Thiên Sư Tái Xuất

chương 160

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương Những người chứng kiến đồng loạt ồ lên!

Diệp Phùng không hổ là Đế Sư!

Vừa đánh vừa xoa, cho dù là tất cả cán bộ cấp cao phía chính phủ cũng không còn cách nào khá!

c Trên khuôn mặt thủ trưởng số một cũng không khỏi hiện lên vẻ kính phục: “Diệp Phùng không hổ là Đế Sư!”

Mọi người im lặng.

Đảo Thanh Loan vẫn là nhức nhối lớn nhất trong lòng nhân dân Thiên Triều, nhưng hiện giờ tình hình quốc tế phức tạp, nếu như phía chính phủ ra tay giành lại, ắt liên quan đến nước cờ quốc tế, rất khó thực hiện!

Nhưng nếu Diệp Phùng ra tay, vậy thì lại khá!

c Thứ nhất, Diệp Phùng không có thận phận gì trong chính phủ, anh có thể làm bất cứ chuyện gì, nhưng không liên quan đến chính phủ Thiên Triều!

Chỉ điều này thôi đã có thể chặn miệng của những quốc gia khá!

c Thứ hai, trên đời này, ngoài phía chính phủ ra, nếu còn ai có thực lực giành được đảo Thanh Loan, cũng chỉ có một mình Đế Sư mà thôi! Lấy đất nước thống nhất đổi lại phía chính phủ khoanh tay đứng nhìn sự việc lần này, cho dù là thủ trưởng số một, cũng không từ chối được..

Phía chính phủ đã gươm súng sẵn sàng, chỉ vì một lời hứa hẹn của Diệp Phùng mà lặng lẽ rút quân. Còn lúc này, ở bến cảng thủ đô, Diệp Phùng cầm súng, chậm rãi đi tới trước mặt một người trong số đó, từ trên cao nhìn xuống, kề họng súng trước trán người kia, lạnh lùng nói: “Sở Văn Nam, trưởng cục hải quan thủ đô!”

“Trước kia là một nhân viên nho nhỏ, sau lại đột nhiên thăng chức liên tục trong khoảng thời gian ngắn, trong vụ án buôn bán trẻ con, chủ yếu cung cấp giấy thông hành và miễn thủ tục kiểm tra cho hội Thương Long!”

“Tôi nói có đúng không?”

Lúc này, một người đàn ông trung niên phúc hậu tái mặt, cả người run lên.

Ánh mắt nhìn Diệp Phùng mang theo sự sợ hãi vô cùng: “Đừng… đừng giết tôi!”

“Tôi sai rồi! Tôi thực sự sai rồi!”

“Tôi không dám làm chuyện như thế này nữa!”

Diệp Phùng cũng không để ý tới ông ta, giống như một tử thần lạnh lẽo, tiếp tục phát quyết: “Đã tìm ra trong nhà ông căn cứ chính xác về việc phạm pháp của ông!”

“Bằng chứng như núi, với tư cách Đế Sư, tôi xử tử hình ông!”

“Đừng! Đừng mà..”

Phẳng!

Một viên đạn vô tình xuyên qua trán ông ta, trưởng cục hải quan quyền cao chức trọng, chết!

Cú bắn này khiến rất nhiều người vây xem cũng đều kinh hãi!

Tuy rằng, bọn họ đã biết sẽ xảy ra chuyện gì, hận không thể ăn thịt, uống máu bọn khốn nạn buôn bán trẻ em này, thế nhưng, khi một người sống sờ sờ chết trước mặt mình như vậy, cái cảm giác kinh hoàng này vẫn khiến họ cảm thấy sợ hãi trong lòng!

Ngay sau đó, Diệp Phùng đi tới người tiếp theo, tên xã hội đen nổi tiếng thủ đô, Triệu Phi Hổ!

Tên này cao lớn cơ bắp cuồn cuộn, xăm hình một con mãnh hổ xuống núi, lúc này, cả người đã mềm nhũn thành bãi bùn lầy, co quắp trên mặt đất.

“Triệu Phi Hổ, đã từng có cha mẹ của đứa trẻ mất tích tìm được dấu vết.”

“Thế nhưng, mỗi khi họ tìm được chứng cứ, mày lại sai người tới cửa uy hiếp, nhẹ thì tiêu hủy chứng cứ, nặng thì ẩu đả đe dọa, cưỡng ép họ từ bỏ tìm kiếm!”

“Thậm chí số phụ huynh bị mày ngầm sát hại lên đến hơn mười người!”

“Tội ác chồng chất, ghi không hết tội!”

“Với tư cách Đế Sư, tạo xử tử hình mày!”

Phẳng! Một viên đạn chính nghĩa kết thúc một đời kẻ xã hội đen lẫy lừng này!

Sau đó, trong tuyên cáo chính nghĩa của Diệp Phùng, từng kẻ một đều bị nghiêm phạt thích đáng!

Nhìn sáu thi thể trên mặt đất vẫn còn hơi ấm, trong mắt Diệp Phùng đầy vẻ lạnh lẽo!

Anh chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nói: “Tìm một nơi núi rừng dã thú thường đến, cộng thêm cả Hoàng Long và Diệp Thiên Linh, tổng cộng tám thi thể, đưa tất cả đến nơi đó đi!”

“Với hành vi tội trạng của bọn chúng, ngay cả tư cách nhập thổ vi an cũng không xứng được hưởng!”

“Tất cả trách nhiệm trong việc này, Diệp Phùng tôi một mình gánh chịu!”

“Rõ!”

Xử lý xong mọi thử ở nơi này, Diệp Phùng không nói thêm điều gì vô ích, quay người chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, một người già nua tiều tụy đột nhiên xông ra, quỳ xuống sau lưng lưng Diệp Phùng!

Giọng nói thê lương, vang vọng trời đêm: “Ân nhân!”

“Tôi thay con tôi, cảm ơn ngài!”

Tựa như một mồi dẫn lửa, vô số phụ huynh đồng loạt quỳ xuống đất, dập đầu với Diệp Phùng!

Vô số giọng nói phát ra từ đáy lòng, vang vọng bên tai!

Lúc này, những quần chúng vây xem vốn có phần sợ hãi khi chứng kiến Diệp Phùng, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vẻ sợ hãi trong mắt dần dần biến mất, từ từ trở thành kính trọng!

“Giết hay lắm!”

“Đám khốn nạn này, chết đáng đời!”

Cũng không biết là ai gào lên một câu, sau đó hoàn toàn bùng nổ đoàn người vây xem, vô số tiếng vỗ tay giòn giã, kéo dài không dứt!

Lúc này, trong mắt họ, Diệp Phùng không phải là một đao phủ khát máu, mà là một anh hùng sừng sững trước mặt họ.

Diệp Phùng dừng bước chân, từ từ quay đầu lại.

Nhưng mà, anh không nhìn những người đang quỳ, mà là đột ngột hướng thẳng về phía máy quay!

Trên khuôn mặt lạnh như băng mang theo ý lạnh nông đậm: “Những kẻ vẫn còn đang tham gia buôn bán người, các người nghe kỹ cho tôi!”

“Nếu như còn dám vươn đôi tay tội ác tới bọn nhỏ vô tội yếu ớt, tôi nhất sẽ nhân danh địa ngục, câu hồn lấy mạng các người!”

“Nhớ kỹ tên của ta, Đế Sư thiên hạ, Diệp Phùng!”

Nhìn bóng lưng anh rời đi, tất cả nhân dân thủ đô từ từ khom lưng!

Gửi sự kính trọng cao quý nhất tới anh hùng của họ, tới người anh hùng bênh vực lẽ phải, can đảm vì những người bình thường như họi Ngày hôm sau, toàn bộ những người nhà họ Diệp có liên quan đến sự kiện hội Thương Long đều bị bắt về xử án, bà cụ Diệp bị đưa vào viện dưỡng lão, nhà họ Diệp từng là một trong mười gia tộc lớn cao cao tại thượng, đến nước này đã hoàn toàn trở về tay Diệp Phùng!

Thủ đô rúng động, nhưng phía chính phủ Thiên Triều không có bất kỳ động tĩnh gì!

Điều này làm cho vô số gia tộc giàu có sinh ra kiêng dè Diệp Phùng!

Quyền thế của Đế Sư đáng sợ như vậy ưl Thi Nguyệt bị kinh sợ đã dần dần chuyển biến tốt dưới sự chăm sóc một tấc không rời của Hà Tố Nghi.

Lúc này, tại một khách sạn năm sa của thủ đô, Diệp Phùng đứng ở ban công, chắp tay sau lưng, mặc cho gió bấc phần phật, thổi tung quần áo, nhưng lại không thể xóa nhòa khí chất vương giả bẩm sinh của anh.

Phía sau, vô số người quyền quý đứng đầu Thiên Triều, chắp tay đứng đó, cực kỳ cung kính!

“Thầy!”

“Bọn em đã điều tra ra hang ổ của hội Thương Long!”

Nghe được câu này, trong mắt Diệp Phùng đột nhiên hiện lên vẻ sắc lạnh!

Một câu nói lọt ra từ kế răng: “Đi theo thầy, thanh lý môn hội”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio