Chương
“Giám đốc Hoàng, đừng làm tôi khó xử. Dù sao đây cũng không phải là quy tắc do Chu Hoàng tôi đưa ra, mà là quy tắc của thành phố Hữu Thiên. Bằng không lấy quan hệ của hai ta. Sao tôi có thể không cho ông mặt mũi?”
“Cậu…”
Hoàng Túc Sâm đương nhiên biết rõ, tên Chu Hoàng này nhất định vì cái “mặt mũi” này mà cổ ý làm mình khó xử. “Chu Hoàng!”
“Cậu đừng quá đáng, những người này cậu không thể trêu vào đâu!”
Hoàng Túc Sâm thấp giọng nói, mang theo một chút ý đe dọa!
“Hừ! Đừng dọa tôi, ở thành phố Hữu Thiên này vẫn chưa có người mà nhà họ Chu này không dám trêu vào đâu!”
Chu Hoàng già vo cười dữ tợn, lướt qua Hoàng Túc Sâm, đi tôi trưoc mặt ba người Diệp Phủng, dùng ảnh mắt nghi ngờ nhìn họ!
Diệp Phùng đủng đầu, trên người mờ ảo lộ ra cảm giác on lạnh kiểu người ngoài chở đến gần, làm người khác nhìn vào không được thoải mái, cho nên ánh mắt Chu Hoàng rơi vào người Diệp Phùng đầu tiên!
Trong đầu tỉ mi nhớ lại gương mặt của những đại nhân vật mà mình không thể đắc tôi, sau khi xác định không có gương mặt này thì lập tức kiêu căng quát lớn: “Mày! Chính mày! Đứng gần như vậy làm gì? Lui về sau ba bước, đưa cho nó tờ giấy, bảo nó ghi hết những thông tin danh tính của mình ra!”
Trong mắt Diệp Phùng hiện lên vẻ lạnh lẽo, giong nói như tàng băng phát ra: “Cậu có chắc là muốn tôi viết không?”
Chu Hoàng bật cười: “Vớ vấn! Tao bảo mày ghi thì mày cứ ghi đi!”
“Tao mặc kệ lúc trước mày ở nơi khác lợi hai cỡ nào, nhưng ở thành phố Hữu Thiên này, mày cũng phải nắm xuống cho tao!”
Thầy dáng vẻ cậu ta kiêu căng không ai bi nổi, ngay cả Hà Tổ Nghi cũng cảm thấy tên Chu Hoàng này có chút thiếu tấm nhìn.
Căn cứ chi chuyện lon hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không, Hà Tố Nghi bước tới, nhẹ giong nói: “Chàng trai, chúng tôi thực sự là khách của nhà họ Hoàng, được nhà họ Hoàng mời tới làm khách, cậu xem, muốn kiểm tra cái gì thì cử kiểm tra, chúng tôi sẽ phối hợp!”
Chu Hoàng nhin một cái, suýt nữa ứa hết cả nước miếng ra, chao ôi, sao này mình không chú ý chỗ này còn có một cô em xinh tươi mọng nước như vậy!
Vẻ đẹp yêu kiều tô thêm chút son phấn, dáng người mành mai toát lên vẻ thuần khiết ngọt ngào, khiến con sói háo sắc như Chu Hoàng lập tức bị hớp hồn!
Phải biết rằng, thành phố Hữu Thiên chưa bao giờ thiếu phụ nữ, càng không thiếu phụ nữ đẹp, nhưng mà nhìn chán loại phụ nữ trường thành rồi, so với kiểu thanh thuần động lòng trước mặt, rõ ràng Hà Tố Nghĩ càng hấp dẫn hơn!
“Chà Chà…Cô em, em nói thật chứ?”
Nhìn thấy về mặt của Chu Hoàng, Hà Tổ Nghi âm thẩm nhíu mày, nhưng trong lòng vẫn nhịn con buồn nôn mà gật đầu: “Đúng vậy!”
“Được, thế để anh đây kiểm tra một chút xem, trên người em có bí mật gì không muốn để ai biết không” Vừa nói, Chu Hoàng vừa dùng bàn tay to sờ vào khuôn mặt xinh đẹp của Hà Tố Nghi, nhưng chưa kịp chạm đến thì cổ tay đã bị một lực cực kỳ mạnh giữ chặt, Cậu ta ngẩng đầu nhìn, là người đàn ông mặc áo da màu đen đứng cuối cùng, đột nhiên ra tay với vẻ mặt lạnh lùng!
“Con mẹ nó mày buông ra cho tao! Mày có biết tao là…”
Chưa kịp dứt lời, Thiên Lang đã nhấc chân lên đá một phát, ẩm một tiếng, thân hình to lớn của Chu Hoàng giống như diều đứt dây, trực tiếp bay ra ngoài, đập mạnh vào bức tường thành!
Trước mặt Diệp Phùng mà dám động tay động chân với Hà Tố Nghi?
Quà thực là muốn tìm cải chết!
“Ông chủ!”
Hành vi gây rồi bất ngờ ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ở công, thấy ông chủ của minh bị đánh, người gác công vội vàng đỡ ông ta dậy!
Chu Hoàng run rẩy đứng lên, toàn thân đau đớn kịch liệt, lau miệng một cái, đẩy máu tươi, về phần xương sườn, không biết đã bị gãy mấy cái rồi!
“Lên…lên cho tao! Làm thịt bọn nó!” Chu Hoàng run rẩy chỉ vào Lăng Thiên Phong và những người khác, nghiến răng nghiến lợi nói!
“Tôi xem ai dám!”
Lúc này, Hoàng Túc Sâm hét lên: “Chu Hoàng Cậu gây roi dủ chưa? Tôi nói lại lần nữa! Bọn họ là khách của nhà họ Hoàng!”
“Bổ mày mặc kệ là khách của ai!”
“Hôm nay cho dù là ông Thiên Hoàng cũng đừng nghĩ còn sống mà rời đi!”
“Còn ngây ra đó làm cái gì nữa? Lên cho tao!”
“Phải chết thì không mày chịu trách nhiệm!” sống! Có chuyện gì, bố
Chu Hoàng đã ra lệnh, mây thanh niên canh giữ cửa thành đương nhiên chi biết nghe lời!
Một nhóm người lập tức rút kiếm và gậy gộc, gào thét đánh về phía ba người Diệp Phùng!
Ở thành phố Hữu Thiên đều dựa theo quyền lực là tối cao, giàu có là đình chóp, nên người chết ở chỗ này thực sự còn dễ hơn cả uống nước lạnh!
Giờ họ đã ra tay, Thiên Lang sao có thể ngồi yên chở chết?
Trong chốc lát, những tiếng va chạm kịch liệt diễn ra, Hoàng Túc Sâm nhin cành này, đột nhiên vỗ đùi. Hỏng rồi, chỉ sợ tiếng động của chuyện này quá lón!
Anh ta hiểu quả rõ tính cách bao che khuyết điểm của nhà họ Chu, vốn dĩ có tiếng ở thành phố Hữu Thiên này!
Tuy nhiên, bao che khuyết điểm cỡ nào cũng phải nhìn xem người mình trêu chọc là ai nữa!
Nghĩ vậy, nhân lúc hỗn loạn ở cửa chính, Hoàng Túc Sâm nhanh chóng chạy vào trong tìm người giúp đỡ. Bất kể thế nào, Diệp Phùng và Hà Tổ Nghi đều là những vị khách được nhà họ Hoàng mời tới, hơn nữa còn là người mà chủ nhà liên tục dặn dò phải chiêu đãi thật tốt!
Nếu thật sự bị thương, không chỉ gia tộc Ái Tân Giác La mất hết thể diện, vị trí người phụ trách của anh ta coi như cũng mất!
Đưa mắt nhìn về phía chiến trận, những lính tôm tép này sao có thể là đối thủ của Thiên Lang, tất cả đều bị anh ta chuyên nghiệp đánh cho tơi tả, đầy là còn vì tránh thị phi chứ không bằng tính cách tàn nhẫn của Thiên Lang, chi sợ những kẻ này đã sớm chỉ còn là những cỗ thi thể!”
Nhìn thầy hai người đang đi về phía mình với vẻ mặt không mấy hiền lành, Chu Hoàng có chút hoàng so, nén dau đớn trong người đứng lên, khẩn trương nói: “Bọn mày..bon mày định làm gi?”
“Nói cho bọn mày biết, nơi này là thành phố Hữu Thiên!”
“Nhà họ Chu của tao ở thành phố Hữu Thiên chính. là một trong năm thế lực lớn mạnh nhất, nếu hôm nay mày dám động tới tao, tao cam đoan tuyệt đối sẽ khiến cho bọn mày không thể còn sống mà rời khỏi nơi này!”
Đến nước này rồi mà vẫn còn gân cổ nói lời uy hiếp, quả nhiên không có mắt nhìn chính là không có mắt nhìn, không thể sai được!
Ói!
Thiên Lang bóp cổ Chu Hoàng, lực đạo trên cánh tay dần dần tăng lên, Chu Hoàng từng chút từng chút rời khỏi mặt đất, cảm giác ngột ngạt ở cổ khiến gã quên đi cơn đau trong người, ánh mắt nhìn Thiên Lang một cách đẩy hoảng sợ, thậm chí có thể càm thấy sự ớn lạnh đấy chết chóc trong mắt anh ta: “My…buông ra…buông ra..”
Mắt thấy hơi thở của Chu Hoàng càng ngày càng yếu, đúng lúc này, một tiếng quát lớn vang lên từ trong thành: “Dừng tay!”