Bar R.I.P hôm nay nhộn nhịp hơn hẳn khi có sự xuất hiện của các chàng hoàng tử nhà ta.Bọn hắn ngồi ở một góc bàn khuất tầm nhìn,đưa mắt về phía những cô gái đnag uốn éo kia.Như nhớ ra chuyện gì đó,Nguyên Nguyên liền quay sang Khôi rồi hỏi.
- Khôi,tao nghe nói,hôm qua mày tỏ tình với Nhi phải không???- Nguyên Nguyên là người đầu tiên lên tiếng kể từ khi bọn hắn đến đầy.Anh vừa nói vừa nhâm nhi ly rượu loại mạnh.
- Ừ.- Khôi lãnh đạm gật đầu.
- Thành công không???- Bảo Duy cảm thấy hứng thú hỏi.
- Mày nghĩ tao là ai.Chỉ cần tao nói một lời là ngay lập tức,Nhi đổ cái rụp.- Khôi tự đắc giương ngực lên nói.
- Mày có cần kiêu ngạo vậy không???- Long cười chế giễu.- Mà mày tỏ tình như thế nào vậy???- Gia Long phấn hởi hỏi tiếp.
- Thì tao đưa Nhi lên mộ của Thiên My rồi thề non hẹn biển.Vậy thôi.- Khôi nhún vai trả lời.
- Đơn giản vậy thôi sao???- Như không tin vào những gì mình vừa nghe,Thiên Thiên lại hỏi.Thiên biết,Nhi đâu phải người dễ tán như vậy.
- Ừm,...Chỉ vậy thôi.Mà này,Long.Mày tỏ tình với Trân như thế nào vậy???- Khôi thắc mắc.
- Tao đưa Trân vào quán cafe rồi hát cho Trân nghe và tỏ tình trước mặt mọi người.- Gia Long nhàn nhạt trả lời.
- Haizz...Tụi bây thì dễ rồi.Tao tỏ tình với Trúc cả trăm lần mà không được đây này.- Nguyên Nguyên ảo não thở dài.
- Sao vậy???- Thiên Thiên hỏi.
- Thì lần nào tỏ tình,cô ấy cũng không chấp nhận.- Nguyên Nguyên rầu rĩ trả lời.
- Chia buồn.- Duy vừa nói vừa vỗ vỗ vào vai Nguyên.
- Mà sao từ lúc vào dây đến bây giờ,thằng Phi không nói câu nào vậy nhỉ???
Nghe Gia Long nói,bọn hắn mới để ý.Đúng là từ lúc vào đây cho đến bây giờ,hắn chưa hề nói một câu nào.Hắn cứ như bức tượng vậy.Im lặng suy nghĩ gì đó.Nghe mọi người nhắc đến mình,hắn giật mình nhìn cả bọn.
Thái độ của hắn khiến cả bọn cảm thấy bất an.Chưa bao giờ,hắn có thái độ như vậy cả.Mà khoan,hắn biết giật mình sao???
- Nè,...Mày sao vậy???- Nguyên Nguyên xua xua tay trước mặt hắn.
- Ơ...Không sao.- Hắn mệt mỏi trả lời.
- Làm gì mà trưng cái bộ mặt đó vậy???Có chuyện gì,cứ kể ra.Anh em sẽ hiệp lực,cùng nhau giúp mày.- Bảo Duy khoác tay lên vai hắn,hào phóng nói.
- Tao đang suy nghĩ cách để tỏ tình.- Hắn trầm ngâm,lạnh lùng trả lời.
- Gì???Tỏ tình mà cũng phải nghĩ cách nữa sao.Mày cứ như thằng Long,hát một bài là được.- Bảo Duy hét lên như không tin vào tai mình.
- Mày không biết đấy thôi.Thằng Phi cái gì cũng giỏi.Chỉ có hát là cực tệ.- Khôi nén cười thay mặt hắn tra lời.
Chính là lúc nhỏ,có một lần,Khôi và Yun bắt hắn hát một bài.Ai ngờ hắn lại hát dở đến như vậy.Nhạc không ra nhạc,lời không ra lời.Cực kì thậm tệ.
- Thật sao???- Cả bọn hét lên.
- Haizz....Đau đầu quá.Bọn mày ở lại chơi nha.Tao về đây.- Hắn nói rồi ngạo nghễ đi ra khỏi bar.
Trên chiếc xe quen thuộc,hắn mệt mỏi suy nghĩ.Bất chợt,tiếng chuông điện thoại vang lên ngắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.Ddầy dây bên kia,một giọng nói quen thuộc vang lên.
- "Alô.Phi hả."- Người gọi không ai khác mà chính là Hưng.
- Chuyện gì vậy anh???- Hắn uể oải trả lời.
- "Về việc bóng đen đã giúp chúng ta.Anh không tìm được manh mối nào cả.Người đó rất bí ẩn."- Hưng trả lời.
- Thôi được rồi.Anh đừng tìm nữa.Bỏ đi.Chắc người đó cũng không có mục đích gì đâu.
- Ừ.Anh biết rồi.
- Mà anh tranh thủ đến thăm chị Victoria đi.Chị ấy nhớ anh lắm đó.- Hắn trêu chọc Hưng.
- Có mà nhớ em thì có.Thôi,anh cúp máy đây.Ngủ ngon.- Hưng thẹn thùng vội vàng ngừng cuộc nói chuyện.
- Bye anh.- Hắn cười nhẹ.Từ khi nào,trêu chọc Hưng lại là thú vui của hắn vậy nhỉ???
Sau ' chạy xe,cuối cùng,con xe cũng dừng lại trước cổng biệt thự White Rose.Hắn bước từ trên xe bước xuống,chậm rãi đi vào nhà.Vừa vào đến phòng khách thì đã thấy nó đứng đợi sẳn.Hắn nhẹ nhàng ôm nó vào lòng,khẽ thì thầm hỏi:
- Sao chưa ngủ???
- Đợi anh.Anh uống rượu sao???- Ngửi thấy mùi rượu loại mạnh nồng nặc trên người hắn.Nó nhíu mày,đẩy hắn ra rồi tra hỏi.
- Chỉ một chút thôi.- Hắn cười nhẹ trả lời.
- Xí...Thôi,anh đi ngủ đi.Em cũng đi ngủ đây.
Nói rồi,nó nhanh chân bước thẳng về phòng để hắn ở đó ngơ ngác nhìn theo.Một lát sau,hắn cũng nhanh chóng đi tắm rồi lên giường đánh một giấc.
Ở một mơi khác,trong một căn phòng tối như mực,một người con gái lạnh lùng ngồi trên ghế lớn.Đối diện cô là một chàng trai quen thuộc.
- Ryan,đã tìm hiểu được gì chưa???- Phương Di ảm đạm hỏi.
- Không thấy điều gì kì lạ cả.- Ryan nhún vai trả lời.
- Vậy là sao???Chẳng lẽ cô ấy không phải là Ken???- Phương Di nhíu mày.
- Tôi cũng không biết nữa.- Ryan lắc đầu.Anh mệt mỏi ngã người xuống ghế dựa.Ánh măt khép hờ.Đầu óc đang suy tính chuyện gì đó.
- Tôi thực sự rất mệt mỏi.Anh phải nhanh chóng tìm ra Ken.Tôi không trụ được lâu nữa đâu.Bên phía trụ sỡ ở Mĩ đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của tôi rồi.- Phương Di uể oải nói
- Tôi biết rồi.Tôi sẽ nhanh chóng tìm ra cô ấy.Cô hãy cố gắng len.Sẽ nhanh thôi.- Ryan mở mắt ra.Ngồi thẳng dậy,lạnh lùng nói.
- Tốt.- Phương Di gật đầu.
Trong màn đêm,hai con người với hai tâm trạng.Mỗi người đeo đuổi một suy nghĩ nhưng đêu có chung một mục đíc.Đó là tìm ra cô gái tên Ken.
-----------------END CHAPTER --------------------