Chiều tối muộn Thiên Thanh mới rảo bước về nhà, cánh cổng học viện Sakura đóng lại sau lưng, cô hơi nhún chân, bước đều trên con đường được phủ đầy màu trắng của ánh đèn điện, lúc này cô Hoài có công chuyện nên không thể về cùng, cả không gian vắng lặng chỉ có mình Thiên Thanh, đột nhiên cô lại nhớ đến quán cháo muộn của ông bà lão nơi góc khuất, cô thấy hơi hơi nhớ cái hơi ấm ở nơi đây, mới chỉ nghĩ thế mà bước chân Thiên Thanh đã nhanh chóng đổi hướng đến nơi góc khuất nọ. Đi được một quãng, đột nhiên không gian lại khiến cho cô rùng mình, cố bước thêm vài bước nữa, cơn lạnh chạy dọc sống lưng vẫn chưa dứt mà thậm chí còn làm cô bủn rủn thêm vài phần, bước chân không tự chủ dừng lại, đột nhiên Thiên Thanh thấy có thứ gì đó chặn lại hơi thở, và ngay sau đó mắt cô tối sầm lại, rơi vào trong cơn mộng mị vô thức... Thiên Thanh ngã vào trong lồng ngực của một ai đó, chính cô cũng chẳng hề biết chuyện gì đang xảy ra, còn người đó, nhìn gương mặt say ngủ của cô đột nhiên lại sinh ra chút nghĩ suy...Tỉnh lại trong một căn phòng tối om, lắc nhẹ đầu cho mình thoát khỏi cơn váng vất, Thiên Thanh hơi nheo nheo mắt để nhận định nơi mình đang ở, cũng là để mình có đủ thời gian hiểu rõ mọi chuyện. Tiếng nhạc bên ngoài vọng vào văng vẳng, những bản nhạc nặng chát chúa như đập vào màng nhĩ khiến cô nhăn mày, tay chân cô không hề bị cố định lại, vẫn có thể hoạt động bình thường, không cố gắng làm bất cứ điều gì vô ích, Thiên Thanh ngồi yên ở nơi mà cô tỉnh dậy, chờ đợi...một ai đó, hoặc một điều gì đó sắp xảy ra... Ước chừng phải khoảng ba tiếng sau, cánh cửa phòng vang lên tiếng lách cách, âm nhạc theo kẽ cửa xô vào trở thành những giai điệu bị bóp méo, một thân hình lách vào trong, và sau đó là ánh sáng mạnh mẽ bao trùm cả căn phòng. Anh hơi ngước nhìn cô, rồi sau đó đẩy đến trước mặt cô một khay đồ ăn. Cô không để ý lắm, chỉ tùy tiện ngáp dài một cái rồi nằm dài xuống đi văng êm ái, đôi mắt lim dim mơ màng. Anh không thể nén được sự ngạc nhiên cùng tò mò trong ánh mắt. Lần đầu tiên anh thấy một ai như cô, không khóc, không la hét, không làm loạn, chỉ ngồi yên như chờ đợi sự hiện diện của anh, rồi ngay sau đó lại lười biếng nằm nghỉ ngơi như đây là phòng của cô, hoàn toàn không thèm để ý đến tình cảnh của mình. Chậm rãi đưa một tay lên trán cô dò xét, anh chẳng nhận ra rằng cái vẻ lạnh lùng đầy sát khí của mình đã vứt đi đâu mất, giờ giống như có hai đứa trẻ ở trong phòng hơn.
-Không nóng, vậy cô bị thần kinh hả ?
Không một tiếng đáp lại, con người trên đi văng im lìm nhắm mắt, tự nhiên anh thấy mình giống như một kẻ dở hơi, bật người dậy khỏi chiếc ghế, anh bước lại cuối phòng, trên môi hơi phơn phớt nét cười nhạt, lúc sau anh quay lại với một chai rượu trên tay, tiếng "bốp" vang vọng và hơi men lan ra khắp phòng, cô hơi chun mũi rồi ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm vào chai rượu trên tay anh, đôi lông mày nhăn tít lại, cô ghét mùi rượu, hơn nữa đây còn là rượu mạnh nên mùi vị nồng hơn bao giờ hết, trong người chuyền đến một cơn nôn nao, cô lùi sát vào thành ghế, túm lấy chiếc chăn sau lưng áp lên mũi, ngăn cho thính giác của mình phải tiếp xúc với thứ mùi kinh khủng đó...Quan sát hết mọi hành động của cô vào mắt, nụ cười của anh trên môi càng đậm hơn, cô giống như một đứa trẻ cần che trở, hoàn toàn không giống với mấy nàng tiểu thư hay những kẻ ăn chơi sa đọa mà anh thường thấy. Thẳng tay liệng cái chai trên tay ra khỏi phòng, cánh cửa khép lại sau lưng anh làm cho hàng lông mày cô dãn ra, dụi nhẹ khuôn mặt mình vào tấm chăn, sau đó mới hơi nhìn anh một chút, anh cười nói nhỏ
-Ăn cơm đi, nhịn đói không tốt đâu!
Sự xuất hiện của cô khiến cho anh nhớ lại một giấc mơ mà anh đã bỏ quên trong quá khứ, lần này, anh có thể nắm lấy, hay lại buông tay...