Chương
“Cậu Triệu, có vẻ như cậu đã mắc bệnh giang mai được một năm rồi. Bệnh này của cậu rất đặc biệt, cho dù có tìm đến nhiều bác sĩ khác để khám cũng sẽ không có kết quả tốt.”
“Nhìn khuôn mặt bóng loáng của cậu hiện giờ tôi biết cậu chỉ đang nhờ lớp trang điểm để che đi tình hình sức khỏe ốm yếu của mình.”
“Tôi thấy tình trạng của cậu, có lẽ từ sau khi nhiễm bệnh cậu chưa từng chạm vào phụ nữ, đúng không?”
“Rõ ràng còn có chức năng kia mà lại chỉ có thể nhìn không thể ăn, cậu nói Trần thiếu là thái giám nhưng bây giờ cậu còn không bằng cả thái giám.”
“Cậu bị như thế này mà còn có can đảm theo đuổi cô Sở à.”
“Mày..”
Triệu Công bị người khác vạch trần, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngồi bệt xuống mặt đất, thấy tình hình như vậy mọi người xôn xao lên, những người xung quanh lập tức giải tán, ở trong phạm vi m quanh Triệu Công không có một bóng người.
Tất cả mọi người nhìn gã bằng ánh mắt ghét bỏ và kinh tởm, sợ bị lây bệnh cho chính mình.
Khuôn mặt Triệu Công tái nhợt, gã biết thanh danh của mình hỏng hết rồi.
Diệc Phùng là thầy bói ư?
Đương nhiên là không.
Nhưng mà tài trị bệnh của anh rất giỏi, lại còn nghiên cứu các kỹ năng y học cổ xưa, đạt được thành tựu to lớn, chỉ cần nhìn khuôn mặt cũng có thể nhìn ra người đó có bệnh không tiện nói ra.
“Diệp Phùng.”
Lý Thái Phương không ngồi nhìn được nữa nghiêm túc nói: “Bệnh không tiện nói ra vốn là chuyện riêng của người đó, vậy mà anh lại nói ra trước mặt tất cả mọi người như thế. Anh đúng là thằng khốn nạn.”
“Vừa nãy lúc mấy người cũng cười nhạo cậu Trần thì sao, chẳng khác nào nói mấy người cũng là đồ khốn nạn.”
“Một bức tranh tiêu chuẩn kép lớn như vậy, nhìn rất vui đấy.”
“Còn về cậu Lý đây.”
Diệp Phùng nhếch miệng cười: “Mặc dù anh không có bệnh tật gì nhưng tâm lý lại có vấn đề lớn đấy.”
“Đừng có nói linh tinh.”
Lý Thái Phương cãi lại: “Diệp Phùng, anh nghĩ rằng mắt của anh là hỏa nhãn kim tinh sao? Còn có thể nhìn được bệnh về tâm lý?”
Quan sát bộ dáng, nhìn thần thái, đôi mắt của một cao thủ y thuật chính là hỏa nhãn kim tinh.
“Dù anh có thừa nhận hay không thì anh vẫn có bệnh về tâm lý.”
“Bởi vì anh là người đồng tính.”
“Cái gì?”
Một câu nói khiến tất cả mọi người ở đây còn kinh ngạc hơn vừa nãy rất nhiều.
Đường đường là một trong bốn vị công tử ở thủ đô, là cậu cả của nhà họ Lý, thần thái ngời ngời, là người đàn ông vàng được vô số cô gái mến mộ, thật sự là đồng tính luyến ái ư?
“Diệp Phùng, anh đang nói vớ nói vẩn gì vậy.”
Người thứ nhất không chịu đựng được là Khúc Phí Phương, bạn gái của Lý Thanh Phương. Sắc mặt cô ta thay đổi, cãi lại: “Làm sao bạn trai của tôi có thể là người đồng tính được?”
Có đánh chết cô cũng không tin, nếu bạn trai cô là người đồng tính thì cô là cái gì?
“Cô không tin?”
“Tôi hỏi cô, cô với Lý Thái Phương yêu nhau được một thời gian rồi đúng không?”
Khúc Phí Phương gật đầu, cô và Lý Thái Phương đã xác nhận quan hệ yêu đương được ba tháng. “Trong khoảng thời gian này hai người đã làm chuyện giường chiếu lần nào chưa?”
Nghe đến đây sắc mặt Khúc Phí Phương lập tức thay đổi. Cô được coi là một mỹ nhân, dù là khuôn mặt hay dáng người đều tuyệt đẹp, nếu không Lý Thái Phương cũng sẽ không chọn trúng cô.
Tuy vậy, trong ba tháng này, Lý Thái Phương chưa từng chạm vào mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần như cô lấy một lần.
Mỗi lần Khúc Phí Phương ám chỉ anh, anh đều né tránh bằng nhiều lý do khác nhau.
Lúc đấy không cảm thấy gì nhưng bây giờ nghĩ lại, một người nam nhân khỏe mạnh bình thường làm sao có thể không có cảm giác gì với cô.
Nhìn biểu hiện của Khúc Phí Phương, Diệp Phùng biết rằng mình đã đúng, anh cười và tiếp tục nói: “Những người đàn ông đồng tính luyến ái luôn có tâm lý bài trừ người khác giới một cách tự nhiên, Khúc Phí Phương, nếu cô không tin có thể bảo anh ta hôn cô một cái xem.”
Khúc Phí Phương quay đầu lại nhìn Lý Thái Phương bằng ánh mắt rạng ngời: “Anh yêu, tất cả những gì tên rác rưởi này vừa nói đều là đú không?”
“Anh hôn em một cái, chỉ một cái thôi, được không?”
Lúc này Lý Thái Phương đang đổ mồ hôi lạnh khắp mặt, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp đó, anh lắp bắp nói: “Phí Phương, việc này… làm việc này trước mặt mọi người không hay đâu.”
“Hay là, để hôm khác được không?”
Ánh mắt Khúc Phí Phương trở nên kiên định, không để Lý Thái Phương kịp phản ứng, cô đột nhiên đi đến trước mặt anh ta.
“Nếu anh không hôn em thì em sẽ hôn anh.”
Ngay lúc cô sắp hôn lên mặt của Lý Thái Phương, mọi người đột ngột nhìn thấy anh ta không kịp tránh né, đẩy Khúc Phí Phương ngã xuống mặt đất, trên mặt hiện rõ vẻ chán ghét.
Nhìn thấy cảnh như vậy, tất cả mọi người trở nên náo loạn!
Sự thật chứng minh những gì Diệp Phùng vừa nói là hoàn toàn chính xác, đường đường là cậu chủ nhà họ Lý giàu sang quyền thế mà lại là người đồng tính.
“Lý Thái Phương, anh là đồ khốn nạn!” Khúc Phí Phương ngã trên mặt đất gào khóc.
“Tôi không trách anh là đồng tính luyến ái, nhưng tại sao anh lại làm liên lụy đến tôi?”
“Tôi đã làm sai cái gì để anh đối xử với tôi như vậy? Tại sao anh lại lấy tôi ra làm bia đỡ đạn?”
Nhìn thấy cậu Ba kiêu ngạo lúc trước bây giờ đang khó chịu hơn bất cứ ai, Diệp Phùng nhẹ nhàng nở một nụ cười.
Vào thời khắc này, tất cả mọi người vây xem đều không tự giác cách xa Diệp Phùng thêm một ít.
Người này thật sự là thần y!
Tốt hơn hết là không nên trêu chọc anh, nếu không bị bóc ra mình có bệnh thầm kín nào đó trước mặt mọi người thì sẽ trở thành trò cười mất.
Cậu Ba vừa nãy không phải là một minh chứng sống sao?
Bốp bốp…
Đột nhiên, tiếng vỗ tay vang lên, một bóng người ung dung đi tới, trong mắt mang theo ý cười.
“Thú vị, thật sự rất thú vị!”
“Mới mấy ngày không gặp, tài ăn nói của cậu Diệp đây đã tiến bộ không ít nhỉ?”
Nhìn thấy rõ người đang nói là ai, Diệp Phùng cảm thấy kinh ngạc. Bởi vì người vừa tới là người quen cũ của anh, đã từng gặp mặt một lần ở thành phố Nghi Thủy, là cậu cả của nhà họ Lương, Bác Lương.
“Bác Lương, không nghĩ có thể gặp được anh ở đây.”
Ánh mắt Bác Lương trở nên âm trầm: “Haha, bản thân tôi chưa bao giờ quên cậu Diệp đâu.”
“Dù sao thì đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ hương vị của bức tranh cổ trị giá hàng tỉ đồng ở thành phố Nghi Thủy lần trước đấy.”
Ánh mắt của tất cả mọi người bị thu hút.
Nhà họ Diệp bị tiêu diệt, thủ đô bầu chọn lại mười gia tộc lớn đứng đầu, và nhà họ Lương, gia tộc của Bác Lương đã thành công thế chỗ.
Mười gia tộc lớn đứng đầu hiện nay khác với trước đây. Bọn họ đại diện cho gia tộc có địa vị và quyền lực lớn nhất ở thủ đô, vượt xa nhà họ Diệp lúc trước, loại gia tộc suy thoái này không thể so sánh.
Diệp Phùng này là ai mà không kiêng nể ai đụng tới cậu Ba, ngay cả cậu cả của Lương gia cũng dám đụng?
Đôi mắt Bác Lương u ám, nhìn Diệp Phùng bằng ánh mắt chết chóc: “Cậu Diệp, cậu không muốn tâm sự với tôi về chuyện của hai chúng ta sao?”
Ngược lại, Diệp Phùng tỏ ra bình tĩnh.
“Chuyện giữa chúng ta?”
“Bác Lương muốn trò chuyện như thế nào?”
“Sau bữa tiệc, tôi sẽ chuẩn bị một bình trà ngon, chúng ta cùng trò chuyện vui vẻ nhé.”
“Ha ha, trà có ngon hay không tôi không biết, nhưng với bữa tiệc rõ ràng có chuyện chẳng lành như vậy, Bác Lương đây cảm thấy tôi sẽ ngốc nghếch đi sao?”
Đôi mắt bác Lương nheo lại: “Lời mời của tôi không phải ai muốn từ chối là từ chối được.” Nói xong anh ta bước lên một bước, ghé vào tai Diệp Phùng, hạ giọng nói với âm lượng chỉ hai người có thể nghe thấy: “Đã từng, tôi đã từng sợ cậu ba phần.”
“Nhưng bây giờ nhà họ Lương đã đứng trong hàng ngũ mười gia tộc lớn, thế lực tăng lên, cái thân phận đế sư kia của cậu cũng chẳng là gì trong mắt tôi.”
“Từ trước đến nay mười gia tộc lớn đứng đầu vẫn luôn đồng hành cùng nhau động tới tôi cũng chẳng khác nào đụng tới mười gia tộc lớn.”
“Diệp Phùng, cậu gánh vác được nhưng người nhà của cậu thì sao?”
Nghe được trong lời nói này tràn đầy sự uy hiếp, ánh mắt Diệp Phùng lóe lên một tia sắc lạnh.
“Anh uy hiếp tôi?”
Bác Lương không để ý: “Tôi đúng là đang uy hiếp cậu, cậu làm gì được tôi?”
Vào lúc không khí đang trở nên căng thẳng, một tiếng cười đã phá vỡ sự trói buộc.
“Ha ha, ở đây đang nói về chuyện gì vậy? Thật vui vẻ.”
Tiếng cười quyến rũ vang lên, một người phụ nữ xinh đẹp trong chiếc váy đỏ uyển chuyển bước tới.
Người phụ nữ có khuôn mặt tinh tế quyến rũ, đôi mắt trong veo liếc nhìn, làn da nõn nà, rạng rỡ bốn phía.
Đồng thời cô còn có một dáng người ma quỷ với những đường cong yêu kiều, chiếc váy màu đỏ bao phủ lấy bộ ngực của cô cùng với vòng eo mảnh mai, thu hút tầm mắt của tất cả mọi người.
Đây là một người phụ nữ cực kỳ quyến rũ và xinh đẹp động lòng người, như những gợn sóng trong hồ nước, thể hiện ra toàn bộ cái gọi là mềm mại và sức hút của một người phụ nữ, cho thấy rõ sự sinh đẹp tuyệt trần của cô.
Cô giống như có một sức hút kỳ lạ, ngay từ lúc xuất hiện, cô đã thu hút tất cả ánh mắt của mọi người và trở thành tâm điểm của sự chú ý.
ỰCc ực.
Đột nhiên tất cả mọi người xung quanh đều không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, khuôn mặt đỏ, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
“Người phụ nữ này thật sự quá xinh đẹp, nếu tôi có thể kết hôn với cô ấy tôi tình nguyện bị giảm thọ hai năm.”
“Nằm mơ đi, bảo bối như thế, loại người như anh làm sao có thể có được.”
“Suyt, Ít nói vài câu đi, mấy người không biết cô ấy là ai sao?”
“Cô ấy là chủ nhân của Đệ Nhất lâu, nơi đột nhiên nổi lên trong hai năm nay, Sở Kiều Thanh.”
“Cái gì? Đây chính là người mà số lượng đàn ông theo đuổi có thể xếp hàng đến tận nước Pháp, Sở Kiều Thanh á?”
“Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, suýt chút nữa tôi đã đi lên chào hỏi rồi, những người theo đuổi cô ấy không phải là người mà tôi có thể trêu vào.”
Nhìn thấy sở Kiều Thanh xuất hiện, trong mắt người đã duyệt vô số mỹ nhân như Bác Lương cũng chợt lóe lên sự kinh ngạc và tham lam, nhưng rất nhanh đã thu hồi lại: Bước tới trước mặt Sở Kiều Thanh một cách lịch lãm và thân sĩ, cười nói: “Từ lâu đã được nghe cô Sở đây sắc nước hương trời, nghiêng nước nghiêng thành, hôm nay thấy cô, quả nhiên là sắc đẹp tuyệt trần.”
“Tại hạ họ Lương, thay mặt cho nhà họ Lương ở thủ đô, gửi lời chào tới cô Sở.”
Thật lòng mà nói sức mạnh của nhà Lương cũng không yếu hơn Đệ Nhất Lâu, nhưng Bác Lương vẫn dùng thái độ yếu hơn nguyên nhân là muốn qua lại với Sở Kiều Thanh.
Bởi vì, từ xưa đến nay, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Đệ Nhất Lâu có tên tuổi nổi tiếng, ngoại trừ Sở Kiều Thanh còn có trăm mỹ nữ nổi tiếng khắp cả nước.
Trăm vị mỹ nhân, mỗi người đều sắc nước hương trời, nghiêng nước nghiêng thành.
Mọi người đều biết Đệ Nhất Lâu không đáng sợ, điều đáng sợ là ở sau sau lưng trăm vị mỹ nhân là những người đàn ông đủ để khiến tình hình biến đổi.
Nhưng mà Sở Kiều Thanh không dừng lại, cô trực tiếp đi qua Bác Lương rồi anh dừng bên cạnh Diệp Phùng, cười nói: “Anh yêu, em không đến muộn chứ?”