Chương
Sự thay đổi thái độ trong nháy mắt khiến cho anh Triệu có phần bối rối, anh ta kinh ngạc nhìn Tô Hàng: “Ý của tổng giám đốc Tô là sao?”
“Chỉ là một thằng nhóc nghèo khổ thôi mà, ông có cần phải vậy không?”
Ai ngờ, Tô Hàng đen mặt nhìn anh Triệu nói: “Lão Triệu! Xin lỗi anh Diệp ngay!”
“Tô Hàng, ông điên rồi sao?”
Lão Triệu nhất thời nổi giận.
Tô Hàng ghé lại bên tai anh ta nói nói vài câu, càng nghe sắc mặt anh Triệu càng tối đen lại, sau khi nói dứt lời, gương mặt vốn còn huênh hoang, phách lối nay đã tải mét cả đi! “Ông… ông nói thật sao?” Giọng anh ta run run. “Vị kia vẫn đang ngồi trên đó, có phải thật hay không, cậu có cần tự mình đi kiểm chứng không?”
Anh Triệu run rấy nói: “Khỏi, khỏi cần!”
Sau đó anh ta đi đến trước mặt Diệp Phùng, cười xu ninh: “Rất… rất xin lỗi! Tôi sai rồi! Tôi cút đây! Cút ngay đây!” Nói rồi chẳng chần chừ phút nào, anh ta đã dẫn theo các anh em chạy mất dạng!
Tô Hàng lạnh lùng nhìn gã quản lý đại sảnh đang đứng trợn mắt há mồm nói: “Có mắt mà không tròng, còn dám đứng đây làm quản lý đại sảnh à?”
“Ông bị đuổi rồi! Thu dọn đồ đạc rồi cút ngay cho tôi!” Sau đó, ông ta vô cùng khách khí, cười nói: “Cậu Diep, rất xin lỗi cậu, đã kinh động đến cậu rồi!”
“Tôi sẽ sắp xếp ngay cho cậu phòng tốt nhất, hôm nay tổn bao nhiều cứ tính hết vào phần tôi đi!” Sau đó, dưới sự sắp xếp của Tô Hàng, một bàn đầy những món ngon vật lạ đã nhanh chóng được don ra!
Diệp Phùng cầm đũa híp mắt cười nói: “Không phải cô muốn tôi phải mời cô ăn đấy chứ? Thức ăn đã lên hết cả rồi, còn cứ nhìn châm chắm tôi như vậy làm gì?”
“Có phải anh đã lừa tôi chuyện gì hay không?”
Khúc Tiểu Nghệ nghi ngờ nhìn Diệp Phùng từ trên xuống dưới, càng nhìn càng thấy anh có gì đó rất lạ. “Làm gì có!”
“Vậy anh quen ông chủ của chỗ này sao?”
“Không quen!”
“Vậy tại sao tự dưng người ta lại đối xử cung kính với anh như vậy?”
“Chắc là nhận nhầm người đấy!”
Khúc Tiểu Nghệ suýt chút ngã ngửa ra, nhận nhầm sao? Mắt phải mù đến mức nào mới có thể nhận nhầm người kiểu đó chứ?”
“Không đúng, tôi vẫn luôn cảm thấy…”
“Có gì mà không đúng chứ, ăn mau đi không lại nguội hết cả bây giờ!”
“Ai nha! Tiểu Nghệ, đúng là cậu thật này!”
“Mau qua đây qua đây, mình đã bảo là không nhìn nhầm rồi mà, là Tiểu Nghệ thật này!”
Đúng vào lúc Khúc Tiểu Nghệ vẫn còn đắn đo suy nghĩ thì cửa phòng đột nhiên bị mở tung, sau đó ba cô nàng trạc tuổi Khúc Tiểu Nghệ, người nào người nấy ăn diện lộng lẫy như công chúa lao vào trong, hơn nữa còn rất tự nhiên ngồi vào ghế.
Hình như Khúc Tiểu Nghệ khá thân thiết với mấy người này, sau một hồi vui vẻ trò chuyện, một cô gái tên Quan Vũ Linh đột nhiên quay ra nhìn Diệp Phùng một lượt từ đầu đến trên rồi khinh thường nói: “Tiểu Nghệ, bây giờ người làm nhà cậu được nhận đãi ngộ tốt thể cơ à?”
“Cả lái xe cũng được ngồi vào bàn ăn sao?”
Khúc Tiểu Nghệ để lộ sự lúng túng, cô vội vàng nói: “Vũ Linh, anh ta không phải tài xế đâu, là một người bạn của mình đấy!”
“Ban?”
Cả ba cùng nhìn sang Diệp Phùng, mặc dù vóc dáng cũng khá được nhưng nhìn bộ đồ rẻ rúng anh đang mặc xem, vừa nhìn đã biết không phải người của giới thượng lưu rồi. “Tiểu Nghệ! Không phải mình nói cậu đâu, cậu bỏ nhà đi ba năm rồi, mặt cũng phải sáng hơn chứ, không phải loại chó mèo nào cũng có thể kết bạn được đâu đấy!”
“Phải đó!”
Một cô gái khác xoa xoa chiếc nhẫn kim cương mười ca ra trên tay, kiêu ngạo nói: “Thế giới của chúng ta ấy à, nếu loại người nào cũng chui lot thì chẳng phải sẽ hạ thấp đẳng cấp của chúng ta hay sao?”
Cô gái cuối cùng nhìn gò má dày dạn sương gió và đôi bàn tay đầy chai sạn của Diệp Phùng chế giễu: “Này, anh làm bốc vác ở cái công trường nào đấy? Nhìn mấy vết chai trên tay anh thì chắc cũng làm nhiều năm lắm rồi đấy nhỉ!”
“Ha ha…”
Ba người họ cười ô cả lên, Khúc Tiểu Nghệ đột nhiên trợn mắt nói: “Đủ rồi! Vũ Linh, Thanh Hà, Kiều My, sao các cậu có thể ăn nói như vậy với bạn của mình chứ!”
“Tiểu Nghệ! Cậu điên à! Sao lại thật sự coi tên nhà quê là bạn bè chứ!” này
Tô Vũ Linh trợn mắt quát: “Cậu đừng có quên, cậu sắp trở thành mợ chủ của nhà họ Từ rồi đẩy, cũng may là bọn mình nhìn thấy, chứ nếu mà để anh Từ nhìn thấy cậu ngồi cùng với một tên xa lạ thì anh ấy sẽ nghĩ thế nào đây?”
“Anh ta nghĩ sao thì có liên quan gì đến mình! Ở cùng với ai là quyền tự do của mình! Ai cũng không can thiệp được!”
“Cậu! ”
Thấy Khúc Tiểu Nghệ cương quyết như vậy, Tô Vũ Linh đột nhiên liếc nhìn sang Diệp Phùng vẫn đang ung dung như không có chuyện gì, hừ lạnh một tiếng: “Tên kia, tôi không cần biết anh là ai nhưng tốt nhất là từ bỏ việc tiếp cận Tiểu Nghệ đi! Đẳng cấp như bọn này không phải là chỗ cho loại như anh dễ dàng trèo lên đâu!”
“Không sai!”
Thanh Hà khinh bỉ nói: “Sợ rằng từ nhỏ đến giờ anh chưa từng được thấy một bàn ngập tràn sơn hào hải vị như thế này đâu nhỉ? Loại ăn bám phụ nữ không đáng mặt làm đàn ông!”
“Thanh Hà! Từ khi nào mà cậu lại ăn nói cay nghiệt như vậy hả?” Khúc Tiểu Nghệ có phần không tin đây là đám bạn thân ba năm không gặp của mình. Cô thất vọng nói: “Lúc trước các cậu đâu có như vậy đâu, còn nữa, bàn cơm này là Diệp Phùng mời mình đó!”
“Anh ta mời? Tiểu Nghệ, cậu đừng có nói đỡ thay cho tên nghèo rớt mùng tơi này, cậu nhìn cái bộ dáng khổ của anh ta như vậy giống người mời tiệc sao? Chỉ sợ mời cậu ăn một bát mì cũng phải nhịn đói ba ngày đấy!”
“Nếu biết điều thì sớm đi đi, nếu không để đắc tội đến nhà họ Từ thì hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm đấy!”
“Đủ rồi!”
Khúc Tiểu Nghệ thất vọng nhìn ba người họ: “Các cậu thay đổi rồi, các cậu không còn giống như trước kia nữa rồi!”
“Bây giờ xin mời các cậu đi ra ngoài, mình muốn ăn cơm!”
“Tiểu Nghệ! Cậu lại vì một gã đàn ông mà đuổi bọn mình đi sao? Mình thấy cậu mới là người thay đổi
Sau đó, Tô Vũ Linh tức giận đùng đùng nhìn Diệp Phùng: “Rốt cuộc là anh đã cho Tiểu Nghệ ăn gì rồi, để cô ấy nói đỡ thay anh như vậy hả!”
Thanh Hà đen mặt nói: “Chúng ta không thể nhìn Tiểu Nghệ phạm sai như vậy được, mình phải gọi ngay cho anh Từ mới được!”
Diệp Phùng nhìn ba người nói hoài nói mãi cuối cùng cũng lên tiếng: “Đã nói đủ chưa? Nếu đủ rồi thì mời các cô ra ngoài cho!”
“Cô không biết ồn ào sẽ làm người ta ăn mất ngon sao?”
“Gì cơ? Anh dám bảo chúng tôi làm ăn mất ngon á?”
Tô Vũ Linh hét lên sau đó căm phẫn nói: “Anh tưởng rằng có Tiểu Nghệ chống lưng thì có thể không cần câu nệ gì với chúng tôi à?”
“Tôi nói cho anh biết, cái loại phế vật nghèo hèn như anh vĩnh viễn không hiểu cấp bậc như bọn tôi kiêu ngạo cỡ nào đâu!”
“Lại còn đuổi bọn tôi ra sao, người nên đi là anh đấy!” Sau đó cô ta nhìn anh tiếp tục ra oai: “Sợ anh không biết, chủ của nhà hàng này là chú tôi đây, chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại thôi, bảo vệ sẽ đá anh cút khỏi nơi này ngay!”
Vừa nói phòng, cửa phòng lại mở ra, Tô Hàng cầm theo hai chai rượu quý vui vẻ bước vào: “Cậu Diệp, không biết thức ăn có hợp khẩu vị hay không?”
“Tôi đặc biệt mang thêm cho cậu hai chai rượu quý đây, mời cậu nếm thử!”
“Chú!”
Tô Vũ Linh gần như không tin nối mà hét ầm lên: “Sao chú lại rót rượu cho một tên phế vật như vậy? Không lầm chứ!”
“Vũ Linh?”
Ông ta kinh ngạc mất mấy giây sau đó sắc mặt tối đen lại: “Nói bậy gì đấy! Ai bảo cháu bất kính với cậu Diệp như thế hả? Nói xin lỗi nhanh!”
“Tại sao cháu phái xin lỗi một thằng quỷ nghèo khổ chứ?”
Tô Vũ Linh đứng phắt dậy, kinh ngạc: “Không nói đến Tiểu Nghệ bị anh ta lừa gạt, dù anh ta có thực sự là con rể quý của nhà họ Khúc thì với thực lực của họ Tô chúng ta cũng đầu đến nổi phải khom lưng khuyu gối như thế chứ!”
“Hỗn láo!”
Tô Hàng lập tức giáng xuống một bạt tai với cô cháu gái ngày thường ông ta vẫn yêu chiều hết mực. Ông ta nhìn cô ta bằng vẻ mặt hận không thể rèn sắt thành thép. Phải, mặc dù thực lực của nhà họ Tô không bằng được họ Khúc nhưng cũng chẳng cần sợ hãi gì họ Khúc, tuy nhiên sau lưng Diệp Phùng đầu chỉ có mình họ Khúc, mà còn cả người đàn ông đầy gian xảo ở Thủ Đô nữa!
Ông chủ thực sự của nhà hàng này là bậc để vương ngầm của Thủ Đô, là ông vua không ngai nhưng nắm trong tai cả chục ngàn huyết sát đồ, Hổ Vương, Hạ Châu!
Dù sao nhà họ Khúc cũng là thế gia, tốt xấu gì cũng biết nế mặt, nói chút đạo lý nhưng còn vị để vương ngầm kia cần gì để tâm lý tình gì đâu!
Đến tận lúc này ông ta vẫn không thể quên đi cái giọng nói chuyện trong điện thoại với ông ta khi nãy của Hổ Vương: “Chỉ cần người đó có chút không vui thì trước sáng mai sẽ là ngày mà nhà họ Tô các ông diệt tộc!”
Tô Hàng tin Hổ Vương đã nói được thi sẽ làm được nhưng điều càng khiến ông ta sợ hãi hơn chính là sự cung kính, thành khẩn trong giọng nói của Hổ Vương!
Là ai có thể khiến một Hổ Vương trước nay coi trời bằng vung, kiêu căng ngạo mạn phải cung kính nhất mực như thế Lúc này, cả ba cô gái đã bị một tát của Tô Hàng đáng tỉnh, trong ánh mắt nhìn Diệp Phùng của họ không còn cái vẻ khinh thường như trước nữa, thay vào đó là sự sợ hãi khó giấu. “Nói xin lỗi cậu Diệp ngay!”
“Nếu không từ nay về sau, Tô Hàng sẽ không nhận cô cháu gái như cháu nữa!”
“Ông chủ Tô! Vì một người ngoài mà ngay cả cháu gái cũng không nhận nữa à, có phải hơi quá đáng rồi không..”
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một người đàn ông nho nhã đeo cặp kính vàng chậm rãi tiến vào. Anh ta liếc nhìn một lượt rồi dừng lại ở Diệp Phùng, đến cả giọng nói cũng mang sự cao quý trời sinh: “Còn nữa, lời của Vũ Linh cũng đầu có sai, người phụ nữ của tôi đâu phải loại phế vật nào cũng kết giao được đâu.