Chương : Đến nhà thăm
Diệp Phùng hành tẩu khắp Cửu Châu mười mấy năm, những người từng dạy dỗ đâu chỉ có ba mươi sáu hiền đồ? Mỗi tiếng nói cử chỉ, mỗi khi dạy một chữ đều có thể làm thầy.
Những người từng được Diệp Phùng dạy bảo đều tự làm một cuốn sư đồ phổ cho Diệp Phùng, được gọi là sách Đế Sư!
Trong sách ghi chép ba mươi sáu hiền đồ là đệ tử quan môn, nhận được chân truyền của Diệp Phùng. Dưới ba mươi sáu hiền đồ có bảy mươi hai học trò nhập môn, tám trăm học trò ghi danh, ba ngàn học trò giáo hóa! Trong đó mỗi người đều từng được Diệp Phùng dạy dỗ mà lên như diều gặp gió.
Đối với họ mà nói, Diệp Phùng chỉ nói với họ một câu, nhưng một chữ cũng là thầy! Trong cuốn sách Đế Sư nho nhỏ đó lại bao quát vô số quyền quý đứng đầu †rong các ngành nghề ở Đông Ngọc.
Bình thường có lẽ họ không liên quan tới nhau, thậm chí không quen biết nhau, nhưng có một mấu nối vô hình đó, có thể tụ tập họ lại một chỗ chỉ trong chớp mắt. Người thầy duy nhất của họ, Diệp Phùng!
Mà Lý Hàn Nhiên chính là một trong số tám trăm học trò ghi danh của Diệp Phùng, xếp thứ .
Thấy cảnh này, Vương Lung suýt nữa trừng lồi cả mắt, tay cầm súng run lẩy bẩy.
Người trước mắt gã chính là cậu ấm dòng chính của nhà họ Lý, một trong bốn gia tộc lớn của tỉnh Sơn Đông! Nhà họ Lý có thể từ một gia tộc nhỏ bé sắp bị diệt tộc trở thành gia tộc đứng đầu của bốn gia tộc lớn của tỉnh Sơn Đông chỉ trong năm năm ngắn ngủi, đều nhờ Lý Hàn Nhiên!
Cha mình, đường đường là gia chủ nhà họ Vương cũng không có tư cách nói chuyện trước mặt Lý Hàn Nhiên! Thế mà lúc này Lý Hàn Nhiên lại quỳ trước mặt Diệp Phùng giống như tùy tùng, còn mình vừa rồi còn khoác loác muốn giết người này?!
“Cậu… Cậu Lý, cậu… Cậu làm gì…”
Lý Hàn Nhiên quay lại, ánh mắt lạnh lão: “Vương Lung! Lập tức quỳ xuống xin lỗi! Bằng không từ giờ trời đi, nhà họ Vương các người sẽ biến thành lịch sử!”
Sắc mặt Vương Lung lập tức trăng bệch.
Gã có thể khinh thường khi nghe Diệp Phùng nói. Nhưng nếu là Lý Hàn Nhiên nói thì lại là một khái niệm khác. Bởi vì gã biết nhà họ Lý thật sự có bản lĩnh đó! Bây giờ gã có ngu cũng biết mình đã chọc phải người không nên chọc!
Gã lập ném súng qua một bên, quỳ xuống đất: “Cậu Lý, tôi sai rồi! Tôi có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn! Mong cậu có thể nể tình hai nhà chúng ta từng hợp tác với nhau mà tha cho tôi lần này Lý Hàn Nhiên lạnh lùng nhìn gã: “Anh không nên van xin tôi.”
Vương Lung sửng sốt, lập tức đưa mắt nhìn Diệp Phùng, dập mạnh đầu xuống sàn nhà: “Anh gì ơi, đều là lỗi của tôi, em trai tôi có mắt không tròng, không nên dây vào anh, mong anh rộng lượng tha thứ cho chúng tôi lần này đi!”
Diệp Phùng nhíu mày: “Tôi đã nói rồi, tôi ghét nhất là có kẻ cầm súng chĩa vào đầu tôi.”
“Á”
Tiếng hét thảm vang lên. Không ai thấy rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Vương Lung văng ngược ra ngoài ba mét, ngã xuống mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi.
Thiên Lang cúi đầu nhìn gã, lạnh lùng nói: “Cút!”
“Vâng! Tôi cút! Tôi sẽ cút ngay!” Lúc này Vương Lung không còn chút kiêu ngạo nào, vội vàng dẫn người bỏ chạy.
Lúc này, Diệp Phùng buông tay ra. Thi Nguyệt tò mò nhìn chung quanh, nhỏ giọng hỏi: “Ba ơi, ông chú đáng sợ kia đâu?”
Diệp Phùng nở nụ cười: “Ông chú đáng sợ đó đã bị ba đuổi đi rồi.”
“Thật ạ? Ba giỏi quá!”
Diệp Phùng ôm cô bé vào lòng: “Thi Nguyệt ngoan, về sau ba nhất định sẽ bảo vệ con, không cho con bị ức hiếp nữa.”
Thiên thần và ác quỷ thay đổi thân phận chỉ trong chớp mắt. Lý Hàn Nhiên và Thiên Lang lặng lẽ nhìn nhau, đối mặt với cô bé nhỏ nhắn kia, không nhịn được nở nụ cười cưng chiều. Con gái của Đế Sư chính là em gái chung của họ.
Xử lý xong mọi chuyện, Diệp Phùng thản nhiên hỏi: “Đã làm xong hết chưa?”
Lý Hàn Nhiên vội nói: “Thầy cứ yên tâm.
Với sức ảnh hưởng của nhà họ Lý ở thành phố Hướng Dương, mọi chuyện đã xử lý thỏa đáng!”
Diệp Phùng cười gật đầu: “Đúng rồi, cậu có xe không?”
Ngay sau đó, một chiếc Lamborghini số lượng có hạn trên toàn cầu nghênh ngang rời khỏi trung tâm tắm rửa. Chẳng mấy chốc xe đã chạy đến nhà Hà Tố Nghi. Thấy Thi Nguyệt ăn diện như công chúa, ánh mắt Hà Tố Nghi nhất thời sáng lên, nhìn Diệp Phùng cũng dịu dàng hơn nhiều. Người đàn ông này thật sự rất yêu thương con gái mình…
“Không còn sớm nữa, chúng ta mau đi thôi.”
Nghe đến đây, Hà Tố Nghi nhất thời cuống lên: “Hỏng rồi! Bây giờ đi xe bus thì không còn kịp nữa!”
Diệp Phùng sờ mũi: “Không sao, tôi có xe.”
Thấy chiếc Lamborghini lộng lẫy đỗ dưới lầu, Hà Tố Nghỉ nghi ngờ nhìn anh: “Đây là…
Xe của anh à?”
Diệp Phùng gãi đầu: “Không phải.”
Hà Tố Nghỉ trợn trắng mắt nhìn anh. Có lẽ lần đầu tiên Diệp Phùng đến nhà họ Hà, vì mặt mũi nên chuyên thuê một chiếc xe. Nhưng cô không vạch trần, chung quy đàn ông vẫn có chút lòng hư vinh. Mà Diệp Phùng thì không nghĩ nhiều. Với thân phận của anh, có một chiếc Lamborghini chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Ba người lên xe, hai người lớn một đứa bé vừa đủ. Chiếc xe chạy nhanh như chớp, cuối cùng cũng tới nhà họ Hà trước mười hai giờ.
Một đám người vây quanh trước cửa, khi chiếc Lamborghini dừng lại, tiếng kêu kinh diễm, hâm mộ nhất thời vang lên.
“Trời ơi! Chẳng lẽ đây chính là chiếc Lamborghini số lượng có hạn vừa được đưa ra trong năm nay? Cả thế giới chỉ có mười chiếc thôi “Thật là ngầu! Tố Di, nghe nói bạn trai cháu là cậu ấm đến từ gia tộc lớn ở thủ đô, chẳng lẽ chiếc xe này là của cậu ấy?”
“Hâm mộ quá đi!”
Một cô gái mặc váy trắng xinh đẹp lập tức kiêu ngạo nói: “Đương nhiên rồi, trừ bạn trai tôi, cả thành phố Hướng Dương này còn ai có bản lĩnh lái chiếc xe xịn cỡ này?” Sau đó cô ta ngạo mạn hếch cằm, bước tới mở cửa xe.
Nhưng vừa đến bên cạnh chiếc xe thì cửa xe đã mở ra, một cô gái ăn mặc giản dị, nhưng dung nhan còn xinh đẹp hơn cô ta ba phần bước xuống xe.
Thấy cô gái này, nụ cười của Hà Tố Di nhất thời cứng đờ, trợn tròn mắt kinh ngạc: “Sao lại là chị?!”