Lục Tu Giác lái xe chở người đi Trúc Lí Quán ăn.
Lúc này vẫn là bà chủ Liễu xuống bếp, không phải ăn lẩu mà là một vài món của đế đô. Cô ấy còn bưng ra một bình rượu trắng, độ cồn không cao, rượu trắng kết hợp với đồ ăn của đế đô là mỹ vị nhất.
Bà chủ Liễu cầm theo hai cái ly, bên bàn có năm người ngồi, chồng của bà chủ Liễu cũng có mặt, còn có công chúa nhỏ của cô ấy cũng đến.
Cô bé xinh đẹp đáng yêu như búp bê Tây Dương, ăn mặc cũng theo phong cách ngọt ngào, đáng yêu nhào vào lòng Lục Tu Giác không buông tay, chờ đến khi thấy Mao Cửu thì lập tức thay lòng đổi dạ ngồi trong lòng Mao Cửu không chịu nhúc nhích.
Giống như đang chơi xấu vậy, mặc cho bà chủ Liễu dỗ thế nào cũng không chịu đi.
Mao Cửu ôm cô bé mềm như bông, hơi cứng đờ.
Bà chủ Liễu nhìn mà mất mặt thay con gái mình, bất đắc dĩ cười nói: "Nó thích người đẹp, vừa nhìn trúng là bám riết không bỏ..."
Mao Cửu im lặng một lúc lâu, nói: "Cũng tốt, con gái thì tầm mắt cao chút, chứng tỏ sau này phẩm vị cũng cao."
Lục Tu Giác nghe mà bật cười, ôm Mao Cửu rồi đặt cằm lên vai cậu, còn tiện tay trêu chọc cô bé trong lòng cậu.
"Tiểu Cầu Nhi, còn ăn vạ không chịu đi hửm?"
Cô bé dùng hai tay nhỏ kéo quần áo Mao Cửu, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn Lục Tu Giác một lúc lâu, nghiêm túc nói: "Anh Lục à, Tiểu Cầu Nhi vẫn thích anh mà."
"Mơ đẹp nhỉ, còn đòi trái ôm phải ấp nữa."
Bà chủ Liễu và chồng khẽ quát con gái, bắt nó ngoan ngoãn ăn cơm, đừng quậy phá. Cô bé không vui, nó chỉ cảm thấy đã rất lâu rồi mới có thể nhìn thấy anh trai xinh đẹp, muốn kiếm cho đủ, nếu không sẽ lỗ vốn mất.
Nhưng thật ra Mao Cửu lại rất thích cô bé này, cho nên cả buổi đều ôm cô bé.
Bởi vì ôm nó cho nên không uống rượu mấy.
Bà chủ Liễu cầm hai cái ly là muốn uống với Mao Cửu, ai ngờ Mao Cửu lại từ chối, cô uống một mình cũng đâu có thú vị gì, ấy thế mà chồng của cô và Lục Tu Giác không được cho uống lại ngo ngoe rục rịch. Bà chủ Liễu liếc mắt xem thường: "Hai người còn muốn say rượu lái xe à?"
Hai người bất đắc dĩ, đành phải hậm hực ngừng tay.
Mao Cửu ngồi một bên hiển nhiên là rất thích nhìn bộ dạng ăn mệt của Lục Tu Giác, trong mắt đều là ý cười. Nếu không phải có người khác ở đây thì Lục Tu Giác đã nhào tới rồi. Hắn thích bộ dạng này của Mao Cửu muốn chết, vô cùng mê người.
Cơm nước xong thì uống trà, ngồi mãi đến tám giờ mới chịu đi.
Xe vẫn ngừng ở bên ngoài, nhưng lúc này lại không bị câu đi như lần trước nữa. Lúc khởi động xe, Mao Cửu lấy cái Nokia của mình ra, đặt trước mặt Lục Tu Giác, nói: "Đi theo hướng dẫn trong đó đi."
Lục Tu Giác liếc nhìn, đánh tay lái, nhấn ga, không để ý là đi đâu, chỉ thuận miệng hỏi: "Đi đâu thế?"
Mao Cửu: "Cứ đi theo là được."
Lục Tu Giác nghiêng đầu nhìn cậu, bỗng bật cười, một nụ cười phát ra từ tận đáy lòng.
Mao Cửu: "Cười gì đấy?"
Lục Tu Giác: "Em mà cũng chơi mấy trò thần bí thế này."
Mao Cửu nhàn nhạt nói: "Thần bí gì đâu, không phải chỉ là hẹn hò thôi sao?"
Ánh mắt Lục Tu Giác sáng lên, cười như một con mèo mới trộm được cá: "Em muốn đi đâu để hẹn hò với anh thế?"
Mao Cửu nói: "Đến đó thì biết."
Lục Tu Giác: "Được đó nha Mao Tiểu Cửu, em biết em đang làm gì không hả? Tình thú. Em đang... tán tỉnh anh đó ư?"
Mao Cửu nghiêm túc phủ nhận: "Cái này không gọi là tình thú, cũng không gọi là tán tỉnh, mà tình thú thật thì..." Cậu rướn người lên, kề bên tai Lục Tu Giác, khẽ liếm cắn vành tai hắn như con mèo nhỏ, thì thầm nói: "Đây mới gọi là tình thú."
Tay chân Lục Tu Giác run rẩy, suýt chút đã nhấn ga vi phạm luật giao thông. Hắn khẽ run rẩy nói: "Anh nói cho em biết nha Mao Tiểu Cửu, anh đang lái xe đấy."
Mao Cửu lùi lại, mở to mắt tỏ vẻ vô tội, sau đó lại cười một cách vô cùng thuần lương: "Nhưng mà anh "cứng" rồi kìa."
Đệt!
Nếu không phải đang ở trên quốc lộ thì Lục Tu Giác rất muốn dừng xe "làm" một trận.
Trái tim Lục Tu Giác run rẩy, cố gắng ra vẻ đứng đắn. Bây giờ hắn đang nghi ngờ Mao Cửu ở bên cạnh này có phải Mao Tiểu Cửu nhà mình không, bình thường chỉ có hắn đùa giỡn Mao Tiểu Cửu, vừa trêu một cái là đỏ mặt, bộ dạng không biết làm sao mà còn phải giả vờ đứng đắn của cậu đáng yêu gần chết.
Cậu ấy bây giờ sao lại giống bị yêu tinh gì đó nhập thế cơ chứ?
"Mao, Mao Tiểu Cửu, em là Mao Tiểu Cửu thật đó hả?"
Mao Cửu cười nhẹ, không chơi nữa.
Những lời hôm nay nói, những chuyện hôm nay làm đều ngoài dự đoán của cậu, nhưng mà cậu cũng không cảm thấy thẹn. Dù sao thì hai người cũng đang yêu nhau, yêu đương là chuyện của hai người, cậu cũng sẽ sinh ra dục vọng với Lục Tu Giác. Huống chi Lục Tu Giác chẳng những đẹp mà còn hợp gu của cậu, ban đầu lúc mới vừa gặp mặt đã bị sắc đẹp mê hoặc rất nhiều lần rồi.
Bây giờ là thân phận quang minh chính đại, hợp lý hợp tình, "làm" một cách hợp pháp, cậu cũng sẽ có lúc nhịn không được muốn trêu Lục Tu Giác mà.
Còn mấy chuyện lãng mạn, tình thú gì đó cũng không thể luôn để một mình Lục Tu Giác cố gắng được.
Cậu biết, từ sau khi hai người xác định quan hệ đều là một mình Lục Tu Giác chủ động. Chủ động tiếp cận, chủ động đưa ra lời hẹn hò,... Dành biết bao nhiêu tâm tư và suy nghĩ để viết ra kế hoạch tỉ mỉ, tuy rằng cuối cùng đều gần như thất bại hết.
Cậu có xem cuốn sổ ghi chép trong túi Lục Tu Giác vài lần, cảm thấy rất là thú vị.
Thân là một người yêu đủ tư cách thì vẫn nên chủ động tìm thời gian hẹn hò, có như thế thì tình cảm mới có thể lâu dài được.
Cho nên Mao Cửu nghiêng đầu nhìn sườn mặt của Lục Tu Giác, nghiêm túc nói: "Rất kinh ngạc à? Không còn cách nào khác mà, vừa thấy anh là trong đầu em chỉ toàn lời ngon tiếng ngọt. Không nói ra thì tràn hết xuống tâm can, quá ngọt, ngọt muốn ngán luôn, cho nên em phải rót bớt cho anh, không thì bệnh tiểu đường mất."
Ngón tay Lục Tu Giác khẽ run rẩy, trái tim khoẻ mạnh của hắn bị Mao Tiểu Cửu chọt thủng một cái lỗ, sau đó rót đầy nước đường, ngọt ngào muốn chết, nếu không giảm bớt thì cũng bệnh tiểu đường theo mất. Hắn hít sâu một hơi, im lặng một lúc lâu mới nói: "Mao Tiểu Cửu, em nghiêm túc nói cho anh biết, em tìm mấy lời này ở đâu thế hả?"
Ai mà lại không chịu làm việc đàng hoàng, không ngoan ngoãn học tập mà cả ngày chỉ nghĩ đến mấy thứ này? Hắn mà biết ở trang web nào thì nhất định phải chép xuống hết cho mà xem. Mỗi ngày rót lời âu yếm cho Mao Tiểu Cửu nghe, miễn cho cậu bỗng dưng tập kích làm hắn trở tay không kịp, giống như một thằng nhóc mới biết yêu vậy. Làm sao mà duy trì được hình tượng ổn trọng thành thục nữa?
Mao Cửu chớp mắt, nói: "Đâu có, chỉ cảm thấy muốn nói thì nói ra thôi, có lẽ là vì trong lòng nghĩ được cái gì thì nói cái đó, anh thích nghe hả? Nếu thích thì mỗi ngày đều nói cho anh nghe, chịu không?"
Vành tai Lục Tu Giác bỗng đỏ lên, lặng lẽ giật giật, nhưng vẫn mạnh miệng: "Có gì hay đâu, chẳng có gì thú vị hết, mỗi ngày nói mấy câu giống nhau, nghe mãi sẽ không còn thú vị nữa."
Mao Cửu im lặng, sau đó đột nhiên nhanh trí: "Vậy mỗi ngày nói một câu khác nhau được không?"
Biết nội tâm của Lục Tu Giác bây giờ là như nào không?
Trăm hoa đua nở, muôn hồng nghìn tía. Bùm bùm, pháo hoa nổ tung đầy trời, đẹp không sao tả xiết.
Khoé miệng Lục Tu Giác nhịn không được cong lên: "Mỗi ngày không trùng lặp thật hả?"
Mao Cửu gật đầu: "Ừ, thật."
Lục Tu Giác được cưng chiều thì tính cách như công chúa nhỏ lập tức lộ ra, dáng vẻ "miệng chê bai nhưng thân thể lại thành thật" nói: "Vậy thì mỗi ngày anh cũng nói cho em nghe, mỗi ngày đều không trùng nhau."
Vậy thì không phải là có qua có lại hả?
Mao Tiểu Cửu giống như mở khoá vậy, ân cần rót đường vào lòng hắn, thân là bạn trai thì hắn cũng phải rót trở về không phải sao?
Mao Cửu đồng ý ngay: "Được thôi."
Lục Tu Giác đạp ga tăng tốc, đến một chỗ được cho phép ngừng xe thì dừng lại, tắt máy. Hắn nghiêng người, trong bóng tối, dùng đôi mắt sáng như đá quý quay sang nhìn cậu: "Vậy thì hôn một cái được không?"
Mao Cửu cúi người, còn chưa kịp đến gần thì gáy đã bị một bàn tay to áp chế, dùng sức rất lớn nhưng lại không làm đau cậu, chỉ để kiềm chế hành động của cậu mà thôi. Cái này làm cho cậu thấy hơi không thoải mái, không phải thân thể mà là loại cảm giác trên tâm lý, bị người khác khống chế thế này.
Cậu giãy giụa một chút, muốn thoát khỏi loại khống chế nhưng lại làm cho Lục Tu Giác hiểu lầm cậu muốn tránh thoát, trên phương diện này hắn giống như cầm thú vậy, dù cho bình thường có công chúa thế nào thì cũng thế, nào có thể để con mồi đã đến miệng trốn thoát được?
Lục Tu Giác một tay ôm gáy Mao Cửu, một tay ôm eo cậu, bắt được môi của đối phương. Đầu tiên là khẽ chạm một chút như chuồn chuồn lướt nước, đầu lưỡi lướt qua liếm nhẹ, đến nỗi Mao Cửu còn tưởng hắn chuyển sang kiểu ôn nhu uyển chuyển rồi. Vậy mà vừa thử xong thì bại lộ bản tính, giống như một con thú dữ bắt được mồi, cuồng mãnh cắn nuốt, tựa như muốn ăn luôn đầu lưỡi, nước bọt lẫn hô hấp và dục vọng nóng bỏng của Mao Cửu vào trong bụng.
Mãi đến khi Mao Cửu kháng nghị mới được hơi thả ra thở dốc. Lục Tu Giác như một con mèo lớn chưa thoả mãn, liếm cậu từng chút một, tư thế ôm Mao Cửu giống như ôm một cái bảo bối giá trị liên thành vậy.
Mao Cửu kháng nghị: "Lần sau anh có thể nào nhẹ nhàng hơn chút được không?"
Yêu cầu gì của cậu Lục Tu Giác cũng đồng ý hết, ngoài miệng thôi.
Mao Cửu run rẩy, cậu phát hiện bên hông bỗng có chút đau, thì ra là Lục Tu Giác bóp eo cậu, dùng lực hơi mạnh.
Mao Cửu muốn tránh ra nhưng Lục Tu Giác lại không chịu, ngồi đó bất mãn hừ hừ: "Hôn thêm cái nữa không?"
Mao Cửu đẩy hắn ra: "Một cái nữa thì không kịp đến nơi đâu. Đi nhanh đi."
Ánh mắt Lục Tu Giác mang theo lên án, hắn cảm thấy thân là bạn trai, thái độ của Mao Cửu đối với dục vọng quá đạm bạc, còn bình tĩnh lại rất nhanh nữa chứ. Hắn thì vừa mới bốc lửa đã giống như đốt một đốm lửa trên thảo nguyên mùa thu ấy, nhanh chóng cháy lan tràn, không thể dập tắt nổi.
Nhưng Mao Cửu đã sớm sửa sang lại quần áo, sắc mặt lãnh đạm.
Cái này làm cho hắn đột nhiên cảm thấy có lẽ Mao Cửu không quá khát vọng thân thể hắn, lực hấp dẫn của hắn quá thấp... không, có lẽ ngay từ đầu đã không có lực hấp dẫn.
Hắn đối với Mao Cửu mà nói có lẽ không có lực hấp dẫn.
Đây là một sự thật vô cùng đáng buồn, một chân tướng đáng sợ...
Mao Cửu: "Đừng có làm nũng."
Lục Tu Giác ấm ức.
Mao Cửu: "... Về nhà thì cho anh hôn."
Ánh mắt Lục Tu Giác sáng rực lên: "Mấy lần?"
Mao Cửu: "... Đủ rồi đấy, đừng có được một tấc mà tiến một thước."
Hmmm, chương này ngắn ghê, tội lỗi tội lỗi qué ~