Chương
“Hoa thần y, chúc mừng chúc mừng!”
“Ha ha… Cảm ơn Tổng giám đốc Trương, mời ông vào trong!”
Chào mừng hết đợt này lại đến đợt khách khác, mặt mày Hoa Thanh Chỉ hồng hào, mùa xuân phơi phới, ông ta khai trương hiệu thuốc thì hơn nửa quyền quý của cái thành phố Hữu Thiên này đều đến chúc mừng, sao ông ta có thể không cảm thấy vinh quang?
Thật ra điều này cũng là bình thường, dù sao đối với quyền quý sống thành phố Hữu Thiên này mà nói, kết bạn được với một thầy thuốc Trung y nổi tiếng cũng có nghĩa là sinh mạng của mình có thêm một sự bảo đảm!
“Chú Hoa, chúc mừng chúc mừng! “Ai u! Là đứa bé nhà họ Chu đó hả?”
Chu Thành Tu ngoan ngoãn đáp, “Vâng thưa chú Hoa, bố cháu nhiều tuổi rồi hành động không nhanh nhẹn nữa nên cố ý dặn cháu đến đây chúc chú Hoa khai trương đại cát!”
“Ha ha… Chớp mắt cháu đã lớn thế này rồi, hơn hai mươi năm trước, lúc chú chữa bệnh cho cha cháu thì cháu mới còn đang bị bộ tập nói, haiz, quả nhiên thời gian không tha cho bất kỳ ai!”
Hai người nói chuyện nhà một lúc, đột nhiên Chu Thành Tu mở miệng nói: “Nhưng cháu nghe nói, hôm nay chú Hoa còn thi đấu y thuật với một người ngoài?”
Nhắc tới việc này, ánh mắt của Hoa Thanh Chỉ lạnh như băng, “Hừ! Chỉ là một tên hề thích nhảy nhót làm trò, không đáng giá nhắc tới!”
“Chú Hoa, chú phải cẩn thận người đó!”
“Thân phận của anh ta không đơn giản!”
“Anh ta là thiên hạ chi sư, tuy thành phố Hữu Thiên này rất lớn, nhưng không có mấy người dám so sánh thân phận với anh ta đâu!”
“Ngay cả chín bác sĩ giỏi nhất cả đất nước này đều là học trò của anh ta!”
Chu Thành Tu có suy nghĩ riêng. Sòng bạc của nhà họ Chu, là lễ vật cho nhà họ Diệp nhưng Diệp Phùng không nhận, nếu anh ta coi thường nhà họ Chu thì không bằng nương nhờ sân nhà của Hoa Thanh Chỉ hôm nay để Diệp Phùng biết nhà họ Chu không phải kẻ dễ bắt nạt!
Hắn ta muốn Diệp Phùng biết chọn nhà họ Chu có lời hơn việc chọn gia tộc Ái Tân Giác La nhiều!
Hôm nay, hắn ta sẽ ép Diệp Phùng phải lựa chọn!
Gia tộc họ Chu và gia tộc Ái Tân Giác La, anh ta chỉ có thể chọn một!
Nghe thấy lời của Chu Thành Tu, ban đầu Hoa Thanh Chỉ rất kinh ngạc, sau đó ý chí chiến đấu sôi sục trong mắt: “Dù là thầy giáo của chín bác sĩ giỏi nhất cả nước thì thế nào? Y thuật truyền thừa nghìn năm của nhà họ Hoa chúng ta cũng không hề kém gì so với y thuật của chín bác sĩ giỏi nhất đất nước!”
“Có lẽ cậu ta cũng có chút giỏi giang, nhưng người nhà họ Hoa này cũng không phải kẻ ất ơ có mỗi hư danh!”
“Hôm nay, ta sẽ khiến Diệp Phùng biết, ai mới là thầy thuốc sở hữu tinh túy Trung y của Thiên triều này!”
Nghe thấy lời này của Hoa Thanh Chỉ, Chu Thành Tư cười nói: “Chú Hoa cứ nói đùa, tất nhiên cháu rất tin tưởng bản lĩnh y thuật của chú Hoa, nhưng theo cháu biết thì Diệp Phùng này chưa bao giờ làm chuyện không chắc chắn cả nên chú Hoa vẫn nên cẩn thận ạ!”
Hoa Thanh Chỉ cẩn thận ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu, Chu Thành Tu thấy vậy thì ý cười tràn ngập ánh mắt, ghé sát vào tai Hoa Thanh Chỉ nói vài câu, ánh mắt của Hoa Thanh Chỉ đọng lại, “Hả? Làm thế có được không?”
Chu Thành Tu cười gật đầu, “Chú Hoa yên tâm, chẳng lẽ cháu sẽ hãm hại ngài sao?”
“Được rồi, vậy chuyện này giao cho cháu!”
Chu Thành Tu đi đến một chỗ không người, sau đó lấy điện thoại ra, nụ cười ấm áp trên mặt còn chưa tan đi, nhưng giọng nói lại mang ý lạnh thấu xương, “Làm việc theo kế hoạch!” Trong lễ khai trương có rất nhiều phóng viên tham gia, vừa cử hành lễ cắt băng khánh thành xong thì vô số phòng viên đã xông lên vây quanh khiến chỗ đứng của Hoa Thanh Chỉ chật như nêm cối.
Hoa thần y, ngài là thầy thuốc trung y nổi tiếng cả nước, lần này đến thành phố Hữu Thiên, ngài có lời gì muốn nói với mọi người không?”
“Ha ha, ông già này kế thừa trung y của gia đình, mong tạo phúc cho người bệnh, lần này mở hiệu thuốc treo biển hành nghề ở thành phố Hữu Thiên, hy vọng có thể mang lại hy vọng cho người bệnh ở ba tỉnh Đông Bắc!”
“Ông già này cũng sẽ ở lại thành phố Hữu Thiên này một thời gian, để cùng trao đổi học thuật với một người bệnh cùng ngành, cả hai chúng tôi đều mong có thể mang lại càng nhiều hy vọng hơn cho người bệnh!”
“Hoa thần y, nghe nói ngài chỉ khám bệnh cho ba gia đình quyền quý lớn nhất ba tỉnh Đông Bắc nên có người nghi ngờ mục đích của ngài, ngài có cái nhìn gì đối với lời nói này?”
Vừa nghe thấy kiểu lời này, ánh mắt Hoa Thanh Chỉ sầm lại, giọng nói kiêu ngạo, “Hậu bối đầu cơ trục lợi, tự cao tự đại, không cần nói đến!”
“Hoa thần y, ngài có biết thân phận của người thách đấu với ngài không ạ?”
“Hừ! Dù thân phận của cậu ta quý như trời thì sao, ông già này chỉ là người làm nghề y, chỉ so trình độ y thuật cao thấp!”
“Hoa thần y, với cuộc thi y thuật hôm nay, ngài nắm chắc bao nhiêu phần thắng?”
Hoa thần y liếc quanh một vòng, cong khóe miệng, “Người thi đấu còn chưa có mặt, cuộc thi đấu hôm nay còn cần phải nói gì thêm sao?”
“Ha ha, phải phải!”
“Một tên nhãi không biết trời cao đất rộng mà thôi, mở miệng khoác lác xong, giờ chỉ sợ không biết trốn chui trốn nhủi ở đâu! Ha ha…”
Người bên cạnh Hoa Thanh Chỉ vừa mới cười ra tiếng, đột nhiên có một con dao sắc nhọn bay sượt qua má anh ta, đâm phập vào bàn!
Diệp Phùng chậm rãi nhìn về phía Hoa Thanh Chỉ, cười tủm tỉm, “Hoa thần y, tôi đến rồi đây!”
Thiên Lang đứng bên cạnh im lặng bước đến, rút con dao găm trên bàn ra, sau đó dùng ánh mắt âm u lướt qua khuôn mặt người vừa nói chuyện, lạnh lùng nói: “Lần sau mà dám huyên thuyên thì tao lột da mày!”
Sự u ám hiện lên trong mắt Hoa Thanh Chỉ, “Ha ha, không ngờ cậu thật sự dám đến nhỉ?”
“Không phải nơi núi đao biển lửa, vì sao tôi lại không dám đến?”
“Được! Nếu cậu muốn bẽ mặt trước công chúng thì ông già này chỉ có thể giúp cậu vậy!”
Nghe xong lười này, vẻ mặt của mỗi người ở đây đều khác nhau, có người nghiên ngẫm, có người kinh ngạc, cũng có người khinh thường.
“Tuy cậu là đế sư gì đó, nhưng trong cái nghề này, cậu chỉ là một hậu bối mà thôi!”
“Ông già này cũng không bắt nạt cậu, cậu muốn thi đấu cái gì thì cứ nói ral”
Vẻ mặt của Hoa Thanh Chỉ rất kiêu căng, trong mắt ông ta, lần trước là do Diệp Phùng may mắn, nếu dám đấu y thuật chân chính thì anh chỉ là một hậu bối, sao có thể có phần thắng?
“Khách tùy chủ, tôi sẽ nghe theo quyết định của Hoa thần yI”
Cách gọi Hoa thân y của Diệp Phùng khiến Hoa Thanh Chỉ thấy rất ngứa tai, ông ta thẹn quá hóa giận, “Được! Về sau đừng có kêu ông già này bắt nạt người trẻ tuổi, chúng ta so ba ván, thắng hai ván mới là thắng!”