Chương
“Cô… Cô là cô Nguyệt?”
“Cô… Cô sao lại ăn mặc như thế này?”
Bảo vệ cầm đèn pin nhìn chăm chú nửa ngày mới thoáng chút ngạc nhiên nói với Nguyệt Xuyên Nhi.
Nguyệt Xuyên Nhi có chút lúng túng lườm anh ta một cái: “Không được phép nói chuyện này ra bên ngoài, cứ coi như là chưa nhìn thấy gì, có biết không?”
“Vâng vâng vâng! Bảo đảm giấu kín bí mật!”
Nguyệt Xuyên Nhi lúc này mới nở nụ cười hài lòng: “Chúng ta đi thôi.”
Nhà họ Nguyệt đèn đuốc sáng trưng, Nguyệt Xuyên Nhi cả đêm không về nhà khiến cả nhà họ Nguyệt đều sốt ruột!
“Tìm được chưa?”
Một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng ở ngay cửa, mặc dù đang lo lắng vạn phần nhưng cũng không giấu được vùng trán cao ngập tràn khí phách!
“Cậu chủ, đều tìm khắp cả rồi vẫn không có!” Ầm!
Nguyệt Bằng tung một cước đá văng người kia đi thật xa: “Một lũ ăn hại!”
“Nuôi đám bọn bây có ích lợi gì chứ!”
Tên đàn em vội vã từ trên đất bò dậy, không dám nói chuyện.
“Ngây ra đó làm gì? Còn không mau đi tìm!”
“Cô… cô chủ lớn về rồi!”
Lời vừa nói xong, cửa lớn đã được mở ra. Nguyệt Xuyên Nhi cùng Diệp Phùng đi vào tới trước cửa. Nguyệt Xuyên Nhi đảo ánh mắt ngờ vực nhìn một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Nguyệt Bằng: “Mới sáng sớm, mấy người đang làm gì vậy?”
“Chị lớn?”
Nguyệt Bằng ba chân bốn cẳng đi tới trước, sau khi xác định người trước mặt là Nguyệt Xuyên Nhi mới thở phào nhẹ nhõm: “Chị lớn à, có biết cả ngày hôm qua nhà họ Nguyệt sắp động đất luôn rồi không!”
“Ông cụ có nói rồi. Nếu chị còn không về thì sẽ kéo mười nghìn đội quân xuống núi khai màn phim bom tấn đó!”
Nguyệt Xuyên Nhi lườm anh ta một cái: “Cút, em cứ nhiều chuyện. Ông nội đâu?”
“Ông cụ ở trong phòng đó. Nhưng mà chị lớn, chị ăn mặc…”
Nguyệt Bằng lúc này mới phát hiện trang phục của Nguyệt Xuyên Nhi có chút không đúng.
“Nói ra dài dòng. Đúng rồi, tiếp đãi anh ấy tử tế, anh ấy là ân nhân cứu mạng của chị. Chị vào trong thay quần áo lại ra!”
Nguyệt Xuyên Nhi vừa nói vừa đi thẳng về phía phòng mình, để lại Nguyệt Bằng ở nơi này đưa mắt dò xét Diệp Phùng một dọc. Diệp Phùng khẽ chau mày, ánh mắt của Nguyệt Bằng làm anh rất không thoải mái.
Ngay lúc anh muốn mở miệng lại bị Nguyệt Băng cất giọng có chút cao ngạo nói tới: “Chị tôi nói, là anh cứu chị ấy?”
“Anh nói cho ông đây nghe xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Loại khẩu khí kiểu ra lệnh chất vấn như này làm Diệp Phùng cảm thấy rất khó chịu. Nhưng mà anh cũng không có tỏ ra bên ngoài, nhẫn nại nhàn nhạt thuật lại mọi chuyện. Nói xong, Nguyệt Bằng chau mày: “Vậy là nói, là anh đã cứu chị của tôi?”
Diệp Phùng gật đầu lấy lệ: “Có thể nói như thế.”
“Ha ha…”
Nguyệt Bằng đột nhiên mở miệng cười to, anh ta vươn tay ra có vẻ khiêu khích kéo kéo áo choàng tắm trên người của Diệp Phùng: “Chỉ anh thôi? Dựa vào cái gì?”
“Dựa vào việc anh mặc áo tắm ra dạo phố hả?”
“Ha ha…”
Lời nói mỉa mai của Nguyệt Bằng làm mọi người ở đó cười vang. Ánh mắt Diệp Phùng dần lạnh xuống, môi mấp máy phun ra một vài ý lạnh: “Đây chính là cách mà nhà họ Nguyệt mấy người tiếp đãi khách?”
“Cách tiếp đãi khách của nhà họ Nguyệt chúng tôi luôn rất tốt. Chỉ là với điều kiện anh phải là khách thì mới được nha!”
“Chỉ với dáng vẻ này của anh, nếu như chị gái tôi không nói, tôi còn tưởng anh là kẻ ăn xin đui mù nào đó xông vào đây đó!”
Nguyệt Bằng nhếch mép, móc từ trong túi ra mười mấy tờ năm trăm nghìn vuốt trước ngực của Diệp Phùng: “Đừng cho rằng tôi không biết anh đi theo chị lớn của tôi tới nhà họ Nguyệt là có ý gì!”
“Tiền cho anh, nhanh chóng cút xéo đi cho tôi!”
Diệp Phùng cũng cười, giương ánh mắt đen mịt nhìn lên: “Tôi cứu chị của anh, có chút tiền này thì chuẩn bị tống khứ tôi? Ù ôi!”
Nguyệt Bằng cũng cười: “Nhóc con, dã tâm cũng rất lớn đó! Muốn tiền phải không? Được thôi!”
Anh ta lùi về sau một bước, nhấc một cái chân đặt lên trên bồn hoa: “Bò qua chỗ này của bố mày, bò một vòng, bố mày cho nhóc thêm năm trăm. Chỉ cần nhóc bò, bố mày liền đưa tiền cho nhóc, sao hả?”
Khóe miệng Diệp Phùng khẽ nhếch lên, tiến lên một bước: “Anh chắc chắn?”
“Bố mày đương nhiên chắc…”
Ầm!
“A!”
Lời còn chưa nói xong, Diệp Phùng đã hất chân lên một cú trực tiếp đạp vào đùi của anh ta. Cách chỗ chí mạng chỉ có vài cen-ti-mét!
Nên biết rằng dù không phải chỗ hiểm nhưng khu vực ở bẹn đùi cũng rất mềm. Một cước này đá xuống làm Nguyệt Bằng gào rú thảm thiết đây họng, anh ta trực tiếp ngã vào trong bồn hoa với tư thế trông cây chuối!
Diệp Phùng nhìn anh ta cười tủm tỉm: “Làm một mẻ, khỏe suốt đời. Cậu chủ Nguyệt, chuẩn bị cho tôi bao nhiêu tiền?”
Những người còn lại ở đó vội vã chạy đến lôi Nguyệt Bằng ra. Nguyệt Bằng vô cùng khổ sở, ngón tay run rẩy chỉ về phía Diệp Phùng: “Mày còn đứng ngây đó làm gì, đánh nó cho tao!”
Tất cả mọi người vây lại, Diệp Phùng híp mắt thở dài một hơi trong lòng. Haiz, thực sự là đi tới chỗ nào cũng đều không thể thiếu rắc rối mài Ánh bình minh vừa ló dạng, một đám mây đầy màu sắc xuất hiện, một ngày rực rỡ lại bắt đầu. Mặt đất lại một mảng tối sâm, lúc đang được ánh nắng soi chiếu thì bảy tám người đã ngã ra trên đất, ngập tràn tiếng rên rỉ.
Diệp Phùng nhìn Nguyệt Bằng đang trợn mắt há hốc mồm ở đây khẽ hừ lạnh. Nói chuyện không hợp được quá nửa câu, nếu Nguyệt Xuyên Nhi đã an toàn về tới nhà rồi vậy anh cũng không có liên quan gì nữa, tới lúc rời khỏi rồi!
“Đứng lại Ngay lúc anh xoay người chuẩn bị rời đi, giọng của Nguyệt Bằng ở sau lưng anh lại vang lên. Một luồng khí nguy hiểm dội thẳng đến từ sau lưng của anhl “Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?”
“Mày xem nhà họ Nguyệt bọn tao là chỗ nào hả?”
Vòng qua đầu là một họng súng đen ngòm, thẳng nhắm vào đầu của anh!
Nguyệt Bằng phỉ nhổ một ngụm, ngông cuồng kiêu căng khẽ nhếch đầu: “Không phải mày rất giỏi đánh nhau sao? Đến đây! Ông đây ở đây nè, mày cứ tới đây đánh đi Ánh mắt Diệp Phùng hơi trầm xuống, lạnh lùng nhìn anh ta: “Đừng có cầm súng chĩa vào tôi!”
“Bố mày cứ cầm súng chĩa vào mày đấy, mày có thể thế nào hả?”
“Nguyệt Bằng! Em đang làm gì vậy!”