Chương : Tôi từ trên trời xuống!
Diệp Phùng gật đầu, ban đầu trên mặt Ngô Thế Tôn vẫn còn nét ngập ngừng, sau đó ánh mắt trở nên kiên quyết, gật đầu: “Mười năm trước ông già này tình cờ tìm được vị thuốc tiên Thiên Ngưu Hỏa Quang, đến nay vẫn cất giữ nó cẩn thận, thậm chí cả con của †ôi cũng không biết!
“Tuy tôi không biết cậu Diệp nghe được tin tức này từ đâu, nhưng lần này cậu đã cứu nhà họ Ngô thoát khỏi cảnh nguy nan, nếu ông già này từ chối yêu cầu của cậu thì có khác gì kẻ vong ân phụ nghĩa?”
“Cậu chờ một lát, để ông già này sai người đi lấy!”
Một lát sau, người làm mang ra một chiếc hộp gỗ phong cách cổ xưa làm bằng gỗ cây tử đàn lên, cẩn thận mở ra, trên tấm lụa gấm màu vàng, một đóa hoa khô màu đỏ lặng lặng nằm.
Đào Thiên Linh vẫn im lặng từ đầu đến giờ nhận lấy, nghiêm túc kiểm tra tỉ mỉ, dưới ánh mắt mong chờ của Diệp Phùng, gật đầu: “Là thật!”
Phù!
Thở một hơi dài nhẹ nhõm, người luôn bình tĩnh như Diệp Phùng bây giờ cũng cảm thấy hơi kích động!
Con gái của anh, cuối cùng cũng được cứu rồi!
“Cảm ơn ông, Diệp Phùng tôi nợ ông một ân tình!”
Lời hứa của Đế sư, đáng giá ngàn vàng!
Chỉ dựa vào câu nói này, nhà họ Ngô có thể sống một đời thịnh vượng!
Không nghỉ ngơi mà vội vã đến thẳng sân bay, chuyên cơ sớm chờ sẵn, ngay lúc bọn họ chuẩn bị đăng ký, tiếng chuông điện thoại của Đào Thiên Linh đột nhiên vang lên!
“Alo, Thiên Linh, cậu đã đến chưa?”
Một giọng nói đồn dập truyền qua điện thoại.
Đào Thiên Linh lơ mơ không hiểu: “Đến đâu cơ?”
Đầu bên kia điện thoại nghe vậy thì đột nhiên cất cao giọng nói: “Đừng nói với tớ là cậu quên trận đấu thanh nhạc hôm nay đấy!”
Sắc mặt Đào Thiên Linh đột ngột thay đổi, cô ấy lắp bắp: “Đương… Đương nhiên là tớ… tớ không quên!”
“Thế thì tốt! Tất cả mọi người tới rồi chỉ thiếu cậu thôi, đây là cơ hội chúng ta vất vả mới lấy được, nhất định phải thể hiện thực lực của sinh viên hệ âm nhạc dân gian của chúng †a trước mặt những sinh viên học âm nhạc phương Tây!”
Cúp điện thoại, Đào Thiên Linh dùng vẻ mặt cầu xin: “Tiêu rồi tiêu rồi! Sao tôi lại quên chuyện quan trọng như thế chứ!”
Diệp Phùng đột nhiên mở miệng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Đào Thiên Linh nhấp nháy mắt: “Tôi là sinh viên năm ba học viện âm nhạc Thiên triều, học đàn tranh ở hệ nhạc cụ dân gian, hôm nay có một buổi diễn tấu lớn được tổ chức ở thính phòng lớn nhất cả nước Athena, được diễn tấu ở thính phòng Athena là giấc mộng cả đời của những người học nhạc cụ!”
“Nhưng sinh viên học âm nhạc dân gian như chúng tôi rất ít, chuyện này vốn không liên quan đến chúng tôi, nhưng mấy đàn anh đàn chị cố gắng đấu tranh nên chúng tôi mới có cơ hội biểu diễn năm phút.”
“Chúng tôi biết với năm phút thì không biểu diễn được bản nhạc nào đặc sắc, nhưng tất cả mọi người đều kìm nén cơn bực tức, muốn để bọn họ nhìn xem, âm nhạc dân gian của chúng tôi không hề kém cạnh âm nhạc phương Tây!”
“Nhưng… Nhưng tôi lại quên mất! Không có người chơi đàn tranh thì không biểu diễn được khúc nhạc đã luyện tập từ trước, thế thì so cái gì nữa!”
Nhìn thấy khuôn mặt sắp khóc của Đào Thiên Linh, nét mặt của Diệp Phùng rất kỳ lạ: “Cô học âm nhạc hả?”
Không trách anh thấy kỳ lạ, cháu gái của Đào Xá Quang học âm nhạc dân gian ư, không phải cô ấy nên đi học y rồi kế thừa tuyệt học của Đào Xá Quang sao?
Đào Thiên Linh tức giận dậm chân: “Anh có thể chú ý trọng điểm được không!”
“Ai quy định ông nội là bác sĩ thì cháu gái nhất định phải học y hả? Từ nhỏ tôi đã thích âm nhạc dân gian, không được sao?”
Diệp Phùng lập tức cười làm lành: “Đượ!
cTất nhiên là được rồi! Còn bao lâu nữa là đến giờ biểu diễn?”
Đào Thiên Linh nhìn đồng hồ: “Gần ba giờ nữa!”
“Ba giờ, đủ!”
Diệp Phàm đặt Thiên Ngưu Hỏa Quang vào tay Thiên Lang: “Đưa thuốc đến thủ đô, có sen tuyết chín cánh và Thiên Ngưu Hỏa Quang, Tịch Triều Mạnh sẽ biết phải làm gì!”
“Vâng thưa thầy!”
Sau đó, Diệp Phùng đột nhiên kéo Đào Thiên Linh chạy đi, Đào Thiên Linh đần mặt ra nói rất to: “Anh… Anh kéo tôi là gì?”
“Lúc ở thôn Tiểu Hà, không phải cô bảo muốn thử đi trực thăng sao? Hôm nay tôi dẫn cô đi thử nghiệm!”
Sau đó, một chiếc trực thăng vũ trang Apache bay thẳng lên trời, lao đi vun vút!
Trời xanh mây trắng, không gian rộng lớn, dường như trời và đất đang nằm dưới chân!
Giờ phút này, ở cửa thính phòng Athena cách xa vạn dặm, một đám sinh viên học âm nhạc dân gian lo lắng đi qua đi lại.
“Mấy giờ rồi! Sao Thiên Linh chưa đến?”
“Không gọi được, không phải có chuyện gì xảy ra đâu nhỉ!”
Lúc này có một giọng nói quái gở cắt ngang: “Hừ! Tôi thấy chắc Đào Thiên Linh sợ rồi! Chắc lâm trận bỏ chạy đây mài!”
“Ngô Lôi! Đừng nói hươu nói vượn!”
Một sinh viên nữ tức giận nói: “Thiên Linh không phải người như vậy!”
“Nhất định là do cậu ấy bị chuyện gì làm trễ giờ, nhưng tớ tin là cậu ấy nhất định sẽ đến!”
“Sẽ đến? Đến như thế nào?”
“Hiện tại là giờ giao thông cao điểm, còn mười phút nữa là thính phòng đóng cửa không cho người vào, trừ phi cô ta từ trên trời rơi xuống, nếu không chắc chắn cô ta không thể đến kịp!”
Vừa nói xong, tiếng quạt máy bay truyền đến, mọi người ngẩng đầu nhìn, một chiếc phi cơ trực thăng bay đến, chậm rãi hạ cánh trên quảng trường lớn trước thính phòng.
Sau đó, Đào Thiên Linh nhảy ra khỏi phi cơ trực thăng, vội vã chạy tới: “Xin lỗi xin lỗi, đã để mọi người đợi lâu!”
“Thiên Linh, tớ biết cậu nhất định sẽ đến kịp mài”
“Wow! Thiên Linh lợi hại thế! Cậu đi phi cơ trực thăng tới thật à, hâm mộ chết mất!”
Sinh viên nữ nói chuyện lúc nấy liên tiếp đâm dao khiến Ngô Lôi đổi sắc mặt, cô ấy trêu tức: “Ngô Lôi, miệng ông được khai quang rồi hả, nếu không sao ông lại biết Thiên Linh sẽ bay trên trời đến đây?”
Sắc mặt Ngô Lôi hết xanh lại trắng, không ai chú ý tới, nét lo lắng hiện ra trong mắt anh “Vào nhanh thôi, sắp đến giờ rồi!”
Đào Thiên Linh gật đầu, sau đó chạy chậm vào, giữ chặt Diệp Phùng: “Anh Diệp, đã đến rồi thì anh nghe hết buổi biểu diễn của em rồi hẳng đi, được không?”
Nhìn sự chờ mong trong mắt cô ấy, Diệp Phùng cười gật đầu: “Được!”
Đoàn người bước vào thính phòng Athena, nó được trang hoàng nguy nga lộng lẫy, mang bầu không khí ung dung thanh lịch, vì nó là cung điện cho những người làm âm nhạc nên khắp nơi chốn đều treo rất nhiều ảnh chân dung, bọn họ đều là những nhạc sư đẳng cấp thế giới từng biểu diễn ở đây!
“Wow! Đây là thính phòng Athena sao!
Tráng lệ quái”
“Đúng vậy! Nếu có một ngày tớ có thể có một buổi biểu diễn của riêng mình ở đây thì dù chết cũng không tiếc “Hừi! Sợ là cả đời này mày chỉ có thể sống trong tiếc nuối!”
Một giọng nói khó chịu vang lên, sau bọn họ là một đám sinh viên mặc áo vest, đeo nơ bướm bước tới , người cầm đầu dùng đôi mắt ngạo mạn, vẻ mặt khinh thường nhìn sinh viên khoa âm nhạc dân gian: “Không biết trường học nghĩ như thế nào mà để một đám nhà quê như bọn mày đến nơi thanh lịch này làm mất mặt trường!”
“Chu Huy! Mày nói cái gì!”
Sinh viên nữ hệ âm nhạc dân gian đó trừng mắt nhìn, tức giận nói.
“Hàn Uyển Quyên, tao nói sai gì sao?”
Chu Huy chỉ tay vào sân khấu biểu diễn đẳng trước: “Mày biết đó là nơi nào không? Đó là một trong các thính phòng đứng đầu thế giới!”
“Hôm nay, dưới ghế khán giả, trừ những người trong giới thượng lưu, còn có hơn mười nhạc sư nổi tiếng nhất thế giới!”
“Có phù thủy piano Mason, bậc thầy violin Morse, hoàng hậu ghita Isa, đêm nay đâu phải có một màn trình diễn, với chúng tao nó là bậc thang dẫn đến tương lai huy hoàng, còn bọn mày, buổi biển diễn này chỉ là một vở hài kịch kém chất lượng “Âm nhạc dân gian? Ha ha, toàn lũ lỗi thời, chậc!”
“Chu Huy! Mày quá đáng vừa thôi!”
Đào Thiên Linh không nhịn được nữa: “Tôi công nhận là hiện giờ trong giới âm nhạc, người thích nhạc cụ phương Tây đúng là nhiều hơn thật!”
“Nhưng nhạc cụ dân gian truyền thống, dù là đàn tranh hay đàn dương cầm, là kèn đồng hay đàn nhị, tất cả đều là tài phú tổ tông của chúng ta truyền lại! Cũng có được nét hấp dẫn mà nhạc cụ phương Tây không bao giờ so sánh được!”
“Cậu có thể không thích nhưng xin cậu đừng sỉ nhục chúng nói!”
“Sỉ nhục?”
Chu Huy cao ngạo giương cao đầu: “Rác rưởi, xứng đáng bị đạp lên!”
“Đào Thiên Linh, mày bảo mấy cái thứ cũ rích này hấp dẫn? Được? Vậy mày có dám đấu với tao không?”
Chu Huy đảo mắt nhìn qua mọi người, nói từng chữ từng chữ: “Màn biểu diễn cuối cùng đêm nay, chúng ta mỗi người một góc sân khấu, để mọi người nhìn xem, ai mới đúng là vua nhạc!”