- Có chuyện gì vậy?
- Em có chuyện muốn hỏi anh.Anh đi theo em một lát.- Khôi kéo tay Hưng đi.Trước khi đi,Khôi quay lại gọi Nguyên Nguyên và Gia Long. - Hai đứa bây nữa.Đi theo tao.
Nghe Khôi gọi,Gia Long và Nguyên Nguyên chỉ biết ngoan ngoãn đi theo.
Hai con xe của họ dừng lại trước trụ sở của R.I.P.Bước nhanh lên phòng dành cho bang phó,sau khi tất cả đã ổn định ngồi xuống,Khôi mới từ từ vào vấn đề chính.
- Chuyện của Ric là sao?
- Mấy đứa biết rồi à?
- không.Chỉ mỗi em biết.- Khôi lãnh đạm trả lời.
- Rốt cuộc là có chuyện gì?- Nguyên Nguyên tức giận hỏi.Từ nãy đến giờ hai người bọn họ đã cho anh và Gia Long ra rìa rồi.
- Ừ,chính xác là có chuyện gì?- Gia Long hùa theo Nguyên Nguyên.
- Ric qua Đức rồi.- Hưng vòng tay,hờ hững trả lời.
- Gì???Không phải nói là ngày mai mới đi sao?- Gia Long gần như hét lên.
- Ric nói không muốn làm liên lụy đến mọi người nên một mình đi qua bên đó.Nhưng mấy đứa yên tâm,R và Bảo Duy cũng đã đi theo nó rồi.Bây giờ có lẽ anh cũng phải đi.- Hưng điềm đạm giải thích cặn kẽ.
- Cái thằng này thiệt là.....Hết nói nỗi.Đã nói là có phúc cùng hưởng có họa tự chịu...á lộn...cùng chịu rồi mà.- Gia Long.
- Anh cho bọn em đi theo quá đó với luôn.- Nguyên Nguyên.
- Đúng đó.- Gia Long gật đầu tán thành.
- Không được.Anh đi một mình là được rồi.Mấy đứa phải ở đây để lo chuyện của bang và bar nữa.- Hưng lắc đầu không đồng ý.
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì hết.Thôi,đến giờ rồi.Anh phải đi đây.- Nói rồi,Hưng lặng lặng bước đi.
Nhìn bóng dáng anh khuất dần,Khôi lo lắng không ngớt.Nếu lỡ trận này có chuyện gì xảy ra thì sao?Nếu hắn một lần nữa xảy ra chuyện thì Khôi biết ăn nói thế nào với nội và baba đây?Haizz......
Lại nói đến hắn,sau khi trực thăng hạ cánh ở khuôn viên biệt thự bên Đức,hắn cùng R,Bảo Duy đi vào chuẩn bị cho cuộc chiến đầy căng thẳng.Đúng h tối,Hưng cũng có mặt tại biệt thự.Tất cả cùng đi đến trụ sỡ của R.I.P ở đường XYZ.
Sau khi đã bàn bạc mọi thứ thật ổn thỏa,tất cả cùng lên đường đi đến nơi giao chiếc.Dẫn đầu là con xe của hắn và Hưng,sau đó là của Bảo Duy và R,cuối cùng là cận vệ xuất sắc nhất ở Đức.
Két...Con xe của hắn thẳng lại,tạo nên một tiếng động lớn.Hắn cùng Hưng kiêu hãnh bước xuống xe.Đi đến đối diện thủ lĩnh của thế giới ngầm,cũng chính là kẻ thù của hắn,hắn lãnh đạm lên tiếng:
- Chào ngài.
- Haha...Chào vị chủ tịch trẻ.Hôm nay rất vinh dự được cùng ngài trò chuyện.
Bây giờ hắn mới có cơ hội nhìn kĩ con người đang đứng trước mặt.Là một lão gia gia khoảng - tuổi.Đôi mắt khá tinh anh,cái trán cao ráo cùng với mái tóc đã bạc phơ.Nhìn khuôn mặt của ông ta không có chút gì là đề phòng hắn cả.Không lẽ ông ta lại có thể thả lỏng một cách tự do trước kẻ thù của mình như vậy sao?
- Sao vậy?Vị chủ tịch trả nhìn tôi như vậy làm tôi có chút không quen.
Ngay cả lời nói cũng khá thận trọng và khách sáo.Qủa không hổ danh một thời là chủ tịch thế giới ngầm.Ông Thái Vi Khiết- Harryson.
- Nghe đại danh ngài đã lâu,bây giờ mới được gặp nên tôi có hơi mạo phạm.Xin ngài thứ lỗi.- Hắn cũng lịch sự trả lời.
- Haha...Để chủ tịch trẻ chê cười rồi.- Ông Khiết cười to sảng khoái.
- Thủ lĩnh,xin ngài đừng nhiều lời với kẻ bị ổi,ra tay đi.- Một tên cận vệ của ông Khiết chỉ vào mặt hắn rồi hung hăng nói mà không biết nguy hiểm đang đến gần.
Nhưng như một bóng ma,bước đến trước mặt tên đó,Hưng dùng tay,bẻ đi ngón tay dơ bẩn đã chỉ vào mặt hắn như để cảnh cáo.Vâng từ trước cho đến này,hắn ghét nhất là bị ai đó chỉ vào mặt.
- Áaaaaaaaa...- Tên đó khó nhọc kêu lên.
Thấy đồng bọn của mình bất ngờ bị đánh thì những tên cận vệ của ông Khiết liên tiếp lao vào một cách mù quáng.Chỉ một mình Hưng đã ra tay hạ được khoảng tên trong vòng '.
- Khá lắm...Haha...- Ông Khiết vỗ tay ca ngợi Hưng khiến những tên cận vệ kia vô cùng tức giận.
- Cảm ơn nguyên chủ tịch đã quá khen. (Nguyên chủ tịch: Chủ tịch cũ.)
- Nhưng tôi cũng xin nói luôn.Đụng vào người của tôi sẽ không có kết cục tốt.- Ông Khiết thay đổi giọng hẳn.Quay qua đám cận vệ khoảng người,ông nói.- Lên.
Nghe được lệnh của chủ tử,cả đám xông lên.Bên người của R.I.P cũng xuất chiêu bảo vệ hắn.Cuộc chiến bắt đầu.Tất cả mọi người đều hòa vào trong đám người đó,không nhận thấy được ai.Chỉ còn hắn và Hưng bình thản ngồi xem kịch hay.
Đấm rồi đá...Cứ như vậy,dần dần sinh lực của tất cả dần cạn kiệt.Trên bãi đất chỉ còn lại khoảng người mà hơn người là cận vệ của ông Khiết.Tình hình có vẻ không ổn.Nếu cứ như vậy thì hắn thua chắc.Nắm được tình hình hiện tại,Hưng nhập vào cuộc đấu.Còn hắn vẫn ngồi nhắm tình thế.
Từng đòn Hưng ra dứt khoát và mạnh mẽ khiến bao tên phãi hạ gục dưới chân anh.Nhưng,có một tên chơi xấu,đánh lén sau lưng nên anh bị ngã quỵ xuống.Nhân cơ hội đó,tên đó cầm khẩu súng lên,bắn ngay vào ngực phải.Máu trong miệng phun ra,anh mệt mỏi ngất lịm đi.Trong vô thức,anh thấy hắn đi đến,hạ nhanh tên đó.
Hắn bây giờ mới bắt đầu tham gia vào cuộc chiến.Những tên cận vệ của ông Khiết đến gần hắn liền bị hạ gục trong s,hắn cũng không dám ra xa chỉ đứng gần Hưng để bảo vệ cho Hưng.Có lẽ đã đến lúc máu nóng trong người hắn dâng trào.Ác quỷ lập tức xuất hiện.
Trên sân đấu chỉ còn lại R,Bảo Duy,hắn,khoảng tên cận vệ cảu ông Khiết và ông Khiết.Khẽ chỉnh lại chiếc mặt nạ trên mặt mình,hắn đeo găng tay bảo hộ vào.Từ từ lấy chiếc hộp từ trong túi quần ra,hắn mở hộp.Cầm lấy chiếc đuôi người.Đôi mắt màu tím khẽ người lên,tìm mục tiêu.Ánh mắt dừng lại ở tên đang chuẩn bị đánh lén Duy...
Xoẹt...
Tên đó ngã xuống,chết không nhắm mắt.Trong vô thức,Bảo Duy sợ hãi,nhớ lại cái ngày mà hắn đã hạ gục tên cận vệ của Duy chỉ trong vòng '.Duy khẽ rùng mình một cái rồi biết tục trận đấu.
Ngồi trên chiếc ghế cao,ông Khiết trố mắt nhìn hắn cùng thứ vũ khí đang cầm trên tay nhưng,vẫn không thể thấy được thứ vũ khí đó là gì.Lẽ nào đây chính là lời đồn mà mọi người truyền nhau.Rằng vị chủ tịch ở đời thứ có một vũ khí bí mật gọi là Vua Tử Thần.Không xong rồi,có lẽ ông nên vào trận ngay lập tức.
Hắn vẫn không ngừng tay, tên cuối cùng cũng bị hắn xử lý một cách nhanh gọn lẹ nhưng...
- Phụt...- Ron bất giác phun ra một vũng máu từ miệng.Bảo Duy cùng Rin,Ran,Run,và Ren hốt hoảng đi đến bên cạnh Ron hỏi liên tục.
- Này Ron,mày không sao chứ?
- Ron à,đừng dọa tao.
- Mau tỉnh lại đi.
- Mày làm sao vậy?
- Ric,Ron...làm sao vậy.- Bảo Duy vội đi đến hỏi hắn.
- ... - Hắn không trả lời,chỉ lẳng lặng nhìn về phía Ron với ánh mắt đau buồn,hắn xoa xoa mái tóc màu nâu đậm của Ron và khẽ thì thầm bên tai anh.- Em yên nghĩ đi.Anh xin lỗi.Ric có lỗi với em.- Nghe được câu nói từ hắn,Ron khẽ gật đầu nhẹ,anh cười thật tươi rồi từ từ nhắm mắt lại,chìm sâu vào giấc ngủ ngàn năm.
- Ric,mày nói gì vậy?Ron sao thế này?- Bảo Duy bức xúc hét lên.
- Chủ tịch,Ron....
- Chết rồi.- Hắn lạnh giọng.Thờ ơ,lãnh băng,vô tâm là những từ ngữ hieenjt ại dùng để miêu tả hắn.Trong đáy mắt hằn lên một ngọn lửa bi thương nhưng không ai có thể thấy được.
- Anh đừng đùa.- Mắt Ran ngấn nước.Cố gắng lắm anh mới có thể nói trọn vẹn ba chữ.
- Không đùa.
- Không thể nào.- Rin hét lên.
- Haha...Nhìn những người thân tín bên cạnh mình ra đi có phải là rất đau khổ không?- Ông Khiết cười khinh bỉ.
Máu nóng trong người Rin tăng lên đến đỉnh điểm khi nghe câu nói mỉa mai này của ông.Rin không chần chừ mà đi vào cuộc đấu với ông.Rin có lẽ vẫn chưa phải là đối thủ của ông Khiết khi những đòn của anh đều không có tác dụng gì với ông ta cả.
- Jen,bảo vệ Khánh Hưng.- Hắn quay qua ra lệnh cho Bảo Duy rồi vội đi đến giải cứu Rin.
Rin bị ông Khiết cho một chưởng vào ngực trái liền bay ra xa và ói ra một vũng máu,anh hiện tại không còn sức lực để chiến đấu nữa.Muốn đứng lên nhưng không được,anh đành phải nằm yên nhìn hắn và ông Khiết đánh.Run thấy vậy thì vội đi đến đỡ Rin rồi nói:
- Mày không sao chứ?
- Ừ,tao không sao.Ron...- Nghe nói đến cái tên Ron.Bất giác,Rin và Run hướng ánh mắt của mình về phía Ron đang yên nghĩ.Ran vẫn thất thần ôm lấy thi thể của Ron khóc trong vô thức,còn Ren thì cứ ngồi ngơ ngẫn như người mất hồn.Cũng đúng thôi,cả người bọn họ đều đã sống với nhau từ nhỏ nên cũng có thể gọi là anh em một nhà.Tuy không cùng huyết thống nhưng những suy nghĩ thì luôn luôn tựa như nhau mà.
Lại nói đến hắn,cuộc chiến vẫn căng thẳng diễn ra.Tình hình vẫn không mấy khả quan khi võ công của ông Khiết khá thâm hậu.Trong vô thức,bàn tay hắn lấy thứ vũ khí đó ra.
Soẹt...
Ông Khiết ngã xuống,âm thầm xuống gặp bác Vương.Cuộc chiến kết thúc,tất cả đều mang thương tích,duy chỉ có hắn là mang một vết xức bên cánh tay phải.Xem ra không nghiêm trọng lắm.
- Rin,đi đến bế Ron.- Hắn ra lệnh cho Rin rồi từ từ đi về phía Hưng đang nằm,lấy tay xem nhịp tim nơi tay Hưng,vẫn còn đập.Hắn khẽ gián mày ra,thở nhẹ một cái rồi gọi Run đến sơ cứu vết thương cho Hưng.Xong xuôi hết mọi việc,tất cả lên chiếc trực thăng gần đó rồi bay thẳng về Việt Nam.Một đêm chiến đấu khá căng thẳng và mệt mỏi.
Ngồi trên chiếc giường quen thuộc của mình,nó lại trầm tư suy nghĩ về hắn.Nó lại nhớ hắn rồi đấy.Nhớ nụ cười của hắn và nhớ luôn cả hình ảnh hắn lãnh khốc với nó.Xua tan đi mớ suy nghĩ vớ vẫn trong đầu,nó lấy sách ra đọc bài nhưng khuôn mặt hắn lại hiện ra trên trang sách khiến nó khó chịu.Cứ nhớ hắn như vậy thì nó phải học làm sao đây.
Quăng quyển sách qua một bên,nó mệt mỏi nằm xuống giường.Dù sao ngày mai cũng là chủ nhật,học làm gì cho mệt.Tự thưởng cho mình một giấc ngủ thì tốt hơn.
Tít...Tít...Tít...
Chiếc điện thoại cứ kêu lên,nó vơ lấy chiếc điện thoại.Là một tin nhắn,số lạ.Nó bấm đọc tin nhắn.
" Là anh,Thiên Minh đây.Ngày mai em rãnh chứ.Đi chơi cùng anh được không?
" Tại sao?"- Nó nhắn lại.
" Anh muốn đưa em đên một nơi này."- Chưa đầy ',bên kia đã có phản hồi.
" Được rồi.Gặp nhau ở đâu?'- Vì tò mò nới Thiên Minh muốn đưa đến nên nó ngay lập tức đồng ý.Dù sao thì cũng phải đi chơi để giải tỏa Stress.
" Ngày mai anh sẽ đến đón em."- Thiên Minh vui mừng reply ngay lập tức.
" Ừ,vậy thì mai gặp.Tôi ngủ đây.Cậu ngủ ngon."
" Ừ,em cũng ngủ ngon."
Đêm hôm đó chính là có một người vì được đi chơi mà ngủ không yên còn một người thì được gặp người mình yêu nên cũng thần điên bát đảo không kém.