“The road is narrow and longwhen eyes meet eyes….số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được….”
Chun dằn mạnh nắp máy điện thoại xuống, từ hôm qua đến giờ anh gọi cho Ella liên tục mà máy của Ella cứ báo hiệu là tắt máy khiến anh cảm thấy lo lắng không yên tâm. Anh thực sự không thể tập trung vào công việc. “Ella! em ở đâu vậy hả? thế này thì anh làm sao mà tập trung được?”…. Chun lại bật máy lên và gọi về nhà Ella lần nữa nhưng đáp lại anh vẫn là “tít……tít……..”. “trời ạ! Cô ấy vẫn chưa về nhà…chắc mình điên lên mất!”
- này! Cậu làm gì mà cứ ôm lấy cái điện thoại vậy? – Jiro vỗ vai Chun
- mình không liên lạc được với Ella – Chun thở dài chán nản – khi nào Dason tới, tớ sẽ chạy ngay tới nhà cô ấy xem sao…..
- cậu đi đi! Tớ sẽ canh thay cho cậu!
Lắc đầu từ chối, Chun không muốn làm phiền Jiro. Anh biết mấy ngày nay Jiro cũng không ngủ được. nhiệm vụ lần này quá quan trọng, mọi ngừoi không thể sơ suất lần nữa. anh vươn vai ngáp dài, uể oải ngả đầu lên vai Jiro
- Không được! nếu muốn giúp mình, cậu chỉ cần cho mình dựa tý là ok rồi!
Jiro nhún vai cừoi cừoi với cậu bạn thân. Không ngờ tên ngốc cố chấp này cuối cùng đã biết yêu trở lại! cả đang ngồi lơ mơ thơ thẩn thì đột nhiên điện thoại Chun lại đổ chuông liên hồi. ngồi bật dậy khi thấy số máy của Ella, anh lập tức trả lời
- alo, em ở đâu vậy?
- em đang chờ anh trước cửa bệnh viện. mọi ngừoi không cho em vào…anh có thể ra đây không?
- Chờ đó! Anh sẽ xuống ngay!
Nói xong Chun lập tức quay sang nhìn Jiro
- được rồi không cần nói nhiều, mình sẽ canh thay cho. Cậu đi đi! Có lẽ Dason cũng sắp tới….
Chun cừoi cảm ơn Jiro rồi lập tức cầm lấy áo khoác chạy ngay xuống cửa bệnh viện. Ella gập máy và nhìn đồng hồ thừa biết là Dason sắp tới nên cô cố tình đứng hơi xa ở phía đầu cổng bệnh viện tý. Và cô biết sắp tới mình sẽ phải làm gì….
----------------
Dason đang lái xe tiến vào cổng bệnh viện chợt anh thắng gấp khi nhìn thấy bóng ngừoi. Anh vội lao xuống xe chạy về phía bóng dáng đó
- em làm gì ở đây vậy? – Dason nhìn Ella rồi liếc về phía bệnh viện nghi ngờ
- em… ách xì …em….ách xì… - Ella xoa tay vào nhau và đưa tay vào túi tìm khăn tay
Dason vội rút khăn tay mình ra đưa cho cô
- em chờ Chun à? Sao hắn dám để em bị lạnh hả? – giọng Dason rít lên
- phải…. – Ella cầm lấy khăn tay Dason và “vô tình” ng vào tay anh rồi cuối đầu thì thầm - ….anh ấy không chu đáo bằng anh…..
- Ella…….
Dason nhìn cô thoáng chốc sững sờ nhưng Ella chỉ ngẩn lên nhìn anh rồi vội quay mặt đi chỗ khác. đưa khăn tay trả lại cho Dason, Ella lắc đầu
- tất cả là dĩ vãng rồi, em không nên nghĩ tới nó nữa….
- anh vẫn yêu em!
…… Dason có nằm mơ cũng không nghĩ bây giờ anh có thể nắm lấy tay Ella trong tay anh. Nhẹ nâng tay sờ vào gò má đang lạnh buốt của Ella, Dason thấy lòng bồi hồi. chợt Ella xô anh ra và lắc đầu
- em không thể để Chun hiểu lầm…..
Dason nhìn cô thoáng chút thất vọng. anh vừa mới có Ella trong khoảnh khắc nhưng giờ lại trở về với thực tại. thực không cam lòng tý nào! Dason mím môi nén hơi thở bực bội của mình. anh siết chặt lấy Ella trong tay nhìn cô toé lửa gầm gừ
- lại là Chun! Em không thể nào bỏ hắn sao?
Rồi anh hôn mạnh vào môi Ella. môi anh bắt lấy môi cô cách ngấu nghiến và mặc cho Ella chống cự.
“bốp!”
Có ai đó đã kéo anh ra và giáng cú đấm vào mặt anh. Dason té xuống đất nhưng anh nhanh chóng lấy lại thăng bằng và đứng lên. Là Chun! Chính là anh! Kẻ đáng ghét chuyên phá bĩnh trong mắt Dason.
- không ai có thể bắt Ella làm bất cứ chuyện jì cô ấy không thích! Anh nghe rõ chưa? – Chun rít lên
- im đi! – Dason nhào tới túm chặt lấy cổ áo Chun – mày có tư cách jì nói với tao? Ella là của tao! Là ngừoi yêu của tao
“bốp!”
Dason đã đấm vào bên má Chun cú đấm mạnh bằng tất cả sự giận dữ của mình. Nếu phải quyết đấu để có được Ella chắc anh cũng chẳng ngại ngùng gì mà không thử sức. Chun đưa tay chùi vệt máu nơi khoé môi, quắc mắt giận điên ngừoi nhìn Dason rồi anh lại lao vào. ngừoi quấn lấy nhau như con hổ say mùi máu và đang bị xâm chiếm lãnh thổ.
- tất cả ngừng lại hết đi! – Ella hét lên làm Chun và Dason giật mình – nếu ngừoi thực sự vì em thì đừng làm như vậy nữa.
- Ella…anh chỉ muốn – Dason bước lại gần Ella
Nhưng Chun đã nắm lấy cổ áo Dason và thúc cú vào bụng Dason rồi quẳng anh sang bên. Bước lại gần cởi áo khoác mặc vào cho Ella, Chun đưa cô vào xe rồi bỏ đi mặc cho Dason đang giận dữ thét lên bên đường.
-------------------------
Có bóng đen nhẹ đu ngừoi xuống dọc theo bức tường của bệnh viện, bún ngừoi từng nấc nhỏ, Hebe trượt xuống tới cửa sổ phòng Nghị sỹ Lin. Lấy trong túi áo đồ nghề chiếc máy khoan kính nhỏ, Hebe nhẹ đặt nó áp vào cửa kính, xoay nhẹ vòng và rút ra đi kèm với mảnh kính tròn đã được khoan thủng. Luồn bàn tay khéo léo vào trong, Hebe bật chốt cửa sổ và kéo nó ra không chút tiếng động. Cô uốn cong ngừoi để nhảy vào trong và đáp xuống đất trong im lặng, Hebe bước từng bước cẩn trọng tới gần con mồi, rút ra ống kim cẩn thận tiêm nhẹ vào ống truyền dịch. Sau khi rút ống kim ra khỏi, Hebe cuối ngừoi xuống thì thầm vào tai ông nghị sỹ Lin đang say ngủ
- kỳ này thì tôi dành cho ông loại thuốc thử mới – Hebe cười thật ác – hãy an tâm nó sẽ không để ông chết liền đâu!
Nghe tiếng nói bên tai, ông nghị sỹ giật mình mở mắt và bắt gắp ánh mắt đáng sợ của Hebe. Ông hoảng sợ tính kêu lên nhưng Hebe đã bịt chặt miệng của ông lại và lắc đầu nhìn ông
- ngoan nào – Hebe cừoi đắc ý – đừng có hoảng sợ như thế! Cứ từ từ thôi, lát nữa ông sẽ không còn cơ hội để la đâu!
- Ư…ư….. – tên nghị sỹ sợ chết hoảng hồn quơ quào lia lịa, ánh mắt như van xin
Hebe chỉ nhếch mép cừoi khinh bỉ và giữ chặt lấy miệng hắn trong lúc hắn càng ngày càng chìm vào trong vô thức….
---------------------
Jiro ngồi ngáp dài trong hành lang bệnh viện vắng ngắt. thật là chán nản khi chẳng có lấy ngừoi ngồi đây nói chuyện với anh….. Jiro nhỏm dậy và đi tới góc hành lang mua ly café cho tỉnh táo hơn “không biết giờ này cô ấy đang làm jì?....” Jiro vừa cầm ly café vừa uống vừa suy nghĩ, anh tính ngồi xuống nhưng hình như anh nghe có tiếng động trong phòng… nhíu mày suy nghĩ. Anh cẩn thận bước tới bên cánh cửa, đặt tay lên nắm cửa…. Hebe cũng nghe có tiếng chân nên cô vội phóng ra khỏi giuờng, ép mình nép theo bức tường. Rút khẩu súng ra, cô nhẹ nhàng lên đạn và nín thở hồi hộp chờ Jiro bước vào… Jiro xoay nhẹ nắm cửa, đẩy nhẹ vào trong và đưa tay ra sau rút súng….