Thiên Sư Tái Xuất

chương 20

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Kinh biến trong lễ cưới

Tuy nhiên đây mới chỉ là bắt đầu. Từng người quen thuộc bước đến trước mặt Chu Thiên Hùng.

“Gia chủ Chu, tôi cũng rất tò mò, danh gia vọng tộc nhà họ Chu các ông cao quý cỡ nào?”

“Đúng đấy. Gia chủ Chu, chi bằng về sau Hứa Kính Phong tôi đây sẽ đi theo ông làm việc, được không?”

Sắc mặt Chu Thiên Hùng lập tức xanh mét. Đúng là ông ta là danh gia vọng tộc ở thủ đô, nhưng những người trước mắt này, bất cứ một người nào cũng có thể khiến nhà họ Chu mà ông ta lấy làm tự hào tan thành mây khói chỉ trong thoáng chốc.

Ông ta không thể ngờ được rằng thành phố Hướng Dương nho nhỏ này lại xuất hiện bao nhiêu nhân vật lớn mà bình thường ông ta quỳ lạy van xin cũng không thể thấy mặt.

Thế là vẻ kiêu ngạo của ông ta đều biến mất, cười nịnh nọt nói: “Hiểu lầm! Đều là hiểu lầm! Chủ tịch Trương, chủ tịch Hứa, tôi thật sự không biết lễ cưới này lại có thể mời các ngài tới làm khách quý!”

Một người nhìn ông ta, hừ lạnh: “Gia chủ Chu, đúng là ông đã hiểu nhầm rồi. Chung quy thân phận như chúng tôi chỉ xứng đứng bên cạnh xem lễ chứ nào có tư cách làm khách quy.

Đầu óc Chu Thiên Hùng trống rồng. Thế là thế nào? Ngay cả đám người Hứa Kính Phong mà ông ta phải cung kính nịnh nọt cũng chỉ có tư cách đứng xem lễ thôi ư? Vậy thì người bên cạnh chú rể lại có thân phận cao cỡ nào? Còn nhân vật chính hôm nay, chú rể lại là thần thánh phương nào?

Mồ hôi lạnh lập tức tuôn trào trên trán ông †a. Lúc này ông ta thậm chí không thể đứng vững chân. Chu Bằng còn kêu gào: “Ba, ba còn chờ gì nữa! Con muốn thấy đám người này quỳ xuống van xin con! Nhất là thằng Diệp Phùng kia, con muốn nó quỳ xuống liếm giày cho con như một con chó!”

Chát! Một cái tát thật mạnh đánh lên mặt Chu Bằng. Chu Bằng ôm má, khó tin nhìn Chu Thiên Hùng: “Ba, ba điên rồi hả?!”

Chu Thiên Hùng run cầm cập chỉ vào anh †a: “Mau nói xin lỗi đi! Nói xin lỗi ngay cho taol”

Đôi mắt Chu Bằng đỏ ngầu: “Cái gì? Ba bảo con xin lỗi một thằng phế vật hả? Ba cắn nhầm thuốc giả à?”

Diệp Phùng im lặng nhìn trò cười của cha con nhà họ Chu một lát, sau đó nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Ồn quá…”

“Tôi hiểu, thưa thầy!”

Người bên cạnh nhất thời hiểu ý, mấy tin nhắn nhanh chóng được gửi ra ngoài. Chu Thiên Hùng lại không rảnh giải thích cái gì, giữ chặt cánh tay Chu Bằng: “Tao bảo này nói xin lỗi thì nói đi, còn nói nhảm…”

Còn chưa dứt lời, điện thoại bỗng reo lên.

Chu Thiên Hùng bắt máy, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, đôi mắt ông ta dại ra, lập tức ngồi bệt xuống đất.

“Ba! Ba sao vậy?

“Xong… Xong hết rồi…” Chu Thiên Hùng tuyệt vọng nhìn Chu Bằng: “Đồ bất hiếu! Bất hiếu! Đều vì mày mà nhà họ Chu xong đời rồi!”

Lúc này Chu Bằng mới hiểu được chuyện gì vừa xảy ra, run rẩy hỏi: “Ba, ba vừa… Nói gì vậy?”

“Mày đúng là đồ vô liêm sỉ!” Chu Thiên Hùng nhìn những người đứng trên sân khấu: “Trên trăm người đứng trên này, bất cứ ai cũng không phải là người mà nhà họ Chu có thể đắc tội! Bao nhiêu quyền quý đứng đầu đích thân đến dự lễ cưới của một người, thậm chí đa số chỉ có tư cách đứng xem, vậy thì chú rể chính là phế vật mà mày nói sao?”

Chân Chu Bằng mềm nhũn, lập tức quỳ xuống đất. Lúc này anh ta nhìn Diệp Phùng bằng ánh mắt đầy sợ hãi, nuốt một ngụm được miếng, vội vàng bò về phía Diệp Phùng van xin: “Diệp Phùng… À không, cậu Diệp! Ngài Diệp! Ông Diệp! Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi!

Tôi không nên mắt chó khinh thường! Van anh nể mặt chúng ta sắp thành người một nhà mà tha cho tôi lần này đi! Không có nhà họ Chu thì tôi chẳng còn gì cả…”

Nói rồi, anh ta van xin nhìn Hà Tố Di: “Tố Di, em cũng quỳ xuống đi, em cùng anh quỳ xuống van xin Diệp Phùng, anh ta là anh rể của em, van anh ta tha cho nhà họ Chu một con đường sống đi Chu Bằng bị Hà Tố Di đá bay ra ngoài. Vẻ mặt cô ta tràn đầy khắc nghiệt: “Đồ phế vật!

Đúng là phế vật!”

Diệp Phùng lại lạnh lùng nhìn Hà Tố Di, nở nụ cười nhàn nhạt, thản nhiên nói: “Nếu cô thật sự van xin thì có lẽ tôi sẽ suy xét tha cho nhà họ Chu một con đường sống.”

“Van xin anh ư? Ha ha ha! Đúng là nằm mơ!” Hà Tố Di đột nhiên cười điên cuồng. Cô †a tàn nhãn nhìn Hà Tố Nghỉ và Diệp Phùng: “Hà Tố Nghỉ từ nhỏ đã bị tôi đạp dưới chân, cả đời cô ta chỉ xứng đáng làm đá kê chân cho tôi đây, mặc cho tôi đùa bỡn! Đừng tưởng rằng anh quen biết với mấy nhân vật lớn thì có thể giễu võ dương oai trước mặt tôi! Tôi nói cho anh biết, chỉ cần có tôi đây, Hà Tố Nghi sẽ vĩnh viễn là một con tiện nhân không ngóc đầu dậy được!”

“Đồ xấu xa! Không được mắng mẹ tôi! Tôi đánh chết đồ xấu xa này!” Thi Nguyệt tức giận chạy đến bên cạnh Hà Tố Di, túm váy cô ta đá loạn xạ. Ánh mắt Hà Tố Di lạnh lẽo ôm Thi Nguyệt lên, sau đó rút đồ trang sắc sắc bén trên đầu, kề trên cổ Thi Nguyệt.

Cảnh tượng bất thình lình này khiến mọi người đều kinh ngạc.

“Không! Con tôi! Buông con tôi ra!” Chân Hà Tố Nghi mềm nhũn, xụi lơ trong lòng Diệp Phùng.

Hà Sâm run rẩy: “Tố… Tố Di, con điên rồi!

Mau bỏ Thi Nguyệt xuống) Đôi mắt Hà Tố Di đỏ ngầu, đầu tóc bù xù: “Đừng nhúc nhích! Tôi đã nói rồi, chỉ cần tôi còn sống, Hà Tố Nghi đừng hòng đè đầu tôi!”

“Hà Tố Nghỉ! Hôm nay là ngày vui của chị, tôi làm em gái thì sao không tặng chị một món quà đặc biệt được đây? Muốn con tạp chủng này được sống thì cởi váy cưới ra, trần truồng bò lại đây cho tôi Hà Tố Di quả thực độc ác, ngày cưới, nếu cô dâu thật sự cởi váy cưới trước mặt mọi người thì từ nay về sau, sự trong sạch và thanh danh của Hà Tố Nghi đều sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.

Lửa giận ngập trời bừng lên. Mọi người khế rùng mình, cứ như thể nhiệt độ chung quanh bỗng chốc giảm xuống mấy độ. Mọi người kinh hãi nhìn qua, Diệp Phùng chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt tối om như bóng đêm, giọng nói lạnh lẽo như thần chết giá lâm.

“Hà Tố Di! Cô tự tìm cái chết!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio