thì ra cả đêm hắn không ngủ, ngồi trước điện thờ tổ sư gia thiên sư nguyên một đêm, đeo hai vành mắt thâm quầng, ở đó hoảng hốt lo sợ lẩm bẩm không ngừng. Trương Huyền nghe cả buổi, mới nghe ra là chú ngữ định hồn trừ tai.

“Hắn hút quá nhiều thuốc phiện, sinh ra ảo giác rồi.” Hamburger sau khi quan sát toàn bộ đưa ra phán đoán: “Biết rõ Trương thần côn hôm qua làm pháp sự siêu độ hết người hắn giết rồi, hắn vẫn còn nói ác quỷ tới đòi mạng hắn.”

“Đây không phải ảo giác của ta, chúng rõ ràng đang ở chỗ này!”

Đối với Tạ Phi, nơi có người dễ chịu hơn ở một mình, ít nhất hắn không cần đơn độc đối mặt với những oan hồn không ngừng đòi mạng hắn này, chúng dường như không cam tâm để hắn sống trên thế gian, ùn ùn xuất hiện, bám vào xung quanh hắn, hòng kéo hồn phách hắn đi.

Tiếng ca bén nhọn, tiếng hạt pha lên lăn cùng tiếng vỡ vụn khi ghế gỗ đập vào xương sọ thay nhau lặp lại, gần như phá hủy lý trí hắn, hắn rất muốn chuộc tội, nhưng từng hỏi rất nhiều lần đều không nhận được lời đáp, càng nghĩ không ra ngày đó rõ ràng hắn bước ra khỏi sự trói buộc của tâm ma, nhưng sau khi lòng vòng lại trở về điểm xuất phát, mùi vị muốn chết mà không chết được này hắn nghĩ người không trải qua tuyệt đối không thể lý giải nổi.

Hắn ngẩng đầu, ánh mặt trời bên ngoài sáng sủa, lại không chiếu tới tầm mắt hắn, hoảng hốt thấy bóng người đứng đối diện, hắn giơ tay lên, chỉ vào cái bóng lầm bầm nói: “Chúng vẫn luôn ở đây, muốn kéo hồn phách tôi đi.”

Mọi người theo hướng hắn chỉ nhìn sang, vừa vặn thấy Chung Khôi, Trương Huyền gật đầu: “Nói không sai, Chung Khôi đích thực là quỷ.”

“Không phải Chung Khôi, là những con quỷ kia!”

Trương Huyền bị sự cố chấp của Tạ Phi làm cho đau đầu, hai tay chìa ra: “Tôi xin cậu, tất cả quỷ tôi đều siêu độ ngày hôm qua rồi. Cậu có thể nói nơi này có rất nhiều yêu, nhưng không thể nói là có quỷ.”

“Pháp thuật của anh mất linh nghiệm, ác quỷ sẽ không thể siêu độ dễ dàng như vậy, vợ con kiếp trước của tôi đâu? Các cô ấy đi cả rồi chứ!?”

Trương Huyền bị hỏi nghẹn lời, Tạ Phi thấy thế, lập tức kêu lên: “Anh thấy chưa, các cô ấy đã hóa thành lệ quỷ, trừ phi tôi chết, bằng không các cô ấy nhất định sẽ không luân hồi!”

“Vậy ngươi chết đi, muốn chết ngươi còn rúc vào điện thờ tổ sư gia nơi này làm gì thế? Còn ngại chưa đủ mất mặt sao?” Hamburger nghe không nổi nữa, ở bên cạnh gào lên.

“Ta cũng muốn chết, nhưng ta không chết được!”

Rồi, đề tài lại quay về điểm xuất phát, thấy ánh mắt Tạ Phi rời rạc, nói không đầu không cuối, Trương Huyền che mặt, cảm thấy so đo với một người nửa điên bản thân mình cũng rất ngu xuẩn.

“Mấy người không cần để ý đến hắn.” Câu nói lạnh lùng trong trẻo từ cửa truyền đến, là Tố Vấn đang giúp sửa lại cửa chính: “Là chính hắn chột dạ, muốn sám hối vì tội nghiệt kiếp trước, nên hy vọng bị quỷ giết, nhưng một người nếu chết hơn một lần, thì không nên rầu rĩ vì quá khứ nữa, hắn giờ làm vậy, mới là thực sự có lỗi với cuộc đời mình.”

Lời nói thâm ý sâu sắc, tay Sơ Cửu đang cầm búa sắt hơi ngừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn Tố Vấn, hắn cảm giác từ sau khi trở về thái độ của Tố Vấn đối với mình liền thay đổi, cứ một mực kiếm cớ tránh hắn, hôm nay vì được hắn nhờ, mới miễn cưỡng tới giúp. Điều này khiến hắn cảm thấy may mà mình làm hỏng cửa chính Trương gia, nếu không ngay cả cái cớ hẹn gặp người ta cũng không có.

Bốp bốp bốp!

Giữa không trung truyền đến tiếng vỗ tay, Hamburger khen: “Tố Vấn nói rất hay!”

Thấy vẻ mặt Tạ Phi như có điều suy nghĩ, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, hy vọng hắn có thể nghĩ thông suốt, bằng không trong nhà có một cảnh sát tuần tra suy nhược thần kinh chưa nói, lại còn phải nuôi một đạo sĩ tinh thần bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ, rắc rối nọ tiếp rắc rối kia, cậu ngay cả thời gian lấy hơi cũng không có.

“Ăn cơm ăn cơm!” Cậu ra dấu, ý bảo mọi người rời đi, đừng vây ở chỗ này kích thích Tạ Phi.

Mọi người tản ra, đều tự đi làm việc của mình, Tô Dương chiếu cố Lộ Đại Hải xong, đi tới cùng mọi người ăn cơm, mấy ngay nay được Hamburger giáo dục, anh ta không cảm thấy kinh ngạc khi thấy một con vẹt có thể thuẩn thục sử dụng ngôn ngữ nhân loại nữa, anh ta chưa quen với Tạ Phi lắm, chỉ coi đó là vụ án Trương Huyền đang phụ trách, cảm thán nói: “Xem ra nghề trinh thám này ăn cơm cũng không được ngon nhỉ.”

“Đúng vậy, anh cho là kiếm tiền rất dễ à?”

Tô Dương nhìn thoáng qua Nhiếp Hành Phong ở bên cạnh, nghĩ bụng nơi này có một đại thần tài bao nuôi cậu rồi đấy thôi, cậu còn cần kiếm tiền sao?

Song chuyện này không liên quan đến anh ta, nên anh ta hỏi thẳng vào vấn đề mình quan tâm: “Án cảnh sát tuần tra khi nào kết thúc? Tôi còn một đống việc muốn chạy, không thể ở nhà cả ngày để chăm sóc bệnh nhân.”

“Vấn đề này giờ tôi cũng vô cùng muốn biết.”

Kỳ thực chăm sóc bệnh nhân không là vấn đề, trong nhà nhiều người như vậy, đều có thể tới hỗ trợ, nhưng nói đến sự tiến triển của vụ án, cậu liền lúng túng. Giờ như lọt vào sương mù, cảnh sát cấp cao có người áp chế, thủ phạm chính Tiêu Lan Thảo lại không biết đi đâu, hoàn toàn không thể điều tra được.

Cửa thỉnh thoảng truyền đến tiếng lạch cạch, từ sáng sớm đến giờ ít nhất cũng hai tiếng rồi, Sơ Cửu còn chưa sửa xong cửa, giờ lại ngồi xếp bằng ở chỗ này, trò chuyện giết thời gian với Tố Vấn, việc này khiến Trương Huyền nghi ngờ tâm tư của hắn căn bản không đặt vào việc sửa cửa, quay đầu lại, thấy Chung Khôi lấy tay chống cằm, dựa trên bàn dáng vẻ hồn lìa khỏi xác, cậu tức giận hỏi: “Cậu thì sao? Quỷ cũng bị bám thân à?”

“Không phải, tôi đang không hiểu vì sao chúng tôi bị đưa đến khách sạn Khánh Thái, nghĩ tới nghĩ lui, tôi đều không nhớ nổi mình đã từng đi qua nơi ấy.”

“Nghĩ không ra không phải là không tồn tại, nói không chừng đó là ký ức lúc cậu còn rất nhỏ, mới không nhớ được, nhưng trong tiềm thức của cậu biết đó là một nơi vô cùng an toàn, nên khi nguy hiểm tới, bản năng tiềm tàng bị phệ hồn kính kích thích, liền giúp cậu đưa ra lựa chọn.”

Nghe Trương Huyền nói, Chung Khôi sửng sốt, lập tức hỏi: “Chẳng lẽ không phải phệ hồn kính dẫn chúng tôi đi, mà là tôi đưa mọi người đi?”

“Đúng.”

Trên đường Mã Linh Xu chở họ tới khách sạn Khánh Thái từng ám chỉ như vậy, nên Nhiếp Hành Phong cho rằng ý kiến của Trương Huyền không sai: “Lần này các cậu bị vây trong khách sạn không ra được, không liên quan gì đến tâm ma, cũng không phải bị người hãm hại, khả năng lớn nhất là chính cậu làm ra kết giới phong ấn ở xung quanh khách sạn, nhốt chính các cậu vào nơi an toàn. Mọi người cho rằng chỗ ấy rất an toàn, không có ý thức nguy hiểm mạnh mẽ, nên người bên ngoài chúng tôi mới không cách nào biết được hành tung của các cậu, lúc đi vào vẫn luôn bị mê hồn trận mê hoặc.”

Nghe Nhiếp Hành Phong giải thích, Chung Khôi há hốc mồm: “Không thể nào, tôi hẳn là không lợi hại đến vậy.”

“Ngươi có, Chung Chung tiền bối.” Hamburger ở bên cạnh chế giễu: “Đừng quên ngươi chính là người ngay cả cửa địa phủ còn có thể mở ra được đó!”

Nói vậy cũng không phải là không thể, không ngờ nói tới nói lui nguyên nhân thực sự lại ở trên người mình, bị mọi người khinh bỉ, Chung Khôi chột dạ, ha ha cười khan hai tiếng: “Xin lỗi các vị, tôi mời mọi người uống rượu nhận tội, đêm nay cứ Empire là được.”

Một hộp khăn giấy ném vào đầu y, Trương Huyền mắng: “Cậu mời khách còn không phải tôi tốn tiền, đệt!”

Nhiếp Hành Phong liếc nhìn Trương Huyền, nói tiếp: “Kỳ thực hàng ngày mỗi người chúng ta đều trải qua rất nhiều chuyện, ký ức xuất hiện đứt gãy cũng không kỳ lạ, mà chuyện trải qua nằm trong đoạn đứt gãy kia lại vừa khéo bị giấu đi, hiện tượng này có thể là cố ý, cũng có thể là vô tình, chỉ là thời gian lâu dài, đại não sẽ tự động loại bỏ một phần không quan trọng.”

Thần sắc Trương Huyền khẽ động, tay theo bản năng sờ sờ móc khóa viên đạn, đó là Tiêu Lan Thảo cho cậu, được cậu treo thẳng lên di động, di động lúc nào cũng bất ly thân, việc này chứng tỏ cậu thời khắc đều có thể nhìn thấy viên đạn này, không thể nói rõ là tâm lý gì, chỉ là một thói quen, giống như thói quen trong đoạn ký ức cậu từng trải qua.

Chung Khôi quay đầu nhìn cửa, Tố Vấn đang sửa cửa ở đó với Sơ Cửu, cảm thấy Tố Vấn hình như cũng bởi vậy mà nghĩ đến một vài chuyện, y gật đầu: “Các anh nói đều rất có lý.”

“Đương nhiên có lý, cậu nghĩ rằng tôi lăn lộn trong đài truyền hình vô ích à, muốn dỗ người ta vui vẻ móc tiền trong túi ra, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, đạo lý lớn người người đều nói, nhưng muốn nói cho đối phương tâm phục khẩu phục thì cần dựa vào kỹ xảo.”

Lời này nói không sai, tài ăn nói của Trương Huyền tuyệt đối cao siêu hơn pháp thuật của cậu nhiều lắm.

Nghe Trương Huyền ở một bên ăn nói lung tung, Nhiếp Hành Phong nhịn xuống lời đâm chọt, đứng dậy lấy điện thoại di độn, có người gửi tin nhắn tới, sau khi anh xem xong, cau mày, đưa điện thoại cho Trương Huyền.

Là tin nhắn của ông chủ Tả Thiên, thấy là phân tích ảnh chụp hung phạm liên quan đến án ngược sát, Trương Huyền lập tức tỉnh táo tinh thần, mấy ngày nay cậu bị một đống lớn phiền phức đuổi riết, thiếu chút nữa quên mất chuyện này.

“Có vẻ là tin tức tốt nhỉ.”

Thấy vẻ mặt Nhiếp Hành Phong cổ quái, Trương Huyền vội vàng mở ra xem, Tả Thiên mở đầu tin nhắn bằng một đoạn dài khoe khoang bị cậu bỏ qua, trực tiếp xem kết quả, phải nói bản lĩnh của Tả Thiên thật sự cao siêu, tấm ảnh Tô Dương vốn chụp mờ nhạt được chỉnh sửa lại một lần nữa trở nên rõ ràng hơn nhiều, chữ trên bảng tên cũng có thể nhìn rõ, thấy tên, Trương Huyền hơi sững sờ.

“Tạ…” Hai chữ ở giữa hơi nhòe, không dễ đọc lắm, từ kiểu chữ suy đoán, cậu nhìn Nhiếp Hành Phong, chần chừ nói: “Tạ Bảo Khôn?”

Nhiếp Hành Phong gật đầu, chứng tỏ cậu nói không sai, Trương Huyền đẩy di động ra, kêu: “Tạ Bảo Khôn, sao có thể chứ!”

Thấy cậu phản ứng lớn như vậy, mọi người đều tò mò tiến lên trước xem, Tô Dương kỳ quái nói: “Tạ Bảo Khôn? Cái tên này rất quen.”

“Đương nhiên quen rồi, chính là bác sĩ lần trước anh chụp được ở cửa phòng bệnh của cảnh sát tuần tra đấy, tôi bảo bạn đi giám định.”

“Không, không phải tôi nói ông ta, mà là…”

Lời của Tô Dương bị cắt ngang, nghe thấy họ nói chuyện, Tạ Phi nhảy dựng lên, ôm đầu la to: “Tôi chính là Tạ Bảo Khôn, mau tới tìm tôi đi!”

Trương Huyền vốn bị hiện tượng quỷ dị này làm cho đầu óc rối bù, bị hắn ầm ĩ như thế, chỉ cảm thấy đại não càng hỗn loạn hơn, quát lên về phía Hamburger: “Đánh cậu ta ngất xỉu đi.”

Hamburger lập tức nhặt búa sắt của Sơ Cửu để ở cửa lên, tiến tới muốn gõ, bị Chung Khôi đi đến cản lại, kêu lên: “Ngươi đánh như vậy, anh ta sẽ chết mất.”

“Đây vốn chính là kết quả hắn mong đợi mà, hắn không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, để chúng ta thành toàn cho hắn đi!”

Hamburger ước lượng cây búa nhỏ, chỉ chờ Trương Huyền ra lệnh một tiếng, nó liền có thể ra tay, ai ngờ tiếng gõ ở cửa kích thích Tạ Phi, tần suất gõ rất có cảm giác tiết tấu, dần dần hòa cùng tạp âm trong não hắn, hắn nghe vào giống như tiếng vọng tàn nhẫn khi đập từng nhát từng nhát vào sọ người, thế là hai người Sơ Cửu và Tố Vấn trong mắt hắn đều biến thành ác quỷ, hắn đỏ mắt lao ra cửa, gào lên: “Đừng gõ nữa! Các ngươi muốn lấy mạng, cứ tới tìm ta!”

Sơ Cửu đang cùng Tố Vấn nói chuyện đến vui vẻ, bị Tạ Phi cắt ngang, hắn đứng lên, định dạy dỗ cái tên không có mắt này một chút, Chung Khôi vội vàng ngăn hắn lại, lại túm Tạ Phi kéo về sau. Trong lúc kéo, một chiếc gương nhỏ từ trong túi Tạ Phi rớt ra, thấy cái gương, Tạ Phi càng ồn ào ghê gớm, lòng vòng tại chỗ như phát điên.

Nhìn thấy phệ hồn kính, Trương Huyền lập tức hiểu nguyên nhân đột nhiên Tạ Phi phát bệnh, chạy tới nhặt chiếc gương lên, hỏi Chung Khôi: “Ai bảo cậu đưa cái gương cho cậu ta?”

“Chiếc gương vốn chính là đồ của anh ta mà, anh ta hỏi tôi, tôi liền trả.” Thấy vẻ mặt không đồng ý của mọi người, Chung Khôi nói: “Có vấn đề gì sao? Chúng tôi bị quỷ truy sát ở Tạ gia, cũng là nhờ có chiếc gương giúp đỡ mới thoát ra được, tôi nghĩ có kính chiếu yêu bên người, Tạ Phi sẽ khá hơn chút.”

“Anh giai, tôi sớm muộn gì cũng bị cậu chọc tức chết.” Nghe xong Chung Khôi giải thích, Trương Huyền nhịn không được rên rỉ: “Lẽ nào cậu không chú ý thấy có thể chạy thoát được là vì cậu sao? Cái gương chỉ phụ trợ thôi.”

Giống như Mặt Ngựa nói, trên đời này không có tà vật, chỉ có người tâm thuật bất chính, phệ hồn kính trong tay Chung Khôi, chính là thần khí có thể giúp y tăng cường pháp lực, nhưng đối với Tạ Phi trong lòng có quỷ mà nói, chiếc gương liền biến thành lưỡi dao đòi mạng hắn.

“Vừa nãy nghe anh giải thích, tôi hiểu rồi, nhưng chiếc gương đưa cho anh ta từ trước… Giờ nên làm gì?”

Được Trương Huyền giải thích, Chung Khôi hiểu ra, muốn lấy lại cái gương, bị Trương Huyền giành trước một bước bỏ vào túi, thứ này tuyệt không thể giao cho Chung Khôi, có trời mới biết tiếp theo y sẽ lại tiện tay ném cho ai.

Trong lúc nói chuyện tiếng la hét của Tạ Phi càng ầm ĩ hơn, như phát rồ chạy ra ngoài, làm hại Sơ Cửu đành phải tạm thời dừng sửa cửa, cùng Tố Vấn lôi hắn trở lại, thấy cửa chính đóng lại trước mắt mình, Tạ Phi gấp gáp giậm chân, kêu to: “Thả tôi ra, tôi chính là Tạ Bảo Khôn, tôi giết nhiều người như vậy, phạm nhiều tội nghiệt đến thế, cho dù luân hồi cũng không rửa sạch được!”

Hắn nổi bão, sức mạnh từ đâu tăng lên gấp mấy lần, khiến vài người cũng không kéo được hắn, Hamburger cầm cái búa nhỏ nhìn trái phải, nghĩ xem có nên thực sự đập xuống hay không, cũng may Nhiếp Hành Phong kịp thời đi tới, đẩy mọi người ra, kéo cổ áo Tạ Phi, đấm một quyền tới.

Nắm đấm xuống lực rất mạnh, không chỉ Tạ Phi bị đánh lập tức mất tiếng, những người khác cũng sợ hãi đồng loạt lùi về phía sau, nhưng rất nhanh họ liền phát hiện Nhiếp Hành Phong không hề tức giận, anh chỉ dùng cách này để đánh tỉnh Tạ Phi.

“Cái chết là một sự tiếp diễn khác của sinh mạng, tuyệt đối không phải là phương pháp duy nhất để chuộc tội.”

Toàn cảnh yên tĩnh trở lại, Tạ Phi sau khi bị trúng một đấm, không điên cuồng như vừa rồi nữa, ôm mặt đứng đó, trong mắt như có điều suy nghĩ, thấy thần trí hắn hơi dần ổn định, Nhiếp Hành Phong lại nói: “Ân oán kiếp trước đã chấm dứt vào thời khắc cậu chết, kiếp này cậu không cần gánh chịu tội nghiệt nữa, nếu cậu không bỏ xuống được, có thể thông qua rất nhiều cách thức để cứu chuộc, chứ không phải ở chỗ này cam chịu.”

“Tôi… nên làm thế nào?” Lát sau, Tạ Phi thấp giọng hỏi.

Nên làm gì để làm gì.

Kỳ thực Trương Huyền rất muốn nói thế, chí ít đừng nương nhờ ở nhà cậu rồi gây rắc rối cho cậu, nhưng lời Nhiếp Hành Phong nói quả thực quá xuất sắc, cậu rất sợ mình vừa mở miệng sẽ phá hỏng bầu không khí, hắng giọng cân nhắc tìm từ, Tô Dương đứng ở một bên dè dặt giơ tay lên.

“Cái kia… Tôi muốn hỏi các anh một chút, Tạ Bảo Khôn có phải là ông chủ tiệm quan tài Tạ Ký không?” Anh ta xem cả trò hề từ đầu đến cuối, càng xem càng hồ đồ, rốt cuộc không nhịn được đưa ra nghi vấn: “Ông chủ Tạ còn chưa chết đâu, các anh đang nói chuyển thế với chuộc tội gì vậy?”

Oạch…

Những lời này thành công kéo ánh mắt mọi người lên người anh ta, Trương Huyền nghi ngờ hỏi: “Anh cũng biết thảm án giết cả nhà Tạ gia?”

“Tôi đương nhiên biết chứ, mấy năm trước tiết mục thần quái đô thị chấn động một thời kia chính là do tôi chấp bút, lúc đó để viết xong nhân vật này, tôi còn từng tới phỏng vấn Tạ Bảo Khôn chứ đâu, ông ta sống rất tự tại.” Nhìn vẻ mặt mọi người, Tô Dương lại tốt bụng thêm vào: “Ở trong bệnh viện tâm thần.”

“Không phải chứ? Tạ Bảo Khôn còn sống…” Chung Khôi quay đầu nhìn Tạ Phi: “Vậy anh ta lại là chuyện gì?”

Tạ Phi cũng ngây dại, đại não hắn bây giờ vẫn còn đang trong trạn thái hỗn loạn nghiêm trọng, nhất thời không thể hiểu nổi ý của Tô Dương, nhưng hiển nhiên lời Tô Dương như đòn cảnh tỉnh, thành công trấn áp tâm ma của hắn.

“Đây rốt cuộc là chuyện gì? Xin anh hãy nói tỉ mỉ một chút.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio