Ăn xong lẩu về đến nhà, Duy Minh mang quạt vào phòng, liền thúc giục cậu đi tắm nước ấm trước. Khi cậu tắm rửa xong, phát giác, Duy Minh đang nằm ngủ trên sô pha
Cậu lay Duy Minh, mặt hắn hơi đỏ
– “Làm sao vậy?”. Cậu cảm giác có chỗ không thích hợp
– “Không sao, chỉ hơi xây xẩm thôi”. Duy Minh vào phòng, tắm rửa thay quần áo, cuối cùng, mê man nằm trên giường
Cậu vào phòng Duy Minh dò xét một chút, sờ sờ trán hắn, bỗng dưng thấy rất nóng, “Anh cảm rồi”. Cậu đắp chăn cho Duy Minh
Đại khái là buổi chiều mắc mưa đi, sau đó lại gặp khí lạnh, ai không bệnh cho được
– “Ngủ một chút thì tốt rồi”. Duy Minh nhắm mắt, mệt đến mở mắt không nổi
Cậu ở bên giường đợi trong chốc lát, phát giác có làm vậy cũng vô dụng. Cậu ra ngoài lục lọi tìm kiếm, thuốc cảm để nơi nào không biết. Duy Minh bị bệnh, cậu đột nhiên hoàn toàn không minh mẫn
Cuối cùng, cậu gọi điện thoại, vài giờ sau, trời đen thẫm, nữ nhân mang theo túi lớn túi nhỏ gì đó nhấn chuông cửa
Cậu mở cửa, có chút băn khoăn, “Ngoài em, anh không biết nên tìm ai”
Nữ nhân cười tao nhã, mang vài thứ linh tinh vào bếp. Nàng lấy nhiệt kế, nhẹ nhàng vào phòng Duy Minh, vài phút sau mới đi ra
– “, độ, anh ta phát sốt”
– “Làm sao bây giờ, có nên đến bệnh viện khám không?”. Cậu chỉ có thể ngồi trên sô pha, nhìn nữ nhân đi qua đi lại, xử lí mọi chuyện
Nồi cơm điện, đang nấu một ít cháo nóng; thuốc, Duy Minh đã uống; sữa cùng một ít thức ăn nhẹ cho vào tủ lạnh; nàng, sắp xếp gọn gàng sắp xếp tất cả
Mà cậu, không làm gì, chỉ ngồi nhìn
– “Chừng ấy nhiệt độ thì không sao, ngày mai sẽ hết sốt. Em để thuốc trên bàn, anh nhớ rõ mỗi h cho anh ta uống một lần”. Giọng nói nữ nhân vĩnh viễn mềm mại như vậy. lòng nàng êm dịu như nước, làm cậu rất thích
– “Anh đưa em về”. Vội vàng, cậu nói như vậy
Nữ nhân lắc lắc đầu, đem nhiệt kế bỏ vào miệng cậu, nhiệt kế kêu ‘tích tích’ hai tiếng, “, độ, anh còn sốt cao hơn anh ta, tai rất đỏ”
– “Không sao, anh rất khỏe, dù phát sốt cũng không sao”. Sức đề kháng cao, khả năng chịu đựng rất tốt, có thể gọi cậu là con gián, con gián đạp hoài không chết
– “Chú ý thân thể một chút, nghỉ ngơi sớm đi! Bây giờ em có việc phải đi, lái xe đang đợi dưới lầu, em đi trước. Có việc gì thì gọi cho em, dù đang bận việc em cũng không tắt máy”. Nữ nhân sờ sờ má cậu, cười
– “Ân, có việc gì anh sẽ gọi cho em”. Cậu tiễn nữ nhân ra cửa
Trước khi đóng cửa, nữ nhân quay đầu lại, “Đúng rồi, tháng sau công ty điều em đến San Francisco công tác”. Nàng dừng lại, “Có thể đi ba năm mới về”
Cậu biết ý tứ của nàng, “San Francisco rất xa Đài Loan, hơn nữa cuộc sống ở Mĩ, anh không quen”
– “Anh chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu, còn lại, em sẽ sắp xếp tất cả”. Sau đó nàng nói:
– “Em thực sự rất thích anh, muốn cùng anh sống ở đó. Nơi đó anh có thể nhận sự giáo dục tốt nhất, điều kiện cuộc sống tốt nhất, hết thảy, đều tốt hơn khi anh ở đây. Trừ khi anh nói, muốn một mình em rời đi, nếu không, em đều thầm nghĩ phải cùng anh một chỗ”
Cậu không lắc đầu không gật đầu, “Duy Minh đang bệnh, chờ anh ấy khỏe lên, anh sẽ liên lạc với em đi!”
– “Vẫn là, anh yêu anh ta, nhiều hơn em?”
– “Anh không thương anh ấý”. Ít nhất, cậu cảm thấy cậy
– “Phải không?”. Nữ nhân cười cười, “Có lẽ mấy ngày nay, anh nên nghĩ kĩ lại, bản thân đến tột cùng là yêu ai, mà ai, mới là người yêu anh nhất?”
Đóng cửa, cậu quay lại sô pha
Mở TV, là bộ phim hoạt hình tiếng Trung về gia đình nhà thuốc, cậu chăm chú nhìn màn hình, nhưng hoàn toàn không biết bộ phim đang diễn gì
Cậu nhớ lời Thuần An từng nói: nếu không để anh ta thượng, thì rời xa anh ta đi
Hiện tại, có cơ hội để rời xa. Chính là, rời Duy Minh, lại vẫn là đến với một nữ nhân khác, để nàng chiếu cố. Kì thật, cậu vẫn mong sớm tự lập. tuổi, việc gì cũng muốn làm, nhưng đến yêu đương cũng làm không xong
Có phải, cùng ai một chỗ cũng giống nhau, đến cuối cùng, vẫn là chạy trốn, hành động bất lực này, không liên quan gì đến mình?
Nguyên lai, cậu không nghĩ, sẽ dựa dẫm vào ai
Duy Minh càng chăm sóc cậu cẩn thận, cậu càng có cảm giác mình vô dụng
Lúc lâu sau, Duy Minh từ trong phòng bước ra, nhìn quanh bốn phía, liền hỏi, “Ai đến sao?”
– “Bạn gái tôi. Nàng mang ít đồ ăn và thuốc cảm đến”. Bộ dạng Duy Minh rất ốm yếu. Cậu nếu không đòi đi ăn lẩu, Duy Minh sẽ không cảm mạo. Có chút tự trách, lòng cậu không thoải mái
– “Bên ngoài không phải còn mưa sao?”
– “Đã ngừng rồi”
– “Phải không?”. Duy Minh ngồi xuống bên cạnh cậu, có chút mệt mỏi, có chút ủ rũ
– “Anh không ngủ mà ra đây làm gì?”. Cậu sờ sờ trán Duy Minh, chưa hạ sốt
– “Tôi vừa mộng, mộng cậu đi rồi”. Yết hầu khô khốc, đến tiếng nói chuyện cũng khàn khàn. Duy Minh ướt át nhìn cậu, khuôn mặt như búp bê kia bàng hoàng, có bất an, một chút cũng không nhìn ra là nam nhân tuổi
Duy Minh rất ưa nhìn, hơn nữa còn đẹp, nhìn nhìn, sẽ không cẩn thận mà ngã vào cặp mắt thâm thúy kia
– “Anh luôn nghĩ chuyện không xảy ra, ban ngày đều nghĩ nên đêm mới mơ. Không thoải mái thì vào ngủ tiếp đi, đừng ra ngoài này”. Cậu chột dạ dời mắt, lại nhìn vào bộ phim hoạt hình trên TV. Thật đáng sợ, làm sao có người có trực giác mãnh liệt như vậy
Duy Minh như am tâm một chút, thở ra một hơi dài ngã người vào sô pha. Nhưng phát giác cậu xem kênh hoạt hình, lại nói, “Đều có tuổi, còn xem hoạt hình a!”
– “Anh quản tôi!”. Chương trình này đã xem từ rất lâu, thành thói quen rồi, bỏ không được
Từ phòng bếp có tiếng kêu phát ra, Duy Minh nghe được liền hỏi, “Trong nồi cơm nấu gì sao?”
– “Cháo hoa, ninh một chút, vừa vặn sáng mai anh có thể ăn”
– “Cậu nấu sao?”
– “Không, bạn gái tôi nấu”
Đến đây, Duy Minh đột nhiệt ngừng nói, cũng học theo cậu dừng mắt trên TV. Trên màn hình chính là viên thuốc mẹ, thuốc con làm thuốc mẹ bực bội, thuốc mẹ biến thành quỷ Nhật Bản có sừng dài trên đầu, dọa thuốc con xuất hiện vệt mồ hôi đen trên trán Nôm na là giống emoticon =.=||| này. Không thì trong Onion emoticon chính xác có biểu tình trên, mọi người có thể tham khảo
Xem phim xem phim, mặt cậu cũng xuất hiện ba vệt mồ hôi. Cậu quên Duy Minh từng nói rõ, không được mang nữ nhân về nhà, nữ nhân là điều Duy Minh cấm kị, rất cấm kị
– “Vậy sao?”. Duy Minh còn hỏi thêm một câu. Có lẽ vì hắn bệnh nên cũng không có khí lực la mắng người
Duy Minh mỗi khi tức giận rất đáng sợ, vô luận hắn nói gì, cậu cũng không dám phản bác một lời. Cậu chỉ sợ nói ra, lại sẽ làm Duy Minh tổn thương, cho nên, cứ vờ như câm điếc cũng tốt. Chính là, thực chưa thấy qua nam nhân nào có thể mãi trì độn ngu ngốc, thần kinh còn chậm chạp hơn cáp điện dưới đáy biển; đôi khi, nước mắt lại vô thanh vô tức chảy ra
Với ai cậu cũng có thể vờ ngu ngốc, chính là, lại không thể làm vậy với Duy Minh
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, có lẽ, là tình huống này đây
Xem TV cùng cậu không bao lâu, mi mắt Duy Minh bắt đầu rũ xuống, cả người hướng về người cậu
– “Về phòng ngủ đi!”. Tựa vào nhau gần như vậy, cảm giác rất quái lạ
– “Không cần….”
Có lẽ, người sinh bệnh rất dễ yếu ớt, cũng dễ tùy hứng. Cậu khuyên bảo Duy Minh vài lần, đầu hắn vẫn tựa vào vai cậu như dính keo, làm sao cũng không tách ra
– “Đứng lên đi, rất nặng da!”. Cậu nhấc bả vai, nhẹ nhàng đẩy Duy Minh
– “Đừng động, đầu tôi đau quá. Để tôi nằm một chút thôi là tốt rồi”
Duy Minh như đang dùng chính sách năn nỉ, bất quá bộ dạng Duy Minh bây giờ rất thống khổ, một thân như sắp ㄔㄨㄚ, rốt cuộc không thể đẩy hắn ra Đại loại giống như kí hiệu OTZ của các bạn Nhật hay xài khi chat chit. Là bộ dạng ngã đập đầu xuống đất, mông chổng lên trời^^
– “Được, vậy cho anh mượn nằm phút”. Cậu tuy tự xưng là người ích kỉ, bất quá ngẫu nhiên cũng có ngoại lệ, vì Duy Minh, làm người tốt một chút cũng không sao
– “Mười phút”
– “Tay tôi sắp rớt ra rồi, phút”
– “Hôm nay tôi mời cậu ăn lẩu chua cay, phút”
– “Tôi không ép anh tiêu tiền, đừng quên anh tự nguyện, phút”
– “Tôi….”
Duy Minh chuẩn bị mở miệng, cậu lại nói rõ, “Đừng cãi, phút đi! Không được nhiều hơn!”. So đo nhiều như vậy, đợi lát nữa Duy Minh tức giận lên sẽ không tốt. Cậu còn nhớ rõ Duy Minh là thầy giáo, đầu óc nếu nóng đến hỏng hóc, cậu sẽ không có cơm ăn
Có lẽ Duy Minh thấy vừa lòng, không tranh luận nữa, lẳng lặng cùng cậu xem TV
giờ, cậu chuyển kênh xem kịch giáo dục lòng yêu nước. Rõ ràng là kịch chính luận, giữa chừng lại mạc danh kì diệu thêm vào chút hài hước, cậu không ngừng cười to
Kết quả, cậu liên tục cười to đến giờ
Vai vì cơn cuồng tiếu mà run rẩy, Duy Minh tựa vào cậu, dù có động cũng không nhúc nhích
Tiểu tử này, còn nói đau đầu. Lừa quỷ nga!
– “Duy Minh, vai của tôi sắp rớt ra rồi”. Không biết đã mấy lần phút qua đi, vai cậu, cánh tay cậu đã sắp tê liệt không còn cảm giác
– “Úc….”. Duy Minh tựa hồ còn đang tùy hứng
– “Úc cái đầu anh, mau đứng lên đi!”
Duy Minh vẫn không nhúc nhích. Vài giây sau, mới gọi một tiếng: “Tiểu Tất….”
– “Để làm chi?”. Cậu thấy tính nhẫn nại của mình, phát huy tốt nhất vào hôm nay
– “Anh yêu em…”. Duy Minh có chút mơ hồ không rõ nói, “Anh yêu em….”
– “Ông trời của tôi ơi, xin anh rũ lòng thương đừng nói nữa được không?”. Ba từ này từ miệng Duy Minh, thực sự còn đáng sợ hơn sét giữa trời quang
– “Em dùng thuật dán miệng anh lại, anh sẽ không nói”. Ngữ khí Duy Minh vẫn hữu khí vô lực, ôn nhu mềm nhuyễn như vậy, “Anh yêu em… anh yêu em… Rất yêu….”
Cậu nghĩ, đầu óc Duy Minh vì sốt mà hỏng rồi
– “Dán lại, anh muốn tôi dùng thuật gì để dán a?”. TV vẫn đang chiếu kịch, là vài lời lải nhải của nam diễn viên với nữ diễn viên, thủ đoạn duy nhất phong bế nữ diễn viên nhiều lời kia, là hôn. Úc, trời ạ, cái này càng đáng sợ hơn, cậu cũng không phải nhàn rỗi quá mà muốn tìm chết, môi gặp môi, cả người Duy Minh đều phát sốt, lửa lại đổ thêm dầu, vạn nhất dục hỏa lan khắp người Duy Minh thì sao?
– “Tiểu Tất….”. Duy Minh lại ai oán
Rõ ràng, cậu cầm hộp khăn giấy trên bàn, kéo kéo kéo kéo kéo, mãnh liệt rút ra hơn tờ giấy, gói thành một cuộn, nhét vào miệng Duy Minh
Kết quả, Duy Minh dùng ánh mắt hơi ướt át, vẻ mặt vô tội, nhìn cậu
Duy Minh như muốn nói: tại sao lại đối xử với anh như vậy, anh là người bệnh da!
– “Đừng phá, tôi muốn xem TV”. Thực đáng chết, bị Duy Minh nhìn như vậy, lòng cậu liền nhanh chóng đập không phanh. Nam nhân hơn tuổi lại dùng vẻ mặt vô tội nhìn, thực sự là bại hoại xã hội
Hại cậu tai thật nóng, thiếu chút nữa đã không được
Duy Minh là nam nhân da, làm sao có thể, cậu cuối cùng lại lưu lạc vào vòng tay Duy Minh, cùng hắn chơi trò hôn nhẹ?
Tuy đến chết cũng không thừa nhận, nhưng là, dù phòng bị thế nào cũng có chút dao động…….
Nguyên lai, tình yêu, từ trước đến nay đều mạc danh kì diệu xuất hiện, kẻ khác khó lòng phòng bị……..
◆◇◇
Hơn mười giờ, cậu chặt một trái dừa, mình và Duy Minh chia nhau uống. Nghe người ta nói, làm vậy sẽ hạ sốt. Sau đó, cậu kéo Duy Minh vào phòng ngủ, đắp chăn cho hắn, bản thân lại chạy ra phòng khách xem TV
Duy Minh phát bệnh đều thay đổi cả người, hồ nháo giống như đứa trẻ. Tất nhiên, cậu cũng không khó chịu gì, đành phải miễn cưỡng chiều theo Duy Minh một chút
Xem TV đến giờ, cậu mới quay về phòng mình
Mặt vẫn nóng hừng hực, đại loại là vì phát sốt đi!
Cậu bắt đầu có chút hoa mắt chóng mặt, nằm trên giường. Duy Minh cũng đang bệnh, cậu không nghĩ sẽ làm phiền hắn. Dù sao, sức đề kháng của cậu cũng cao, chút bệnh vặt này không chết được, nhắm mắt ngủ một giấc, hôm sau sẽ khỏe hơn!
Ôm ý nghĩ như vậy, cậu nhắm mắt muốn ngủ sớm. Nhưng, không biết vì sao, chính là càng ngày càng khó ngủ, trên giường trở qua trở lại cũng hơn h sáng, một bụng lẩu chua cay ban chiều bắt đầu không an phận. Cậu bất đắc dĩ, muốn ngủ cũng không được. Nghĩ thầm, dù sao cũng mất ngủ, vậy, qua nhìn xem Duy Minh thế nào cũng được
Cậu rón ra rón rén vào phòng Duy Minh, hắn nằm nghiêng, có vẻ ngủ rất sâu
Cậu sờ sờ trán Duy Minh, đã hạ sốt
Lấy nhiệt kế tự đo nhiệt độ bản thân, độ
Nhất định, là ông trời trừng phạt cậu, trừng phạt cậu quan hệ nam nữ phức tạp, gặp ai cũng yêu được
Tiếng ‘tích tích’ của nhiệt kế rất nhanh đã đánh thức Duy Minh, Duy Minh mở mắt thấy cậu ngồi xổm bên giường, miệng còn ngậm nhiệt kế, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó lập tức hỏi: “Làm sao vậy? Không ngủ?”
Thứ gì đó trong dạ dày cậu đại khái không tiêu hóa được, thịt bò cùng thịt heo đều lạo xạo bên trong, làm cậu rất không thoải mái: “Tôi muốn ói”
– “Muốn ói thì vào toilet mà ói”. Duy Minh nhìn thần sắc cậu vẫn bình thường, đại khái hắn nghĩ cậu đang đùa
– “Ói không được”
– “Vậy lấy tay móc họng là được rồi”
– “Ghê tởm chết được”
– “Đừng ồn ào, trở về ngủ đi, đã khuya rồi a!”. Duy Minh xuống giường kéo cậu đi, không ngờ, vừa chạm vào cổ tay cậu, cả người đã kêu lên: “Ôi mẹ ơi, sao tay cậu nóng như vậy?”
– “Cho nên tôi mới nói tôi muốn ói”. Cậu vô lực úp sấp úp sấp trên giường, “Tôi phát sốt rồi”
Duy Minh kéo cậu lên giường, không để cậu tiếp tục ngồi xổm trên đất. Cậu nằm một lát vẫn thấy rất không thoải mái, vì thế đi vào toilet
Tay đặt trên tường, mặt đối diện bồn cầu, muốn ói nhưng không ói được, rất khó chịu. Bữa lẩu ban chiều tốn hai ba nghìn tệ, cậu ăn xong còn nghĩ đến đáy nồi. Bây giờ ói ra toàn bộ, không phải rất lãng phí tiền sao?
– “Mở miệng ra”. Duy Minh đỡ cậu, ghé vào tai cậu nói nhỏ
Cảm giác, muốn ói cực độ, chân cậu đều nhanh nhuyễn, may mắn còn có Duy Minh đỡ cậu
– “Mở miệng ra làm chi?”. Cơ thể nóng quá, bắt đầu choáng váng đầu. Cậu rất ít khi sinh bệnh, bây giờ dường như cũng giống bộ dạng Duy Minh lúc chạng vạng, yếu ớt bất lực
– “Ngoan, nghe lời anh”
Giọng nói Duy Minh mềm nhẹ, dỗ dành cậu. Sau đó, cậu mở miệng ra, ngón tay thon dài của Duy Minh tiến vào khoang miệng cậu
Tiếp theo, một tiếng quang quác rất lớn, cậu phun hai ngàn tệ vào bồn cầu
Dạ dày trống rỗng, nhẹ nhàng thở ra, cậu càng thêm yếu ớt
Tình cảm phải sâu đậm đến đâu, yêu thương đối phương đến đâu, mới có hành động săn sóc tỉ mỉ như vậy?
Cậu nhìn, Duy Minh xả nước bồn cậu, vệ sinh phòng tắm; sau đó, Duy Minh đưa cậu cốc nước sôi. Miệng Duy Minh không một câu oán hận, mặt Duy Minh không một tia chán ghét; hắn chỉ là lo lắng vuốt trán cậu, thì thà thì thầm…. Tại sao lại sốt thành thế này……
Sau đó, Duy Minh mang cậu đến giường. Đến giường Duy Minh
Nhiệt kế chỉ , độ. Duy Minh nhìn thấy lại khẩn trương, “Tại sao vẫn sốt như vậy? Tôi đưa cậu đến bệnh viện được không?”
Cậu lắc lắc đầu, “Ngủ một chút là ổn rồi”. Thân thể thực mệt mỏi, cậu không nghĩ sẽ để Duy Minh đưa mình đến bệnh viện, Duy Minh vừa mới khỏe hơn một chút, hắn cần nghỉ ngơi. Người bệnh đều không có sức lực, chẳng may lái xe đâm thẳng vào cột điện, như vậy mất nhiều hơn được
– “Tôi lấy thuốc hạ sốt cho cậu uống trước tiên”. Duy Minh khẩn trương, lập tức chạy vào phòng khách, cầm gói thuốc trên bàn chạy vào, lúc chia thuốc lại chợt nhớ ra, “A, cậu đều ói hết, tôi nấu chút gì cho cậu ăn trước lót dạ nha?”
– “Tôi không muốn ăn, sẽ ói tiếp”
– “Vậy uống sữa được không?”
– “Không cần”. Tình trạng này, trừ nước sôi, còn lại tất cả thức ăn đều giống nhau, sẽ làm dạ dày cậu muốn nôn tiếp
Cuối cùng, cậu uống một ít nước, nhiệt độ vẫn tiếp tục cao, nhưng Duy Minh vẫn ở bên cậu
Ban đêm trán nóng cháy, cậu tỉnh ngủ tỉnh ngủ, khổ sở cực kì. Duy Minh ngủ bên cậu. Thân nhiệt Duy Minh đã hoàn toàn bình thường, cuối cùng, cậu đặt trán trên ngực Duy Minh, hi vọng hạ chút nhiệt
Tay Duy Minh hơi lạnh, khoát lên lưng cậu, tiếng quạt điện quay ong ong ồn ào, cùng tiếng tim đập vững vàng của Duy Minh; đầu cậu mờ mịt hỗn loạn, rõ ràng thống khổ không gì bằng, tại sao, bây giờ lại xuất hiện cảm giác an tâm đến vậy
– “……..Tiểu Tất…….”
Duy Minh gọi cậu, nhưng cậu quá mệt mỏi, không muốn trả lời
Nhưng, bờ môi mềm mại tiến đến. Nhẹ nhàng, chiếc hôn như lông vũ
… Duy Minh thừa dịp người ta ngủ mà đánh lén, là hành vi mất đạo đức nga…. Đây không phải lần đầu tiên, anh thừa dịp tôi ngủ liền hôn tôi, còn nghĩ không ai biết…
Nhưng, hành vi mất đạo đức hơn, là đôi môi cậu vốn đang mím chặt lại hé mở
Đây là hành động rất mất đạo đức mất đạo đức, phản ứng của cậu làm Duy Minh kinh ngạc một chút, nhưng sau đó, cậu lại câu dẫn người phạm tội thành công
Có phải hay không con người ta lúc bênh tật, sẽ thực cảm giác bất an; có phải hay không con người ta nghĩ khi bệnh mình có thể không sống lâu, sẽ muốn giữ lấy một người bên cạnh?
Bằng không tại sao cậu lại làm vậy, ôm Duy Minh; bằng không tại sao cậu lại làm vậy, đáp lại chiếc hôn này; bằng không tại sao cậu lại làm vậy, thừa nhận…..
Có nam nhân, làm cậu rung động
Thừa nhận….
Đêm này, cậu gặp tình yêu
◆◇◇
Trời dường như đã sáng rất lâu, cậu bị tiếng ngáy của mình đánh thức
Mở mắt ra, cảm thấy bài trí trong phòng có chút khác lạ, trần nhà màu xanh, còn có bức họa khu vườn yên tĩnh
Trong toilet truyền đến tiếng nước, cậu nhanh chóng nhắm mắt lại. Người trong phòng tắm đi ra, đến bên giường, thở dài
Âm thanh kia vừa ai oán, vừa bất đắc dĩ, sau đó, chui người vào chăn, nói câu:
– “Mông đau quá…..”
Cậu khiếp sợ há to miệng, suýt nữa rơi cằm xuống đất
Mông đau quá?
Tại sao mông lại đau? Mông nở hoa mới đau phải không? Mông Duy Minh sao lại nở hoa? Là ai làm mông Duy Minh nở hoa?
Hôm qua, chuyện gì xảy ra?
Cậu tại sao lại nằm trên giường Duy Minh? Duy Minh tại sao lại ngủ bên cậu?! Cậu tại sao không nhớ chút gì? Không lẽ rượu vào loạn tính?
Không đúng, đêm qua cậu có uống rượu sao? Cậu có mua rượu về nhà sao?
Tối qua rốt cuộc cậu đã làm gì?
Nế sẽ không phải… đã làm gì Duy Minh đi….
Trời ạ, tại sao mông Duy Minh lại đau?