Chương
Diệp Phùng gật đầu nhẹ: “Là tôi, anh là ai?”
“Tôi tên Lưu Đại Hung, ngày hôm qua quản lí mới tới có báo với bộ phận an ninh, tổng giám đốc Nghi nói với tôi là cùng một người nữa đến quán bar Tam Hoàng, có phải là cậu không?”
Nghe hắn nói một tràng tiếng địa phương chính gốc với thân hình cao lớn thô kệch của hắn, Diệp Phùng đột nhiên có chút vui mừng, gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, tôi là người muốn đi theo anh!”
“Nhóc con! Đừng có cười!”
Lưu Đại Hung hết sức nghiêm túc nhìn hắn: “Nhìn cả người cậu chưa tới ba kí thịt, tôi nhắc cho cậu biết, quán bar Tam Hoàng không phải hạng tầm thường!”
“Ông chủ tên là Tam Hoàng, ở thủ đô có chút danh tiếng!”
“Mấy tên xã hội đen này đều không phải là người dễ chọc, cậu nên thành thật đi theo anh, bằng không, anh không đảm bảo rằng cậu còn mạng để về!”
Diệp Phùng nở nụ cười, anh đường đường là một đế sư, thiên hạ này là không có chỗ nào anh vào được nhưng không ra được. “Được được, sau này nhờ anh Lưu Đại Hung chiếu cố em!”
Nghe vậy Lưu Đại Hung đặc biệt hưởng thụ, hắn vừa lòng nheo mắt lại, cánh tay tráng kiệt vỗ thật mạnh vào vai Diệp Phùng: “Thằng nhóc này thật hợp ý anh, đi theo anh nhất định có tương lai.”
Diệp Phùng rất hay nói chuyện, dọc đường hai người đã làm quen xong, qua miệng hắn Diệp Phùng mới biết, người muốn gặp anh ở quán bar Tam Hoàng là ông chủ của bang Tam Hoàng, Tam Hoàng!
Lối vào quán bar bị khóa lại, hai người bước xuống xe, Lưu Đại Hung vẻ mặt ngưng trọng: “Diệp Phùng, bang Tam Hoàng là bang phái lớn nhất ở Thanh Tây, đợi lát nữa đi vào, cậu không được nói quá nhiều, chỉ cần nhìn theo ánh mắt anh mà làm việc!”
Diệp Phùng gật đầu: “Tôi biết rồi!” Thùng thùng thùng!
Tiếng đập cửa vang lên, cửa quán bar mở ra từ bên trong, hai thanh niên xăm trổ thò đầu ra nhìn bọn họ: “Mấy người tìm ai?” Trên mặt Lưu Đại Hung hiện lên nụ cười: “Bọn tôi là người của tập đoàn Diệp thị, có hẹn với anh Tam Hoàng!” Tên côn đồ gật đầu, mở cửa ra: “Vào đi.” Hộp đêm rất mờ mịt, dọc đường đi có không ít người ngẩng đầu nhìn bọn họ, đi đến căn phòng ở tận trong cùng, tên côn đồ mở cửa: “Vào đi!”
Trong căn phòng riêng rất lớn, trên ghế sô pha có bảy tám người cả nam lẫn nữ đang ngồi cười giỡn náo loạn, trên bàn và sàn nhà khắp nơi đều là những chai rượu nằm ngổn ngang. Nhìn thấy Lưu Đại Hung và Diệp Phùng bước vào, người ngồi giữa toàn thân phủ đầy vân hổ, đôi mắt giống như chuông đồng, mở miệng nói: “Mấy người là người của tập đoàn Diệp thị?”
Khuôn mặt của Lưu Đại Hung đầy nụ cười: “Vâng ạ, bọn tôi thuộc tập đoàn Diệp thị.”
Một tia khinh thường lóe lên trong mắt Tam Hoàng: “Nghe nói tập đoàn Diệp thị của bọn bây có cô tổng giám đốc rất xinh đẹp?”
“Con quỷ nhỏ kia sao không tự mình đến đây? Chẳng lẽ coi thường ông đây?”
“Ha ha, đại ca, em nghe nói tổng giám đốc Diệp thị là đẹp số một, nếu đến đây với bộ dáng đó, chúng ta có thể làm cho cô ta trong vòng ba ngày không thể rời đi nửa bước!”
“Ha ha…”
Tiếng cười không kiêng nể gì vang lên, trong mắt Lưu Đại Hung hiện lên một tia nhẫn nhịn, trong lòng hắn thật sâu thở dài ra mấy hơi, cố nở nụ cười gượng ép: “Vị đại ca này, tổng giám đốc chúng tôi có ý muốn nói chuyện, cho nên cố ý cử tôi cùng đàn em thân thiết để tỏ chút lòng thành, mong các anh thông cảm!”
Nói xong, Lưu Đại Hung từ trong lòng bàn tay lấy ra một tấm séc, Tam Hoàng cầm lấy liếc qua số tiền trên đó, khóe miệng tươi cười có chút nghiền ngẫm: “Một trăm năm chục triệu? Diệp thị đúng là giàu có mà…”
“Một chút lòng thành, để anh chê cười rồi.”
“Ha ha..”
Tam Hoàng mỉm cười đứng dậy, đột nhiên cầm lấy bình rượu con trên bàn, hung hăng đập vào đầu Lưu Đại Hung, phịch một tiếng, bình rượu nứt ra làm tư. Nụ cười trên mặt Lưu Đại Hung vẫn không biến mất, chỉ cảm thấy trên đầu có chút nóng, đưa tay sờ thì thấy một mảng màu đỏ, bắt mắt đến kinh ngạ!
cmắt hiện tia tàn nhẫn: “Một trăm năm chục triệu? Tao là ăn mày chắc! Ông đây muốn là một tỷ rưỡi! Thiếu một đồng cũng không được!”
“Ông đây nói cho ngươi biết, anh em của tao là do uống thuốc giả của tập đoàn Diệp thị bọn bây nên mới chết, không làm cho tao vừa lòng, ông đây cho bọn bây nợ máu phải trả bằng máu!”
“Một tỷ rưỡi?!”
Lưu Đại Hung không quan tâm đến vết thương trên đầu, đột nhiên đứng dậy, hai mắt mở to: “Anh Tam Hoàng, anh hơi quá đáng rồi đói”
“Thuốc của Diệp thị bọn tôi chắc chắn không có vấn đề gì, anh em của anh có phải chết do uống thuốc giả của bọn tôi hay không, trong lòng anh là người hiểu rõ nhất!”
“Ái chà, người trẻ tuổi, ông đây thấy mày đúng là không sợ chết!”
“Anh em, lấy của nó một cánh tay, đem gửi cho con quỷ nhỏ kia. Để cô ta đem một tỷ rưỡi lại đây chuộc người!”
Tam Hoàng đang cười nhưng trong Trong mắt Tam Hoàng lóe lên tia xấu hổ cùng tức giận!
Trên mặt Lưu Đại Hung cũng bùng lên vẻ tức giận, thuận tay chộp lấy hai bình rượu con. Đám đàn em nghe lời ông chủ chạy đến. Tuy rằng Lưu Đại Hung cao lớn thô kệch, nhưng hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, chẳng mấy chốc anh đã bị đẩy lên trên bàn.
Tam Hoàng cười miệt thị; lấy ra con dao từ thắt lưng, khoa tay múa chân ở trước mặt hắn: “Dám đến bang Tam Hoàng gây sự, người trẻ tuổi, cô ta cho mày ăn thứ gì tốt mà ngay cả chết mày cũng không sợ?”
Lưu Đại Hung thở hổn hển: “Diệp thị cho tôi cơm ăn áo mặc, tôi sẽ vì Diệp thị mà cống hiến hết sức mình!”
Tam Hoàng gật đầu, chậm rãi nâng con dao trong tay lên, mặt cười nhưng mắt lại lạnh tanh: “Mày có tâm như vậy, ông đây chống mắt lên xem khi thấy cánh tay của mày xuất hiện trước mặt, nó sẽ có phản ứng như thế nào!”
Xoát!
Trước mặt thoáng hiện lên một tia bạch quang, Lưu Đại Hung đột nhiên nhắm mắt lại, nhưng trên cánh tay không xuất hiện cảm giác đau đớn, hắn khẽ mở mắt, lưỡi dao dừng ở giữ không trung cách cánh tay hắn không đến ba phân.
Trên cổ tay Tam Hoàng xuất hiện một bàn tay có vẻ hơi ốm yếu.
Giọng điệu lười biếng của Diệp Phùng vang lên: “Anh bạn, làm vậy có phải hơi quá đáng rồi không?”