Ánh nắng mặt trời xuyên qua tấm kính cửa sổ mà đi thẳng đến mặt ai đó.Khẽ lấy tay đưa lên đễ che thứ ánh sáng kia nhưng,bàn tay đã bị ai đó đè lên.Thiên Minh mệt mỏi ngồi dậy thì nhìn thấy một hình dáng quen thuộc đang kê đầu lên tay mình mà say giấc.Anh lay lay người cô gái đó rồi kêu.
- Nè,ai vậy?
Bị người khác làm phiền,cô gái đõ nhăm mặt rồi ngồi thẳng dậy.Nhìn thấy em trai mình đang nhìn với cặp mắt ngạc nhiên thì cô khẽ cười và nói:
- Ngạc nhiên không?Chị về với em đây.
- Sao chị lại về đây.Em nhớ chị chết đi được.-Nói rồi,Thiên Minh ôm chầm lấy cô chị yêu quý của mình.Thiên My cũng ôm lấy Thiên Minh.
- Chị về khi nào đây?Không phải là hôm qua...-Thiên Minh bỏ chị ra rồi hỏi.
- Ừ,hôm qua chính là chị.-Nghĩ đến chuyện baba mình đòi giết Thiên Minh thì ánh mắt cô chùn xuống.
- Chị thấy hết sao?-Thiên Minh lo lắng.
- Không,chị chỉ đến đúng lúc baba chuẩn bị bắn em.-Thiên My cười nhẹ.
- Ừ.-Nói xong,Thiên Minh đứng lên chuẩn bị đi đâu đó thì bị Thiên My ngăn lại hỏi.
- Em đi đâu vậy?
- Em có chuyện cần gặp ba.
- Em không được đi.Nằm đây nghỉ ngơi cho chị.Em muốn chết lắm sao.Sao lúc ba chuẩn bị bắn em em không chạy đi.Em muốn chị lo cho em đến chết à.Còn nữa,em bị điên hay sao mà lại về nhà.Em còn không hiểu tính ba à.Chị cảnh cáo em,nếu mà còn như vậy một lần nữa thì...Xẹt.-Thiên My tuôn một trào cho đến câu cuối thì cô lấy tay cắt ngang cổ để ám chỉ.
Thiên Minh ngồi nhìn chị tự biên tự diễn thì phì cười.Chị cậu dễ thương thật.Thấy Thiên Minh cười,cô tức giận không thèm nói chuyện với anh.Có lẽ cách này đã có hiệu quả khi Thiên Minh vội chạy đến chỗ chị ngồi và nói:
- Sorry,em biết lỗi rồi.Chị hai đại nhân tha thứ cho em.-Thiên Minh dỡ giọng cún con ra bnois với My khiến My bật cười,cô nói:
- Tha cho em lần này.Thôi,em nghĩ ngơi đi.Chuyện của ba cứ để chị lo.Em đói không?Chị xuống nhà làm một ít đồ ăn cho em ăn nhé.-Nói rồi,Thiên My đặt Thiên Minh nằm xuống trên giường và đi ra ngoài.
Thiên Minh mệt mỏi chùm mền lại.Anh thật sự rất mệt.Nảy giờ chỉ giả vờ cười nói để chị Thiên My khỏi lo lắng thôi.Đang miên man trong dòng suy nghĩ của mình thì anh nghe tiếng cửa mở.Không thể nào là Thiên My được vì cô mới ra ngoài.Vậy thì là ai?Anh cố gắng im lặng,không gây ra bất kì tiếng động gì.
Người đó đi lại ôm lấy anh rồi khẽ nói:
- Mẹ xin lỗi.-Người đó không ai khác là bà Vương,mẹ của anh.
Nói xong,bà Vương bước ra ngoài và đóng cửa lại.Lúc này,Thiên Minh mới khẽ thì thầm:
- Mẹ không có lỗi.
Chạy nhanh ra gara,Thiên My chọn cho mình một con Lykan Hypersport màu trắng rồi chạy nhanh đến tổng công ty Thiên Vương.Dừng lại trước cổng công ty,Thiên My nhẹ nhàng bước xuống.Thấy hìn bóng quen thuộc,đám bảo vệ vội chạy đến rồi cúi chào cô và nói:
- Tiểu thư đến đây có việc gì ạ?
- Tôi đến tìm ba tôi.Ông ấy có ở đây không?- Lấy tay tháo chiếc kính đen ra,Thiên My cất giọng hỏi.
- Thưa tiểu thư,chủ tịch đang ở trên phòng làm việc.Có cần tôi đưa tiểu thư lên không ạ?-Bảo vệ kính trọng hỏi han.
- Không cần,tôi tự lên.-Nói xong,Thiên My đẩy cửa rồi bước đi trong hàng trăm con mắt của nhân viên.
Lên tới phòng chủ tịch,thấy My,cô thư kí vội chạy đến ngăn chặn và hỏi:
- Cho hỏi cô là ai?Có hẹn trước với chủ tịch không?-Cô thư kí cúi đầu khẽ hỏi.Vì cô là thư kí mới của ông Vương nên không biết đến sự có mặt của Thiên My và Thiên Minh.
- Cô tránh ra.-Vì quá vội,Thiên My đẩy cô thư kí té ngã rồi đi thẳng vào phòng làm việc của ông Vương.Cô thư kí hốt hoảng vội đứng dậy đuổi theo Thiên My để ngăn chặn cô.
Nghe tiếng mở cửa,ông Vương không thèm ngẫng mặt lên mà nói:
- Thư kí Trần,tôi đã dặn cô là không cho ai đến làm phiền mà.-Lời nói vừa dứt thì ông đã nghe thấy có tiếng đáp trả mình.
- Là con.Xin lỗi vì đã làm phiền ba nhưng con có chuyện cần nói.
Nghe thấy giọng nói thân quen,ông Vương ngước mặt lên thì thấy cô.Ông nói:
- Con muốn hỏi chuyện gì?
Thiên My không trả lời.Cô ái ngại nhìn về phía cô thư kí đang chôn chân ở cửa.Thấy Thiên My nhìn mình,cô thư kí hốt hoảng,sợ hãi mà đi ra ngoài.Cô không thể ngờ người ngồi ở đó lại là Vương Thiên My,sát thủ hạng A,con gái của ông Vương.
Thấy cô thư kí đã ra ngoài,Thiên My nhìn ông Vương với ánh mắt lạnh lẽo và nói:
- Hết con rồi đến Thiên Minh chứ gì?
- Ta chỉ là không muốn Rym yếu đuối.-Ông vương không dám nhìn thẳng vào mắt Thiên My mà nói.
Nhìn biểu hiện của ông,Thiên My nhếch mép một cái rồi nói tiếp.
- Chuyện hôm qua là thế nào?
- Con muốn biết về vấn đề gì?Là lý do hay Thiên Minh?
- Cả hai.-Cô lạnh lùng trả lời.
- Được,hôm nay,ta sẽ cho con biết rõ mọi thứ.Chuyện là..........Còn hiểu rồi chứ.
- Không,không thể nào.Con không tin.Là ba nói dối.Con không tin,không bao giờ tin ba.- Cô liên tiếp phủ nhận.Thực sự chuyện này không thể nào chấp nhận được.Đó là một cú sốc rất lớn đối với cô.
- Con không tin ta cũng được.Nhưng đó là sự thật.Tin hay không thì tùy con.Bây giờ ta có việc.Con về đi.-Nói xong,ông Vương lên bàn làm việc.
Thiên My bàng hoàng đứng dậy rồi đi ra ngoài.Bước chân của cô nặng trĩu.Lê từng bước ra xe,Thiên My khởi động xe và chạy mất hụt.Cô bây giờ thực sự không biết đi về nơi nào.Cô sợ về nhà lại sẽ thấy Thiên Minh,cô phải làm sao đây?
Dừng lại trước bar RP,Thiên My đẩy cửa bước vào.Cô kiếm một chiếc bàn xa nhất để tránh sự chú ý của mọi người.Người phục vụ bưng rượi ra.Cô cầm lấy và uống một hơi khiến phục vụ hoảng hốt ngăn cản.
- Tiểu thư,xin cô dừng lại.Rượu này rất mạnh.Cô uống vào sẽ say đấy.
- Mặc tôi,đi đi.-Thiên My xua đuổi.
- Nhưng...-Phục vụ đắn đo.
- Nhưng nhị gì.Biến.-Thiên My đã thấm hơi men của rượu nên hơi gắt.
- Vâng.-Nói rồi,tên phục vụ chạy mất hụt.
Thiên My lại tiếp tục cầm ly rượu lên và uống.Một lát sau,Tên phục vụ lúc nảy bước ra,sau lưng là thằng con trai cực kỳ đẹp.Tên phục vụ đi đến chỗ Thiên My và chỉ vào cô nói:
- Là cô gái này thư quản lí.
- Được rồi,làm tốt lắm.Đi làm việc đi.-Năm chàng đó không ai khác là R.
Rin bước đến ngồi bên cạnh Thiên My,anh giật phang ly rượu đang trên tay cô và đặt xuống bàn.
Đột nhiên bị một thằng con trai làm phiền,Thiên My tức giận nhìn chằm chằm vào Rin rồi quát:
- Anh điên à.Mau trả rượu cho tôi.
- Cô tốt nhất nên ngừng lại.Cô say rồi.Về nhà đi.-Nói rồi,Rin phẩy tay kêu tên phục vụ đến rồi dặn dò.-Đưa cô ta về nhà.
Lời nói vừa dứt,Thiên My tức giận hét lên.
- Tôi có say hay không liên quan đến anh sao?Mà anh là ai?Là gì của tôi mà lên tiếng?Anh biến ngay cho tôi.-Nói xong,Thiên My lấy ly rượu lên và tiếp tục uống mà không thèm để ý đến Rin.
- Cô có dừng lại hay không.Xin tự giới thiệu với cô.Tôi là quản lý của bar này và tôi không hy vọng có một trường hợp say rượu nào xảy ra ở đây.Vì vậy,xin cô để cho chúng tôi làm ăn.-Rin tức giận.
- Quản lí à,được,vậy cùng tôi uống đi,tôi đang rất muốn quậy đây.-Nói rồi,Thiên My rót một ly rượu khác và mời Rin nhưng...
Xoảng...Cốc rượu trên tay Thiên My bị Rin quăng xuống nhà và vở tan tành.Bỗng nhiên,Rin bế Thiên My trên vai mình rồi đi ra ngoài trước con mắt ngạc nhiên của mọi người và sự giãy dụa của My.Ra khỏi bar,Thiên My tức giận hét lên.
- Bỏ tôi xuống.Anh đang làm cái quái gì vậy.
- Cô tốt nhất nên ngoan ngoãn đi.-Nói xong,Rin ném mạnh Thiên My vào trong xe rồi lên xe và chạy mất hụt.Ở trên xe,Thiên My không ngừng la hét khiến Rin thắng xe lại gấp.Rin quay qua nhìn My với ánh mắt đe dọa và nói:
- Nếu cô còn không im lặng thì tôi sẽ...-Rin bỏ dỡ câu nói.Trên môi anh là nụ cười đầy ma mị.
- Thì sao?Anh sẽ làm gì tôi?-Nhìn thấy nụ cười đen tối của Rin,Thiên My lo sợ hỏi.
- Không biết.-Nói xong,Rin lại tiếp tục chạy xe.
- Dừng lại,tôi nói anh dừng lại ngay.-Thiên My vẫn không ngừng giãy dụa.
Sức chịu đựng của Rin cũng có giới hạn,Rin tức giận thắng xe lại rồi quay qua Thiên My và...Mắt chạm mắt,môi chạm môi.Thiên My mở to hai con mắt ra hết cỡ trong khi Rin thì đang từ từ cảm nhận mùi vị của nụ hôn.
Trong đầu My bây giờ chĩ có duy nhất một ý nghĩ đó là đẩy Rin ra nhưng dường như người cô không còn một chút sức lực nào nữa.Sau một lúc day dưa với môi cô,Rin cũng chịu rời bỏ.Anh nở một nụ cười đểu.Nhìn anh thật cuốn hút.
Thiên My bây giờ mới khôi phục lại được lí trí sau nụ hôn của Rin.Mặt cô đỏ bừng lên.Cô tức giận cho Rin một bạt tai rồi mở cửa xe và chạy nhanh ra ngoài.Rin mỉm cười nhìn theo rồi khẽ nói:
- Cô thú vị thật.
Nói xong,Rin khởi động xe và chạy mất hụt.
Cốc...cốc...cốc...
Ba tiếng gõ cửa khô khốc vang lên.Từ trong một căn phòng tối đen,một giọn nói phát ra.
- Vào đi.
Được lệnh,người gõ cửa đi vào rồi lại chiếc ghế đối diện bàn làm việc và ngồi xuống.Trong không khí im ắng không một tiếng động,giọn nói lạnh lùng kia một lần nữa lại vang lên.
- Có chuyện gì sao?
- Anh đã tìm ra được một chút manh mối.-Người kia trả lời.Ánh trăng phát sáng,rọi đến khuôn mặt hoàn mĩ của người đó.Đôi mắt to tròn cùng đôi môi mọng đỏ khiến người khác say mê.Người đó không ai xa lạ mà là Khánh Hưng_Người trợ thủ đắc lực của hắn.
- Anh nói có manh mối là sao?Tìm được người rồi à?-Mặc dù không thấy biểu hiện của người kia nhưng Hưng chắc chắn,người đó đang rất căng thẳng.
- Anh đã tìm ra một số chứng cứ để có thể chứng minh lên vụ án kia.-Hưng lãnh đạm nói.Đôi mắt Hưng phát ra một tia sáng lạ thường.Anh rất đẹp.
- Anh đưa hững thứ đó về căn cứ kiểm tra xem.Có gì thì liên lạc sau.Anh nhớ phải cẩn thận bước đi của mình.Không chừng lại có người đang theo dõi chúng ta.-Người kia nói,khẽ kéo chiếc mũ che đi nữa khuôn mặt trên.
- Em nói vậy là sao?Em đang ám chỉ ai?Không lẽ là...-Hưng ngắt quãng.
- Em chỉ nghi ngờ thôi,không dám chắc.Thôi, em phải đi đây.Tránh sự chú ý của mọi người.
- Ừ,em đi cẩn thận.
Nói xong,người kia đi ra khỏi cửa.Anh giống như một hồn ma,thoáng cái đã không còn thấy bóng dáng kia đâu.Hưng cũng khẽ rùng mình một cái rồi bước lên xe và phóng đi.
Trong màn đêm tĩnh mịch,một con siêu xe phóng như bay trên đường và dừng lại trước cổng bệnh viện M...