Chương
Hai người vừa đi chưa được bao lâu, một ngọn nến đột nhiên sáng lên trong con đường tối tăm, chiếu sáng toàn bộ không gian.
Diệp Phùng dừng lại, bào vệ Lăng Tuyết Ngân phía sau, chăm chú thăm dò phía trước.
Đây là một cánh cổng bằng đá rất dày có khắc một khuôn mặt, mặc dù đã bị ăn mòn theo năm tháng, nhưng có thể mơ hồ nhìn ra đó là khuôn mặt của một người phụ nữ, và cũng vô cùng xinh đẹp. “Chẳng lẽ đây là khuôn mặt của người phụ nữ được chôn cất cùng chủ nhân ngôi mộ?” Lăng Tuyết Ngân hơi tò mò thì thẩm.
Diệp Phùng gật đầu: “E rằng là như vậy.” “Cô ấy đúng là hạnh phúc khi có được một người đàn ông yêu thương, chiều chuộng mình cà đời.” Trong ánh mắt Lăng Tuyết Ngân thoáng qua một chút ngưỡng mộ.
Mặc dù cô ta là một độc sư của Miêu Cương, nhưng vẫn còn là một cô gái rất trẻ, con gái ở độ tuổi này luôn khát khao mơ ước có một tình yêu đẹp nhất.
Diệp Phùng không nói gì, ngưng tụ khí thế trên người, sau đó duỗi tay phải ra, từ từ bước về phía cánh cổng đá.
Ngay lúc sắp chạm vào cửa đá, đột nhiên, cửa đá phát ra một âm thanh trầm thấp, trong ánh mắt của Diệp Phùng, khe hở dần dần hé mở. “Chuyện… chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Cành tượng kinh dị này khiến Lăng Tuyết Ngân không khỏi trầm trồ, nấp sau lưng Diệp Phùng, ánh mắt đầy sợ hãi. “Mặc dù người cổ đại lạc hậu, tay nghề thủ công của họ còn lâu mới có thể so sánh được với người hiện đại, nhưng theo dòng thời gian, những kỹ nghệ cao siêu này cũng đã dần dần mất đi, chú nghĩ chủ nhân trong ngôi mộ này chắc có điều gì muốn nói với chúng ta.” “A! Chủ nhân ngôi mộ? Người đó chẳng phải đã chết rồi sao? Người chết vẫn có thể nói chuyện được à?” Lăng Tuyết Ngân kinh ngạc, lúc nói chuyện mà răng run cầm cập. “Đi theo chú!”
Diệp Phùng bảo vệ Lăng Tuyết Ngân bước vàocánh cổng đá, trong khoảng không không có gì cả, chỉ có một cỗ quan tài nằm yên tĩnh ở chính giữa.
Hai người liên tục nhìn khắp bốn phía, trong căn mộ trồng trãi, bố trí của nơi này nhìn qua là có thể thấy rõ ràng, chẳng có thứ gì cả!
Lăng Tuyết Ngân trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ thất vọng: “Chú à, chúng ta tìm nhầm nơi rồi!” “Theo những gì mà bà nội day cho cháu, bướm đò chỉ thích sống ở những nơi gỗ mục nát, trong cổ mộ này chỉ có quan tài đá, e là, chúng ta uống công một chuyến rồi!”
Ánh mắt của Diệp Phùng cứ nhìn chăm chăm vào chiếc quan tài đá kia, tinh quang lập lòe, không biết là đang nghĩ gì. Một lúc sau, anh duỗi tay đẩy quan tài đó, nhưng đầy thể nào cũng không hề nhúc nhích!
Hừm?
Cổ quan tài này sao lại nặng như vậy?
Sau đó, anh khẽ nghiến răng, toàn bộ sức lực đểu tập trung vào cánh tay, lại đẩy mạnh, nhưng vẫn không hề nhúc nhích!
Lúc này, Diệp Phùng đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ! Sức mạnh vừa rồi chi ít cũng phải ngàn cân, vậy mà ngay cà một cái nắp quan tài nhỏ bé cũng không đẩy được?
Liên tiếp thất bại khiến anh cảm thấy rất hứng thú.
Khi sức mạnh trên cánh tay dần dần tăng lên, co quan tài cuối cùng cũng có chút cử động, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt Diệp Phùng không hề có chút vui vẻ nào!
Sức mạnh mà anh dùng khi nãy đã không dưới ba ngàn cân, vượt xa giới hạn sửc mạnh của một người bình thường, mới có thể dầy được một nắp quan tài?
Nhưng vào lúc này, biến hóa đột ngột xảy ra, cả ngôi mộ đột nhiên ẩm ẩm chấn động, tựa hồ có thể sụp đổ bất cử lúc nào!
Diệp Phùng vội dừng lại lập tức bảo vệ Lăng Tuyết Ngân, nói tới cũng thật kỳ lạ, giây phút anh ngừng đầy cái quan tài đó, tiếng ẩm ẩm vừa rồi cũng dừng lại, tất cà lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có của nó.
Lăng Tuyết Ngân bị doa cho sợ hãi, một lúc lâu sau, cô ta mới lẩm bẩm nói: “Ch… Chủ đi!” “Vừa rồi xày ra chuyện gì thế?”
Sắc mặt Diệp Phùng trông rất là căng thẳng. Ánh mắt anh nhìn chăm chăm vào quan tài.
Dù anh không muốn tin nhưng chuyện vừa rồi đã chứng tỏ, sự sụp đổ của mộ thất nhất định có liên quan đến hành động tùy tiện vừa rồi của anh!
Chết tiệt!
Lần này thì căng rồi đây!
Nếu như bản thân cố chấp làm theo ý mình cường chế mở quan tài, đừng nói bản thân là đế sư, cho dù là siêu nhân, cũng không dám đàm bảo có thể an toàn thoát khỏi ngôi mộ đồ nát này!
Hơn nữa, bên cạnh anh còn có một Lăng Tuyết Ngân trói gà không chặt!
Nhưng nếu như tro về tay không như thế, anh thật sự không cam tâm!
Ngôi mộ này đâu dễ tìm được như thế! Bản thân anh thì có thời gian tìm, nhưng ba con nhà họ Khúc thì không có thời gian để đợi lâu như thế!
Nghĩ đến đây, trong mắt Diệp Phùng toát lên vẻ kiên định, anh vây quanh cỗ quan tài, cẩn thận quan sát tỉ mỉ lần nữa.
Quan sát kỹ một vòng, đột nhiên mắt anh sáng lên như phát hiện ra điều gì đó, sau đó đứng chính diện cổ quan tài, đột nhiên khom lưng xuống hành lệ, cung kính bái lạy ba cái! Sau khi làm xong mọi thứ, Diệp Phùng lại nói với Lăng Tuyết Ngân: “Tuyết Ngân, tử giả vi đại, trường bối vi tiên, cháu cũng nên bái lay đi!” Lăng Tuyết Ngân lúc này vẫn đang chết lặng!
Lúc này mộ thất lại chấn động, cô ta theo bản năng nắm lấy cánh tay của Diệp Phùng, lúc này nghe thấy lời nói của Diệp Phùng, vẻ sợ hãi trong mắt cũng dần dần biến mất, sau đó cô buông lòng cánh tay của anh, bắt chước theo dáng vẻ vừa rồi mà cung kính bái lạy ba cái.
Đúng lúc này, có một tiếng lạch cạch vang lên, cỗ quan tài vốn không thể dùng hết sức đầy vừa rồi tự nó chậm rãi mở ra!
Cảnh tượng kinh dị này lập tức khiến Lăng Tuyết Ngân sợ hãi, vội vàng chạy tới sau lưng Diệp Phùng, ảnh mắt đầy kinh hãi nói: “Chủ… cái, cái quan tài tự động mở kìa!”
Sắc mặt Diệp Phùng lúc này cũng chăm chú, khí tức toàn thân bùng nổ đến cực điểm không che giấu được, nhìn chằm chằm quan tài đang từ từ mở ra!
Khi quan tài đã mở ra hết, hai mắt Diệp Phùng càng lúc càng trĩu nặng, đột nhiên, một tia sáng rực rỡ làm sáng bừng cả gian phòng!
Một ánh sáng trắng lóe lên trước mắt Diệp Phùng và Lăng Tuyết Ngân!
Diệp Phùng lập tức bảo vệ Lăng Tuyết Ngân ở sau mình, vội vàng lùi lại!
Ánh sáng trắng đến cũng nhanh, đi cũng nhanh, thoáng chốc cũng biến mất, cả ngôi mộ lại trở về dáng vẻ ban đầu. “Vừa rồi, xảy ra chuyện gì?” Lăng Tuyết Ngân ngạc nhiên hỏi.
Diệp Phùng cũng tỏ ra rất kinh ngạc, anh đều đã chuẩn bị sẵn sàng để đối diện với một trận quyết chiến, nhưng không ngờ, ngoại trừ ánh sáng kỳ lạ kia, tất cả lại trở về bình thường, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra!
Nhưng ánh sáng khi nãy rốt cuộc là thế nào? “Ngứa quá!”
Lăng Tuyết Ngân đột nhiên lầm bẩm, xắn tay áo lên gãi, nhưng khi nhìn thấy cánh tay phải của mình, cô đột nhiên choáng váng!
Diệp Phùng cũng nhìn sang, đồng từ đột nhiên co rút lại!
Trên cánh tay phải vốn trắng mịn của Lăng Tuyết Ngân, không biết từ lúc nào, đột nhiên xuất hiện một hình xăm hình kiếm! Thanh kiếm mành mai và sống động như thật! “Sao lại như thế này?” Lăng Tuyết Ngân đột nhiên hoàng sợ. “Đây là..”
Diệp Phùng dường như đã nghĩ ra điều gì đó, nhanh chóng giơ cánh tay phải của mình lên, hả? Nó trơn tru, còn cánh tay trái thì sao? Anh xắn tay áo trái lên nhìn, quả nhiên, cũng xuất hiện một hình xăm hình thanh kiểm, chỉ có điều, kiếm tên cánh tay anh lại lớn hơn, càng giống với thân kiểm bình thường dùng cho đàn ông sử dụng.
Đối mặt với cảnh tượng kỳ lạ như vậy, một người đẩy kien thức như Diệp Phùng cũng phải kinh ngạc! “Đây… là tình huống gì?”